Gọi điện thoại sang cho cậu thì máy đã tắt.

Tôi liên hệ với người chịu trách nhiệm hỏi tình hình thì bên đó trả lời rằng, "Có lẽ cậu ấy đã về trước rồi, ngài đợi thêm tí hoặc tìm cậu ấy đi".

Tôi không có số điện thoại liên lạc với người đại diện của Trần Đông Đông, tất cả những mối quan hệ có thể nhờ vả đều ở Trung Quốc cả. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mù tịt chẳng biết phải làm sao.

Sau khi mờ mịt tôi cũng dần bình tĩnh lại, cậu rõ ràng biết mình sẽ gặp nguy hiểm vậy mà còn muốn sang đây, đã thế còn kéo tôi theo, tôi chỉ đồng ý đi theo làm bạn cặp cho cậu thôi chứ đâu có đồng ý chuyện cứu cậu khi cậu gặp nguy hiểm chứ —— Đặc biệt là giờ đây tôi lại chẳng có khả năng làm được điều đó.

Đối với fan hâm mộ khi theo đuổi một ngôi sao nào đó, họ sẽ luôn có thể dốc hết thời gian và tiền bạc cho idol, nhưng nếu như muốn họ phải đánh đổi mạng sống thì chẳng mấy ai tự nguyện, ví như tôi vậy.

Tôi do dự có nên gọi cho cảnh sát không, nếu thế thì chắc chắn sẽ làm to chuyện.

Ngay khi tôi đang đứng trong góc phòng tiệc thì điện thoại đang ở chế độ im lặng chợt rung lên, có một số máy lạ gọi đến và là số trong khu vực nội địa.

Tôi bắt máy, nghe thấy giọng Doãn An Thất ở bên kia đầu dây: "Đừng lo cho Trần Đông Đông, cậu ấy không sao."

Doãn An Thất đã nói vậy thì ít nhất cậu ta không bị gì liên lụy đến tính mạng. Tôi không quan tâm chuyện cậu đang ở đâu, đang làm gì, chỉ thấy phục Doãn An Thất.

Tôi đã tổn thương anh đến vậy, những tưởng anh bị tôi đả kích thế thì ít nhất cũng phải hơn nửa năm mới quấy rầy nữa, nào ngờ anh quay lại nhanh thế này.

Anh như vậy khiến tôi muốn đối xử với anh như bấy nhiêu năm nay vẫn làm, bốn chữ thôi, lá mặt lá trái.

"Cám ơn, cậu ấy giờ đang ở đâu?"

"Anh đang ở bãi đậu xe ngầm của khu hội trường, gần cửa ra khu H."

Tôi hỏi Trần Đông Đông ở đâu, kết quả lại được biết vị trí của Doãn An Thất.

"Ra đây đi, anh nhớ em."

Tôi cúp máy không thèm để ý đến anh, lúc còn đang đấu tranh có nên tắt máy luôn không thì điện thoại hiện lên một tin nhắn.

Rất nhiều điện thoại thông minh đều có tính năng đáng ghét thế này, tự động hiện nội dung tin nhắn, đã không muốn xem mà vẫn cứ bắt xem.

"Mẹ em cũng đến rồi, mọi người đang thiếu hướng dẫn viên du lịch này."

Gần như lúc nào tôi cũng gặp phải chuyện khiến người ta phiền lòng và khó xử này, thế nên tới khi lại phải đối mặt với nó thì tôi gần như đã chết lặng.

Tôi biết lẽ ra mình phải thấy khó chịu, thế nhưng thật lòng tôi chẳng thấy sao cả, trống rỗng thế thôi, qua một lát tôi mới nhúc nhích ngón tay nhắn tin lại.

"Ừ."

Tôi còn làm thế nào được nữa, dù gì thì mẹ cũng đã ngồi máy bay sang, chẳng lẽ giờ tôi lại đi mà không gặp bà? Chậc, giờ phút này tôi chỉ thấy ghê tởm chính mình, đã sắp xếp hết đường bỏ trốn rồi, vậy mà mẹ vừa đến tìm thôi là tôi đã quên hết mọi thứ.

Tôi xuống bãi đỗ xe, từ xa đã trông thấy Doãn An Thất đang hút thuốc, anh dựa vào một cây cột, không tạo dáng gì hết, chỉ đứng đó, hút hết điếu này tới điếu khác, tàn thuốc đầy dưới chân.

Tôi thấy thế thì tựa như người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cúi người xuống, lấy khăn giấy nhặt lên hết gói lại rồi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy thùng rác đâu.

"Tật sợ bẩn này của em không hết được nhỉ." Chẳng ngờ đến câu đầu tiên chúng tôi nói với nhau lại là như thế.

"Vứt rác vừa bãi, hút thuốc nơi công cộng, mỗi tội tiền phạt tận hai nghìn Đài tệ, mà anh phạm hết hai lỗi này, hẳn là sẽ bị phạt gấp đôi." Tôi giải thích với anh xong thì lại thấy không bằng im luôn thì hơn.

Doãn An Thất tằng hắng một tiếng, mở cửa ghế phó lái, tôi cúi người lên xe xong thì anh đóng cửa lại, vòng qua bên kia lên xe.

Đai an toàn đã được tôi thắt ngay ngắn, không cho anh lấy một cơ hội biểu hiện, anh cứ thế im lặng lái xe, thậm chí không thèm mở cả nhạc.

Bầu không khí trong xe có hơi lúng túng, may mà tôi có mang theo điện thoại, thế là cúi đầu trò chuyện với đám bạn nước ngoài.

"Em muốn ra nước ngoài?"

Ngón tay tôi dừng lại đôi chút, không biết có phải anh đã biết gì rồi không, hay là cố ý đến hỏi dò, trường hợp thứ nhất thì có vẻ đúng hơn, nhưng dù thế thì tôi cũng không thể dễ dàng thừa nhận được.

"..."

Tôi im lặng, Doãn An Thất dường như cũng không quan tâm việc tôi có nói hay không.

"Đi đến nước X à?"

Được lắm, anh chắc chắn đã biết gì đó.

"Em có hai sự lựa chọn, một là không đi đâu cả, ngoan ngoãn ở trong nước, hai là anh đi theo em, em đừng hòng chạy đâu cho thoát."

Doãn An Thất gần như đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp thẳng thắn đe dọa, cách giải quyết sòng phẳng này của anh quả là đã lâu không gặp.

"Vậy tóm lại anh muốn gì?" Tôi tự nhận tính tình mình cũng còn tốt chán, chuyện đến nước này vẫn chưa trở mặt cãi nhau trên đường cao tốc, thậm chí còn chịu trao đổi với anh, "Anh cho là tôi không thể nói những lời khiến anh khó chịu hơn nữa à, anh cho là tôi không dám giết chết anh ngay đây, giải quyết mọi chuyện, đường ai nấy đi đó hả?

Doãn An Thất không đáp lại, vẫn lái xe một cách điềm tĩnh, không lâu sau đã đến một khách sạn.

Lúc tôi và Doãn An Thất bước vào thì quý bà Bạch —— Mẹ tôi đang ngồi uống một tách trà không biết của nhãn hiệu nào.

Tôi nhìn đồng hồ một cái, đã là mười một giờ đêm.

Bà nhìn tôi chẳng nói gì, chỉ bảo mệt rồi muốn về phòng nghỉ ngơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện