Editor: Lê Lý
Beta: LinhNhi
Khi nghe tới câu "A Cẩn sẽ làm phu quân của sư tôn", đầu óc Du Án trong phút chốc bị mắc kẹt, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt khiếp sợ: "Càn quấy! Ngươi từ đâu học được những lời nói khốn nạn như vậy?!"
Tống Cẩn lặng lẽ nhìn nàng, từ trên mặt nàng nhìn thấy được sự kinh ngạc, không nói nên lời và hồi hộp, nhưng lại cô đơn không thấy được niềm vui như ý hắn muốn.

Hắn cụp mắt xuống, một lúc sau chậm rãi nói: "Sư tôn vẫn muốn đuổi A Cẩn ra khỏi sư môn sao?"
"...!Ngươi đây là đang uy hiếp bản tôn sao?" Du Án trừng lớn hai mắt.

Tống Cẩn không nhìn nàng: "Chỉ cần sư tôn đem A Cẩn đuổi ra khỏi sư môn, A Cẩn liền tìm sư tôn cầu hôn."
"Láo xược! Tin hay không bản tôn, bản tôn..."
Hắn giống như một tờ giấy, không thể bị đánh hay mắng mỏ, bản tôn phải làm như thế nào? Du Án đột nhiên bị mắc kẹt.

Tống Cẩn thấy cô trầm mặc, mím môi ngẩng đầu lên: "Sư tôn đừng nóng giận."
"Không muốn để bản tôn tức giận thì đừng làm những điều khiến bản tôn phải tức giận!" Du Án buồn bực: "Bản tôn biết rằng ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Điểu Ngữ Phong, không nỡ rời bỏ bản tôn nên mới nói những điều vô nghĩa này...!Nhưng ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, nên biết cái gì có thể nói, cái gì không nên nói."
Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau khóe môi có chút chua xót: "Thì ra cầu hôn sư tôn ở trong lòng là điều không thể nói ra được."
Bởi vì giọng điệu của hắn có chút nao nao, Du Án sau đó nhanh chóng bỏ qua khó xử trong lòng, cau mày nói: "Vô nghĩa, ngươi và ta là tình cảm mẹ con, ngươi đã từng thấy qua con trai tìm mẹ để cầu hôn chưa?"
"Chúng ta không phải mẹ con." Tống Cẩn không thích cách nói này.

Du Án xua xua tay: "Là tình mẹ con, chứ ai bảo là mẹ con? Được rồi, càng nói càng quanh co, sau này không được phép nói những chuyện cười như vậy nữa, nếu không ta sẽ thật sự dạy cho ngươi một bài học!"
Khóe môi Tống Cẩn giật giật, hai mắt yên lặng nhìn mặt đất.

Thân hình hắn gầy gò, quỳ một lát đã có chút không ổn, vết máu khô trên môi giống như một chút chu sa, càng làm cho mặt của hắn thêm tái nhợt.

Cuối cùng Du Án cũng mềm lòng, thở dài một tiếng đỡ hắn trở lại giường, đang động đậy thì gặp đụng phải vết thương trên người, không khỏi kêu lên một tiếng.

"Sư tôn." Tống Cẩn đột nhiên cau mày lại.

Du Án tức giận liếc hắn một cái: "Yên tâm đi, ta không sao." Vừa rồi vô tình đả thông, linh lực đột nhiên có thể vận dụng tự nhiên, thời gian cãi nhau cùng Tống Cẩn, nàng đã vận được ba vòng, những tổn thương bên trong đã khép lại, chỉ còn một số vết thương bên ngoài thân thể.

Có hơi đau, nhưng không đáng nói.

"Ngươi ít làm ta tức giận thì ta sẽ không sao." Du Án nghiêng người liếc hắn một cái.

Tống Cẩn mím môi: "Vậy sư tôn còn muốn đuổi A Cẩn ra khỏi sư môn sao?"
"Còn chưa đuổi đi ngươi đã đối với ta đại bất kính.

Nếu thực sự đuổi đi chẳng phải chờ xem người người chê cười ta sao?" Du Án cười lạnh một tiếng: "Lần này phạt ngươi đóng cửa ăn năn sám hối mười ngày.

Sau này còn tái phạm thì bản tôn thực sự không cần ngươi nữa."
Thân thể Tống Cẩn yếu đuối, trưởng thành đến năm 17 tuổi mới xuống núi không quá hai lần, hình phạt đóng cửa ăn năn như vậy trên thực tế đó chỉ là trạng thái sống bình thường của hắn vào các ngày trong tuần mà thôi.

Hắn vừa nghe đã biết sư tôn tha thứ cho hắn.

Khóe môi Tống Cẩn hiện lên một nụ cười nhẹ, áp lực qua rồi chua xót mới sinh ra, thấy Du Án quay người rời đi, vội vàng bắt được đai lưng của nàng: "Sư tôn đi đâu vậy?"
"Về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì không?" Du Án nhướng mày.

Tống Cẩn im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Sư tôn đừng đi."
Thiếu niên đôi mắt đen nhánh, bởi vì sinh bệnh nên xung quanh có chút hơi nước, nhìn thật mềm mại.

Du Án nuốt nước miếng vào miệng, nghiêm nghị hỏi: "Không đi ở lại làm cái gì?"
Tống Cẩn nghe vậy xê dịch trên giường, tay hắn còn bắt lấy đai lưng Du Án làm Du Án chỉ có thể dịch theo, chưa kịp nhận ra thì nàng đã đứng cạnh mép giường.

"Làm gì?" Nàng cau mày.

Khóe môi Tống Cẩn hơi nhếch lên, bàn tay trống không nhẹ vỗ về chỗ bên cạnh: "Sư tôn ở lại đây nghỉ ngơi đi."
"...!Ngươi có phải hay không đã quên chính mình vừa rồi mới cầu hôn ta? Ngươi cảm thấy ta dám ngủ ở nơi này của ngươi sao?" Du Án nói không nên lời, nếu không vì biểu hiện quá mức ngay thẳng của hắn, nàng thật sự cho rằng hắn chính là một tên lưu manh.

"Sư tôn nói cẩn thận." Tống Cẩn nhíu mày lại, giống như nàng đã nói điều gì đó không tốt: "Ta là đồ đệ của người, làm sao dám cầu hôn người."
...!Cái gì gọi là trả đũa, nàng hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.

Du Án nhìn chằm chằm hắn mà phát ngốc, một hồi lâu sau liếc xéo hắn một cái, kéo thắt lưng của chính mình xoay người rời đi.

"Ta vừa mới từ quỷ môn quan đi dạo một vòng..." Tống Cẩn không nhanh không chậm mở miệng, vừa mới nói xong một câu thì nhìn thấy Du Án dừng lại, khóe môi hắn nổi lên một chút độ cong không rõ ràng, họ nhẹ một tiếng tiếp tục nói: "Bây giờ còn có chút hoảng hốt, sư tôn coi như là giúp đỡ ta được không?"
Du Án do dự một lúc, khi đang muốn nói chuyện thì phía sau truyền đến tiếng động đột ngột, nàng quay đầu nhìn lại, người này như đang muốn từ trên giường đứng dậy.

Nàng vội vàng chạy tới đè người lại trên giường: "Lộn xộn cái gì?"
"Sư tôn đừng đi." Tống Cẩn lặng lẽ nhìn nàng.

Du Án và hắn nhìn nhau rất lâu, cuối cùng nàng bị đánh bại, nhưng chỉ là ngồi xuống bên mép giường, không có nằm bên cạnh hắn: "Được rồi, ngươi ngủ đi, ta sẽ ở lại với ngươi."
Tống Cẩn còn muốn nói điều gì đó đã bị Du Án ngắt lời: "Nếu còn không ngủ, ta sẽ rời đi."
Tống Cẩn mím môi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Du Án âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng không khẩn trương nữa.

A Cẩn vừa rồi cùng nàng nói cái gì cầu hôn, mặc dù giống như một trò đùa của trẻ con nhưng nàng vẫn có chút để ý, sợ rằng hắn sẽ sinh ra tình cảm không tốt, cũng sợ bản thân có chỗ nào làm sai, gây ra sự hiểu nhầm cho hắn.

...!Nuôi dạy một đứa trẻ thật sự rất khó.

Du Án trong lòng lại thở dài một tiếng, ngồi ở cạnh giường kề bên mơ màng sắp ngủ.

Nàng vừa rồi cưỡng ép kích phát các kinh mạch, lại cho vườn hoa rất nhiều linh lực, khoảng thời ban đầu tràn đầy năng lượng sau đó nhanh chóng trở nên mệt mỏi.

Hiện tại đôi mắt đã có chút mở không nổi rồi.

Trong phòng ngủ, lư hương an thần đang cháy, làn khói trắng mỏng cuộn tròn, Du Án càng ngày càng buồn ngủ, đầu cứ gật không ngừng giống như gà mổ thóc.

Tống Cẩn đột nhiên mở mắt, duỗi tay đỡ lấy cánh tay nàng: "Sư tôn, ngủ đi."
Giọng nói quen thuộc nhất đang ở bên tai mê hoặc, Du Án rốt cuộc không kiên trì được nữa, an tâm ngã xuống.

Tống Cẩn kịp thời ôm lấy nàng, trong lồng ngực ngay lập tức tràn ngập mùi hương thoang thoảng của cơ thể nàng, ngón tay hắn vô thức siết chặt nàng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường.

Khi Du Án ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có ai đó đang cởi thắt lưng của mình, nàng theo bản năng nắm lấy cổ tay của người nọ, sau khi khó khăn mở mắt ra một khe nhỏ, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Sư tôn ngủ đi, ta bôi thuốc cho người." Tống Cẩn thấp giọng nói.

Du Án muốn nói vết thương ở trên người mình, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng mà nàng đã tiêu hao quá nhiều linh lực, sinh ra buồn ngủ, cảm giác sau khi mất máu quá nhiều cũng tương tự như vậy, muốn tỉnh mà tỉnh không được.

Trên người được bôi một loại thuốc mỡ mát lạnh, tạo ra các cơn đau dày đặc, lông mày của nàng nhăn lại một chút, ngửi ra được đây là loại thuốc mà nàng đã dùng cho Tống Cẩn, hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Quần áo của Du Án bị cởi ra, chỉ để lại một mảnh hơi mỏng để che đậy, che lại những chỗ phập phồng mượt mà trên người.

Nàng có làn da trắng nõn, vết thương màu hồng nhạt do roi của cành hoa gây ra, vô cớ sinh ra cảm giác bị lạm dụng mỹ cảm.

Mặc dù người mình yêu đang nằm trước mặt không có một chút phòng bị nào nhưng Tống Cẩn chỉ cúi gằm mặt tập trung bôi thuốc, không quan tâm nhiều đến cơ thể nàng.

Tất cả các vết thương đều đã được bôi thuốc, Tống Cẩn mặc quần áo cẩn thận vào cho nàng, tầm mắt không tự chủ rơi xuống môi nàng.

Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được dần dần tới gần, ngay khi chuẩn bị hôn thì đột nhiên dừng lại, sau khi cảm nhận hơi thở của nàng một cách cẩn thận, hắn lại đứng thẳng lên một cách vô hồn.

Sư tôn là người thầy duy nhất của hắn, trong giấc mơ hắn có thể làm tất cả những điều xúc phạm nàng, nhưng trong thực tế sẽ không làm bất cứ điều gì nàng không muốn làm.

Du Án thở đều đều, ngủ sâu hơn sau khi bôi nhiều thuốc lên vết thương.

Tống Cẩn đứng bên giường hồi lâu, cho đến khi cơ thể bình tĩnh trở lại, sau đó mặc áo khoác bước ra ngoài.

Thân thể hắn quá yếu, sau khi đi được một đoạn đường ngắn đã bắt đầu ho thở khò khè, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi.

Từ chỗ ở của mình đến ngọn núi phía sau chỉ một đoạn ngắn mà hắn đã phải đi gần nửa giờ.

Sau rất nhiều nỗ lực, hắn cuối cùng cũng đi đến trước vườn hoa.

Vườn hoa được tưới rất nhiều linh lực đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn tươi sáng hơn lúc ban đầu.

Hoa cộng sinh đung đưa theo gió trong nắng, nhìn thấy hắn xuất hiện lập tức rung động lấy lòng.

Tống Cẩn nhìn bọn chúng mặt không biểu tình, những bông hoa cộng sinh dường như nhận thấy điều gì đó, không thể không thu mình lại.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Ta dường như đã sớm nói qua, sư tôn là người quan trọng nhất của ta, bất luận lúc nào, ngay cả hy sinh tính mạng thì các ngươi cũng phải bảo vệ nàng, không được làm tổn thương nàng." Đôi đồng tử Tống Cẩn đen kịt, không thấy một chút ánh sáng nào, chỉ là giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: "Nhưng các ngươi đã làm như thế nào?"
Hắn rõ ràng là hỏi rất nhẹ nhàng nhưng những bông hoa cộng sinh bắt đầu phát run.

Tống Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn bọn chúng một cái: "Làm nàng bị thương, phải trả giá nhỉ?"
Hắn vừa nói xong, rõ ràng không có gió, những cành hoa lại vội vàng di chuyển, sự cọ sát giữa những chiếc lá tạo ra những tiếng động, như thể chúng đang nói điều gì đó.

Tống Cẩn bình tĩnh lắng nghe, ánh mắt dần dần tối tăm: "Chỉ muốn sống sao, các ngươi cho rằng nếu nàng xảy ra chuyện gì thì các ngươi còn có thể tiếp tục sống sao?"
Cành hoa đột nhiên run rẩy nặng nề hơn.

"Đồng sinh cộng tử, các ngươi thực biết làm như thế nào uy hiếp ta, nhưng đáng tiếc." Tống Cẩn bình tĩnh nhìn chúng: "Từ ngày trở thành người trồng hoa, ta đã biết làm như thế nào để khống chế các ngươi, nếu không cũng không đi đến bước này."
Đang nói, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên có một đám khí đen dần dần tụ lại.

"Nếu đã không nghe lời, vậy xuống địa ngục đi!"
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc lên, bóng đêm dần dần bao phủ.

Bụng réo ục ục hai ba lần Du Án mới không tình nguyện tỉnh dậy, mở to mắt phát hiện chính mình đang ở trên giường Tống Cẩn.

Nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền muốn đứng dậy, chỉ là sững người một lúc sau khi nghĩ đến giấc mơ trước đó, vội vàng cởi quần áo...!
Vết thương trên người đều đã được bôi thuốc, dường như không phải là mơ.

Tưởng tượng đến việc Tống Cẩn bôi thuốc cho chính mình, cả người Du Án đều không khỏe được nữa.

Đang lúc nàng chưng ra vẻ mặt sụp đổ, Tống Cẩn từ ngoài cửa đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn đến quần áo nàng không chỉnh tề.

"Sư tôn cởi quần áo không thành hình dáng gì, mau mặc quần áo vào đi." Hắn nhíu mày nhắc nhở.

Du Án xấu hổ buồn bực nhìn về phía hắn: "...!Ngươi cởi quần áo của ta khi không được sự cho phép, quên mất không được phép làm như vậy sao?" Dù nói thế nào đi nữa thì giữa nam và nữ vẫn có sự khác biệt, hắn làm sao dám làm càn như thế!
"Sư tôn đang nói cái gì vậy? Con sao lại cởi quần áo của người?" Tống Cẩn khó hiểu.

Du Án trừng mắt: "Người còn không thừa nhận, ta có chứng cứ!"
Tống Cẩn dừng một chút, bừng tỉnh: "Sư tôn nói chính là lúc bôi thuốc?"
"Nếu không thì sao?" Tưởng tượng đến hắn đã nhìn thấy hết người mình, Du Án liền vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng thân thể hắn yếu đuối, không thể đánh cho một bài học được.

Tống Cẩn nhìn khuôn mặt tức giận của nàng, không khỏi mỉm cười: "Sư tôn ngủ mê man, A Cẩn không phải là người bôi thuốc cho người, mà là hoa cộng sinh."
Du Án chết lặng: "Có ý gì?"
Tống Cẩn mỉm cười từ trong lòng lấy ra một bông hoa: "Đai lưng là con cởi, nhưng những gì xảy ra sau đó là do hoa làm, làm sao con dám xúc phạm đến sư tôn chứ."
Dứt lười, hắn đem hoa cộng sinh vứt tới trên bàn, hoa cộng sinh với lá bằng bàn tay, ân cần mà rót hai tách trà, động tác thành thạo, trình độ có thể so với đám chân chó.

Du Án trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày không xác định hỏi: "Thật là nó bôi thuốc sao?" Nhưng nàng nhớ rõ ràng là A Cẩn.

"Sư tôn nếu hy vọng là A Cẩn làm, vậy thì coi như là A Cẩn làm đi."
Du Án: "...!Hừ, những lời này ngươi nói giống như ta đang lợi dụng ngươi đấy."
"Vậy chỉ có thể là hoa cộng sinh." Đôi mắt Tống Cẩn như đang cười.

Du Án thấy hắn thản nhiên như thế, dần dần cũng phủ nhận ký ức mơ mơ màng màng của mình,vẻ mặt trầm xuống nói: "Ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, tại sao lại đi ra ngoài?"
"Con thức dậy từ rất sớm, thấy sư tôn vẫn còn ngủ say liền đi ra ngoài một mình." Tống Cẩn nhếch môi nói: "Sư tôn chắc là đói rồi, hôm nay con làm nhiều món ngon, không bằng người cùng con dùng bữa tối?"
Hắn không đề cập đến ăn còn tốt, nhắc tới ăn là bụng người nào đó lại bắt đầu ục ục.

Tống Cẩn bật cười, duỗi tay đỡ nàng dậy.

Du Án nhìn đến bàn tay hắn duỗi lại đây, nghĩ đến cảnh hắn bôi thuốc cho mình trong giấc mơ, nàng chợt thấy hơi khó xử.

Nàng thanh thanh giọng nói, nhanh chóng nhảy xuống giường, giả vờ như không thấy cánh tay duỗi ra của hắn.

"Đi thôi, ta thực sự đói bụng rồi." Du Án cười khanh khách nói.

Tống Cẩn rũ mắt nhìn cánh tay của mình, bình tĩnh mà thu trở về: "Vâng, đi ăn cơm."
Du Án hôm nay tiêu hao quá nhiều, quả thực là đã đói chết rồi.

Sự khó xử của nàng đã lập tức bị ném ra sau đầu khi nhìn thấy bốn món mặn và một món canh trên bàn đá trong sân.

Nàng nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa và bắt đầu nghiêm túc chiến đấu với các món ăn.

Tống Cẩn vẻ mặt bất đắc dĩ gắp đồ ăn cho nàng: "Sư tôn, chậm một chút."
"Ừm, biết rồi." Gương mặt Du Án phồng lên.

Tống Cẩn không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén của nàng, thẳng đến khi tốc độ ăn của nàng chậm lại, trong chén cũng còn hơn một nửa thức ăn chưa ăn, lúc này mới bắt đầu không nhanh không chậm bắt đầu ăn cơm.

Du Án ăn chậm lại, cuối cùng cũng có tâm trạng trò chuyện với hắn: "Ngươi biết không, những bông hoa cộng sinh đó quá thèm khát, ta đã mất rất nhiều linh lực mới có thể cứu ngươi trở về."
"Sư tôn vất vả rồi." Tống Cẩn rót cho nàng ly nước ấm, nhìn nàng uống xong mới chậm rãi nói: "A Cẩn có một vấn đề."
"Nói đi."
"Vườn hoa thiệt hại không ít, linh lực của sư tôn luôn không ổn định, sao hiện giờ có thể phóng ra nhiều như vậy?" Tống Cẩn tò mò.

Du Án dừng một chút, khóe môi không khỏi gợi lên một chút ý cười: "Bản tôn chính là tu vi kim Đan, linh lực sao lại không ổn định?"
Tống Cẩn nhíu mày, đang định hỏi nàng có ý gì thì nhìn thấy quần áo quanh người nàng không có gió cũng bay, tóc cũng bay ra phía sau, mà trong tay nàng giờ phút này một nhóm linh lực hơi trắng đang tụ lại.

Một nhóm nguyên chất, phát ra lực lượng linh lực cực lớn, Tống Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó chính là kim Đan chi lực.

"Nhìn thấy không? Đây mới là thực lực của bản tôn." Du Án mới vừa rồi còn lo lắng không làm được, sau khi lòng bàn tay tụ linh khí dễ dàng lập tức hét lên với Tống Cẩn.

Tống Cẩn bật cười: "Sư tôn sao làm được điều đó?"
"Lúc cứu vườn hoa, linh lực của ta xuất ra quá ít, cho nên cưỡng ép chính mình một phen, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này."Du Án không nói gì về việc thập tử nhất sinh của chính mình.

Nàng chưa nói, Tống Cẩn đại khái cũng đã nghĩ đến, nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt dần: "Sư tôn, đều là lỗi của A Cẩn."
"Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc đến những thứ này nữa." Du Án vừa nói vừa gắp cho hắn một miếng thịt nạc: "Ngươi sau này ngoan ngoãn nghe lời, cũng không uổng công bản tôn vất vả cứu ngươi."
"Vâng, A Cẩn nguyện ý đời đời kiếp kiếp nghe lời sư tôn." Khóe môi Tống Cẩn cong lên.

Du Án ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn thì không khỏi sửng sốt.

Hắn ngày xưa cũng đã từng dịu dàng, chỉ là so với giờ phút này, phảng phất vẫn có chút chênh lệch.


Không đợi nàng cẩn thận tìm hiểu thì hắn đã nhìn về chén của nàng: "Sư tôn không được phép để thừa thức ăn."
Du Án đã ăn no, nhìn bát cơm đang còn một nửa: "..."
Thức ăn thừa trong bát của Du Án, cuối cùng vẫn là để Tống Cẩn ăn nốt.

Khi hai thầy trò dọn dẹp bát đĩa, Du Án nhìn đến màn thầu trên bàn, dừng một chút nói: "Bánh bao không cần đem cất đâu."
"Sư tôn còn muốn ăn sao?" Tống Cẩn hơi kinh ngạc.

Du Án giật giật khóe miệng: "Ừm...!Ta hiện tại không ăn, nhưng buổi tối chắc chắn sẽ đói.

Trước mắt cứ để lại cho ta đi." Nàng vừa nói vừa giật lấy bánh bao chậm chạp bỏ đi.

Tống Cẩn hơi bất lực: "Sư tôn, ăn quá no dễ làm tích tụ thức ăn."
"Ta không sao." Du Án vẫy vẫy tay, xoay người đi vào phòng ngủ.

Tống Cẩn nhìn theo bóng lưng của nàng nhắc nhở: "Qua mấy ngày nữa sẽ để tang Tông chủ, sư tôn hai ngày này vẫn nên đi chủ phong xem một chút để tránh mang tai tiếng."
"Biết rồi." Du Án nói xong liền đóng cửa lại.

Đáy mắt Tống Cẩn hiện lên một tia ý cười, cúi đầu chậm rãi đem bát đũa dọn dẹp.

Sau khi thu dọn xong, hắn không trực tiếp đi về sương phòng phía Tây mà dừng bước trước cửa phòng Du Án.

Hắn đi mà không phát ra âm thanh gì, nhưng Du Án đã có thể sử dụng linh lực của mình một cách tự do, vẫn phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Nàng vốn dĩ muốn đi ra ngoài hỏi một chút nhưng khi đi tới cửa đột nhiên dừng lại.

...!Nàng cảm thấy rằng nếu chính mình cứ đi ra ngoài như thế này, một điều gì đó mà nàng không thể kiểm soát sẽ xảy ra vào đêm nay.

Du Án trong lòng trở nên nhạy cảm, một lúc lâu sau đột nhiên lắc đầu, cảnh cáo bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ, A Cẩn từ hồi còn bé đã đi theo nàng, sao có thể đối với nàng sinh ra cái loại suy nghĩ hoang đường như vậy được.

Nghĩ như vậy, nàng hít một hơi sâu, ra vẻ không có việc gì đẩy cửa ra.

Dưới ánh trăng, Tống Cẩn hơi kinh ngạc sau khi nhìn thấy nàng: "Sư tôn, người tại sao lại đi ra đây?"
"Đột nhiên có chút khát, muốn đi uống chút nước, ngươi nhanh chóng đi ngủ đi." Du Án sắc mặt như thường lệ nói.

Tống Cẩn hơi hơi gật đầu, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Du Án có chút hoảng hốt: "Sao còn không quay về?"
"Sư tôn..."
"Hả?" Du Án vô tình bấm vào lòng bàn tay của mình.

Yết hầu Tống Cẩn giật giật, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Không có gì, Sư tôn nhanh đi ngủ đi."
"...!Được, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút." Du Án thở dài khó hiểu, sau nửa buổi nhìn hắn trở về sương phòng phía Tây thì mới quay lại đi vào phòng.

Đêm càng ngày càng khuya, rất nhanh đã qua giờ Tý.

Du Án trong lòng có việc, trằn trọc không thể ngủ được, thấy đêm nay sắp trôi qua, dứt khoát quét thần thức, xác định Tống Cẩn đã ngủ, nàng liền thay quần áo cầm bánh bao đi ra ngoài.

Nàng ngựa quen đường cũ đi thẳng tới sau núi, sắp đến vườn hoa bỗng dừng lại một chút, sau khi nghĩ ngợi liền bước vào một con đường khác, hoàn toàn tránh vườn hoa mà đi đến trước cửa vực sâu.

Ban đầu không biết vườn hoa và A Cẩn là cộng sinh thì không sao, hiện giờ nếu đã biết thì tốt nhất nên chịu đựng một chút, chẳng may vườn hoa có khả năng tố cáo chẳng phải sẽ bại lộ vị trí vực sâu sao?
Du Án khịt mũi một tiếng, cảm thấy hài lòng phát hiện chính mình không chỉ có tu vi tăng lên, ngay cả cái đầu cũng thông minh hơn rất nhiều.

Nàng một bên âm thầm khoe khoang, một bên tiến vào vực sâu, vừa mới đứng vững suýt chút nữa đập mặt vào thứ gì đó, sợ tới mức nàng nhanh chóng lùi lại một bước.

Nhận ra đó là bóng lưng của ai, Du Án không nói nên lời trong chốc lát: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
"Đợi ngươi." Tống Giác nghe vậy bình tĩnh quay đầu lại.

Du Án nghi hoặc: "Chờ ta làm gì?"
Tống Giác muốn nói song tu nhưng sau khi cùng Du Án đối mặt lại nhạy bén phát hiện sự khác thường của nàng, một đạo linh lực trực tiếp tấn công nàng.

Du Án ánh mắt nghiêm nghị, thuần thục tránh đi công kích của hắn, lòng bàn tay hội tụ một đoàn linh lực, chuyển từ bị động thành chủ động lao về phía trước.

Hai người kết thành một quả cầu, bị bụi bao vây, bụi bặm tứ phía bắn ra, yêu thú cấp thấp đã sớm tránh đi, yêu thú cấp cao thì ẩn mình trong bóng tối xem náo nhiệt.

Đánh đến vui vẻ, Du Án từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên.

Cuối cùng nàng cũng biết Tu Tiên Giới tại sao lại có nhiều người tranh đấu tàn nhẫn so dũng khí như vậy rồi, bởi vì rất hạnh phúc đấy!
Nhưng mà nàng vừa mới vui vẻ không lâu, bánh bao trong ngực liền rơi ra, Tống Giác một chưởng đánh lại đây, tiếp theo trong nháy mắt liền nghiêng người đi lấy bánh bao, mà Du Án không kịp dừng tay, đánh vào bả vai hắn một cái.

Nửa canh giờ sau.

Du Án giúp Tống Giác nối xương cốt, lại bôi một ít thuốc để băng bó cẩn thận, sau đó ngồi xuống đối diện hắn nói: "Ngươi nói xem ngươi đang đánh tốt, không có việc gì đi nhặt bánh bao làm cái gì?"
Vẻ mặt Tống Giác u ám, rõ ràng đang có tâm trạng không tốt.

Du Án nhìn đến bộ dáng tức giận của hắn, yên lặng quay mặt đi.

"Muốn cười thì cười đi." Vẻ mặt Hắn vô cảm nói.

"Phụt..." Du Án chộp lấy Kim Đan đang ló đầu ra bên cạnh, cố gắng thu mình lại sau thân hình bé nhỏ của nó: "Ta không cười ngươi, ta chỉ là phụt một tiếng, ha ha...!Thật không có cười ngươi, ta chỉ là quá thích Kim Đan thôi."
Kim Đan đã quen với tên gọi của mình, nghe Du Án gọi tên mình lập tức kêu lên một tiếng.

Lông trên người nó đã dần dần mọc lại, trở thành một con bánh bao nhỏ đầy lông, ban đêm có đôi mắt to sáng lấp lánh, khiến người khác nhịn không được mà yêu thương.

Du Án từ trước tới này đối với đồ vật đẹp không có sức chống cự, vốn là lấy nó làm cái cớ, nhưng sau khi ôm nó vào lòng thì càng ngày càng thích, dứt khoát ôm chặt không buông.

Tống Giác nhìn bọn họ nhão nhão dính dính ở bên nhau, cảm thấy chói mắt không giải thích được, vì thế duỗi tay kéo lỗ tai của Kim Đan.

Du Án thấy hắn muốn đem Kim Đan kéo đi nhanh chóng buông lỏng tay, kết quả người này sau khi kéo đi, trực tiếp thả nó xuống: "Cút đi, không có ta cho phép, không được phép tiến vào."
"Chít." Thỏ Manh Thú quay đầu liền đi, nhanh chóng biến mất ở cửa động.

Du Án trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi làm thế nào đem Thỏ Manh thú huấn luyện như một con chó vậy?"
"Còn phải huấn luyện?" Tống Giác lạnh lùng nhìn nàng.

Du Án kêu lên: "Ngươi lợi hại được chưa." Dứt lời đem áo khoác đóng chặt, trong động không có lửa, có chút lạnh.

Tống Giác đột nhiên đứng lên, Du Án nhanh chóng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tống Giác lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái, lập tức đi vào góc sơn động, một tay ôm một bó củi lại đây.

Du Án sau khi nhìn ra hắn muốn làm cái gì, chạy nhanh tiến lên tiếp nhận củi lửa: "Ngươi muốn cái gì trực tiếp cùng ta nói, đừng tự mình động tay, cẩn thận lại đụng đến vết thương."
Tống Giác mặt gỗ, lãnh đạm xem nàng dùng linh lực nhóm lửa.

Một đống lửa nhanh chóng bùng lên trong sơn động, xung quanh sáng hơn khi nó nóng lên.

Tống Giác an tĩnh nhìn sườn mặt của Du Án, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Thực lực của ngươi vì cái gì trở nên mạnh mẽ hơn vậy?"
"Chắc là bị kích thích." Du Án chỉ nói chính mình gặp nguy hiểm, cũng không nhắc tới vì sao sẽ có nguy hiểm: "Cũng coi như là trong họa có phúc đi, ta hiện giờ thực lực mới là kim đan chân chính."
"Gặp nguy hiểm còn muốn tới đưa bánh bao cho ta." Tống Giác rũ mắt.

Du Án gợi lên khóe môi, tranh công: "Đúng vậy, ta đối với ngươi thật tốt đúng không?"
Tống Giác không nói gì, như suy tư cái gì đó nhìn nàng.

Du Án tức khắc cảnh giác: "Làm gì, lại đánh ta lấy Kim Đan?"
"Đánh sẽ chết, không đánh." Tống Giác lãnh đạm quét nàng liếc mắt một cái.

Du Án vui vẻ: "Ngươi còn sợ ta sẽ chết cơ à."
"Không sợ, nhưng không muốn." Tống Giác dứt khoát lưu loát trả lời.

Du Án khịt mũi một tiếng: "Xem như ngươi có lương tâm, không uổng công ta đối với ngươi tốt như vậy."
Tống Giác nhướng mi liếc nàng một cái, nói đối tốt với hắn còn đem xương cốt của hắn đánh nát, nếu là đối với hắn không tốt, có phải hay không muốn trực tiếp lấy mạng hắn?
Nhưng còn chưa nói những lời này, hắn liền nhìn thấy bánh bao chậm rãi đặt trên bãi đá, đột nhiên không có gì để nói.

Lúc trước bị thương nặng trong người, còn nhớ phải đưa cho hắn thức ăn, nghĩ đến đối với hắn cũng coi như tốt.

Ít nhất là đối xử với hắn tốt hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Tống Giác lại một lần nhớ tới Đồ Đồ thú nói, tức khắc rũ đôi mắt xuống.

Trong sơn động vang tiếng thiêu đốt của củi lửa, hai người trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

Du Án bị ngọn lửa làm cho mơ màng buồn ngủ, sau khi suýt nữa rơi vào lửa, tức khắc không dám ở trước đống lửa nữa, thấy giường da thú của Tống Giác trống không liền không khách khí đi lên nằm.

"Làm cái gì?" Tống Giác nhìn nàng.

"Ngủ một lát." Du Án nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Kỳ quái, mới vừa rồi ở nhà còn không buồn ngủ, như thế nào vừa đến nơi này của ngươi liền bắt đầu mệt rã rời?"
Tống Giác tâm tình bởi vì những lời này của nàng tâm trạng có chút tốt, mới vừa nối xương cốt bả vai tựa hồ cũng không còn đau nữa.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt Du Án, một câu cũng không nói.

Du Án sau khi nhắm mắt lại, ngược lại tỉnh táo rất nhiều, nhưng cũng lười mở ra, đơn giản liền nhắm mắt cùng hắn nói chuyện phiếm: "Ngươi còn chưa nói vì sao lại chờ ta."
"Chờ ngươi để song tu."
Du Án không nghe rõ: "Hả?"
"Song tu"
Du Án: "..."
An tĩnh.

Yên lặng như chết.

Du Án cứng ngắc nhìn hắn, nhắm mắt không nói nên lời, sau một lúc lâu: "Ta thực sự là mệt nhọc quá rồi, còn nghe thấy ảo giác."

"Ngươi không có..."
"Ngươi câm miệng!" Du Án nổi giận mà nhảy dựng lên: "Tin hay không ta giết chết ngươi!" (một ngày đc tỏ tình tận 2 lần:)) nhất chị)
Tống Giác bình tĩnh nhìn nàng, sau một lát thực sự cầu thị: "Mặc dù ta bị thương một cánh tay nhưng ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của ta."
Du Án: "..."
"Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động thủ." Tống Giác ánh mắt nặng nề: "Bởi vì cùng một sai lầm, ta sẽ không mắc lại lần hai."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Dứt lời, hắn nhìn vào bả vai được quấn bao vải bố trắng.

...!Đều muốn giết nàng mà! Hắn dường như không có tội với nàng, Du Án do dự một chút nhướng mày hỏi hắn: "Ngươi tại sao muốn cùng ta song tu?"
Tống Giác trầm mặc chớp mắt một cái, sau một lúc lâu mới trả lời: "Bởi vì thích ngươi."
"...!Ngươi còn thích Thỏ Manh thú, sao không cùng nó song tu?" Du Án nói không nên lời.

Hai người này là thảo luận tốt với nhau, hay là hiểu ngầm nàng thuộc về một mình bọn họ, hôm nay từng người chạy tới kích thích nàng.

Tống Giác quét mắt nhìn thân ảnh khả nghi ở cửa động, tiếp tục thực sự cầu thị: "Ngươi cùng nó không giống nhau."
"Nơi nào không giống nhau?"
"Ngươi có thể nói."
"..."
Lại một lần trầm mặc, Du Án trực tiếp phì cười: "Chỉ bởi vì ta có thể nói? Vậy ngươi sao không tìm Đồ Đồ thú, nó cũng biết nói chuyện đấy."
"Không giống nhau." Tống Giác trả lời
Du Án chống nạnh: "Nơi nào không giống nhau?"
Tống Giác muốn nói ngươi so với nó đẹp hơn, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không đúng, vì thế đột nhiên trầm mặc.

Du Án nhìn đến hắn bộ dáng nói không nên lời, phí thật lớn sức lực mới khắc chế trợn trắng mắt xúc động: "Ngươi từ trước đến nay luôn không có tình cảm nam nữ, tất nhiên là có người sau lưng xúi giục, mới có thể nghĩ đến cùng ta song tu.

Nói, người nọ là ai, ta đi chỉnh đốn hắn."
Nàng còn đang lo mới vừa học được cách sử dụng linh lực, không biết nên luyện tập như thế nào, bây giờ có thể thu thập yêu thú cũng rất tốt.

Tống Giác nghe vậy dừng một chút, bình tĩnh nhìn nàng một cái: "Không có người nào xúi giục, ta chính là thích ngươi, là tình yêu của nam và nữ, cùng Thỏ Manh thú không giống nhau, cùng Đồ Đồ thú cũng không giống...!Ta không thích Đồ Đồ thú."
"Sao ngươi biết không giống?" Du Án nhướng mày.

Đống lửa cháy càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa nhảy lên chiếu vào trên mặt Tống Giác, vì đôi mắt hắn đen nhánh gia tăng một tầng sắc màu ấm.

Hắn như lúc trước giống nhau nhìn chằm chằm Du Án, nhìn hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta sẽ ghen ghét, ngươi đối tốt với ai, ta liền muốn giết người đó."
Du Án sửng sốt.

"Ngươi cười với ta, ta cũng muốn giết ngươi, nhưng ngươi không tới, ta lại buồn chán, điều duy nhất có thể làm chính là chờ ngươi.

Cho nên, ta thích ngươi."
Du Án ngơ ngác nhìn hắn, không có cách nào phục hồi tinh thần từ những lời nói chân thành trong lúc vô tình toát ra của hắn.

Tống Giác ở tầm mắt của nàng từ từ đứng dậy, đi từng bước một về phía nàng.

Thẳng đến khi hắn chạm tới trước giường da thú, Du Án mới đột nhiên ngã người về phía sau, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Song tu." Tống Giác trả lời.

Du Án trừng mắt: "Song tu cái quái gì! Ai đồng ý cùng ngươi song tu? Ngươi từ chỗ nào học được những thứ linh tinh này vậy?!"
Vẻ mặt hoảng loạn của nàng thú vị hơn Thỏ Manh thú, Tống Giác tâm tình rất tốt, cũng kiên nhẫn hơn: "Xà yêu dạy."
"Con Xà yêu nào..." Oh, nghĩ tới Xà yêu phóng túng ngay cả trẻ con cũng không chịu buông tha: "Ngươi không học được cái gì tốt sao?"
Tống Giác ánh mắt nặng nề, không tính toán trả lời vấn đề này.

Du Án nhìn Tống Giác ngo ngoe rục rịch, cảm thấy có vấn đề gì đó trong quá trình nuôi dạy đứa trẻ: "Vậy ngươi trả lời ta, khi Xà yêu muốn cùng ngươi song tu, ngươi có cảm giác gì?"
Tống Giác dừng bước chân: "Ghê tởm."
"Đúng vậy, ghê tởm." Du Án vội nói: "Biết tại sao lại như vậy không? Bởi vì ngươi không thích nó, không thích song tu với người ngươi không thích, cho nên mới ghê tởm."
Tống Giác nghe ra nàng muốn nói gì, không khỏi nheo lại đôi mắt: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì, chính là ta không thích ngươi...!Mà thôi." Du Án nói một cách uyển chuyển nhất có thể: "Cũng không phải không thích ngươi, chỉ là thích ngươi với tư cách là một vãn bối, ngươi đừng nhìn ta lớn lên trẻ tuổi, kỳ thật ta đã hơn một trăm tuổi rồi, làm bà của ngươi còn được đấy."
Lời nói uyển chuyển của nàng chẳng có ích gì đối với Tống Giác, đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy điều mà mình không muốn nghe nhất, quanh người áp suất đều hạ xuống: "Ngươi không thích ta?"
"...!Ừm." Tuy rằng có điểm xấu hổ, nhưng Du Án vẫn lập tức gật đầu.

"Không thích ta, vì sao còn tiếp cận ta? Vì sao phải chữa thương cho ta? Vì sao sau khi bị thương còn muốn tới đưa bánh bao cho ta?" Sắc mặt Tống Giác biến thành màu đen.

Du Án nuốt nước miếng: "Nguyên nhân...!Ta đã nói rồi mà."
Tống Giác dừng lại, sau khi nghĩ đến cái gì đó biểu tình càng thêm khó coi: "Vì Tâm Đầu Huyết của ta sao?"
"Cũng không phải là tất cả, ta quả thật có thích ngươi...!Nhưng không phải là kiểu thích đối với đàn ông, mà là kiểu thích dành cho trẻ con, ngươi hiểu không? Ta đối với ngươi như một con thú mẹ đối với con thú con, là tình yêu của mẹ và con." Du Án vội vàng nói xong, cảm thấy rằng đoạn văn này quen thuộc một cách khó hiểu, nghĩ đến bản thân dường như đã nói điều đó với người khác trước đây, tự dưng từ đó mà đau buồn.

Nàng hôm nay nên đi đầu thai mới đúng! Vì sao buổi tối không ngủ được lại chạy đến vực sâu!
Tống Giác mặt vô cảm nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen nhánh không nhìn ra ánh sáng.

Du Án không biết hắn hiện giờ tu luyện đến bước nào rồi, cũng có chút sợ hắn đột nhiên nổi điên, trong lúc nhất thời không khỏi khẩn trương lên.

Đang lúc nàng muốn nói cái gì hòa hoãn không khí một chút thì Tống Giác nhàn nhạt nói: "Ý kiến của ngươi quan trọng sao?"
Du Án: "?"
"Ta không cần ngươi thích." Tống Giác vẻ mặt ác ý: "Ta thích ngươi, muốn cùng ngươi song tu là được rồi."
"...!Dưa hái xanh không ngọt." Du Án ý đồ giảng đạo lý.

Tống Giác không thấm đạo lý: "Ta không ăn ngọt."
"...!Vấn đề không phải là có ngọt hay không mà là không thể ép buộc." Du Án không nói nên lời, mệt sự quấy rối vô lý của Tống Giác.

Nàng lúc ban đầu còn kinh ngạc và hoảng loạn, sau đó chỉ còn lại đau đầu đối mặt với đứa con khốn nạn này.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, Tống Giác một tay đem nàng đẩy ngã.

Du Án chỉ cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, chờ khi nàng lấy lại tinh thần đã bị hắn nắm lấy cổ tay oằn mình ở trên giường, mà một đầu gối hắn kẹp giữa đầu gối của nàng: "Ta càng muốn ép."
Dứt lời, hắn nhanh chóng cúi người in một nụ hôn trên môi nàng.

(thế là phần "ác" được ăn trc rồi:)))
Du Án chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, cả người nháy mắt nổ tung.

Tống Giác rùng mình tránh đi, nàng chém ra linh lực đánh thẳng trần hang động, leng keng rơi xuống một đống cục đá.

Trong sơn động nháy mắt tro bụi tràn ngập, hai người đều lùi lại một bước mới không bị đập đến.

"Làm càn! Thật là làm càn!" Du Án tức giận đến tóc bay tán loạn, sắc mặt khó coi giống như ma đầu, một bên buồn bực lau miệng, một bên mang theo tức giận trừng hắn.

Tống Giác sắc mặt cũng có chút khó coi: "Không được phép lau."
"Ta cứ lau!" Du Án lại hung hăng lau miệng một chút, dùng sức đến mức môi đỏ cả lên: "Ta không chỉ muốn lau, còn muốn đánh ngươi!"
Dứt lời, nàng trực tiếp đánh một chưởng về phía hắn.

Tống Giác bay nhanh lui về phía sau, nhanh chóng bắt được cổ tay của nàng.

Du Án quay cuồng một cái, một tay khác công kích bả vai bị thương của hắn.

Tống Giác đen mặt né tránh, cùng nàng kéo ra một khoảng cách, u ám chất vấn: "Ngươi cứ như vậy chán ghét ta sao?"
"Chẳng lẽ không phải thích thì là chán ghét? Ngươi có thể hay không không cần cực đoan như vậy?" Du Án không vui hỏi lại.

"Ngươi không thích ta, chính là chán ghét ta." Tống Giác lúc này tương đối cứng lòng.

Du Án bị hắn làm tức giận đến đau đầu, lại cố tình tức giận mà không phát ra được, nghẹn nửa ngày nói ra một câu: "Ta lười cùng ngươi tranh luận, tóm lại ngươi muốn cùng ta làm cái gì, đó là không có khả năng.

Ta sẽ không đồng ý.

Ngươi nhân lúc còn sớm từ bỏ cái ý nghĩ này đi."
Dứt lời, nàng xoay người đi.

"Ngươi không phải muốn Tâm Đầu Huyết của ta sao?" Người phía sau đột nhiên lên tiếng.

Du Án đột nhiên dừng lại, sững sờ quay đầu nhìn về phía hắn.

"Cùng ta song tu, đến khi ta mệt rồi, ta sẽ cho ngươi." Ánh mắt Tống Giác lạnh lẽo, nhìn nàng tựa như đang nhìn một miếng thịt trên thớt: "Yên tâm, ta không có nhiều kiên nhẫn, ngươi rất nhanh sẽ được như ước nguyện."
- ---------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện