Lưu Nhất Trác đứng lên, cười giải thích. "Đẩu Bái, tài nấu nướng của chị họ mình rất tốt."
Ánh mắt Đẩu Bái lại bay về hướng phòng bếp, tựa như là đang suy đoán trình khả năng độ vệ sinh bên trong bếp.
Chu Hồng Hồng đoán chừng cái anh chàng đẹp trai nhà giàu này sẽ không ăn mấy thứ này, hơn nữa đây còn là đồ ăn thừa.
Quả nhiên, Đẩu Bái thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói một câu, "Mình đã ăn no rồi, cám ơn."
Lưu Nhất Trác cũng dự đoán được tình cảnh này, liền nhảy qua đề tài khác, "Có muốn đem cất hành lý trước hay không?"
Đẩu Bái đáp “Được.”
Chu Hồng Hồng một lần nữa mang thức ăn về phòng bếp, cậu cả đi theo vào, nói anh chàng giàu có đẹp trai kia chắc là hơi khó tính, vẫn nên chuẩn bị đồ ăn tốt hơn một chút vậy. Cô cảm thấy không cần thiết phải vậy, nhưng cậu cả nói người ta tới thì là khách, ông muốn chiêu đãi họ thật tốt.
Chu Hồng Hồng dọn dẹp xong phòng bếp, liền trở về phòng, cầm quần áo trực tiếp đi lầu 3 để giặt. Căn tiệm này, mỗi tầng lầu đều có một buồng vệ sinh dùng chung, nhưng cô không muốn chạm phải mấy bạn học kia. Giặt xong quần áo đi xuống lầu, lại trùng hợp thấy Đẩu Bái từ phòng vệ sinh đi ra.
Nghe được tiếng bước chân của cô, cậu ta nghiêng đầu lại nhìn.
Chu Hồng Hồng mỉm cười với cậu ta, vốn không muốn tán gẫu, nhưng cậu ta lại rất kỳ quái, cứ nhìn cô.
Cô không biết có phải tại vì ngọn đèn ở hành lang hơi mờ nhạt, nhìn lại cậu ta, ánh mắt của cậu ta rất sâu thẳm. Cô bị cậu ta nhìn như vậy cảm thấy có chút nhút nhát, đành phải mở lời nói: "Xin chào."
Đẩu Bái hơi hơi híp mắt, im lặng một hồi mới trả lời: "Chào chị họ của Lưu Nhất Trác." Giọng nói tuy rằng lễ phép, nhưng cũng rất xa cách.
Cô thấy cậu ta vẫn nhìn mình chằm chằm, không hiểu vì sao lại thế, bèn không khách sáo với cậu ta nữa, trực tiếp đi về phòng của mình. Càng đi càng nhanh, giống như là muốn bay qua cậu ta.
Đợi cô đi đến gần, Đẩu Bái ngửi được một mùi hương sữa tắm thơm mát, mới biết được cô tắm ở phòng khác, liền hỏi, "Nơi này còn có phòng tắm lớn hơn nữa sao?"
Cô thoáng chậm bước chân, "Ở đây phòng tắm nào cũng như nhau." Không phải là chỉ tắm rửa một chút thôi sao, chẳng lẽ còn muốn chạy bộ ở bên trong sao.
Đợi khi cô đi ngang qua hắn, Đẩu Bái nheo mắt lại.
Chu Hồng Hồng cúi đầu cũng không để ý đến hắn, đi đến trước phòng mình đang muốn mở cửa, hắn đột nhiên lại hỏi, "Chị họ của Lưu Nhất Trác, phòng của tôi ở đâu?"
Động tác nắm tay cửa của cô ngừng lại, "... Tôi cũng không biết, phải hỏi Lưu Nhất Trác, em ấy vừa mới mang cậu đi lên phòng nào?"
"Không biết."
Chu Hồng Hồng buông tay cầm cánh cửa, quay đầu nhìn cậu ta, cười cười, "Để tôi đi hỏi Lưu Nhất Trác cho cậu."
Nói xong cô phải xoay người đi tìm em họ nhà mình, lúc này, Đẩu Bái lại nói: "Tôi nhớ rõ là phòng giữa thứ hai bên phải sau khi lên lầu."
"..." Cô nghẹn họng nói không ra lời, cảm thấy cậu bạn học này hình như đang cố tình trêu đùa mình, qua mấy giây sau cô mới trả lời, "Vậy... Nó dẫn cậu vào phòng nào thì tức là phòng đó."
"Chị họ." Đẩu Bái rõ ràng đã rút gọn cách sưng hô lại. Hắn tựa vào tường, nhìn về phía cô.
Không hiểu vì sao, Chu Hồng Hồng bị cậu ta nhìn thẳng như vậy, cảm thấy không yên.
Cậu ta cúi xuống, lại nói: "Tôi bị cận rất nặng, hiện tại không có đeo kính. Có thể phiền chị dẫn tôi đến đó không?"
Hiểu rồi, Chu Hồng Hồng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ hắn nhìn chòng chọc cô lâu như vậy, nhưng thật ra là không nhìn thấy gì cả? Cô đi về phía trước hai bước, "Vậy... thế này có nhìn thấy không?"
Hắn lắc đầu. "Chỉ thấy được hình ảnh mơ hồ."
Cô bất đắc dĩ chậm rãi đến gần hắn, "Đi thôi, tôi đưa cậu trở về phòng."
Trong mắt Đẩu Bái hiện lên tia cười, ngồi thẳng lên đi theo cô. "Còn phải phiền chị họ tìm hộ tôi mắt kính."
Chu Hồng Hồng đi vào phòng Đẩu Bái, bèn tìm kiếm kính mắt cho cậu ta, nhưng chỉ cần vừa liếc mắt đã nhìn thấy được. Không chỉ có hộp kính mắt, trên bàn còn rải rác để vài cái bao cao su khác nhau.
Cô vội vàng liếc mắt nhìn đống bao cao su đủ mọi màu sắc đó một cái, lấy hộp kính mắt đưa cho cậu ta, rồi lui ra ngoài, "Bạn học, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon."
Đẩu Bái thấy thái độ của cô như muốn nhanh tránh khỏi, cảm thấy hiếm lạ, nói nhỏ: "Chị họ, chúc ngủ ngon."
Chu Hồng Hồng trở lại phòng, sau khi sấy khô mái tóc, nhìn di động trên tủ đầu giường hơi do dự.
Cuối cùng cô vẫn thuyết phục chính mình, buổi tối hôm nay không đi xem weibo của Thời Tiệp Nghệ. Chỉ là nghĩ đến Trình Ý, cô có loại xúc động muốn đi hỏi hắn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Nỗi bức xúc này luẩn quẩn trong đầu cô mấy ngày liền, nhưng vẫn không thực hiện được.
Cô ngã xuống giường, cuốn mình vào trong ổ chăn.
Thời gian này buổi tối Chu Hồng Hồng ngủ rất kém, trong lòng suy sụp, lại luôn nghĩ lung tung, luôn chịu đựng đến khi mệt quá sức mới có thể nhợt nhạt đi vào giấc ngủ. Trong tiệm không bán bữa sáng, bình thường cô cũng không cần rời giường quá sớm, nhưng giờ có thêm đám bạn của em họ, cô liền để đồng hồ báo thức. Sáng ngày thứ hai, chẳng cần đợi đến khi cái đồng hồ vô dụng kia vang lên, cô đã tỉnh.
Trở dậy, liếc nhìn lịch treo trên tường, lại chịu đựng qua một ngày.
Cô chợt nhớ đã từng đọc ở đâu đó một câu —— nếu bạn thật sự yêu một người, bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người đó. Nghĩ đến đây, từng tờ lịch trên cuốn lịch kia cứ rơi xuống một tờ sẽ chỉ làm bi thương của cô càng thêm mãnh liệt.
Trình Ý vẫn chưa tới tìm cô. Hắn rốt cuộc bận đến mức nào, mới có thể quên mất cô như thế.
Lúc Chu Hồng Hồng xuống lầu, đi qua phòng của Đẩu Bái, nghe thấy bên trong có giọng nói, cô rất giật mình.
Căn phòng kia cách âm không tốt lắm, lúc này còn sớm, tất cả đều rất yên tĩnh, âm thanh kia tuy rằng đã đè nén lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng phát ra. Chu Hồng Hồng quá rõ ràng những động tĩnh ấy chứng tỏ bên trong đang xảy ra chuyện gì, cô lúng túng bước nhanh đi qua.
Nhớ đến đống bao cao su trong phòng Đẩu Bái đêm qua, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua là không biết ai ở phòng bên cạnh của Đẩu Bái, sáng sớm đã bị xui xẻo, động tác lớn như vậy, làm sao mà để cho người ta ngủ đây.
Chu Hồng Hồng nấu xong bữa sáng bèn đi gọi Lưu Nhất Trác, vừa khéo nhìn thấy cậu ta ở hành lang, vì thế liền bảo cậu ta đi đánh thức các bạn học khác, cô thì trở về phòng khách xem tin tức.
Đẩu Bái là người đầu tiên đi xuống. Cậu ta không đeo kính, nhìn thấy Chu Hồng Hồng cũng chỉ là nhàn nhạt nói “Chào buổi sáng”.
Chu Hồng Hồng nghĩ đến động tĩnh nghe thấy lúc sớm, mắt liếc lên cửa thang lầu, nhưng lại không nhìn thấy có cô gái nào đi cùng cậu ta xuống cả. Cô mỉm cười trở lại chào cậu ta, rồi bưng bữa sáng lên.
Bữa sáng chỉ là chút đồ ăn đơn giản, ăn cùng cơm gạo thô.
Đẩu Bái nhìn những thứ này, hơi hơi do dự, sau đó ngồi xuống.
Chu Hồng Hồng muốn nói gì đó, thì đã thấy hai cô gái đang cùng nhau đi xuống. Kỳ quái là, hai cô bé lại không ngồi cùng một bàn với Đẩu Bái.
Chu Hồng Hồng ngồi ở quầy thu tiền, thoáng tò mò nhìn bọn họ, nhưng mà không thể nhìn ra Đẩu Bái có quan hệ với cô bé nào. Vì thế cô đành chuyển sang ngắm người qua lại trên đường cái.
Đẩu Bái ăn một chút đã để đũa xuống. Hắn ăn không quen.
Hắn hối hận đã đến cái nơi quỷ quái này. Hơn nữa tối hôm qua hắn ngủ cũng không thoải mái, ván giường cứng rắn, lại là giường nhỏ, lật người là cảm thấy như muốn rớt khỏi giường luôn.
Cậu ta chuẩn bị ra ngoài dạo, bèn đứng dậy, lơ đãng nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang thả mình nhìn ngắm bên ngoài.
Tối hôm qua lúc ở phòng khách, bởi vì đèn không tốt lắm, cậu ta cũng không cẩn thận nhìn cô cho kỹ, lúc sau lại bởi vì không đeo kính, nhìn cũng không rõ ràng. Hơn nữa, sáng nay lúc xuống đây cậu ta cũng không chú ý đến cô. Cậu ta cho rằng cô chỉ là một thôn cô mà thôi.
Mà lúc này vừa nhìn, cậu ta mới phát hiện, cô chị họ này trông thế mà bộ dạng cũng không tệ lắm. Nhất là gò má nhìn nghiêng nghiêng của cô, đôi môi kia đang vểnh lên, trông rất mê người.
Đẩu Bái híp lại mắt, thu hồi ánh mắt, cõng giá vẽ lên.
Lần này hắn đi, lại gây ra chuyện lớn.
Mãi đến mười giờ tối, Đẩu Bái vẫn chưa về.
Lúc ấy bầu trời đã nổi lên mấy đám mây đen, cậu cả lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì, liền bắt Lưu Nhất Trác đi gọi điện thoại hỏi một chút.
Lưu Nhất Trác cùng ba bạn học khác tựa hồ là không để ý, hẳn là đã quen việc Đẩu Bái độc lai độc vãng. Lưu Nhất Trác còn nói trước giờ cơm tối gọi điện thoại cho Đẩu Bái là được, không có chuyện gì to tát cả.
Cậu cả vẫn thúc giục Lưu Nhất Trác đi gọi điện thoại.
Nhưng mà lần này, điện thoại của Đẩu Bái lại tắt máy.
Lưu Nhất Trác lập tức tức giận đến mức muốn nổ tung, "Cậu ta lúc nào cũng là kẻ gây chuyện, cái gì cũng chỉ thích đi một mình."
Ba người bạn học kia chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng cô bé mặc váy đỏ mở miệng, "Liệu có phải... ...là cậu ấy lạc đường rồi hay không?"
Lưu Nhất Trác sửng sốt, "Lúc chiều cậu ta còn nói sẽ không đi xa, hơn nữa mình đã đưa bản đồ cho cậu ấy. Tối hôm qua cậu ta còn nhờ bản đồ mà tìm đến được đây, trên di động cũng có chỉ dẫn nữa mà."
Cô gái mặc váy đỏ tỏ ra lo lắng, "Di động đã tắt máy rồi, sao còn chỉ dẫn được nữa."
"Có lẽ cậu ta cảm thấy ở đây không quen, tự đi tìm khách sạn cao cấp ở rồi cũng nên."
Lưu Nhất Trác nói xong bị cậu cả vỗ một cái, "Chúng ta đi ra ngoài tìm xem. Nơi này không thể so với thành phố lớn, buổi tối không sáng như đường thành phố đâu."
Chu Hồng Hồng chen vào hỏi, "Lúc chiều cậu ta có nói là đi bên nào không? Có nói là không quay về nữa không?"
Lưu Nhất Trác trả lời. "Cậu ta không nói, chỉ nói không đi xa, quanh quẩn bên chỗ chợ thôi."
"Cậu và A Trác đi qua chợ xem thế nào. Hồng Hồng, các con canh ở nhà." Cậu cả nói xong bèn kéo Lưu Nhất Trác đi ra ngoài.
Chu Hồng Hồng và ba người bạn học kia chờ trong tiệm. Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái, em họ mình và cậu bạn kia có vẻ không thân thiết lắm. Hoặc phải nói là, Đẩu Bái đều khá xa cách với các bạn học khác.
Một lúc sau có một bác gái bên kia đường chạy đến, dáng vẻ gấp gáp, vừa nhìn thấy Chu Hồng Hồng liền ồn ào nói, "Thôi chết, cái trí nhớ kém cỏi của ta, lại quên mất việc này."
Chu Hồng Hồng còn chưa kịp hỏi chuyện, bác gái lại trách móc kể: "Lúc xế chiều có một chàng trai, nhờ bác nhắn tin cho các cháu, muốn các cháu đi đón hắn, bác về đến nhà liền quên mất."
Chu Hồng Hồng vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy ở đâu?"
Bác gái vẫn còn mãi mê thuật lại câu chuyện, "Cậu ta, nhìn bộ dáng là biết người thành phố. Lúc ấy cậu ta vẽ tranh ở bên bờ sông, vẽ cũng rất đẹp. Mấy người bọn ta đều vây quanh cậu ta xem vẽ tranh, sau đó cậu ta đột nhiên hỏi ai quen với Lão Lưu, bác nói bác biết, cậu ta bèn nhờ bác nhắn tin, còn trả cho bác một khoản tiền. Bác mải chơi mạt chược thua sạch, mới nhớ tới cậu ta. Thật đúng là bất cẩn a, cũng trách cái trí nhớ của ta..."
Chu Hồng Hồng không thể không chen vào hỏi , "Vậy hiện giờ hắn ở đâu?"
"Chắc là vẫn còn ở chỗ đó, ngay bên bờ sông."
*Về tên của bạn Đẩu Bái:
Trong vản convert ghi là Thẩu Phái nhưng đọc bản tex thì tên của bạn ấy là 钭沛, tra hán việt thì thấy dịch là Đẩu Bái, mình nghe Đẩu Bái hay hơi Thẩu Phái, các bạn có ý kiến gì không?
Ánh mắt Đẩu Bái lại bay về hướng phòng bếp, tựa như là đang suy đoán trình khả năng độ vệ sinh bên trong bếp.
Chu Hồng Hồng đoán chừng cái anh chàng đẹp trai nhà giàu này sẽ không ăn mấy thứ này, hơn nữa đây còn là đồ ăn thừa.
Quả nhiên, Đẩu Bái thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói một câu, "Mình đã ăn no rồi, cám ơn."
Lưu Nhất Trác cũng dự đoán được tình cảnh này, liền nhảy qua đề tài khác, "Có muốn đem cất hành lý trước hay không?"
Đẩu Bái đáp “Được.”
Chu Hồng Hồng một lần nữa mang thức ăn về phòng bếp, cậu cả đi theo vào, nói anh chàng giàu có đẹp trai kia chắc là hơi khó tính, vẫn nên chuẩn bị đồ ăn tốt hơn một chút vậy. Cô cảm thấy không cần thiết phải vậy, nhưng cậu cả nói người ta tới thì là khách, ông muốn chiêu đãi họ thật tốt.
Chu Hồng Hồng dọn dẹp xong phòng bếp, liền trở về phòng, cầm quần áo trực tiếp đi lầu 3 để giặt. Căn tiệm này, mỗi tầng lầu đều có một buồng vệ sinh dùng chung, nhưng cô không muốn chạm phải mấy bạn học kia. Giặt xong quần áo đi xuống lầu, lại trùng hợp thấy Đẩu Bái từ phòng vệ sinh đi ra.
Nghe được tiếng bước chân của cô, cậu ta nghiêng đầu lại nhìn.
Chu Hồng Hồng mỉm cười với cậu ta, vốn không muốn tán gẫu, nhưng cậu ta lại rất kỳ quái, cứ nhìn cô.
Cô không biết có phải tại vì ngọn đèn ở hành lang hơi mờ nhạt, nhìn lại cậu ta, ánh mắt của cậu ta rất sâu thẳm. Cô bị cậu ta nhìn như vậy cảm thấy có chút nhút nhát, đành phải mở lời nói: "Xin chào."
Đẩu Bái hơi hơi híp mắt, im lặng một hồi mới trả lời: "Chào chị họ của Lưu Nhất Trác." Giọng nói tuy rằng lễ phép, nhưng cũng rất xa cách.
Cô thấy cậu ta vẫn nhìn mình chằm chằm, không hiểu vì sao lại thế, bèn không khách sáo với cậu ta nữa, trực tiếp đi về phòng của mình. Càng đi càng nhanh, giống như là muốn bay qua cậu ta.
Đợi cô đi đến gần, Đẩu Bái ngửi được một mùi hương sữa tắm thơm mát, mới biết được cô tắm ở phòng khác, liền hỏi, "Nơi này còn có phòng tắm lớn hơn nữa sao?"
Cô thoáng chậm bước chân, "Ở đây phòng tắm nào cũng như nhau." Không phải là chỉ tắm rửa một chút thôi sao, chẳng lẽ còn muốn chạy bộ ở bên trong sao.
Đợi khi cô đi ngang qua hắn, Đẩu Bái nheo mắt lại.
Chu Hồng Hồng cúi đầu cũng không để ý đến hắn, đi đến trước phòng mình đang muốn mở cửa, hắn đột nhiên lại hỏi, "Chị họ của Lưu Nhất Trác, phòng của tôi ở đâu?"
Động tác nắm tay cửa của cô ngừng lại, "... Tôi cũng không biết, phải hỏi Lưu Nhất Trác, em ấy vừa mới mang cậu đi lên phòng nào?"
"Không biết."
Chu Hồng Hồng buông tay cầm cánh cửa, quay đầu nhìn cậu ta, cười cười, "Để tôi đi hỏi Lưu Nhất Trác cho cậu."
Nói xong cô phải xoay người đi tìm em họ nhà mình, lúc này, Đẩu Bái lại nói: "Tôi nhớ rõ là phòng giữa thứ hai bên phải sau khi lên lầu."
"..." Cô nghẹn họng nói không ra lời, cảm thấy cậu bạn học này hình như đang cố tình trêu đùa mình, qua mấy giây sau cô mới trả lời, "Vậy... Nó dẫn cậu vào phòng nào thì tức là phòng đó."
"Chị họ." Đẩu Bái rõ ràng đã rút gọn cách sưng hô lại. Hắn tựa vào tường, nhìn về phía cô.
Không hiểu vì sao, Chu Hồng Hồng bị cậu ta nhìn thẳng như vậy, cảm thấy không yên.
Cậu ta cúi xuống, lại nói: "Tôi bị cận rất nặng, hiện tại không có đeo kính. Có thể phiền chị dẫn tôi đến đó không?"
Hiểu rồi, Chu Hồng Hồng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ hắn nhìn chòng chọc cô lâu như vậy, nhưng thật ra là không nhìn thấy gì cả? Cô đi về phía trước hai bước, "Vậy... thế này có nhìn thấy không?"
Hắn lắc đầu. "Chỉ thấy được hình ảnh mơ hồ."
Cô bất đắc dĩ chậm rãi đến gần hắn, "Đi thôi, tôi đưa cậu trở về phòng."
Trong mắt Đẩu Bái hiện lên tia cười, ngồi thẳng lên đi theo cô. "Còn phải phiền chị họ tìm hộ tôi mắt kính."
Chu Hồng Hồng đi vào phòng Đẩu Bái, bèn tìm kiếm kính mắt cho cậu ta, nhưng chỉ cần vừa liếc mắt đã nhìn thấy được. Không chỉ có hộp kính mắt, trên bàn còn rải rác để vài cái bao cao su khác nhau.
Cô vội vàng liếc mắt nhìn đống bao cao su đủ mọi màu sắc đó một cái, lấy hộp kính mắt đưa cho cậu ta, rồi lui ra ngoài, "Bạn học, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon."
Đẩu Bái thấy thái độ của cô như muốn nhanh tránh khỏi, cảm thấy hiếm lạ, nói nhỏ: "Chị họ, chúc ngủ ngon."
Chu Hồng Hồng trở lại phòng, sau khi sấy khô mái tóc, nhìn di động trên tủ đầu giường hơi do dự.
Cuối cùng cô vẫn thuyết phục chính mình, buổi tối hôm nay không đi xem weibo của Thời Tiệp Nghệ. Chỉ là nghĩ đến Trình Ý, cô có loại xúc động muốn đi hỏi hắn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Nỗi bức xúc này luẩn quẩn trong đầu cô mấy ngày liền, nhưng vẫn không thực hiện được.
Cô ngã xuống giường, cuốn mình vào trong ổ chăn.
Thời gian này buổi tối Chu Hồng Hồng ngủ rất kém, trong lòng suy sụp, lại luôn nghĩ lung tung, luôn chịu đựng đến khi mệt quá sức mới có thể nhợt nhạt đi vào giấc ngủ. Trong tiệm không bán bữa sáng, bình thường cô cũng không cần rời giường quá sớm, nhưng giờ có thêm đám bạn của em họ, cô liền để đồng hồ báo thức. Sáng ngày thứ hai, chẳng cần đợi đến khi cái đồng hồ vô dụng kia vang lên, cô đã tỉnh.
Trở dậy, liếc nhìn lịch treo trên tường, lại chịu đựng qua một ngày.
Cô chợt nhớ đã từng đọc ở đâu đó một câu —— nếu bạn thật sự yêu một người, bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người đó. Nghĩ đến đây, từng tờ lịch trên cuốn lịch kia cứ rơi xuống một tờ sẽ chỉ làm bi thương của cô càng thêm mãnh liệt.
Trình Ý vẫn chưa tới tìm cô. Hắn rốt cuộc bận đến mức nào, mới có thể quên mất cô như thế.
Lúc Chu Hồng Hồng xuống lầu, đi qua phòng của Đẩu Bái, nghe thấy bên trong có giọng nói, cô rất giật mình.
Căn phòng kia cách âm không tốt lắm, lúc này còn sớm, tất cả đều rất yên tĩnh, âm thanh kia tuy rằng đã đè nén lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng phát ra. Chu Hồng Hồng quá rõ ràng những động tĩnh ấy chứng tỏ bên trong đang xảy ra chuyện gì, cô lúng túng bước nhanh đi qua.
Nhớ đến đống bao cao su trong phòng Đẩu Bái đêm qua, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua là không biết ai ở phòng bên cạnh của Đẩu Bái, sáng sớm đã bị xui xẻo, động tác lớn như vậy, làm sao mà để cho người ta ngủ đây.
Chu Hồng Hồng nấu xong bữa sáng bèn đi gọi Lưu Nhất Trác, vừa khéo nhìn thấy cậu ta ở hành lang, vì thế liền bảo cậu ta đi đánh thức các bạn học khác, cô thì trở về phòng khách xem tin tức.
Đẩu Bái là người đầu tiên đi xuống. Cậu ta không đeo kính, nhìn thấy Chu Hồng Hồng cũng chỉ là nhàn nhạt nói “Chào buổi sáng”.
Chu Hồng Hồng nghĩ đến động tĩnh nghe thấy lúc sớm, mắt liếc lên cửa thang lầu, nhưng lại không nhìn thấy có cô gái nào đi cùng cậu ta xuống cả. Cô mỉm cười trở lại chào cậu ta, rồi bưng bữa sáng lên.
Bữa sáng chỉ là chút đồ ăn đơn giản, ăn cùng cơm gạo thô.
Đẩu Bái nhìn những thứ này, hơi hơi do dự, sau đó ngồi xuống.
Chu Hồng Hồng muốn nói gì đó, thì đã thấy hai cô gái đang cùng nhau đi xuống. Kỳ quái là, hai cô bé lại không ngồi cùng một bàn với Đẩu Bái.
Chu Hồng Hồng ngồi ở quầy thu tiền, thoáng tò mò nhìn bọn họ, nhưng mà không thể nhìn ra Đẩu Bái có quan hệ với cô bé nào. Vì thế cô đành chuyển sang ngắm người qua lại trên đường cái.
Đẩu Bái ăn một chút đã để đũa xuống. Hắn ăn không quen.
Hắn hối hận đã đến cái nơi quỷ quái này. Hơn nữa tối hôm qua hắn ngủ cũng không thoải mái, ván giường cứng rắn, lại là giường nhỏ, lật người là cảm thấy như muốn rớt khỏi giường luôn.
Cậu ta chuẩn bị ra ngoài dạo, bèn đứng dậy, lơ đãng nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang thả mình nhìn ngắm bên ngoài.
Tối hôm qua lúc ở phòng khách, bởi vì đèn không tốt lắm, cậu ta cũng không cẩn thận nhìn cô cho kỹ, lúc sau lại bởi vì không đeo kính, nhìn cũng không rõ ràng. Hơn nữa, sáng nay lúc xuống đây cậu ta cũng không chú ý đến cô. Cậu ta cho rằng cô chỉ là một thôn cô mà thôi.
Mà lúc này vừa nhìn, cậu ta mới phát hiện, cô chị họ này trông thế mà bộ dạng cũng không tệ lắm. Nhất là gò má nhìn nghiêng nghiêng của cô, đôi môi kia đang vểnh lên, trông rất mê người.
Đẩu Bái híp lại mắt, thu hồi ánh mắt, cõng giá vẽ lên.
Lần này hắn đi, lại gây ra chuyện lớn.
Mãi đến mười giờ tối, Đẩu Bái vẫn chưa về.
Lúc ấy bầu trời đã nổi lên mấy đám mây đen, cậu cả lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì, liền bắt Lưu Nhất Trác đi gọi điện thoại hỏi một chút.
Lưu Nhất Trác cùng ba bạn học khác tựa hồ là không để ý, hẳn là đã quen việc Đẩu Bái độc lai độc vãng. Lưu Nhất Trác còn nói trước giờ cơm tối gọi điện thoại cho Đẩu Bái là được, không có chuyện gì to tát cả.
Cậu cả vẫn thúc giục Lưu Nhất Trác đi gọi điện thoại.
Nhưng mà lần này, điện thoại của Đẩu Bái lại tắt máy.
Lưu Nhất Trác lập tức tức giận đến mức muốn nổ tung, "Cậu ta lúc nào cũng là kẻ gây chuyện, cái gì cũng chỉ thích đi một mình."
Ba người bạn học kia chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng cô bé mặc váy đỏ mở miệng, "Liệu có phải... ...là cậu ấy lạc đường rồi hay không?"
Lưu Nhất Trác sửng sốt, "Lúc chiều cậu ta còn nói sẽ không đi xa, hơn nữa mình đã đưa bản đồ cho cậu ấy. Tối hôm qua cậu ta còn nhờ bản đồ mà tìm đến được đây, trên di động cũng có chỉ dẫn nữa mà."
Cô gái mặc váy đỏ tỏ ra lo lắng, "Di động đã tắt máy rồi, sao còn chỉ dẫn được nữa."
"Có lẽ cậu ta cảm thấy ở đây không quen, tự đi tìm khách sạn cao cấp ở rồi cũng nên."
Lưu Nhất Trác nói xong bị cậu cả vỗ một cái, "Chúng ta đi ra ngoài tìm xem. Nơi này không thể so với thành phố lớn, buổi tối không sáng như đường thành phố đâu."
Chu Hồng Hồng chen vào hỏi, "Lúc chiều cậu ta có nói là đi bên nào không? Có nói là không quay về nữa không?"
Lưu Nhất Trác trả lời. "Cậu ta không nói, chỉ nói không đi xa, quanh quẩn bên chỗ chợ thôi."
"Cậu và A Trác đi qua chợ xem thế nào. Hồng Hồng, các con canh ở nhà." Cậu cả nói xong bèn kéo Lưu Nhất Trác đi ra ngoài.
Chu Hồng Hồng và ba người bạn học kia chờ trong tiệm. Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái, em họ mình và cậu bạn kia có vẻ không thân thiết lắm. Hoặc phải nói là, Đẩu Bái đều khá xa cách với các bạn học khác.
Một lúc sau có một bác gái bên kia đường chạy đến, dáng vẻ gấp gáp, vừa nhìn thấy Chu Hồng Hồng liền ồn ào nói, "Thôi chết, cái trí nhớ kém cỏi của ta, lại quên mất việc này."
Chu Hồng Hồng còn chưa kịp hỏi chuyện, bác gái lại trách móc kể: "Lúc xế chiều có một chàng trai, nhờ bác nhắn tin cho các cháu, muốn các cháu đi đón hắn, bác về đến nhà liền quên mất."
Chu Hồng Hồng vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy ở đâu?"
Bác gái vẫn còn mãi mê thuật lại câu chuyện, "Cậu ta, nhìn bộ dáng là biết người thành phố. Lúc ấy cậu ta vẽ tranh ở bên bờ sông, vẽ cũng rất đẹp. Mấy người bọn ta đều vây quanh cậu ta xem vẽ tranh, sau đó cậu ta đột nhiên hỏi ai quen với Lão Lưu, bác nói bác biết, cậu ta bèn nhờ bác nhắn tin, còn trả cho bác một khoản tiền. Bác mải chơi mạt chược thua sạch, mới nhớ tới cậu ta. Thật đúng là bất cẩn a, cũng trách cái trí nhớ của ta..."
Chu Hồng Hồng không thể không chen vào hỏi , "Vậy hiện giờ hắn ở đâu?"
"Chắc là vẫn còn ở chỗ đó, ngay bên bờ sông."
*Về tên của bạn Đẩu Bái:
Trong vản convert ghi là Thẩu Phái nhưng đọc bản tex thì tên của bạn ấy là 钭沛, tra hán việt thì thấy dịch là Đẩu Bái, mình nghe Đẩu Bái hay hơi Thẩu Phái, các bạn có ý kiến gì không?
Danh sách chương