Cả ngày Lộc Hàm đều không thể chuyên tâm làm việc, trong lòng luôn lo lắng tình trạng của Thế Huân.

“Lộc Hàm!” Lúc Lộc Hàm tan tầm đi ra, nghe được tiếng gọi quen thuộc, nháy mắt an tâm, nhưng vẫn cố ý làm ra mặt lạnh nhìn người đang rất nhanh chạy tới.

“Ngô tiên sinh… có chuyện gì sao!?” Khi Thế Huân đến gần, Lộc Hàm nhìn thấy sắc mặt của anh đúng thật tái nhợt, một câu “Tôi không phải đã nói anh đừng đến công ty tìm tôi sao ” liền vô pháp nói ra khỏi miệng.

“Lộc Hàm, anh… hôm nay là sinh nhật anh, em có thể cùng anh trải qua ngày này được không!?” Khi Thế Huân nói những lời này, bộ dáng cực kỳ cẩn thận, ánh mắt mang theo một chút khẩn trương cùng chờ mong nhìn Lộc Hàm.

“Sinh nhật vui vẻ!” Lộc Hàm thích Thế Huân mười năm, sao có thể không biết ngày sinh nhật của anh. Lộc Hàm biết Thế Huân không có lừa gạt mình, hôm nay đích thật là sinh nhật anh. Cho nên dù Lộc Hàm hiện tại muốn rạch ròi quan hệ của hai người, nhưng khi đối mặt Thế Huân ăn nói khép nép cầu xin như thế, lời cự tuyệt sao có thể nói ra, nhưng cũng không có biện pháp đáp ứng, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói câu sinh nhật vui vẻ.

“Lộc Hàm, chỉ hôm nay thôi, hai tiếng, không không… chỉ một tiếng đồng hồ cũng được…” Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm không có lập tức cự tuyệt, trong lòng dấy lên hy vọng, tiến lên một bước nắm chặt hai tay cậu.

“Tay anh sao nóng như vậy!? Cái trán… anh phát sốt!” Vừa rồi Lộc Hàm chỉ nhìn thấy sắc mặt Thế Huân khó coi, hiện tay bàn tay đang nắm cậu, nhiệt độ rõ ràng cao hơn bình thường rất nhiều. Lộc Hàm vốn đã lo lắng tình trạng của anh, bàn tay theo bản năng lập tức sờ lên trán Thế Huân, nhiệt độ nóng bỏng làm Lộc Hàm lập tức kinh hãi, cũng bất chấp phải cùng anh giữ khoảng cách, một bàn tay vẫn để anh nắm chặt.

“Không sao, chỉ là lúc trước bị cảm mạo mà thôi. Lộc Hàm, đồng ý với anh được không!? Cùng anh trải qua ngày sinh nhật!” Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm lo lắng cho thân thể của mình như thế, biết cậu còn chú ý đến mình, nội tâm kích động rất nhiều, lại nắm chặt cơ hội truy hỏi Lộc Hàm đồng ý.

“Ngô…” Lộc Hàm không phải không tìm được lý được lý do cự tuyệt, chính là không đành lòng nói ra.

“Lộc Hàm, hôm nay gọi anh là Thế Huân được không!? Chỉ hôm nay! Coi như là thỏa mãn nguyện vọng ngày sinh nhật của anh.” Thế Huân không cho Lộc Hàm cơ hội mở miệng, đi trước một bước ép cậu. Thế Huân cũng biết mình không nên ép chặt Lộc Hàm, nhưng nếu quan hệ hai người cứ chậm rãi mờ nhạt như thế, thái độ lạnh lùng cùng trốn tránh của Lộc Hàm sẽ làm đoạn tình cảm này mãi giậm chân tại chỗ. Hiện tại Thế Huân muốn có một cơ hội đánh vỡ thế giằng co này, huống chi, theo thái độ của Lộc Hàm vừa rồi, anh xác định hắn vẫn chưa buông bỏ tình cảm với mình, một khi đã như vậy, Thế Huân càng phải nắm bắt tất cả các cơ hội để có thể vãn hồi Lộc Hàm.

“Thế… Huân.” Ánh mắt khát cầu của Thế Huân làm Lộc Hàm không có biện pháp lại đem câu “Ngô tiên sinh” khách sáo kia ra nói, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Thế Huân”. Lộc Hàm dù chưa gật đầu, nhưng bằng này cũng đủ thấy cậu đã đáp ứng sẽ đón sinh nhật cùng Thế Huân.

“Lộc Hàm, cám ơn em! anh… anh…” Trong lòng Thế Huân nháy mắt mừng như điên, Thế Huân kích động đến không biết nên nói cái gì, một tổng giám đốc Ngô thị ở trước mặt ngàn vạn nhân viên có thể bình thản nói chuyện, vậy mà ở trước mặt một mình Lộc Hàm lại lắp bắp nói năng lộn xộn.

Lộc Hàm lẳng lặng nhìn Thế Huân, khóe miệng dần dần giơ lên tạo thành vòng cung, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên kể tử sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Lộc Hàm mỉm cười với Thế Huân.

“Lộc Hàm!” Lần nữa được nhìn thấy Lộc Hàm tươi cười, hai mắt Thế Huân liền sáng rực lên, thậm chí sắc mặt tái nhợt do bị bệnh cũng trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, giơ hai tay muốn đem Lộc Hàm ủng tiến vào trong ngực.

“Thế Huân.” Thân thể Lộc Hàm lùi về sau tránh né cái ôm của Thế Huân.

“Anh đi lái xe.” Thế Huân cũng hiểu được một vừa hai phải, tâm tình kích động cũng không được tùy tiện cắt xén giai đoạn, Lộc Hàm hôm nay kêu tên của mình, đáp ứng cùng mình trãi qua sinh nhật đã là thiên đại kinh hỉ. Thế Huân thu hồi tay, vui vẻ chạy về phía xe.

Thế Huân đem xe lái đến trước mặt Lộc Hàm, lập tức xuống xe chạy vòng qua giúp Lộc Hàm mở cửa xe.

“Cám ơn.” Lộc Hàm hướng Thế Huân cười cảm ơn rồi lên xe.

“Lộc Hàm, em muốn đi đâu!?” Thế Huân khởi động xe, tâm tình tốt đến không có biện pháp hình dung, khó chịu do bị bệnh lúc này đã hoàn toàn biến mất không thấy. Kỳ thật Thế Huân muốn cùng Lộc Hàm về nhà mừng sinh nhật, nhưng lại sợ cậu không đáp ứng, dù sao lúc trước là chính mình đem Lộc Hàm đuổi đi. Hai người thật vất vả mới có chút tiến triển, Thế Huân sợ làm Lộc Hàm nhớ lại, nên chỉ đành hỏi cậu muốn đi nơi nào. Bất quá hiện tại chỉ cần có thể cùng Lộc Hàm ở chung một chỗ, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không sao cả.

“Thân thể anh không khỏe, hay là… về nhà đi.” Trước kia lúc hai người sống chung, trừ bỏ đi chợ mua thức ăn, cũng chưa đi qua bất kỳ chỗ nào khác, hơn nữa Thế Huân còn đang phát sốt, lại không thể đem anh về nhà mình làm sinh nhật. Lộc Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trở về cái nơi đã từng đem lại cho cậu biết bao ngọt ngào cùng thống khổ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện