"Tại sao em lại không yêu anh, anh yêu em đến thế kia mà."

"Anh với cô ấy chẳng dính dáng gì hết, em đừng hiểu lầm."

"Trong mắt anh chỉ có mỗi em thôi."

Trần Đông Đông cầm điện thoại nói chuyện với nữ diễn viên chính, lời giải thích nhạt nhẽo vậy thảo nào cuối cùng chỉ có thể làm nam thứ.

Kỹ năng diễn xuất của cậu rất tuyệt, cho dù lời thoại có dở tệ hay gượng gạo đến thế thì cậu chỉ quay hai lần là xong, đạo diễn ngoắc ngoắc tay bảo cậu sang đây, phó đạo diễn bên kia thì đang đốc thúc quay cảnh tiếp theo.

Trần Đông Đông vừa trông thấy tôi thì lập tức mỉm cười, nụ cười của cậu vô cùng thoải mái và rực rỡ, "Tiểu Bạch, anh qua đây xem em diễn sao?"

"Bạch thiếu gia, tôi là quà sinh nhật của cậu."

Tôi cầm một xấp giấy ký tên kèm thêm một cây bút đưa sang: "Tôi tên Bạch Tề, Tề trong ngay ngắn, chỉnh tề, Đông Đông ký tên cho tôi nhé?"

Vì tên Trần Đông Đông phía sau lặp lại hai chữ, cho nên fan hâm mộ đều gọi cậu là Đông Đông.

Cậu nhìn xuống xấp giấy, ghi vào tờ đầu tiên câu "Gửi tặng Bạch Tề", mười mấy tờ còn lại thì chỉ ký tên, ký xong thì đóng nắp bút lại, sắp xếp xấp giấy lại ngay ngắn rồi cầm hai tay đưa cho tôi.

Chúng tôi cư xử như mọi thần tượng và fan hâm mộ bình thường khác, thế nhưng những fan hâm mộ ấy chắc sẽ không thể trực tiếp đến phim trường được giữ kín như thế này, và thần tượng cũng sẽ không khách sáo, giữ kẽ và ngoan ngoãn vâng lời như thế với fan hâm mộ.

Mà cho dù tôi có thích Trần Đông Đông đến cách mấy đi chăng nữa, thì tôi vẫn không thích khi cậu gọi tôi là Tiểu Bạch.

Tôi nán lại phim trường thêm một lát, thấy thế nên đạo diễn lập tức cho người đi sắp xếp bữa trưa, bình thường lúc quay gấp thì ai cũng như ai, bất kể vai lớn vai bé gì thì mỗi người chỉ có một hộp cơm, còn lần này đạo diễn đặc biệt cho đoàn phim nghỉ cả buổi trưa, sau đó gọi Trần Đông Đông và thêm vài diễn viên khác cùng đi ăn cơm với tôi, xét từ góc độ này thì có thể thấy bộ phim sắp tới chắc không thể trở thành siêu phẩm gì mà chỉ là phim thị trường ăn theo mà thôi.

Không khí trên bàn rượu cũng xem như khá tốt, những diễn viên nổi tiếng thì đều nghiêm trang, đàng hoàng, chỉ có một diễn viên hạng ba sau khi uống rượu vào thì bắt đầu thoải mái sờ nắn ngực mình.

Đạo diễn vẫn luôn quan sát sắc mặt tôi, một màn này cũng không phải mong tôi vừa mắt rồi kéo ai lên giường cả, đơn thuần chỉ là tiết mục giải trí.

Món cá nấu giấm cho bữa trưa rất ngon miệng, tôi ăn vô cùng vui vẻ, được một lát thì nửa người trên của diễn viên hạng ba kia đã cởi sạch sành sanh, vừa xoa nắn bản thân vừa dựa lại gần tôi.

Đạo diễn thấy thế thì ho nhẹ nhắc nhở, tôi quay sang nói với ông cá ngon lắm.

Trần Đông Đông bật cười, kêu nhân viên phục vụ mang lên thêm một phần cá nấu giấm, lúc nhân viên phục vụ tiến vào, thân thể cô nàng kia thoáng rung nhẹ, tất cả mọi người đang ngồi xung quanh, kể cả tôi đều tỏ vẻ thờ ơ không để ý.

Tôi đứng lên đi vệ sinh, lúc bước ra cửa khóe mắt thoáng lướt thấy bàn tay của đạo diễn đã chạm vào ngực cô nàng kia xoa nắn như một món đồ chơi.

Sau khi đi vệ sinh xong, đoạn tôi đang mở vòi nước rửa tay thì trông thấy có một bóng người đi đến bên cạnh, gương mặt Trần Đông Đông mang nét cười, gọi tôi "Tiểu Bạch".

Tôi nhíu mày, im lặng không nói gì.

Cậu lắc lắc đầu, gọi lại "Bạch Tề".

Tôi gật đầu một cái, bấy giờ cậu mới mỉm cười, giọng nói vô cùng dễ nghe.

"Đạo diễn Lại sắp tới sẽ quay một bộ phim mới, vẫn chưa quyết định vai nam chính, tôi muốn thử đóng xem sao."

"Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?" Tôi rút khăn giấy lau tay.

"Anh thích tôi, tôi muốn đóng vai nam chính bộ phim ấy nhưng lại không biết số điện thoại anh nên đành nói thẳng ra vậy." Nói rồi cậu hơi nhích lại gần, mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt nụ cười trong bộ phim kia, vừa quyến rũ vừa điên cuồng? Cậu ngoan ngoãn mặc tôi giơ ngón tay lên chọc chọc đôi gò má xinh đẹp của cậu.

"Được, tôi sẽ cho người gọi hỏi thăm, không làm khó cậu đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện