Gã xe ôm cứ thế lao thẳng về phía trước. Tôi bấm máy gọi cho Lâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, người tôi run như cầy sấy nói gấp gáp:
- Nhà anh ở đâu, cho tôi địa chỉ, mau lên, mau lên cho tôi địa chỉ.
- Số nhà Xx quận Hoàng Mai...
Tôi cũng đọc lại địa chỉ cho gã lái xe rồi lấy máy nhắn cho Long một tin
"Đứa bé đó là con trai là cái nghiệp báo của cả nhà anh. Cả nhà anh tự giết chết đứa con đổi vận, còn nữa, tôi còn một tin hot hơn muốn báo. Vợ con anh ngày xưa chết không phải do trượt cầu thang mà do chính con mẹ và con em ác đức của anh hại chết đấy. Anh tin vào tâm linh đúng không? Tin vào tâm linh thì tìm thầy mà tìm cách siêu thoát cho mẹ con chị ấy đi. À... còn việc vì sao mẹ anh với con em gái anh giết chị ta thì hỏi lại cô thanh mai trúc mã của anh nhé"
Tôi cũng không biết sao tôi lại nhắn cho anh ta cái tin như vậy. Nhưng nỗi căm phẫn tột cùng khiến tôi chỉ muốn trả thù cho đứa con đã chết của tôi. Nhắn xong tôi cũng vội vàng học thuộc số của Lâm rồi tháo sim ném xuống đường! Hôm nay nếu tôi có bị tìm được tôi nhất định sẽ kéo cả nhà anh ta xuống địa ngục, còn nếu thoát được... tôi sẽ từ từ trả lại cho từng kẻ đã hại chết con tôi.
Tôi không biết gã lái xe chạy bao lâu mà đột nhiên tôi bỗng thấy ở gương chiếu hậu xe của Long đang ở xa xa. Tuy rằng khoảng cách không gần, đường cũng hơi đông nhưng chắc chắn nếu đua thì cỡ gã lái xe ôm này khó mà thắng được xe ô tô của Long! Chết tiệt thật! Ban nãy còn mạnh miệng nhưng giờ tôi muốn sống, muốn được sống chứ không phải muốn xuống địa ngục cùng lũ người khốn nạn ấy. Gã lái xe ôm có vẻ không chuyên nghiệp, đi cũng không lắt léo, đường chính to thế này, mà gã cứ phóng tè tè như thể đi dạo. Tôi không còn chịu được, khoảng cách đằng sau mỗi lúc thêm gần, lúc này tôi liền gào lên:
- Anh xuống xe đi, để tôi lái cho.
Gã xe ôm kinh ngạc nhìn tôi, tôi mặc kệ cái phản ứng khó hiểu ấy gào lên lần nữa:
- Xuống xe đi, anh đi chậm như rùa bò thế này. Anh xuống đi tôi chở, lát tôi đưa anh năm lít.
- Cô có lái được không thế? - Được! Nhưng đường Hà Nội tôi không rành, giờ anh chỉ tôi đi vào cái ngõ tắt nào mà có thể ra Hoàng Mai được không? Ngõ nào cũng được, miễn là xe máy đi được, ô tô không đi được, càng vòng vèo càng tốt vừa đỡ gặp công an, vừa là điều tôi cần.
- Tôi biết.
- Vậy bước xuống mau.
Gã xe ôm liền nhảy xuống, lúc này xe của Long đã sắp đến ngay chỗ tôi cách chỉ còn chục mét. Gã xe ôm ngồi đằng sau bám chặt hai tay lên áo tôi, tôi mặc kệ rít ga phóng như điên. Hắn ta vội vàng nói:
- Đây đây, trước mặt có cái ngõ, cô rẽ vào. Đi hết cuối ngõ tôi chỉ tiếp.
Tôi liếc phía sau gương chiếu hậu, cả Long và bà Loan (mẹ anh ta) đều đang nhếch mép như có thể sắp bắt được tôi đến nơi. Thấy vậy tôi liền phóng thẳng xe vào con ngõ nhỏ, vừa đến đầu ngõ xe của Long cũng đến, tôi bật cười nhìn chiếc xe to đùng không thể lách nổi, Long đập tay mạnh xuống vô lăng còn mẹ anh ta tức giận mặt đỏ phừng phừng. Gã xe ôm phía sau vừa chỉ đường vừa liên tục nói:
- Cô đi chậm chậm thôi, sao cô phóng bạt mạng thế? Phóng với tốc độ bàn thờ à?
Anh ta làm sao mà hiểu được, tôi thà chết vì tai nạn giao thông còn hơn chết trong tay gia đình ấy. Đi không biết bao nhiêu con ngõ, phóng không biết bao nhiêu cây số, cuối cùng tôi cũng đến được địa chỉ cần đến. Khi vừa tới nơi một chiếc xe ô tô trắng bóng loáng cũng phanh kít dưới chân tôi. Không phải xe của Long! Tôi thở phào nhảy xuống trả xe lại cho gã xe ôm. Anh ta nhìn tôi chẹp miệng nói:
- Thôi tôi lấy của bà hai lít thôi, khiếp bà phóng đến giờ tôi vẫn sợ.
Tự dưng anh ta nói vậy tôi có chút sượng sùng, trong người năm mươi ngàn cũng không có lấy đâu hai trăm ngàn trả đây. Căn nhà bên trong rất to, tôi vừa bấm chuông vừa nói:
- Chờ lát tôi vay tiền rồi trả cho anh.
- Vãi! Thế mà bà cô to còi đòi trả năm lít cho thằng này. Giờ lại bảo đi vay.
- Thì từ từ tôi đằng nào chẳng trả.
Khi vừa định bấm thêm hồi chuông nữa thì chiếc xe ô tô trắng đã mở ra, một người đàn ông từ trong xe tiến về phía tôi khẽ hỏi:
- Cô là Lưu Hà Phương?
Tôi ngước mắt lên, nghe cái giọng ấm áp này cũng biết anh ta là Lâm. Lâm thật khác với trí tưởng tượng của tôi, tôi luôn nghĩ anh ta là gã đàn ông trí thức với cặp mắt kính dày cộp, vẻ ngoài bình thường nhưng khi nhìn thấy mới ngỡ ngàng. Lâm rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh sắc nét chẳng thua kém gì mấy diễn viên, anh ta trẻ hơn Long, độ chừng hai tám, ba mươi, dáng người rất cao, tôi cao gần mét bảy mà đứng với anh ta còn bị lép vế. Nhưng thôi lúc này cũng không quan trọng, đẹp xấu gì cũng chẳng liên quan, tôi nhìn gã xe ôm rồi khẽ quay về phía Lâm nói:
- Anh cho tôi vay hai trăm ngàn được không?
Lâm nhìn tôi, trợn tròn mắt kinh ngạc, lần đầu gặp mặt vay tiền thật đáng xấu hổ nhưng mà ngoài anh ta tôi còn biết vay ai? Cũng may anh ta rút trong ví ra tờ hai trăm đưa tôi, tôi cũng đưa cho gã xe ôm, gã nhận xong liền phóng xe đi luôn.
Lâm mở cổng, đánh xe vào nhà, tôi cũng lẽo đẽo bước theo anh ta. Nhà Long đẹp một thì nhà Lâm đẹp gấp mười, tuy không phải quá to nhưng nội thất đồ đạc rất sang trọng, tự dưng tôi thấy tôi giống như con nhà quê lạc bước vào cung điện xa hoa. Lâm ngồi xuống ghế sofa khẽ nói:
- Cô ngồi đi, muốn uống nước gì bảo tôi lấy cho.
Người tôi bẩn thỉu lấm lem, tôi chỉ sợ ngồi xuống lại dơ ghế của anh ta nên cứ đứng đực ra đấy. Lâm thấy vậy liền thở dài:
- Cô cứ ngồi xuống chúng ta nói chuyện, tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ.
- Vâng.
- Đây là toàn bộ giấy tờ liên quan đến cô, tôi được biết cô ở cùng bà từ nhỏ và hộ khẩu của cô vẫn là với bà, thế thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rồi. Giấy tờ tuỳ thân cô mang theo chứ?
Tôi gật đầu đáp:
- Vâng, lúc nào tôi cũng mang theo bên mình vì bản thân chẳng biết cơ hội nào để trốn đi.
- Tốt!
Tốt! Tôi không biết anh ta đang khen hay nói đểu bởi vẻ mặt chẳng thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì.
- Anh Lâm!
- Ừ cô cứ nói đi.
- Tôi... thực sự giờ người tôi không có đồng tiền nào, nhưng như anh nói thì hai mảnh đất của tôi cũng rất có giá trị. Chuyện thừa kế tài sản theo di chúc của bà anh cứ làm cho tôi. Sau khi sang tên cho tôi xong, khi nào được giá tôi bán đi trả nợ dần cho anh được chứ? Tôi biết việc thuê luật sư mà thế này rất ngại, có điều tôi không có cách nào khác. Tôi có thể làm thoả thuận công chứng nếu anh cần.
Lâm nhìn tôi, khoé môi đột nhiên cong lên đáp lại:
- Thế thì sẵn đây tôi cũng có chuyện muốn bàn với cô đây. Chẳng là tôi và bạn tôi đang có nhu cầu thuê một mảnh đất dưới Vân Đồn để mở nhà hàng. Giờ tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục để cô sớm đứng tên mảnh đất đó. Sau đó cô cho tôi thuê lại một trong hai mảnh đất trong mười năm. Tất nhiên tiền đó tôi và bạn tôi sẽ trả sòng phẳng cho cô, còn cô dùng tiền đó để trả tiền thuê tôi hay làm gì đó là việc của cô.
Mười năm? Tôi nhìn Lâm, giá đất mỗi ngày đều tăng lên, trong mười năm anh ta thuê chỉ với một mức giá như ban đầu xem ra anh ta cũng tính toán phết. Có điều giờ tôi đâu có lựa chọn mà từ chối, anh ta là người làm ăn đầu óc tất nhiên khôn ngoan, giờ thuê đất chỗ tôi hời quá hời.
- Sao? Cô lấn cấn gì sao?
- À... không... tôi...
- Mảnh đất của cô tuy có giá trị về sau, nhưng điều cô cần bây giờ lại là tiền. Nếu cô tính toán thiệt hơn với tôi thì tôi nghĩ cô mới thiệt đấy.
Gã này như đi guốc trong bụng tôi, nghĩ cái qué gì gã ta đọc vanh vách thế này. Tôi thở mạnh dứt khoát nói:
- Được rồi, vậy tôi sẽ hợp tác với anh.
- Rồi, ok cô, tiền nợ hiện tại cô đang nợ tôi hai trăm ngàn, mọi thủ tục giấy tờ sau này xong xuôi tôi sẽ tính tiếp.
- Vâng còn một chuyện nữa tôi muốn anh giúp.
- Chuyện gì?
- Chuyện hợp đồng hôn nhân hôm trước tôi nói với anh.
- Hợp đồng đó là hợp đồng hôn nhân, không công chứng, không có cơ sở pháp lý cô không phải lo.
- Nhưng gia đình tôi đã nhận ba trăm triệu của họ.
- Đó là việc của gia đình cô, cô có đọc kĩ bản hợp đồng đó không? Trong đó có những điều khoản gì?
- Tôi đọc rất kĩ, trong đó ghi việc tôi phải lấy Long, và việc tôi phải sinh con, làm việc cho nhà anh ta trong mười năm.
- Cô và anh ta không đăng kí kết hôn?
- Đúng vậy.
- Bản hợp đồng đó vô nghĩa! Cô yên tâm! Không toà án nào đi giải quyết cái bản hợp đồng vớ vẩn và phi pháp luật như vậy.
- Thật... thật không?
- Cô không tin cả luật sư? Một bản hợp đồng nếu lật lại có khi còn bị coi là hợp đồng mua bán ý chứ, có kiện thì cô kiện ngược lại gia đình họ bóc lột sức lao động, tra tấn tinh thần của cô chứ ai đi giải quyết cái hợp đồng dở hơi này.
Tôi nghe xong tự dưng như trút được gánh nặng, nãy còn định bảo anh ta cho nợ ba trăm triệu để trả cho gia đình Long giờ thì tôi có thể yên tâm, ung dung rồi. Tôi liếc nhìn căn nhà lần nữa, đột nhiên một ý nghĩ lại loé lên, giờ thân cô thế cô nên thôi tôi cứ mặt dày giả vờ hỏi:
- Bình thường anh đi làm về sẽ nấu cơm à?
- Sao cô hỏi vậy?
- Tại tôi thấy anh hình như ở một mình, anh có vợ chưa?
Lâm nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Chuyện riêng tư của anh ta mà tôi hỏi thế này đúng là cũng hơi vô duyên. Còn tưởng anh ta không trả lời ai ngờ anh ta lại đáp:
- Tôi độc thân! Sao vậy?
- À không, vậy anh tự nấu cơm dọn dẹp sao? Công việc luật sư bận rộn thế mà.
- Không! Tôi thuê giúp việc theo giờ, ngày hai bữa nấu cơm, dọn dẹp cho tôi.
Tôi nghe vậy liền vội nói:
- Anh có thể thuê tôi không? Tôi nấu ăn rất ngon, biết phân chia quần áo giặt tay từng loại, tôi đã từng làm nhà hàng nên nấu cơm chắc chắn không chê vào đâu được. Tôi không cần anh trả lương, chỉ cần anh cho tôi ở lại đây đến khi đất cát xong xuôi, đến khi tôi có tiền.
Lâm nhìn tôi, dứt khoát đáp:
- Tôi có thể giúp cô mọi chuyện liên quan đến pháp luật nhưng chuyện này thì không. Đây là chuyện riêng tư, tôi không thể để cô ở nhà với tôi.
- Tôi xin anh đấy, giờ tôi thân cô thế cô, dù cho cái hợp đồng với nhà gã chồng cũ không có tính pháp lý thì chắc chắn họ sẽ không tha cho tôi. Giờ tôi không tiền, không người thân tôi không thể đi đâu được. Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, anh cứu tôi một lần, nhất định tôi sẽ trả ơn anh.
- Không được! Tôi trước nay chưa bao giờ để người lạ ở lại nhà, nếu cô cần tôi cho cô vay một khoản tiền nhỏ cô tìm nhà thuê.
- Không phải vấn đề tìm nhà để thuê mà vấn đề là ít nhất anh là luật sư, ở cùng anh thời gian này tôi cũng yên tâm hơn. Gia đình họ chắc chắn sẽ ráo riết tìm tôi, không kiện được ra toà thì cũng thuê xã hội đen đến tìm tôi.
- Xã hội đen tìm đến cô, tôi chứa chấp cô chẳng phải tôi cũng vạ lây sao?
- Nhưng ít nhất anh hiểu biết về pháp luật, bọn xã hội đen cũng chẳng đụng được vào anh, có đụng anh cũng biết cách bảo vệ mình. Còn tôi... tôi không có một cái gì hết. Anh Lâm, xin anh đấy, nếu anh không tin tưởng ở tôi thì tôi có thể kí một hợp đồng công chứng gì đó nếu anh thấy cần thiết. Đằng nào anh chẳng phải thuê giúp việc đúng không? Coi như thuê tôi và trả công bằng cách cho tôi ăn nhờ ở đậu một thời gian thôi. Anh làm ơn làm phúc, coi như tích đức cho con cháu anh sau này. Anh xem giờ tôi biết đi đâu?
Lâm đứng dậy, khẽ thở dài đáp lại:
- Thôi được rồi, tôi sẽ cho cô ở lại đây đến khi xong việc. Sau khi xong cô phải đi khỏi đây, được chứ.
- Được! Tôi đảm bảo với anh
Lâm liếc nhìn tôi nói tiếp:
- Mà cô đi chỉ có người không thế này thôi sao?
- Vâng.
- Cô ngồi im ở đây, chờ tôi.
Nói xong anh ta bước ra ngoài đánh xe đi mất, tôi ngồi trong nhà, dù cổng đã khoá mà lúc này người vẫn run. Thực lòng đến tận giây phút này tôi vẫn không nghĩ mình đã thoát khỏi cái địa ngục kia. Chắc chắn gia đình bọn họ sẽ tìm đến tôi, chắc chắn mọi việc sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng ít nhất tôi cũng đang dần cảm thấy có chút ánh sáng le lói lên trong cuộc đời này.
Lâm đi một lúc mới về, tôi vẫn ngồi im trên ghế. Anh ta ôm mấy túi đưa cho tôi rồi nói:
- Quần áo, đồ dùng cá nhân của cô.
Tôi hơi ngạc nhiên, mở túi ra, bên trong có khoảng ba bốn bộ quần áo ngủ và vài cái váy có thể mặc ra ngoài, ngoài ra còn bàn chải đánh răng, dầu gội cho nữ, khăn mặt, khăn tắm. Lần đầu tiên trong đời tôi được người khác mua đồ cho, không hiểu sao sống mũi cay cay, cảm kích nói:
- Anh mua cho tôi nhiều thế? Cảm ơn anh nhé, thật sự tôi... biết ơn anh mà chẳng biết bao giờ mới báo đáp được
Lâm ngồi xuống bình thản uống ngụm trà đáp lại:
- Hoá đơn trong đó cả, cộng thêm hai trăm vay ban nãy, công tôi đi coi như miễn phí.
Tôi bị hớ, liền vội vàng kéo tờ hoá đơn ra. Ôi mẹ ơi, chỉ có chút đồ này mà hết gần tám triệu bạc. Tôi không dám tin, dụi mắt nhìn lại. Lâm thấy vậy liền lên tiếng:
- Toàn hàng hiệu cả đấy.
Trời đất ơi, cái tên này, anh ta nghĩ tôi giàu có lắm hay sao mua đống của nợ này làm gì? Ở ngoài chợ mua chắc gì đã đến một triệu cơ chứ? Tôi xót của mà không làm gì được chỉ dám khóc than trong lòng. Lâm đứng dậy hất hàm vào căn phòng sau phòng khách nói:
- Cô mang đồ vào, tôi cho cô ở tạm đó. Ở đây tôi thuê giúp việc nấu ăn gồm cả việc đi chợ, nhưng để đảm bảo an toàn cho cô mai tôi sẽ đưa cô đi chợ để mua thức ăn một tuần. Quần áo của tôi khá ít, có thể cho vào máy bấm, máy giặt xịn nên không lo việc hỏng miễn phơi xong là giúp tôi treo lên là được. Nhà mỗi ngày hút bụi và lau một lần, cơm hai bữa cô ok chứ.
Gì chứ cái này đối với tôi quá đơn giản.
- Ok anh.
- Mà cô nên nhớ tôi chỉ cho cô ở đến khi xong việc của cô thôi đấy.
- Tôi biết rồi anh yên tâm.
- Cô năm nay là sắp hai mốt tuổi đúng không?
- Vâng!
- Vậy cô... có bằng cấp gì không?
- Tôi có bằng cấp ba thôi, không được học đại học.
Lâm nghe vậy không hỏi nữa mà giục tôi vào trong tắm rửa còn anh ta ra ngoài gặp khách hàng. Tắm táp xong người tôi cũng khoan khoái lạ kì, trời lúc này cũng là chiều muộn, tôi mở tủ lạnh thấy bên trong còn kha khá thức ăn liền đi cắm cơm. Thiết bị điện trong nhà anh ta rất hiện đại, nhưng tôi từng ở nhà Long một khoảng thời gian nên không có gì lạ lẫm. Nấu xong bữa cơm Lâm vẫn chưa về, tôi đành ra ghế sofa ngồi chờ đợi. Ngoài trời rất tối, mùa này trời tối nhanh lắm, nhưng ánh đèn đường bên ngoài lại rất sáng. Trên bầu trời không trăng không sao, ánh sáng tự nhiên một chút cũng không có, thế nhưng tôi lại thầm nghĩ, ánh đèn nhân tạo cũng được, miễn đủ soi sáng con đường ngoài kia, cũng giống như tôi lúc này, dựa vào hai mảnh đất cũng được miễn có thể giúp tôi trở lại cuộc sống của một con người.
Tôi ngồi chán chê cuối cùng nằm vật xuống ngủ thiếp đi, trong giấc mơ tôi thấy mình bị Long và mẹ anh ta truy đuổi đến vực thẳm, cuối cùng cả xô xát cả ba cùng rơi xuống. Đến khi có ai đó đập vai tôi mới tỉnh dậy mồ hôi túa ra như mưa. Hoá ra Lâm về rồi, tôi vội vào bếp hâm lại thức ăn rồi dọn ra bàn. Trong bữa cơm tôi và anh ta không nói với nhau quá nhiều chuyện. Không sao hết, anh ta giúp tôi đến mức này là quá nhiều, dù cho anh ta lạnh lùng hơn, mạt sát hơn, bắt tôi làm nhiều thứ hơn vẫn tốt hơn tất thảy những kẻ đã đi qua cuộc đời tôi. Ít nhất lần đầu gặp mặt anh ta chấp nhận cho tôi ở lại đây, cưu mang cứu vớt tôi tôi cũng đủ biết ơn rồi. Lâm ăn xong lên phòng làm việc, tôi dọn dẹp xong lau qua nhà cũng đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau tôi dậy rất muộn, khi ấy Lâm đã đi làm. Có chút ánh sáng chiếu qua rèm cửa len vào trong, hình như lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến vật, lâu lắm rồi tôi mới được sống giống như con người. Khi còn đang nằm nghĩ vẫn vơ đột nhiên tôi nghe tiếng chuông cửa liền vội vàng chạy ra. Từ bên ngoài cổng, tiếng mụ mẹ chồng cũ gào lên lanh lảnh:
- Con ôn con kia, tao biết mày ở đây! Mày ra ngay đây nếu không đừng để tao phải san bằng cả cái nhà này.
Mẹ kiếp! Tôi biết ngay nhà Long sẽ không để tôi yên, cũng đoán ngay bọn họ sẽ tìm được tôi thôi chỉ là không ngờ lại sớm đến vậy!
- Nhà anh ở đâu, cho tôi địa chỉ, mau lên, mau lên cho tôi địa chỉ.
- Số nhà Xx quận Hoàng Mai...
Tôi cũng đọc lại địa chỉ cho gã lái xe rồi lấy máy nhắn cho Long một tin
"Đứa bé đó là con trai là cái nghiệp báo của cả nhà anh. Cả nhà anh tự giết chết đứa con đổi vận, còn nữa, tôi còn một tin hot hơn muốn báo. Vợ con anh ngày xưa chết không phải do trượt cầu thang mà do chính con mẹ và con em ác đức của anh hại chết đấy. Anh tin vào tâm linh đúng không? Tin vào tâm linh thì tìm thầy mà tìm cách siêu thoát cho mẹ con chị ấy đi. À... còn việc vì sao mẹ anh với con em gái anh giết chị ta thì hỏi lại cô thanh mai trúc mã của anh nhé"
Tôi cũng không biết sao tôi lại nhắn cho anh ta cái tin như vậy. Nhưng nỗi căm phẫn tột cùng khiến tôi chỉ muốn trả thù cho đứa con đã chết của tôi. Nhắn xong tôi cũng vội vàng học thuộc số của Lâm rồi tháo sim ném xuống đường! Hôm nay nếu tôi có bị tìm được tôi nhất định sẽ kéo cả nhà anh ta xuống địa ngục, còn nếu thoát được... tôi sẽ từ từ trả lại cho từng kẻ đã hại chết con tôi.
Tôi không biết gã lái xe chạy bao lâu mà đột nhiên tôi bỗng thấy ở gương chiếu hậu xe của Long đang ở xa xa. Tuy rằng khoảng cách không gần, đường cũng hơi đông nhưng chắc chắn nếu đua thì cỡ gã lái xe ôm này khó mà thắng được xe ô tô của Long! Chết tiệt thật! Ban nãy còn mạnh miệng nhưng giờ tôi muốn sống, muốn được sống chứ không phải muốn xuống địa ngục cùng lũ người khốn nạn ấy. Gã lái xe ôm có vẻ không chuyên nghiệp, đi cũng không lắt léo, đường chính to thế này, mà gã cứ phóng tè tè như thể đi dạo. Tôi không còn chịu được, khoảng cách đằng sau mỗi lúc thêm gần, lúc này tôi liền gào lên:
- Anh xuống xe đi, để tôi lái cho.
Gã xe ôm kinh ngạc nhìn tôi, tôi mặc kệ cái phản ứng khó hiểu ấy gào lên lần nữa:
- Xuống xe đi, anh đi chậm như rùa bò thế này. Anh xuống đi tôi chở, lát tôi đưa anh năm lít.
- Cô có lái được không thế? - Được! Nhưng đường Hà Nội tôi không rành, giờ anh chỉ tôi đi vào cái ngõ tắt nào mà có thể ra Hoàng Mai được không? Ngõ nào cũng được, miễn là xe máy đi được, ô tô không đi được, càng vòng vèo càng tốt vừa đỡ gặp công an, vừa là điều tôi cần.
- Tôi biết.
- Vậy bước xuống mau.
Gã xe ôm liền nhảy xuống, lúc này xe của Long đã sắp đến ngay chỗ tôi cách chỉ còn chục mét. Gã xe ôm ngồi đằng sau bám chặt hai tay lên áo tôi, tôi mặc kệ rít ga phóng như điên. Hắn ta vội vàng nói:
- Đây đây, trước mặt có cái ngõ, cô rẽ vào. Đi hết cuối ngõ tôi chỉ tiếp.
Tôi liếc phía sau gương chiếu hậu, cả Long và bà Loan (mẹ anh ta) đều đang nhếch mép như có thể sắp bắt được tôi đến nơi. Thấy vậy tôi liền phóng thẳng xe vào con ngõ nhỏ, vừa đến đầu ngõ xe của Long cũng đến, tôi bật cười nhìn chiếc xe to đùng không thể lách nổi, Long đập tay mạnh xuống vô lăng còn mẹ anh ta tức giận mặt đỏ phừng phừng. Gã xe ôm phía sau vừa chỉ đường vừa liên tục nói:
- Cô đi chậm chậm thôi, sao cô phóng bạt mạng thế? Phóng với tốc độ bàn thờ à?
Anh ta làm sao mà hiểu được, tôi thà chết vì tai nạn giao thông còn hơn chết trong tay gia đình ấy. Đi không biết bao nhiêu con ngõ, phóng không biết bao nhiêu cây số, cuối cùng tôi cũng đến được địa chỉ cần đến. Khi vừa tới nơi một chiếc xe ô tô trắng bóng loáng cũng phanh kít dưới chân tôi. Không phải xe của Long! Tôi thở phào nhảy xuống trả xe lại cho gã xe ôm. Anh ta nhìn tôi chẹp miệng nói:
- Thôi tôi lấy của bà hai lít thôi, khiếp bà phóng đến giờ tôi vẫn sợ.
Tự dưng anh ta nói vậy tôi có chút sượng sùng, trong người năm mươi ngàn cũng không có lấy đâu hai trăm ngàn trả đây. Căn nhà bên trong rất to, tôi vừa bấm chuông vừa nói:
- Chờ lát tôi vay tiền rồi trả cho anh.
- Vãi! Thế mà bà cô to còi đòi trả năm lít cho thằng này. Giờ lại bảo đi vay.
- Thì từ từ tôi đằng nào chẳng trả.
Khi vừa định bấm thêm hồi chuông nữa thì chiếc xe ô tô trắng đã mở ra, một người đàn ông từ trong xe tiến về phía tôi khẽ hỏi:
- Cô là Lưu Hà Phương?
Tôi ngước mắt lên, nghe cái giọng ấm áp này cũng biết anh ta là Lâm. Lâm thật khác với trí tưởng tượng của tôi, tôi luôn nghĩ anh ta là gã đàn ông trí thức với cặp mắt kính dày cộp, vẻ ngoài bình thường nhưng khi nhìn thấy mới ngỡ ngàng. Lâm rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh sắc nét chẳng thua kém gì mấy diễn viên, anh ta trẻ hơn Long, độ chừng hai tám, ba mươi, dáng người rất cao, tôi cao gần mét bảy mà đứng với anh ta còn bị lép vế. Nhưng thôi lúc này cũng không quan trọng, đẹp xấu gì cũng chẳng liên quan, tôi nhìn gã xe ôm rồi khẽ quay về phía Lâm nói:
- Anh cho tôi vay hai trăm ngàn được không?
Lâm nhìn tôi, trợn tròn mắt kinh ngạc, lần đầu gặp mặt vay tiền thật đáng xấu hổ nhưng mà ngoài anh ta tôi còn biết vay ai? Cũng may anh ta rút trong ví ra tờ hai trăm đưa tôi, tôi cũng đưa cho gã xe ôm, gã nhận xong liền phóng xe đi luôn.
Lâm mở cổng, đánh xe vào nhà, tôi cũng lẽo đẽo bước theo anh ta. Nhà Long đẹp một thì nhà Lâm đẹp gấp mười, tuy không phải quá to nhưng nội thất đồ đạc rất sang trọng, tự dưng tôi thấy tôi giống như con nhà quê lạc bước vào cung điện xa hoa. Lâm ngồi xuống ghế sofa khẽ nói:
- Cô ngồi đi, muốn uống nước gì bảo tôi lấy cho.
Người tôi bẩn thỉu lấm lem, tôi chỉ sợ ngồi xuống lại dơ ghế của anh ta nên cứ đứng đực ra đấy. Lâm thấy vậy liền thở dài:
- Cô cứ ngồi xuống chúng ta nói chuyện, tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ.
- Vâng.
- Đây là toàn bộ giấy tờ liên quan đến cô, tôi được biết cô ở cùng bà từ nhỏ và hộ khẩu của cô vẫn là với bà, thế thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rồi. Giấy tờ tuỳ thân cô mang theo chứ?
Tôi gật đầu đáp:
- Vâng, lúc nào tôi cũng mang theo bên mình vì bản thân chẳng biết cơ hội nào để trốn đi.
- Tốt!
Tốt! Tôi không biết anh ta đang khen hay nói đểu bởi vẻ mặt chẳng thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì.
- Anh Lâm!
- Ừ cô cứ nói đi.
- Tôi... thực sự giờ người tôi không có đồng tiền nào, nhưng như anh nói thì hai mảnh đất của tôi cũng rất có giá trị. Chuyện thừa kế tài sản theo di chúc của bà anh cứ làm cho tôi. Sau khi sang tên cho tôi xong, khi nào được giá tôi bán đi trả nợ dần cho anh được chứ? Tôi biết việc thuê luật sư mà thế này rất ngại, có điều tôi không có cách nào khác. Tôi có thể làm thoả thuận công chứng nếu anh cần.
Lâm nhìn tôi, khoé môi đột nhiên cong lên đáp lại:
- Thế thì sẵn đây tôi cũng có chuyện muốn bàn với cô đây. Chẳng là tôi và bạn tôi đang có nhu cầu thuê một mảnh đất dưới Vân Đồn để mở nhà hàng. Giờ tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục để cô sớm đứng tên mảnh đất đó. Sau đó cô cho tôi thuê lại một trong hai mảnh đất trong mười năm. Tất nhiên tiền đó tôi và bạn tôi sẽ trả sòng phẳng cho cô, còn cô dùng tiền đó để trả tiền thuê tôi hay làm gì đó là việc của cô.
Mười năm? Tôi nhìn Lâm, giá đất mỗi ngày đều tăng lên, trong mười năm anh ta thuê chỉ với một mức giá như ban đầu xem ra anh ta cũng tính toán phết. Có điều giờ tôi đâu có lựa chọn mà từ chối, anh ta là người làm ăn đầu óc tất nhiên khôn ngoan, giờ thuê đất chỗ tôi hời quá hời.
- Sao? Cô lấn cấn gì sao?
- À... không... tôi...
- Mảnh đất của cô tuy có giá trị về sau, nhưng điều cô cần bây giờ lại là tiền. Nếu cô tính toán thiệt hơn với tôi thì tôi nghĩ cô mới thiệt đấy.
Gã này như đi guốc trong bụng tôi, nghĩ cái qué gì gã ta đọc vanh vách thế này. Tôi thở mạnh dứt khoát nói:
- Được rồi, vậy tôi sẽ hợp tác với anh.
- Rồi, ok cô, tiền nợ hiện tại cô đang nợ tôi hai trăm ngàn, mọi thủ tục giấy tờ sau này xong xuôi tôi sẽ tính tiếp.
- Vâng còn một chuyện nữa tôi muốn anh giúp.
- Chuyện gì?
- Chuyện hợp đồng hôn nhân hôm trước tôi nói với anh.
- Hợp đồng đó là hợp đồng hôn nhân, không công chứng, không có cơ sở pháp lý cô không phải lo.
- Nhưng gia đình tôi đã nhận ba trăm triệu của họ.
- Đó là việc của gia đình cô, cô có đọc kĩ bản hợp đồng đó không? Trong đó có những điều khoản gì?
- Tôi đọc rất kĩ, trong đó ghi việc tôi phải lấy Long, và việc tôi phải sinh con, làm việc cho nhà anh ta trong mười năm.
- Cô và anh ta không đăng kí kết hôn?
- Đúng vậy.
- Bản hợp đồng đó vô nghĩa! Cô yên tâm! Không toà án nào đi giải quyết cái bản hợp đồng vớ vẩn và phi pháp luật như vậy.
- Thật... thật không?
- Cô không tin cả luật sư? Một bản hợp đồng nếu lật lại có khi còn bị coi là hợp đồng mua bán ý chứ, có kiện thì cô kiện ngược lại gia đình họ bóc lột sức lao động, tra tấn tinh thần của cô chứ ai đi giải quyết cái hợp đồng dở hơi này.
Tôi nghe xong tự dưng như trút được gánh nặng, nãy còn định bảo anh ta cho nợ ba trăm triệu để trả cho gia đình Long giờ thì tôi có thể yên tâm, ung dung rồi. Tôi liếc nhìn căn nhà lần nữa, đột nhiên một ý nghĩ lại loé lên, giờ thân cô thế cô nên thôi tôi cứ mặt dày giả vờ hỏi:
- Bình thường anh đi làm về sẽ nấu cơm à?
- Sao cô hỏi vậy?
- Tại tôi thấy anh hình như ở một mình, anh có vợ chưa?
Lâm nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Chuyện riêng tư của anh ta mà tôi hỏi thế này đúng là cũng hơi vô duyên. Còn tưởng anh ta không trả lời ai ngờ anh ta lại đáp:
- Tôi độc thân! Sao vậy?
- À không, vậy anh tự nấu cơm dọn dẹp sao? Công việc luật sư bận rộn thế mà.
- Không! Tôi thuê giúp việc theo giờ, ngày hai bữa nấu cơm, dọn dẹp cho tôi.
Tôi nghe vậy liền vội nói:
- Anh có thể thuê tôi không? Tôi nấu ăn rất ngon, biết phân chia quần áo giặt tay từng loại, tôi đã từng làm nhà hàng nên nấu cơm chắc chắn không chê vào đâu được. Tôi không cần anh trả lương, chỉ cần anh cho tôi ở lại đây đến khi đất cát xong xuôi, đến khi tôi có tiền.
Lâm nhìn tôi, dứt khoát đáp:
- Tôi có thể giúp cô mọi chuyện liên quan đến pháp luật nhưng chuyện này thì không. Đây là chuyện riêng tư, tôi không thể để cô ở nhà với tôi.
- Tôi xin anh đấy, giờ tôi thân cô thế cô, dù cho cái hợp đồng với nhà gã chồng cũ không có tính pháp lý thì chắc chắn họ sẽ không tha cho tôi. Giờ tôi không tiền, không người thân tôi không thể đi đâu được. Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, anh cứu tôi một lần, nhất định tôi sẽ trả ơn anh.
- Không được! Tôi trước nay chưa bao giờ để người lạ ở lại nhà, nếu cô cần tôi cho cô vay một khoản tiền nhỏ cô tìm nhà thuê.
- Không phải vấn đề tìm nhà để thuê mà vấn đề là ít nhất anh là luật sư, ở cùng anh thời gian này tôi cũng yên tâm hơn. Gia đình họ chắc chắn sẽ ráo riết tìm tôi, không kiện được ra toà thì cũng thuê xã hội đen đến tìm tôi.
- Xã hội đen tìm đến cô, tôi chứa chấp cô chẳng phải tôi cũng vạ lây sao?
- Nhưng ít nhất anh hiểu biết về pháp luật, bọn xã hội đen cũng chẳng đụng được vào anh, có đụng anh cũng biết cách bảo vệ mình. Còn tôi... tôi không có một cái gì hết. Anh Lâm, xin anh đấy, nếu anh không tin tưởng ở tôi thì tôi có thể kí một hợp đồng công chứng gì đó nếu anh thấy cần thiết. Đằng nào anh chẳng phải thuê giúp việc đúng không? Coi như thuê tôi và trả công bằng cách cho tôi ăn nhờ ở đậu một thời gian thôi. Anh làm ơn làm phúc, coi như tích đức cho con cháu anh sau này. Anh xem giờ tôi biết đi đâu?
Lâm đứng dậy, khẽ thở dài đáp lại:
- Thôi được rồi, tôi sẽ cho cô ở lại đây đến khi xong việc. Sau khi xong cô phải đi khỏi đây, được chứ.
- Được! Tôi đảm bảo với anh
Lâm liếc nhìn tôi nói tiếp:
- Mà cô đi chỉ có người không thế này thôi sao?
- Vâng.
- Cô ngồi im ở đây, chờ tôi.
Nói xong anh ta bước ra ngoài đánh xe đi mất, tôi ngồi trong nhà, dù cổng đã khoá mà lúc này người vẫn run. Thực lòng đến tận giây phút này tôi vẫn không nghĩ mình đã thoát khỏi cái địa ngục kia. Chắc chắn gia đình bọn họ sẽ tìm đến tôi, chắc chắn mọi việc sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng ít nhất tôi cũng đang dần cảm thấy có chút ánh sáng le lói lên trong cuộc đời này.
Lâm đi một lúc mới về, tôi vẫn ngồi im trên ghế. Anh ta ôm mấy túi đưa cho tôi rồi nói:
- Quần áo, đồ dùng cá nhân của cô.
Tôi hơi ngạc nhiên, mở túi ra, bên trong có khoảng ba bốn bộ quần áo ngủ và vài cái váy có thể mặc ra ngoài, ngoài ra còn bàn chải đánh răng, dầu gội cho nữ, khăn mặt, khăn tắm. Lần đầu tiên trong đời tôi được người khác mua đồ cho, không hiểu sao sống mũi cay cay, cảm kích nói:
- Anh mua cho tôi nhiều thế? Cảm ơn anh nhé, thật sự tôi... biết ơn anh mà chẳng biết bao giờ mới báo đáp được
Lâm ngồi xuống bình thản uống ngụm trà đáp lại:
- Hoá đơn trong đó cả, cộng thêm hai trăm vay ban nãy, công tôi đi coi như miễn phí.
Tôi bị hớ, liền vội vàng kéo tờ hoá đơn ra. Ôi mẹ ơi, chỉ có chút đồ này mà hết gần tám triệu bạc. Tôi không dám tin, dụi mắt nhìn lại. Lâm thấy vậy liền lên tiếng:
- Toàn hàng hiệu cả đấy.
Trời đất ơi, cái tên này, anh ta nghĩ tôi giàu có lắm hay sao mua đống của nợ này làm gì? Ở ngoài chợ mua chắc gì đã đến một triệu cơ chứ? Tôi xót của mà không làm gì được chỉ dám khóc than trong lòng. Lâm đứng dậy hất hàm vào căn phòng sau phòng khách nói:
- Cô mang đồ vào, tôi cho cô ở tạm đó. Ở đây tôi thuê giúp việc nấu ăn gồm cả việc đi chợ, nhưng để đảm bảo an toàn cho cô mai tôi sẽ đưa cô đi chợ để mua thức ăn một tuần. Quần áo của tôi khá ít, có thể cho vào máy bấm, máy giặt xịn nên không lo việc hỏng miễn phơi xong là giúp tôi treo lên là được. Nhà mỗi ngày hút bụi và lau một lần, cơm hai bữa cô ok chứ.
Gì chứ cái này đối với tôi quá đơn giản.
- Ok anh.
- Mà cô nên nhớ tôi chỉ cho cô ở đến khi xong việc của cô thôi đấy.
- Tôi biết rồi anh yên tâm.
- Cô năm nay là sắp hai mốt tuổi đúng không?
- Vâng!
- Vậy cô... có bằng cấp gì không?
- Tôi có bằng cấp ba thôi, không được học đại học.
Lâm nghe vậy không hỏi nữa mà giục tôi vào trong tắm rửa còn anh ta ra ngoài gặp khách hàng. Tắm táp xong người tôi cũng khoan khoái lạ kì, trời lúc này cũng là chiều muộn, tôi mở tủ lạnh thấy bên trong còn kha khá thức ăn liền đi cắm cơm. Thiết bị điện trong nhà anh ta rất hiện đại, nhưng tôi từng ở nhà Long một khoảng thời gian nên không có gì lạ lẫm. Nấu xong bữa cơm Lâm vẫn chưa về, tôi đành ra ghế sofa ngồi chờ đợi. Ngoài trời rất tối, mùa này trời tối nhanh lắm, nhưng ánh đèn đường bên ngoài lại rất sáng. Trên bầu trời không trăng không sao, ánh sáng tự nhiên một chút cũng không có, thế nhưng tôi lại thầm nghĩ, ánh đèn nhân tạo cũng được, miễn đủ soi sáng con đường ngoài kia, cũng giống như tôi lúc này, dựa vào hai mảnh đất cũng được miễn có thể giúp tôi trở lại cuộc sống của một con người.
Tôi ngồi chán chê cuối cùng nằm vật xuống ngủ thiếp đi, trong giấc mơ tôi thấy mình bị Long và mẹ anh ta truy đuổi đến vực thẳm, cuối cùng cả xô xát cả ba cùng rơi xuống. Đến khi có ai đó đập vai tôi mới tỉnh dậy mồ hôi túa ra như mưa. Hoá ra Lâm về rồi, tôi vội vào bếp hâm lại thức ăn rồi dọn ra bàn. Trong bữa cơm tôi và anh ta không nói với nhau quá nhiều chuyện. Không sao hết, anh ta giúp tôi đến mức này là quá nhiều, dù cho anh ta lạnh lùng hơn, mạt sát hơn, bắt tôi làm nhiều thứ hơn vẫn tốt hơn tất thảy những kẻ đã đi qua cuộc đời tôi. Ít nhất lần đầu gặp mặt anh ta chấp nhận cho tôi ở lại đây, cưu mang cứu vớt tôi tôi cũng đủ biết ơn rồi. Lâm ăn xong lên phòng làm việc, tôi dọn dẹp xong lau qua nhà cũng đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau tôi dậy rất muộn, khi ấy Lâm đã đi làm. Có chút ánh sáng chiếu qua rèm cửa len vào trong, hình như lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến vật, lâu lắm rồi tôi mới được sống giống như con người. Khi còn đang nằm nghĩ vẫn vơ đột nhiên tôi nghe tiếng chuông cửa liền vội vàng chạy ra. Từ bên ngoài cổng, tiếng mụ mẹ chồng cũ gào lên lanh lảnh:
- Con ôn con kia, tao biết mày ở đây! Mày ra ngay đây nếu không đừng để tao phải san bằng cả cái nhà này.
Mẹ kiếp! Tôi biết ngay nhà Long sẽ không để tôi yên, cũng đoán ngay bọn họ sẽ tìm được tôi thôi chỉ là không ngờ lại sớm đến vậy!
Danh sách chương