Chu Hồng Hồng không rõ rốt cụôc bức ảnh kia trông như thế nào,cô buồn bực hỏi, "Rốt cuộc là ảnh chụp cái gì hả?"
"Chụp cô là được chứ gì."
Cô vẫn chưa vừa lòng, "Trong máy vi tính của anh một đống phim con heo, sao còn phải dùng tới ảnh chụp của tôi."
Trình Ý thiếu chút nữa sặc khói, "Trong máy tính của đàn ông nào mà không có những thứ này. Chu Hồng Hồng, cái này mà cô cũng ghen được hả?"
Chu Hồng Hồng không chịu thừa nhận là mình ghen, cô vội vàng thanh minh. "Tôi không có ghen."
"Tôi tuy là xem phim AV, nhưng lại nhớ đến vợ mình. Top mười ba cô em AV, bộ nào cũng đề tên em."
Cô nghẹn thở.
"Đến đây, chơi với tôi. Chỉ xem ảnh chụp của cô thôi thì không đã ghiền."
"Anh...!"
Trình Ý đột nhiên vòng vo nói, "Vợ à, tôi nhớ em."
Mỗi khi hắn dùng chất giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói "Tôinhớ em", Chu Hồng Hồng đều có loại cảm giác có thể từ trong câu nói đó nghe ra một chút ảo giác về tình cảm của bọn họ. Khẩu khí của cô trở nên có chút nhu hòa. "Tôi đây thật sự rất bận, còn nữa, đang là ban ngày ban mặt, sao có thể vậy ồn ào nói mấy chuyện đó."
Trình Ý cười, biết cô đã chịu thua. "Vậy em chỉ cần nghe thôi. Vợ, để tôi tự sướng, em chỉ cần để ý nghe là được."
Chu Hồng Hồng đoán Trình Ý thực sự đã động dục, người này chẳng bao giờ phân biệt được trường hợp, cũng chẳng phân biệt được thời gian, cô che di động, quả quyết cắt đứt.
Trình Ý chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho cô. Cô biết hắn thực sự đã chịu hết nổi, vì thế vội vàng tìm cớ, nói vài câu với cậu cả là về phòng trong chốc lát. Cô nhanh chóng vào phòng rồi mới một lần nữa nhận điện thoại, oán giận nói với hắn: "Anh không thể nhịn một chút hay sao hả?"
"Tôi làm vợ tôi, danh chính ngôn thuận, sao phải nhịn." Trình Ý đổi tai nghe điện thoại lên, trống tay lên cởi quần, bắt đầu động tác.
Chu Hồng Hồng nghe hơi thở nhẹ của hắn, cảm giác mặt đỏ tai hồng, loại chuyện làm cách khoảng không này cô thật sự chưa bao giờ thử qua. Cô có thể tưởng tượng được dục vọng kia của hắn cứng rắn đứng lên, vẻ mặt buông tha không chịu nổi.
Trình Ý hơn nửa ngày đều không nghe thấy tiếng của cô, liền nhẹ giọng dỗ, "Vợ... Kêu cho anh nghe. Kêu đi mà?"
Chu Hồng Hồng hơi cắn môi, không rên một tiếng. Cô thật sự là kêu không nổi.
Hắn nói xong nói xong đột nhiên nhảy vài câu, "Hồng Hồng đầu hàng đi, tôi là số một, ha ha trả lời đi ha ha, giải quyết toàn phải dựa vào tay."
"..."
"Xuân tới sáu Cửu Đầu, hàng đêm khoe phong lưu, tình mê hoa đào miệng..."
Cô chen ngang lời hắn: "Anh rốt cuộc đã xong chưa?"
"Em thử nói xem xong chưa?"
"Anh còn bao lâu nữa..."
"Em là ngày đầu tiên quen biết tôi ? Em không biết tôi còn bao lâu nữa sao?"
"... Vậy anh nhanh chút."
"Vợ, em cũng thật không chịu phối hợp, tốt xấu gì cũng phải kêu vài tiếng."
"..."
----
Trình Ý tự mình làm xong cũng không quấy rầy Chu Hồng Hồng nữa, chỉ nói, "Lại phải đổi ảnh rồi, vừa mới bắn lên mặt em."
Chu Hồng Hồng phản bác: "Anh đừng có nói bậy, tôi ở đây chả sao cả."
Hắn cười mặc quần vào, "Vợ, chờ anh nhé, chờ lần sau anh thực sự đi qua đó chơi em."
"Tôi đi làm việc." Cô nói xong liền cúp điện thoại.
Bởi vì cú điện thoại này, cô lại cảm thấy, Trình Ý không lạnh nhạt với mình.
Buổi chiều hôm đó lúc chưa đến giờ cơm chiều, cậu cả kéo ba người tới chơi mạt chược, Chu Hồng Hồng thấy hơi nhàm chán, vì thế dùng Weibo trên di động xem một chút.
Kỳ thật cô không thường xuyên lên Weibo, cũng không thêm bạn bè gì, thỉnh thoảng mới vào xem. Lúc cô đăng kí, thuận tiện cũng đăng ký cho Trình Ý một tài khoản, nhưng mà hắn một lần cũng chưa từng đăng nhập.
Chu Hồng Hồng tùy ý nhìn đề tài đứng đầu một chút cảm giác mình còn chưa thích ứng với việc vào Weibo lượn lờ, có khá nhiều danh từ Internet cô không hiểu hết. Lúc đang muốn tắt Weibo, đột nhiên có thông báo, cô bị @ (bị tag). Cô cảm thấy kỳ quái, là ai tìm được tài khoản của cô. Vừa mở ra liền nhìn thấy, lại là Nhung Bác Quân.
Xem xong mới biết, là tin tức về Làng Ô Sơn. Nhung Bác Quân @ một đống người, Chu Hồng Hồng tùy ý lược qua, đột nhiên thấy một cái tên khiến cô ngưng lại tầm mắt.
Cô nhìn cái tên đó, kinh ngạc xuất thần.
Đến khi cô nghe thấy cậu cả gọi, liền vội vàng thoát ra khỏi Weibo.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất rối loạn.
Cô suy nghĩ, tên đó là YI.
Chữ YI này... Hình như là "Ý" và "Nghệ"? Chu Hồng Hồng rất muốn tự mình an ủi, cái tên đó có thể là người không quen biết, không liên quan đến Trình Ý. Nhưng mà, loại lời nói dối này, ngay cả mình cũng không gạt được.
Bởi vì hai chữ "YI" kia.
----
Nửa học kỳ sau của lớp mười hai, bởi vì áp lực học tập lên quá lớn, cô không thể nào đi chơi cùng Trình Ý.
Trình Ý chuyển khỏi căn nhà của cậu cả, hắn có lúc cũng sẽ đến thăm cô, nếu mẹ Chu không có ở nhà, hắn sẽ níu chặt cô ở trên giường.
Chu Hồng Hồng một lòng một dạ chuyên tâm học hành, cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ đến quan hệ của hắn và cô.
Trình Ý ngày đó nhận được một cú điện thoại, là Nhung Bác Quân gọi tới, nói là đi ra ngoài họp mặt, Trình Ý thuận miệng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Ý nhìn lên thân mình mềm mại của Chu Hồng Hồng trên giường, nhếch miệng nói, "Cô chỉ chuyên chú học hành, cũng chẳng có giải trí gì. Ngày mai nghỉ phải không? Đêm nay cùng tôi đi ra ngoài chơi một bữa."
Chu Hồng Hồng kéo chăn che lại mình, từ từ nhắm hai mắt, "Tôi rất mệt mỏi, chỗ nào cũng không muốn đi."
"Cô còn che cái gì, hai ta cũng không phải mới làm lần một lần hai." Hắn tiến lên ném chiếc chăn kia xuống, ôm lấy hai bầu ngực của cô nắn nắn, "Tôi nói nè, vợ, nơi này của cô lớn lên không ít a."
Cô nhấc chân đá hắn đi, đuổi hắn. "Anh đi nhanh đi, tôi muốn đi ngủ."
"Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì. Buổi tối theo tôi ra ngoài chơi." Hắn nặng nề hôn lên mặt cô, trên tay cũng gia tăng sức lực, bóp đến khi cô cầu xin tha thứ.
Đợi hắn hơi buông ra một chút, Chu Hồng Hồng mới thở phì phò nói: "Tôi đâu có quen đám bạn kia của anh."
Trình Ý hừ một tiếng, "Đó là tại cô không muốn quen."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng quay lưng đi.
Trình Ý nói đúng, cô thực sự không thích gặp mặt bạn bè của hắn. Bọn họ đều từng nhìn thấy trước kia Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ kết giao, Chu Hồng Hồng luôn cảm thấy bọn họ có một loại địch ý không nói ra với cô, giống như kiểu cô bắt buộc Trình Ý đi vào khuôn khổ.
Bọn họ không biết rằng, Chu Hồng Hồng còn hy vọng rời khỏi Trình Ý hơn bất kỳ ai.
Buổi chiều mẹ Chu trở về, Trình Ý phải đi thuyết phục, nói Chu Hồng Hồng từ khai giảng tới nay cũng chưa đi ra ngoài chơi, sắp thành con mọt sách đến nơi rồi.
Mẹ Chu nghĩ con gái mình quả thật rất khắc khổ nghiêm túc, thành tích tiến bộ không ít, lao động và vui chơi kết hợp cũng là phải, liền đồng ý cho Chu Hồng Hồng đi ra ngoài.
Chu Hồng Hồng bất đắc dĩ đành phải cùng Trình Ý đi chơi.
Nhung Bác Quân đặt phòng hát tại làng Ô Sơn, khi Trình Ý và Chu Hồng Hồng đi đến, Nhung Bác Quân không biết lại chạy đi đâu.
Chu Hồng Hồng và đám người kia cũng không tính tính là thân thiết, cô liền rút vào trong góc xem bọn họ làm trò.
Những người đó ồn ào đòi Trình Ý và Chu Hồng Hồng song ca, Trình Ý rất không kiên nhẫn, nói không hát.
Chu Hồng Hồng thật ra là muốn nghe hắn hát, cô chưa từng nghe hắn hát.
Trình Ý hỏi Chu Hồng Hồng muốn hát một mình hay không, cô lắc đầu.
Ai ngờ, không biết là ai vừa khéo chọn một bài song ca, đợi cho ca khúc xuất hiện, đám người kia liền liều mạng vỗ tay.
Chu Hồng Hồng không biết nên khóc hay cười, lại là bài Khang Định tình ca.
Cô nhìn Trình Ý, lại phát hiện vẻ mặt hắn đột biến. Vì thế cô lùi cánh tay đang muốn cầm lấy Microphone, sau đó lặng lẽ dùng tay trái che đi cánh tay phải vừa mới vươn ra kia.
Mọi người vừa thấy sắc mặt kia của Trình Ý cũng rất biết điều. Người đang định hát khụ khụ cười khan vài tiếng, "Chọn nhầm rồi, thay bài khác đi." Sau đó hắn nhanh chóng nhảy bài.
Chu Hồng Hồng đang suy đoán bài Khang Định tình ca này có phải là ca khúc đính ước của Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ hay không, sau đó ——
Phòng cửa bị đẩy ra, Nhung Bác Quân cùng Thời Tiệp Nghệ đi vào.
Nhung Bác Quân nhìn thấy Trình Ý, nhiệt tình cười nói, "Tớ vừa mới đi đón cô ấy."
Chu Hồng Hồng nghe xong, lại trốn vào chỗ tối. Cô hôm nay thật sự không nên tới đây.
Mọi người đột nhiên lặng im, có mấy người liều mạng nháy mắt ra dấu cho Nhung Bác Quân.
Nhung Bác Quân thấy không khí không thích hợp, nhìn quanh phòng, mới phát hiện ra Chu Hồng Hồng ở trong góc. Hắn nhất thời cũng cứng người. Hắn thật sự không dự đoán được Chu Hồng Hồng cũng sẽ đến, bằng không có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không mời Thời Tiệp Nghệ.
Kết quả, người tự nhiên nhất vẫn là Thời Tiệp Nghệ, cô ta mỉm cười chào hỏi mọi người.
Trình Ý không có biểu cảm gì, đáp lại một câu bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Hồng Hồng.
Sự gượng gạo lúc ban đầu qua đi, mọi người phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa thét to uống rượu ca hát.
Nhung Bác Quân bưng chén rượu lại đối diện với Trình Ý, thật ra hắn muốn xin lỗi.
Trình Ý cười như không cười, rượu thì uống rồi, nhưng ánh mắt kia, nhìn Nhung Bác Quân khiến chân hắn cũng phải run lên.
Nhung Bác Quân lại mời rượu Chu Hồng Hồng, cô đang có ý muốn uống một chút, lại bị Trình Ý cản lại, "Tôi uống thay cô ấy."
Nhung Bác Quân đành phải cười cười với Chu Hồng Hồng, liền lui ra.
Chu Hồng Hồng nhìn bộ dáng vui vẻ của Thời Tiệp Nghệ nói chuyện cùng đám người kia, cảm giác mình thật sự không phù hợp. Chủ đề của bọn họ cô không tham gia vào nổi, hơn nữa thái độ của bọn họ, làm cho cô cảm thấy, cùng Trình Ý ghép thành đôi vẫn nên là Thời Tiệp Nghệ thì đúng hơn.
Trình Ý từ sau khi Thời Tiệp Nghệ tiến vào vẫn ngồi ở bên cạnh Chu Hồng Hồng, không lại bên kia góp vui. Hắn đột ngột bưng lấy mặt Chu Hồng Hồng, "Nhìn cái gì chứ hả, nhìn đến phát khóc rồi."
"Tôi không có." Chu Hồng Hồng trong lòng có chút ngột ngạt, giọng điệu nói chuyện lại vẫn biện hộ cho bản thân mình.
Trình Ý không cáu, ngược lại cười hôn cô một cái, thấy vẻ mặt khiếp sợ ngốc nghếch của cô, lại hôn thêm một cái nữa." Vợ anh đúng là thích miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."
Cô không thể tin được, hắn vừa hôn cô trước mặt nhiều người như vậy.
Thời Tiệp Nghệ còn ở đây.
Cô vô cùng xấu hổ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Dần dần, có vài người không ca hát nữa mà cầm súc sắc lại đây, Trình Ý vừa nhìn thấy là hứng thú. "Nào đến đây, hôm nay chơi thoải mái một chút, đánh cược toàn bộ, sau đó áp kèn lệnh."
Chu Hồng Hồng chỉ biết chơi đếm lớn nhỏ gì đó, cô nhìn động tác của hắn, buồn bực thầm nghĩ hắn rốt cục là ra tay như thế nào.
Sau khi chơi mấy vòng, Trình Ý kéo cô qua, tiến lại gần nói, "Vợ à, buổi tối đi ra ngoài ăn khuya."
"Anh thắng hả?" Cô xem cũng không hiểu quy tắc trò chơi, cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
"Ừ." Hắn nói xong cũng buông cô ra, tiếp tục đi đánh cuộc tiền của hắn.
Chu Hồng Hồng bị khung cảnh ca hát ồn ào khiến cô có chút khát nước, khi đi lấy cốc nước, lơ đãng chạm phải tầm mắt của Thời Tiệp Nghệ.
Chu Hồng Hồng vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bài Khang Định tình ca lại vang lên.
Cô ngẩn ra, theo bản năng nhìn Trình Ý.
Hắn đang chơi con súc sắc, thần sắc trở nên lạnh nhạt, chẳng qua lại không giương mắt lên.
Chu Hồng Hồng cúi đầu uống nước, cô tin chắc rằng, cô không có nghe lầm.
Là Thời Tiệp Nghệ hát——
"Đại thiếu gia Trình gia rời đi, mang theo tình yêu của em rời đi, YI..."
*Tình ca Khang Định là một bài hát được Ngô Văn Lý sửa lại từ bài hát “Ngựa chạy trên thảo nguyên” vào năm 1946. Đến năm 1947 Giang Định Sơn đã thành công trình diễn ca khúc này, thậm chí còn biểu diễn tại Pari ,Pháp. Bài hát này mang hơi thở thảo nguyên rộng lớn. Lời ca và âm nhạc diễn tả một cảm giác mênh mang hùng tráng.
"Chụp cô là được chứ gì."
Cô vẫn chưa vừa lòng, "Trong máy vi tính của anh một đống phim con heo, sao còn phải dùng tới ảnh chụp của tôi."
Trình Ý thiếu chút nữa sặc khói, "Trong máy tính của đàn ông nào mà không có những thứ này. Chu Hồng Hồng, cái này mà cô cũng ghen được hả?"
Chu Hồng Hồng không chịu thừa nhận là mình ghen, cô vội vàng thanh minh. "Tôi không có ghen."
"Tôi tuy là xem phim AV, nhưng lại nhớ đến vợ mình. Top mười ba cô em AV, bộ nào cũng đề tên em."
Cô nghẹn thở.
"Đến đây, chơi với tôi. Chỉ xem ảnh chụp của cô thôi thì không đã ghiền."
"Anh...!"
Trình Ý đột nhiên vòng vo nói, "Vợ à, tôi nhớ em."
Mỗi khi hắn dùng chất giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói "Tôinhớ em", Chu Hồng Hồng đều có loại cảm giác có thể từ trong câu nói đó nghe ra một chút ảo giác về tình cảm của bọn họ. Khẩu khí của cô trở nên có chút nhu hòa. "Tôi đây thật sự rất bận, còn nữa, đang là ban ngày ban mặt, sao có thể vậy ồn ào nói mấy chuyện đó."
Trình Ý cười, biết cô đã chịu thua. "Vậy em chỉ cần nghe thôi. Vợ, để tôi tự sướng, em chỉ cần để ý nghe là được."
Chu Hồng Hồng đoán Trình Ý thực sự đã động dục, người này chẳng bao giờ phân biệt được trường hợp, cũng chẳng phân biệt được thời gian, cô che di động, quả quyết cắt đứt.
Trình Ý chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho cô. Cô biết hắn thực sự đã chịu hết nổi, vì thế vội vàng tìm cớ, nói vài câu với cậu cả là về phòng trong chốc lát. Cô nhanh chóng vào phòng rồi mới một lần nữa nhận điện thoại, oán giận nói với hắn: "Anh không thể nhịn một chút hay sao hả?"
"Tôi làm vợ tôi, danh chính ngôn thuận, sao phải nhịn." Trình Ý đổi tai nghe điện thoại lên, trống tay lên cởi quần, bắt đầu động tác.
Chu Hồng Hồng nghe hơi thở nhẹ của hắn, cảm giác mặt đỏ tai hồng, loại chuyện làm cách khoảng không này cô thật sự chưa bao giờ thử qua. Cô có thể tưởng tượng được dục vọng kia của hắn cứng rắn đứng lên, vẻ mặt buông tha không chịu nổi.
Trình Ý hơn nửa ngày đều không nghe thấy tiếng của cô, liền nhẹ giọng dỗ, "Vợ... Kêu cho anh nghe. Kêu đi mà?"
Chu Hồng Hồng hơi cắn môi, không rên một tiếng. Cô thật sự là kêu không nổi.
Hắn nói xong nói xong đột nhiên nhảy vài câu, "Hồng Hồng đầu hàng đi, tôi là số một, ha ha trả lời đi ha ha, giải quyết toàn phải dựa vào tay."
"..."
"Xuân tới sáu Cửu Đầu, hàng đêm khoe phong lưu, tình mê hoa đào miệng..."
Cô chen ngang lời hắn: "Anh rốt cuộc đã xong chưa?"
"Em thử nói xem xong chưa?"
"Anh còn bao lâu nữa..."
"Em là ngày đầu tiên quen biết tôi ? Em không biết tôi còn bao lâu nữa sao?"
"... Vậy anh nhanh chút."
"Vợ, em cũng thật không chịu phối hợp, tốt xấu gì cũng phải kêu vài tiếng."
"..."
----
Trình Ý tự mình làm xong cũng không quấy rầy Chu Hồng Hồng nữa, chỉ nói, "Lại phải đổi ảnh rồi, vừa mới bắn lên mặt em."
Chu Hồng Hồng phản bác: "Anh đừng có nói bậy, tôi ở đây chả sao cả."
Hắn cười mặc quần vào, "Vợ, chờ anh nhé, chờ lần sau anh thực sự đi qua đó chơi em."
"Tôi đi làm việc." Cô nói xong liền cúp điện thoại.
Bởi vì cú điện thoại này, cô lại cảm thấy, Trình Ý không lạnh nhạt với mình.
Buổi chiều hôm đó lúc chưa đến giờ cơm chiều, cậu cả kéo ba người tới chơi mạt chược, Chu Hồng Hồng thấy hơi nhàm chán, vì thế dùng Weibo trên di động xem một chút.
Kỳ thật cô không thường xuyên lên Weibo, cũng không thêm bạn bè gì, thỉnh thoảng mới vào xem. Lúc cô đăng kí, thuận tiện cũng đăng ký cho Trình Ý một tài khoản, nhưng mà hắn một lần cũng chưa từng đăng nhập.
Chu Hồng Hồng tùy ý nhìn đề tài đứng đầu một chút cảm giác mình còn chưa thích ứng với việc vào Weibo lượn lờ, có khá nhiều danh từ Internet cô không hiểu hết. Lúc đang muốn tắt Weibo, đột nhiên có thông báo, cô bị @ (bị tag). Cô cảm thấy kỳ quái, là ai tìm được tài khoản của cô. Vừa mở ra liền nhìn thấy, lại là Nhung Bác Quân.
Xem xong mới biết, là tin tức về Làng Ô Sơn. Nhung Bác Quân @ một đống người, Chu Hồng Hồng tùy ý lược qua, đột nhiên thấy một cái tên khiến cô ngưng lại tầm mắt.
Cô nhìn cái tên đó, kinh ngạc xuất thần.
Đến khi cô nghe thấy cậu cả gọi, liền vội vàng thoát ra khỏi Weibo.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất rối loạn.
Cô suy nghĩ, tên đó là YI.
Chữ YI này... Hình như là "Ý" và "Nghệ"? Chu Hồng Hồng rất muốn tự mình an ủi, cái tên đó có thể là người không quen biết, không liên quan đến Trình Ý. Nhưng mà, loại lời nói dối này, ngay cả mình cũng không gạt được.
Bởi vì hai chữ "YI" kia.
----
Nửa học kỳ sau của lớp mười hai, bởi vì áp lực học tập lên quá lớn, cô không thể nào đi chơi cùng Trình Ý.
Trình Ý chuyển khỏi căn nhà của cậu cả, hắn có lúc cũng sẽ đến thăm cô, nếu mẹ Chu không có ở nhà, hắn sẽ níu chặt cô ở trên giường.
Chu Hồng Hồng một lòng một dạ chuyên tâm học hành, cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ đến quan hệ của hắn và cô.
Trình Ý ngày đó nhận được một cú điện thoại, là Nhung Bác Quân gọi tới, nói là đi ra ngoài họp mặt, Trình Ý thuận miệng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Ý nhìn lên thân mình mềm mại của Chu Hồng Hồng trên giường, nhếch miệng nói, "Cô chỉ chuyên chú học hành, cũng chẳng có giải trí gì. Ngày mai nghỉ phải không? Đêm nay cùng tôi đi ra ngoài chơi một bữa."
Chu Hồng Hồng kéo chăn che lại mình, từ từ nhắm hai mắt, "Tôi rất mệt mỏi, chỗ nào cũng không muốn đi."
"Cô còn che cái gì, hai ta cũng không phải mới làm lần một lần hai." Hắn tiến lên ném chiếc chăn kia xuống, ôm lấy hai bầu ngực của cô nắn nắn, "Tôi nói nè, vợ, nơi này của cô lớn lên không ít a."
Cô nhấc chân đá hắn đi, đuổi hắn. "Anh đi nhanh đi, tôi muốn đi ngủ."
"Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì. Buổi tối theo tôi ra ngoài chơi." Hắn nặng nề hôn lên mặt cô, trên tay cũng gia tăng sức lực, bóp đến khi cô cầu xin tha thứ.
Đợi hắn hơi buông ra một chút, Chu Hồng Hồng mới thở phì phò nói: "Tôi đâu có quen đám bạn kia của anh."
Trình Ý hừ một tiếng, "Đó là tại cô không muốn quen."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng quay lưng đi.
Trình Ý nói đúng, cô thực sự không thích gặp mặt bạn bè của hắn. Bọn họ đều từng nhìn thấy trước kia Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ kết giao, Chu Hồng Hồng luôn cảm thấy bọn họ có một loại địch ý không nói ra với cô, giống như kiểu cô bắt buộc Trình Ý đi vào khuôn khổ.
Bọn họ không biết rằng, Chu Hồng Hồng còn hy vọng rời khỏi Trình Ý hơn bất kỳ ai.
Buổi chiều mẹ Chu trở về, Trình Ý phải đi thuyết phục, nói Chu Hồng Hồng từ khai giảng tới nay cũng chưa đi ra ngoài chơi, sắp thành con mọt sách đến nơi rồi.
Mẹ Chu nghĩ con gái mình quả thật rất khắc khổ nghiêm túc, thành tích tiến bộ không ít, lao động và vui chơi kết hợp cũng là phải, liền đồng ý cho Chu Hồng Hồng đi ra ngoài.
Chu Hồng Hồng bất đắc dĩ đành phải cùng Trình Ý đi chơi.
Nhung Bác Quân đặt phòng hát tại làng Ô Sơn, khi Trình Ý và Chu Hồng Hồng đi đến, Nhung Bác Quân không biết lại chạy đi đâu.
Chu Hồng Hồng và đám người kia cũng không tính tính là thân thiết, cô liền rút vào trong góc xem bọn họ làm trò.
Những người đó ồn ào đòi Trình Ý và Chu Hồng Hồng song ca, Trình Ý rất không kiên nhẫn, nói không hát.
Chu Hồng Hồng thật ra là muốn nghe hắn hát, cô chưa từng nghe hắn hát.
Trình Ý hỏi Chu Hồng Hồng muốn hát một mình hay không, cô lắc đầu.
Ai ngờ, không biết là ai vừa khéo chọn một bài song ca, đợi cho ca khúc xuất hiện, đám người kia liền liều mạng vỗ tay.
Chu Hồng Hồng không biết nên khóc hay cười, lại là bài Khang Định tình ca.
Cô nhìn Trình Ý, lại phát hiện vẻ mặt hắn đột biến. Vì thế cô lùi cánh tay đang muốn cầm lấy Microphone, sau đó lặng lẽ dùng tay trái che đi cánh tay phải vừa mới vươn ra kia.
Mọi người vừa thấy sắc mặt kia của Trình Ý cũng rất biết điều. Người đang định hát khụ khụ cười khan vài tiếng, "Chọn nhầm rồi, thay bài khác đi." Sau đó hắn nhanh chóng nhảy bài.
Chu Hồng Hồng đang suy đoán bài Khang Định tình ca này có phải là ca khúc đính ước của Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ hay không, sau đó ——
Phòng cửa bị đẩy ra, Nhung Bác Quân cùng Thời Tiệp Nghệ đi vào.
Nhung Bác Quân nhìn thấy Trình Ý, nhiệt tình cười nói, "Tớ vừa mới đi đón cô ấy."
Chu Hồng Hồng nghe xong, lại trốn vào chỗ tối. Cô hôm nay thật sự không nên tới đây.
Mọi người đột nhiên lặng im, có mấy người liều mạng nháy mắt ra dấu cho Nhung Bác Quân.
Nhung Bác Quân thấy không khí không thích hợp, nhìn quanh phòng, mới phát hiện ra Chu Hồng Hồng ở trong góc. Hắn nhất thời cũng cứng người. Hắn thật sự không dự đoán được Chu Hồng Hồng cũng sẽ đến, bằng không có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không mời Thời Tiệp Nghệ.
Kết quả, người tự nhiên nhất vẫn là Thời Tiệp Nghệ, cô ta mỉm cười chào hỏi mọi người.
Trình Ý không có biểu cảm gì, đáp lại một câu bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Hồng Hồng.
Sự gượng gạo lúc ban đầu qua đi, mọi người phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa thét to uống rượu ca hát.
Nhung Bác Quân bưng chén rượu lại đối diện với Trình Ý, thật ra hắn muốn xin lỗi.
Trình Ý cười như không cười, rượu thì uống rồi, nhưng ánh mắt kia, nhìn Nhung Bác Quân khiến chân hắn cũng phải run lên.
Nhung Bác Quân lại mời rượu Chu Hồng Hồng, cô đang có ý muốn uống một chút, lại bị Trình Ý cản lại, "Tôi uống thay cô ấy."
Nhung Bác Quân đành phải cười cười với Chu Hồng Hồng, liền lui ra.
Chu Hồng Hồng nhìn bộ dáng vui vẻ của Thời Tiệp Nghệ nói chuyện cùng đám người kia, cảm giác mình thật sự không phù hợp. Chủ đề của bọn họ cô không tham gia vào nổi, hơn nữa thái độ của bọn họ, làm cho cô cảm thấy, cùng Trình Ý ghép thành đôi vẫn nên là Thời Tiệp Nghệ thì đúng hơn.
Trình Ý từ sau khi Thời Tiệp Nghệ tiến vào vẫn ngồi ở bên cạnh Chu Hồng Hồng, không lại bên kia góp vui. Hắn đột ngột bưng lấy mặt Chu Hồng Hồng, "Nhìn cái gì chứ hả, nhìn đến phát khóc rồi."
"Tôi không có." Chu Hồng Hồng trong lòng có chút ngột ngạt, giọng điệu nói chuyện lại vẫn biện hộ cho bản thân mình.
Trình Ý không cáu, ngược lại cười hôn cô một cái, thấy vẻ mặt khiếp sợ ngốc nghếch của cô, lại hôn thêm một cái nữa." Vợ anh đúng là thích miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."
Cô không thể tin được, hắn vừa hôn cô trước mặt nhiều người như vậy.
Thời Tiệp Nghệ còn ở đây.
Cô vô cùng xấu hổ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Dần dần, có vài người không ca hát nữa mà cầm súc sắc lại đây, Trình Ý vừa nhìn thấy là hứng thú. "Nào đến đây, hôm nay chơi thoải mái một chút, đánh cược toàn bộ, sau đó áp kèn lệnh."
Chu Hồng Hồng chỉ biết chơi đếm lớn nhỏ gì đó, cô nhìn động tác của hắn, buồn bực thầm nghĩ hắn rốt cục là ra tay như thế nào.
Sau khi chơi mấy vòng, Trình Ý kéo cô qua, tiến lại gần nói, "Vợ à, buổi tối đi ra ngoài ăn khuya."
"Anh thắng hả?" Cô xem cũng không hiểu quy tắc trò chơi, cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
"Ừ." Hắn nói xong cũng buông cô ra, tiếp tục đi đánh cuộc tiền của hắn.
Chu Hồng Hồng bị khung cảnh ca hát ồn ào khiến cô có chút khát nước, khi đi lấy cốc nước, lơ đãng chạm phải tầm mắt của Thời Tiệp Nghệ.
Chu Hồng Hồng vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bài Khang Định tình ca lại vang lên.
Cô ngẩn ra, theo bản năng nhìn Trình Ý.
Hắn đang chơi con súc sắc, thần sắc trở nên lạnh nhạt, chẳng qua lại không giương mắt lên.
Chu Hồng Hồng cúi đầu uống nước, cô tin chắc rằng, cô không có nghe lầm.
Là Thời Tiệp Nghệ hát——
"Đại thiếu gia Trình gia rời đi, mang theo tình yêu của em rời đi, YI..."
*Tình ca Khang Định là một bài hát được Ngô Văn Lý sửa lại từ bài hát “Ngựa chạy trên thảo nguyên” vào năm 1946. Đến năm 1947 Giang Định Sơn đã thành công trình diễn ca khúc này, thậm chí còn biểu diễn tại Pari ,Pháp. Bài hát này mang hơi thở thảo nguyên rộng lớn. Lời ca và âm nhạc diễn tả một cảm giác mênh mang hùng tráng.
Danh sách chương