Sau khi Thế Huân về nhà cũng chỉ xào rau xanh, cá thì đem bỏ vào tủ lạnh. Thế Huân dựa vào một chút kinh nghiệm ít đến đáng thương mà trước kia nấu cơm cho Quan Lâm tích lũy được, miễn cưỡng cũng nấu chín một bữa cơm. Tuy rằng hương vị thật sự là chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là chính mình nấu, so với mấy món “Mỹ thực” bên ngoài dẫu sao cũng dễ dàng tiếp thu hơn.

Lúc trước còn Lộc Hàm, sau khi vừa bỏ đũa xuống Thế Huân liền trực tiếp ra phòng khách ngồi xem TV, dọn dẹp hay rửa chén đều chưa từng nhúng tay vào. Nhưng hiện tại chỉ còn lại có một mình, bụng cũng đã lắp đầy, thu dọn bàn ăn lại thành một vấn đề nan giải.

Thế Huân nấu ăn không sạch sẽ lưu loát như Lộc Hàm, đem phòng bếp làm thành loạn thất bát tao, dọn dẹp so với bình thường còn phiền toái hơn nhiều. Công việc thì cũng không mệt lắm, nhưng ngặt nỗi phải cẩn thận cùng kiên nhẫn, không phải soạt một cái là xong, phải đem nơi này dọn sạch nơi kia lau khô, thẳng đến khi Thế Huân làm đến sứt đầu mẻ trán, đầu ra đầy mồ hôi, cho dù là giúp Ngô thị ký hợp đồng tiền triệu anh cũng chưa từng mệt như thế.

Thế Huân bận rộn một lúc lâu mới thu thập xong, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, thì ra thu dọn so với lúc ăn cơm còn lâu hơn. Tốn một khoảng thời gian để nấu nướng, cơm nước xong còn phải dọn dẹp. Bất quá bận rộn như vậy cũng tốt, cho dù tự nấu cơm rồi thu dọn không có quá nhiều ý nghĩa, nhưng ít nhất cũng làm Thế Huân không có thời gian nhàn hạ ngồi trên sofa ngẩng người, rồi sẽ nhịn không được nhớ tới việc hôm nay ở ngoài nghe rất nhiều người nhắc đến tên người kia.

Sau khi “Tự lực cánh sinh” được hai ngày, sáng thứ hai Thế Huân vẫn như trước bước vào đại sảnh Ngô thị, mày cau, trên mặt u ám. Nhân viên Ngô thị có thể trốn thì trốn, thật sự trốn không thoát, liền thấp đầu thật cẩn thận cùng Thế Huân nói chào buổi sáng, rồi mới lập tức lủi mất.

Nhân viên sôi nổi đoán xem Ngô tổng anh tuấn tiêu sái năng lực xuất chúng của bọn họ gần đây xảy ra chuyện gì!? Cả người anh hệt ngọn núi lửa đang bùng nổ, chỉ cần không cận thận phạm tí xíu sai lầm, trước kia anh còn có thể cho cơ hội sửa lại, hiện tại tuyệt đối là trực tiếp cuốn gói về vườn.

Lần trước khi cùng Quan Lâm chia tay tính tình Ngô tổng cũng từng như thế, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong hiện tại. Chẳng lẽ lại thất tình!? Nhưng gần đây cũng không có nghe đồn tin tức mới nào a. Nhân viên Ngô thị người người cảm thấy bất an, mỗi ngày như đứng trên quả bom chỉ sợ không cẩn thận đạp nhầm kích nổ của Thế Huân.

“Ngô tổng, đây là báo cáo tài chính tháng trước của công ty.” Thư ký cẩn trọngđem báo cáo tài chính để lên bàn làm việc của Thế Huân.

“Ân.” Thế Huân lên tiếng, tùy tay cầm lấy bắt đầu lật xem.

“Ngô tổng, nếu như không còn việc khác tôi xin phép ra ngoài làm việc.” Thư ký thực sự không muốn đứng ở trước mặt Thế Huân nhiều thêm một giây.

“Ân.” Thế Huân mới vừa gật đầu, thư ký liền lặp tức rời khỏi phòng.

Thế Huân cẩn thận xem, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở một điểm trên bản báo cáo, mày càng nhăn càng chặt, cơ hồ ninh thành hình chữ “Xuyên”.

“Thế nào lại phạm loại sai lầm căn bản này nữa!” Thế Huân phát hỏa bật dậy khỏi ghế, tức giận ra khỏi văn phòng, theo thang máy xuống lầu đi thẳng tới phòng tài chính.

“Sau khi Lộc Hàm đi, là ai chịu trách nhiệm làm báo cáo tài chính của công ty!?” Tới phòng tài chính, Thế Huân trực tiếp đi đến trước mặt quản lý chất vấn.

“Ngô tổng, sao vậy… xảy ra chuyện gì!?” Quản lý tài chính vừa thấy sắc mặt Thế Huân đen thui như đáy nồi, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Tự anh hảo hảo nhìn xem, giống y hệt sai lầm lần trước, đến tột cùng là ai lại ngu ngốc không có trách nhiệm y như Lộc Hàm như thế!?” Thế Huân đem bản báo cáo quăng lên bàn quản lý, ngón tay dùng sức chỉ vào một điểm trong bản báo cáo.

“Ngô… Ngô tổng…” Quản lý vừa thấy chỗ Thế Huân chỉ lập tức trợn tròn mắt, mới vừa rồi là trên trán đổ mồ hôi, hiện tại toàn thân cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Chính mình thật sự là xui tám đời mà, tại sao mỗi lần phạm sai lầm đều đúng vào lúc tâm tình Ngô tổng đang không tốt, lần trước tìm được Lộc Hàm chịu tội thay, nhưng hiện tại hắn đã từ chức ra đi, lần này lo liệu làm sao đây? Quản lý trong lòng nơm nớp lo sợ, cuối đầu không dám nhìn Thế Huân. (haha cho ông chết)

“Nói mau!!!” Bộ dạng này của quản lý càng làm Thế Huân thêm tức giận, không kiên nhẫn thúc giục.

“Là.. Là..” Quản lý tài chính nhìn về phía các nhân viên, lại muốn nghĩ tìm một người chịu tội thay.

“Anh làm quản lý kiểu gì vậy, ngay cả việc này cũng trả lời không được, vậy thì không cần ở lại Ngô thị nữa. Thật ra là ai, chủ động đứng ra cho tôi!” Quản lý chần chờ kéo dài làm kiên nhẫn của Thế Huânhoàn toàn tới cực hạn, đại hỏa trực tiếp rang hắn thành khô.

“Ngô tổng, báo cáo tài chính của lần trước và lần này đều chỉ do một mình quản lý làm, cùng Lộc Hàm không hề liên can.” Vừa rồi nhân viên trong phòng tài chính còn sợ nếu nói ra sẽ bị quản lý trả thù, hiện tại vừa nghe đến quản lý bị cuốn gói, lập tức có người đứng lên nói ra chân tướng sự việc.

“Cậu ta nói là sự thật!? Báo cáo lần trước cũng là anh làm!? Lộc Hàm chính là chịu tội thay anh!?” Biểu tình Thế Huân dữ tợn hung ác trừng quản lý. Những nhân viên ở phòng tài chính nhớ lại, từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Ngô tổng phát hỏa lớn như thế, ngay cả gương mặt đẹp trai đều hoàn toàn vặn vẹo.

Quản lý tài chính cuối đầu không dám nói chuyện, xem như chấp nhận.

“Anh lặp tức cút cho tôi!” Thế Huân phẫn nộ rống lên, xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện