Khi Thế Huân rửa mặt xong ra khỏi phòng ngủ, theo thói quen tính hít một hơi, nhưng trong không khí rốt cuộc cũng không ngửi thấy mùi thơm phát ra từ nhà bếp.
Thế Huân đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra sữa mà Lộc Hàm mua trước khi rời đi, nhưng mà chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Bữa sáng ngày mai tính sao đây!? Hay cứ dựa theo loại này đi siêu thị mua một thùng cũng được. Sữa Lộc Hàm mua bất quá cũng chỉ là loại phổ biến thông thường, khẩu vị so với những loại sữa khác cũng không khác mấy, chỉ là Thế Huân đã uống quen rồi nên không muốn đổi.
Một ly sữa chỉ cần đứng ở nhà bếp uống là được, nhưng anh vẫn như trước bước ra bàn ăn ngồi xuống, sau khi đổ ra ly thì nhìn cái ghế ở đối diện kinh ngạc thất thần.
Hôm nay là thứ bảy, Thế Huân không có lời mời nào. Lúc anh muốn thoải mái thì lại bận rộn muốn chết, chính là hiện tại thật muốn cấm đầu bận rộn làm việc để quên đi người kia, ngược lại lại quá nhàn rỗi.
Đối với Thế Huân, khó khăn nhất không phải là tiêu phí thời gian như thế nào, cho dù là ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, thời gian cũng có thể từng chút từng chút trôi qua. Nhưng còn cơm trưa biết giải quyết như thế nào đây!? Một tuần nay, Thế Huân đã gần như ăn qua tất các loại “Mỹ thực”, có những loại sơn trân hải vị lúc trước khi còn cùng Quan Lâm nếm qua, những món vừa quý lạ lại ngon, cũng có những món ăn dân dã mà người khác cực lực đề cử, đều giống nhau không hợp khẩu vị của anh. Thế Huân nghĩ muốn uống canh cá trích do Lộc Hàm hầm, muốn ăn cháo gạo nếp do cậu nấu, muốn ăn một bữa cơm gia đình bình thường do Lộc Hàm làm… Càng nghĩ thì những “Mỹ thực” trước mắt càng khó có thể nuốt xuống, nhưng mà Thế Huân lại không có cách nào ngăn cản bản thân không nghĩ đến nữa.
Thế Huân lo lắng hồi lâu cũng không biết nên giải quyết vấn đề cơm trưa như thế nào, nếu ra ngoài ăn chỉ tổn gây thêm sức ép cho dạ dày, hay là đi chợ mua chút thực phẩm tự mình nấu cũng tốt lắm, tuy rằng trù nghệ so ra kém Lộc Hàm, nhưng dạ dày chính mình nói sao cũng sẽ không ghét bỏ cơm do mình nấu đi.
“Dì ơi, rau này bán sao đây!?” Thế Huân đi ô-tô tới chợ, tuy rằng lúc trước vẫn thường cùng Lộc Hàm đi mua thức ăn, nhưng là khi đó có Lộc Hàm, anh chưa từng quan tâm xem sạp hàng nào bán đồ tươi, ai bán giá cả phải chăng không gạt người, nên hiện tại Thế Huân vẫn như trước không hề có kinh nghiệm mua thức ăn, liền lựa đại một sạp, tùy tiện chỉ vào một loại rau xanh trông thuận mắt.
“Ba khối rưỡi một cân, Lộc Hàm đâu!?” Thế Huân hỏi cũng thực vừa vặn đúng vào sạp hàng lúc trước Lộc Hàm thường hay đến mua. Người phụ nữ trung niên nói với Thế Huân, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn hướng phía sau Thế Huân xem xét.
“A!?” Thế Huân làm sao nghĩ vị đại thẩm này lại quen biết Lộc Hàm, bị hỏi nhất thời không kịp phản ứng ngây ngẩn cả người.
“Lộc Hàm không đi cùng cậu sao!? Lúc trước đều là Lộc Hàm thường xuyên một mình đến mua thức ăn, hôm nay sao lại là cậu!?” Đại thẩm nhìn hồi lâu, xác định phía sau Thế Huân không có ai mới thu hồi tầm mắt, hiển nhiên so với Thế Huân, đại thẩm thích Lộc Hàm đến mua thức ăn hơn.
“Cậu ấy có việc. Tôi mua cái này, làm phiền cân giúp.” Thế Huân cảm thấy với người xa lạ không tất yếu phải giải thích nhiều nên tùy tiện nói một câu, tùy tay nhặt một chút thực phẩm đưa cho đại thẩm.
“Nể mặt Lộc Hàm, tính cậu ba khối là được rồi. Đúng rồi, lần sau lúc hai người các cậu đến mua thức ăn, cậu cũng nên xách giúp Lộc Hàm một chút. Lộc Hàm gầy như vậy, cái gì cũng xách, đến đi đường cũng lung lay, cậu không xót tôi đứng xem cũng thấy xót.” Đại thẩm một bên gói đồ một bên liên miên cằn nhằn quở trách Thế Huân.
“A.” Thế Huân tiếp nhận đồ ăn rồi thanh toán tiền. Lời nói của đại thẩm làm anh có chút khó chịu, mình có quá đáng như vậy không
Thế Huân đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra sữa mà Lộc Hàm mua trước khi rời đi, nhưng mà chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Bữa sáng ngày mai tính sao đây!? Hay cứ dựa theo loại này đi siêu thị mua một thùng cũng được. Sữa Lộc Hàm mua bất quá cũng chỉ là loại phổ biến thông thường, khẩu vị so với những loại sữa khác cũng không khác mấy, chỉ là Thế Huân đã uống quen rồi nên không muốn đổi.
Một ly sữa chỉ cần đứng ở nhà bếp uống là được, nhưng anh vẫn như trước bước ra bàn ăn ngồi xuống, sau khi đổ ra ly thì nhìn cái ghế ở đối diện kinh ngạc thất thần.
Hôm nay là thứ bảy, Thế Huân không có lời mời nào. Lúc anh muốn thoải mái thì lại bận rộn muốn chết, chính là hiện tại thật muốn cấm đầu bận rộn làm việc để quên đi người kia, ngược lại lại quá nhàn rỗi.
Đối với Thế Huân, khó khăn nhất không phải là tiêu phí thời gian như thế nào, cho dù là ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, thời gian cũng có thể từng chút từng chút trôi qua. Nhưng còn cơm trưa biết giải quyết như thế nào đây!? Một tuần nay, Thế Huân đã gần như ăn qua tất các loại “Mỹ thực”, có những loại sơn trân hải vị lúc trước khi còn cùng Quan Lâm nếm qua, những món vừa quý lạ lại ngon, cũng có những món ăn dân dã mà người khác cực lực đề cử, đều giống nhau không hợp khẩu vị của anh. Thế Huân nghĩ muốn uống canh cá trích do Lộc Hàm hầm, muốn ăn cháo gạo nếp do cậu nấu, muốn ăn một bữa cơm gia đình bình thường do Lộc Hàm làm… Càng nghĩ thì những “Mỹ thực” trước mắt càng khó có thể nuốt xuống, nhưng mà Thế Huân lại không có cách nào ngăn cản bản thân không nghĩ đến nữa.
Thế Huân lo lắng hồi lâu cũng không biết nên giải quyết vấn đề cơm trưa như thế nào, nếu ra ngoài ăn chỉ tổn gây thêm sức ép cho dạ dày, hay là đi chợ mua chút thực phẩm tự mình nấu cũng tốt lắm, tuy rằng trù nghệ so ra kém Lộc Hàm, nhưng dạ dày chính mình nói sao cũng sẽ không ghét bỏ cơm do mình nấu đi.
“Dì ơi, rau này bán sao đây!?” Thế Huân đi ô-tô tới chợ, tuy rằng lúc trước vẫn thường cùng Lộc Hàm đi mua thức ăn, nhưng là khi đó có Lộc Hàm, anh chưa từng quan tâm xem sạp hàng nào bán đồ tươi, ai bán giá cả phải chăng không gạt người, nên hiện tại Thế Huân vẫn như trước không hề có kinh nghiệm mua thức ăn, liền lựa đại một sạp, tùy tiện chỉ vào một loại rau xanh trông thuận mắt.
“Ba khối rưỡi một cân, Lộc Hàm đâu!?” Thế Huân hỏi cũng thực vừa vặn đúng vào sạp hàng lúc trước Lộc Hàm thường hay đến mua. Người phụ nữ trung niên nói với Thế Huân, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn hướng phía sau Thế Huân xem xét.
“A!?” Thế Huân làm sao nghĩ vị đại thẩm này lại quen biết Lộc Hàm, bị hỏi nhất thời không kịp phản ứng ngây ngẩn cả người.
“Lộc Hàm không đi cùng cậu sao!? Lúc trước đều là Lộc Hàm thường xuyên một mình đến mua thức ăn, hôm nay sao lại là cậu!?” Đại thẩm nhìn hồi lâu, xác định phía sau Thế Huân không có ai mới thu hồi tầm mắt, hiển nhiên so với Thế Huân, đại thẩm thích Lộc Hàm đến mua thức ăn hơn.
“Cậu ấy có việc. Tôi mua cái này, làm phiền cân giúp.” Thế Huân cảm thấy với người xa lạ không tất yếu phải giải thích nhiều nên tùy tiện nói một câu, tùy tay nhặt một chút thực phẩm đưa cho đại thẩm.
“Nể mặt Lộc Hàm, tính cậu ba khối là được rồi. Đúng rồi, lần sau lúc hai người các cậu đến mua thức ăn, cậu cũng nên xách giúp Lộc Hàm một chút. Lộc Hàm gầy như vậy, cái gì cũng xách, đến đi đường cũng lung lay, cậu không xót tôi đứng xem cũng thấy xót.” Đại thẩm một bên gói đồ một bên liên miên cằn nhằn quở trách Thế Huân.
“A.” Thế Huân tiếp nhận đồ ăn rồi thanh toán tiền. Lời nói của đại thẩm làm anh có chút khó chịu, mình có quá đáng như vậy không
Danh sách chương