... Mụ Hoan đứng ở chân cầu thang nghe ngóng mãi, một lúc sau không thấy tiếng trẻ con nữa thì mụ đi ra, chắc mụ cũng nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng cuối cùng, Mụ nghĩ thế nào, lại quay lên. Quyên đứng dưới nhà nói to, đánh động cho Vân biết trên tầng:
- Ơ mẹ ơi!cái Vân nó đang thay quần áo chuẩn bị đi chơi ấy. Mẹ vào nó lại ngại. Đợi tí mẹ hãy vào.
Vân trên này nghe Quyên nói thì biết mụ Hoan đang lên. Lúng túng nhìn đứa bé đang toét miệng ra cười. Giời đất! Sắp chết đến đít rồi con ơi.
Vân vội vàng tống bình sữa vào mồm thằng nhỏ, rồi đặt nó vào giỏ, đẩy cái giỏ vào trong gầm giường. Cái bình sữa được kê vào thành nên không cần ai giữ nó cũng có thể tự ti bình được.
Bà Hoan mở cửa ra, đúng thật Vân đang cởi quần lót, thấy mụ vào Vân giả vờ hét nhẹ,không dám hét to sợ thằng bé lại khóc thì chết dở.
- Mẹ!con đang thay quần áo, đóng cửa vào hộ con đi.
Bà Hoan đảo mắt một vòng rồi khô g thấy ai mới yên tâm đi ra. Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trưa bà tranh thủ về mang ít đồ lễ người ta biếu,xong tí lại phải đi lên tỉnh cúng động thổ đất ngay nên chỉ ở nhà chốc lát. Cả trưa hai chị em không dám ngủ, ngồi canh banh mắt thằng bé rồi thấy mụ Hoan được xe ô tô đón đi, hai chị em cũng chuẩn bị đưa thằng nhỏ đi ngay.
Trên đường đi, đứa bé mở mắt thao láo ra cười toét, nhìn đứa bé khỏe mạnh thế mà lỡ lòng nào....
- Eo ơi!nó hóng chuyện với chị này. Kiểu này lớn lên tán gái giỏi phải biết.
- Thôi, tôi xin bà, bà để cho cháu nó lớn với. Chửa gì đã tán với chả gái. Này!sờ dái, sờ chim nó ít thôi, cứ thấy nó bé mà lợi dụng cầm nắm hỏng hết cả hàng họ
Vân chở Quyên cầm giỏ, hai mụ đi chậm, vừa đi vừa trêu ghẹo thằng cu cứ cười như ngô rang. Quyên bĩu môi:
- Gớm, ai chả biết cô có cái để cầm, chứ tôi làm gì có ai cho đâu. Tranh thủ nắn nắn tí con nhỉ, cho nó chóng lớn.
Hai ả cười như vớ được mùa, chỉ muốn đi chậm nhất có thể để ở bên thằng bé lâu hơn nữa. Nó vào trong ấy rồi, khô g biết hai cô có cơ hội mà vào thăm hay không
Đến cổng trại trẻ, tầm này im ắng như tờ, Vân để xe ở ngoài rồi cả hai đi bộ vào trong. Qua cửa sổ các phòng, Vân và Quyên thấy các phòng đều chật cứng trẻ con. Đứa lớn đứa bé đủ cả, mỗi phòng chắc cũng phải tầm hơn ba chục đứa. Mười phòng như thế là ba trăm đứa. Quyên và Vân thực sự choáng ngợp,liệu bố mẹ chúng có thực sự day dứt khi thấy con mình bơ vơ trong này. Những ánh mắt hồn nhiên vô tư này chẳng thể thấu hiểu được sự thiếu thốn. Mai này, lớn lên như Quyên bây giờ, chắc chúng nó sẽ hiểu cảnh thiếu thốn tình cảm,tình yêu thương là thế nào.
Quyên làm thủ tục, trao đứa bé cho nhân viên chăm sóc. Nó đang ngủ ngon lành trong tay Quyên,bỗng sang tay người chăm bẵm khác thì nó ré lên khóc. Mắt chỉ đỏ ướt đẫm nước mắt như thể mình sắp phải xa con mình thậy sự.
Vân nhìn chị, nhưng cô không nói năng gì. Hai người đi về trong thầm lặng. Về đến nhà, không ai bảo ai, liền nằm vật ra giường. Đứa bé may mắn quá, nếu không gặp Quyên chắc nó cũng chết rồi.
Ngày hôm sau ông bà Hoan lấy cớ đi cúng tận đâu xa lắc mấy hôm mới về. Thành thử ra trong nhà chỉ còn vài người thấy sướng dã man. Mụ Hoan ở nhà nhiều khi cười cũng chẳng được cười to, tắm cũng không được tắm lâu,nên bây giờ mụ đi đến vài ngày thì sướng phải biết.
Trước khi đi Mụ dặn thằng Vũ và cái Thơ phải trông nhà cẩn thận, chúng nó răm rắp gật đầu, nhưng cái tính nó chỉ chơi bời, thoắt cái đã lặn mất tăm.
Buổi tối hôm ấy, hai vợ chồng nó đi chưa về, Hải thì đi ăn liên hoan. Còn hai mụ ở nhà chán không có việc gì làm. Vân lại bảo:
- Ở nhà khô g có gì chơi chán thế chị nhỉ? Hay mình ra Vườn đào sâm đi.
Quyên đang cắm mặt vào điện thoại, thấy Vân nói vậy chỉ liếc một cái rồi lại hí hoáy.
- Tối thế này em không sợ à? Mà mấy đứa trẻ con nó đã bảo thế rồi. Em còn muốn gì nữa, chị còn sợ chứ nói gì em.
- Tất nhiên là em sợ. Nhưng em tò mò quá bác ơi. Em muốn xem thử thực hư thế nào. Nhân lúc nhà chẳng có ai, ra xem tí rồi mình lại trồng vào, mất mát gì đâu. Mụ Hoan cũng không phát hiện gì đâu mà.
Bị Vân dụ, Quyên lại gật gật. Vì đi xa,nên ông Hoan đặt thêm nhiều bẫy hơn,dây điện chăng nhiều hơn. Hai người phải mang cả bút thử điện với cầm gậy để thử trước.
Mò mẫm mãi mới ra cuối vườn, gió đang hiu hiu thổi bỗng dừng hẳn. Mấy cái chuông gió bằng gỗ nãy còn kêu lóc cóc bây giờ im ấng như tờ. Vân bắt đầu thấy lạnh gáy, như g cô lại rất chi là tò mò. Cô muốn biết mụ Hoan trồng cây mà thêm cả xác thai nhi sẽ như thế nào.
Chọn đại một cây cuối vườn, hai người ngồi xuống, nhìn kĩ cái cây một lúc, lá cây mỡ màng to gần bằng lá mít. Những đường gân đỏ như máu chạy dọc thẳng từ thân cho đến cành:
- Nhổ chứ? Quyên hỏi, Vân trả lời:
- Phải nhổ!
Vân chắc nịch khẳng định, ngày xưa cô cũng nhát cáy lắm, ấy thế mà giờ cô cũng lì vô cùng. Vân cầm cái thân cây bằng hai tay, giật lên nhưng không được. Chắc cây này trồng cũng khá lâu rồi thì phải.
Cuối cùng, phải nhờ đến sự trợ giúp của Quyên, bốn bàn tay nắm chặt vào thân cây,lấy hết sức bình sinh cắn răn nhổ mạnh một cái. Nghe tiếng "bựt "cả hai ngã bổ nhào ra đất
Vân đè lên người Quyên, chị còn làu bàu:
- Khiếp!trô g mảnh mai mà nặng như lợn.
Sau khi phủi đất trên quần áo, cả hai mới cầm điện thoại rọi vào. Bỗng dưng cả hai cùng gào lên thất thanh hoảng sợ:
- Trời ơi!
Quyên và Vân cùng lại về phía sau, trước mắt hai người,một đứa trẻ đủ tứ chi chắc tầm ba cân ôm chặt lấy củ sâm to bằng củ khoai lang. Nhưng lạ thay, đứa bé da dẻ lại rất hồng hào như thể vẫn còn sống. Trên người nó còn quấn một lá bùa bằng vải màu vàng. Đôi môi mọng đỏ khẽ cười nham nhở
Cảnh tượng kinh hoàng đến mức hai người ôm chặt lấy nhau không dám lại gần, Vân ban nãy còn hùng hổ chứ bây giờ hai đầu gối lao vào nhau chan chát, tay lập bập ôm trầm lấy Quyên.
- Em biết vì sao nó bị chôn mà lại trông lại như đang sống không?
- Vì ông Hoan tưới máu, những đứa trẻ này hưởng trọn những giọt máu tươi ngấm vào. Chắc chúng nó sẽ truyền chất dinh dưỡng cho củ sâm thêm phần chất lượng. Em đoán vậy.
Vân nói, Quyên gật đầu đồng ý. Trên trời bất chợt từ đâu kéo đến một bầy đom đóm, chúng đậu vào từng lá khiến khu vườn trồng sâm máu bỗng trở nên lấp lánh vô cùng.
- Ơ mẹ ơi!cái Vân nó đang thay quần áo chuẩn bị đi chơi ấy. Mẹ vào nó lại ngại. Đợi tí mẹ hãy vào.
Vân trên này nghe Quyên nói thì biết mụ Hoan đang lên. Lúng túng nhìn đứa bé đang toét miệng ra cười. Giời đất! Sắp chết đến đít rồi con ơi.
Vân vội vàng tống bình sữa vào mồm thằng nhỏ, rồi đặt nó vào giỏ, đẩy cái giỏ vào trong gầm giường. Cái bình sữa được kê vào thành nên không cần ai giữ nó cũng có thể tự ti bình được.
Bà Hoan mở cửa ra, đúng thật Vân đang cởi quần lót, thấy mụ vào Vân giả vờ hét nhẹ,không dám hét to sợ thằng bé lại khóc thì chết dở.
- Mẹ!con đang thay quần áo, đóng cửa vào hộ con đi.
Bà Hoan đảo mắt một vòng rồi khô g thấy ai mới yên tâm đi ra. Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trưa bà tranh thủ về mang ít đồ lễ người ta biếu,xong tí lại phải đi lên tỉnh cúng động thổ đất ngay nên chỉ ở nhà chốc lát. Cả trưa hai chị em không dám ngủ, ngồi canh banh mắt thằng bé rồi thấy mụ Hoan được xe ô tô đón đi, hai chị em cũng chuẩn bị đưa thằng nhỏ đi ngay.
Trên đường đi, đứa bé mở mắt thao láo ra cười toét, nhìn đứa bé khỏe mạnh thế mà lỡ lòng nào....
- Eo ơi!nó hóng chuyện với chị này. Kiểu này lớn lên tán gái giỏi phải biết.
- Thôi, tôi xin bà, bà để cho cháu nó lớn với. Chửa gì đã tán với chả gái. Này!sờ dái, sờ chim nó ít thôi, cứ thấy nó bé mà lợi dụng cầm nắm hỏng hết cả hàng họ
Vân chở Quyên cầm giỏ, hai mụ đi chậm, vừa đi vừa trêu ghẹo thằng cu cứ cười như ngô rang. Quyên bĩu môi:
- Gớm, ai chả biết cô có cái để cầm, chứ tôi làm gì có ai cho đâu. Tranh thủ nắn nắn tí con nhỉ, cho nó chóng lớn.
Hai ả cười như vớ được mùa, chỉ muốn đi chậm nhất có thể để ở bên thằng bé lâu hơn nữa. Nó vào trong ấy rồi, khô g biết hai cô có cơ hội mà vào thăm hay không
Đến cổng trại trẻ, tầm này im ắng như tờ, Vân để xe ở ngoài rồi cả hai đi bộ vào trong. Qua cửa sổ các phòng, Vân và Quyên thấy các phòng đều chật cứng trẻ con. Đứa lớn đứa bé đủ cả, mỗi phòng chắc cũng phải tầm hơn ba chục đứa. Mười phòng như thế là ba trăm đứa. Quyên và Vân thực sự choáng ngợp,liệu bố mẹ chúng có thực sự day dứt khi thấy con mình bơ vơ trong này. Những ánh mắt hồn nhiên vô tư này chẳng thể thấu hiểu được sự thiếu thốn. Mai này, lớn lên như Quyên bây giờ, chắc chúng nó sẽ hiểu cảnh thiếu thốn tình cảm,tình yêu thương là thế nào.
Quyên làm thủ tục, trao đứa bé cho nhân viên chăm sóc. Nó đang ngủ ngon lành trong tay Quyên,bỗng sang tay người chăm bẵm khác thì nó ré lên khóc. Mắt chỉ đỏ ướt đẫm nước mắt như thể mình sắp phải xa con mình thậy sự.
Vân nhìn chị, nhưng cô không nói năng gì. Hai người đi về trong thầm lặng. Về đến nhà, không ai bảo ai, liền nằm vật ra giường. Đứa bé may mắn quá, nếu không gặp Quyên chắc nó cũng chết rồi.
Ngày hôm sau ông bà Hoan lấy cớ đi cúng tận đâu xa lắc mấy hôm mới về. Thành thử ra trong nhà chỉ còn vài người thấy sướng dã man. Mụ Hoan ở nhà nhiều khi cười cũng chẳng được cười to, tắm cũng không được tắm lâu,nên bây giờ mụ đi đến vài ngày thì sướng phải biết.
Trước khi đi Mụ dặn thằng Vũ và cái Thơ phải trông nhà cẩn thận, chúng nó răm rắp gật đầu, nhưng cái tính nó chỉ chơi bời, thoắt cái đã lặn mất tăm.
Buổi tối hôm ấy, hai vợ chồng nó đi chưa về, Hải thì đi ăn liên hoan. Còn hai mụ ở nhà chán không có việc gì làm. Vân lại bảo:
- Ở nhà khô g có gì chơi chán thế chị nhỉ? Hay mình ra Vườn đào sâm đi.
Quyên đang cắm mặt vào điện thoại, thấy Vân nói vậy chỉ liếc một cái rồi lại hí hoáy.
- Tối thế này em không sợ à? Mà mấy đứa trẻ con nó đã bảo thế rồi. Em còn muốn gì nữa, chị còn sợ chứ nói gì em.
- Tất nhiên là em sợ. Nhưng em tò mò quá bác ơi. Em muốn xem thử thực hư thế nào. Nhân lúc nhà chẳng có ai, ra xem tí rồi mình lại trồng vào, mất mát gì đâu. Mụ Hoan cũng không phát hiện gì đâu mà.
Bị Vân dụ, Quyên lại gật gật. Vì đi xa,nên ông Hoan đặt thêm nhiều bẫy hơn,dây điện chăng nhiều hơn. Hai người phải mang cả bút thử điện với cầm gậy để thử trước.
Mò mẫm mãi mới ra cuối vườn, gió đang hiu hiu thổi bỗng dừng hẳn. Mấy cái chuông gió bằng gỗ nãy còn kêu lóc cóc bây giờ im ấng như tờ. Vân bắt đầu thấy lạnh gáy, như g cô lại rất chi là tò mò. Cô muốn biết mụ Hoan trồng cây mà thêm cả xác thai nhi sẽ như thế nào.
Chọn đại một cây cuối vườn, hai người ngồi xuống, nhìn kĩ cái cây một lúc, lá cây mỡ màng to gần bằng lá mít. Những đường gân đỏ như máu chạy dọc thẳng từ thân cho đến cành:
- Nhổ chứ? Quyên hỏi, Vân trả lời:
- Phải nhổ!
Vân chắc nịch khẳng định, ngày xưa cô cũng nhát cáy lắm, ấy thế mà giờ cô cũng lì vô cùng. Vân cầm cái thân cây bằng hai tay, giật lên nhưng không được. Chắc cây này trồng cũng khá lâu rồi thì phải.
Cuối cùng, phải nhờ đến sự trợ giúp của Quyên, bốn bàn tay nắm chặt vào thân cây,lấy hết sức bình sinh cắn răn nhổ mạnh một cái. Nghe tiếng "bựt "cả hai ngã bổ nhào ra đất
Vân đè lên người Quyên, chị còn làu bàu:
- Khiếp!trô g mảnh mai mà nặng như lợn.
Sau khi phủi đất trên quần áo, cả hai mới cầm điện thoại rọi vào. Bỗng dưng cả hai cùng gào lên thất thanh hoảng sợ:
- Trời ơi!
Quyên và Vân cùng lại về phía sau, trước mắt hai người,một đứa trẻ đủ tứ chi chắc tầm ba cân ôm chặt lấy củ sâm to bằng củ khoai lang. Nhưng lạ thay, đứa bé da dẻ lại rất hồng hào như thể vẫn còn sống. Trên người nó còn quấn một lá bùa bằng vải màu vàng. Đôi môi mọng đỏ khẽ cười nham nhở
Cảnh tượng kinh hoàng đến mức hai người ôm chặt lấy nhau không dám lại gần, Vân ban nãy còn hùng hổ chứ bây giờ hai đầu gối lao vào nhau chan chát, tay lập bập ôm trầm lấy Quyên.
- Em biết vì sao nó bị chôn mà lại trông lại như đang sống không?
- Vì ông Hoan tưới máu, những đứa trẻ này hưởng trọn những giọt máu tươi ngấm vào. Chắc chúng nó sẽ truyền chất dinh dưỡng cho củ sâm thêm phần chất lượng. Em đoán vậy.
Vân nói, Quyên gật đầu đồng ý. Trên trời bất chợt từ đâu kéo đến một bầy đom đóm, chúng đậu vào từng lá khiến khu vườn trồng sâm máu bỗng trở nên lấp lánh vô cùng.
Danh sách chương