Ngày hôm sau, Giám đốc hung hăng mắng Chu Hồng Hồng một trận, còn thông báo phê bình trên hệ thống OA của công ty, sau đó thì đuổi việc cô. Đồng nghiệp bàn tán xôn xao khiến cho cô rất không thoải mái. Công việc ở công ty này cũng khá, đối đãi với nhân viên cũng không tồi, nếu không bị Trình Ý quấy rối thì cô sẽ không mất việc như thế.
Cô cảm thấy rất bực tức. Trình Ý đúng là không làm ra chuyện gì tốt cả!
Cô gọi điện thoại về nhà, nói cô bị mất việc. Nhưng cô không dám nói công việc là bị tên lưu manh kia hại mất.
Mẹ Chu cũng không mấy để ý, an ủi cô: "Lần trước tiểu Trình có nói, trong nhà có nó kiếm tiền là đủ rồi, con ở nhà nó nuôi, nhìn con đi làm khổ cực như vậy nó rất đau lòng. Dù sao cũng sắp đến năm mới rồi, chờ qua tết thì tìm công việc khác, cũng không phải gấp gáp làm gì."
Chu Hồng Hồng khóe miệng liền co rụt.
Mẹ Chu vốn cảm thấy kỳ lạ khi Chu Hồng Hồng và Trình Ý đột nhiên quen nhau, Chu Hồng Hồng cũng thẳng thắn nói với bà là để dỗ Lão thái gia. Nhưng mà sau này, mẹ Chu đối với Trình Ý chính là càng nhìn càng ưng, đã nghiễm nhiên coi hắn như con rể của mình. Khi Trình Ý đãi tiệc cưới, mẹ Chu còn nói thẳng rằng Trình Ý là một thanh niên có trách nhiệm.
Mẹ Chu nói chuyện một lúc đột nhiên nhớ tới nhà cậu cả đang thiếu người, hỏi Chu Hồng Hồng có đồng ý đến đó, cũng chỉ giúp đỡ đến cuối năm thôi.
Chu Hồng Hồng lập tức đồng ý, cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Vội vàng thu thập hành lý, cô mua vé xe lửa nhanh nhất, đi đến Làng Hoàng Khê.
Làng Hoàng Khê quả thật là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng lão. Ngày ngày trôi qua rất yên bình, không khí cũng trong lành. Chu Hồng Hồng cảm thấy tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chẳng qua Trình Ý hơn nửa tháng sau mới liên lạc với cô, cô lại cảm thấy khó chịu, liền thay số điện thoại.
Chu Hồng Hồng nghĩ, cô cũng chẳng thèm ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Hôm nay, trong trấn có nhà làm tiệc rượu, rất nhiều người đều đi uống rượu mừng.
Cậu cả cảm thấy có lẽ sẽ có ít khách tới ăn cơm, nên bảo mọi người cũng cùng nhau nghỉ ngơi, còn kêu gọi mọi người của quán bên cạnh sang đánh mạt chượt. Chơi được một lúc, có người nói muốn đi ăn tiệc mừng.
Cậu cả đánh chưa đã tay, hỏi Chu Hồng Hồng có biết đánh mạt chược không? Chu Hồng Hồng trả lời cô hoàn toàn không hiểu, ngồi cắn hạt dưa ở quầy thu tiền. Trong lòng suy nghĩ, nếu Trình Ý thấy được, nhất định sẽ ngồi vào chơi mấy ván.
Vừa mới nghĩ đến hắn, ngay lúc đó.
Cô liền thật sự gặp được kẻ mà cô không muốn gặp kia.
Trình Ý nhuốm vẻ mệt mỏi vì đi đường dài, vừa nhìn thấy cô câu nói đầu tiên chính là: "Chu Hồng Hồng, cô bao giờ thì mới trở về?"
Chu Hồng Hồng kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Ngược lại bên cạnh cậu cả thấy vậy, đi lại đây chào hỏi. Thực ra cậu cả vốn chưa từng gặp Trình Ý, chỉ nghe nói cháu ngoại gái đã gả cho một người có dáng dấp không tệ, hắn cảm thấy chàng trai trước mắt này là người có bộ dạng tốt nhất mà hắn từng gặp qua.
Trình Ý chào hỏi cậu cả xong, khóe mắt liếc về phía bàn mạt chược nói với giọng vô cùng hoà nhã. "Cậu cả, cậu đang ba thiếu một à?"
Cậu cả nghe vậy vô cùng cao hứng, hắn đang lo không có ai chơi đây, vội bảo Trình Ý đến chơi, còn nói đã đánh thì không thể chơi nhỏ.
Trình Ý cũng đã ngứa ngáy tay chân, thấy Chu Hồng Hồng vẫn không chú ý đến hắn, cũng liền mặc kệ cô, đi qua chơi.
Chu Hồng Hồng sau khi tỉnh lại, phát hiện mình chưa kịp hỏi han Trình Ý. Nhưng trước mắt lại nhìn thấy cậu cả và hai người cùng đánh mạt chược khác sắc mặt càng ngày càng đen, tên kia thì vẫn ra sức thảnh thơi thắng bạc.
Thật sự là không thể khiến người ta bớt lo lắng mà!
Cuối cùng cô không nhịn được bèn gọi."Trình Ý, tôi muốn đi chợ, anh đi theo xách đồ hộ tôi."
Trình Ý nghe thấy cô gọi hắn, cười vô cùng vui vẻ. Kỳ thật hắn đã sớm muốn rút lui. Ba người chơi cùng, quá yếu, thắng cũng chẳng vui vẻ gì, quan trọng trọng nhất là đánh cược quá nhỏ.
Hắn ngừng tay, vẻ mặt lại như không nỡ nói: "Cậu cả, nhà con gọi con làm chút việc, lần sau chúng ta lại đánh tiếp được không."
Cậu cả gật đầu thật nhanh, lau lau mồ hôi lạnh... Rốt cục cũng được cứu rồi.
Trình Ý cười đi về phía Chu Hồng Hồng. "Vợ à, em chịu để ý đến anh rồi sao?"
Chu Hồng Hồng quay đầu bước đi, ra khỏi cửa tiệm đi thẳng đến chợ, Trình Ý không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Đi được một đoạn, Chu Hồng Hồng thấy người qua đường cũng ít dần, mới lên tiếng: "Anh không thấy bộ dáng của cậu cả hay sao, chiếm chút tiện nghi của cậu ấy, anh đúng là không biết xấu hổ."
"Sòng bạc như chiến trường, anh quang minh lỗi lạc, sao phải ngượng ngùng chứ. Được rồi, em không phải muốn thoải mái tâm tình hay sao, đợi lát nữa trở về anh lại cùng cậu chơi vài ván, thua lại cho cậu ấy là được."
"Anh để tôi được thoải mái vào lúc nào." Chu Hồng Hồng thật sự là không còn gì để nói. "Trình Ý, anh tới đây làm cái gì? Anh thường ngày bận rộn như thế, còn chạy tới đây không biết làm lỡ bao nhiêu việc sao?"
Trình Ý lại khôi phục vẻ lạnh lùng nói: "Cô cũng biết là tôi nhỡ việc. Chu Hồng Hồng, cô ở đây hơn nửa tháng rồi, còn tính ở tiếp bao lâu?"
Chu Hồng Hồng vừa nghĩ đến hắn lâu như vậy mới biết được cô đi mất, lại cảm thấy tức giận. "Tôi không quay về."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi. "Lặp lại lần nữa."
Cô không dám nhìn hắn, khí thế yếu đi không ít, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi không quay về."
"Chu Hồng Hồng, cô không chỉ là người đàn bà đanh đá, cô còn là người không có lương tâm, lòng dạ độc ác." Trình Ý ngay cả ánh mắt đều rét lạnh.
Chu Hồng Hồng bị chọc tức, ngẩng đầu. "Anh nói thế có ý gì?"
"Trước khi Lão gia tử mất, tôi đã quỳ bên đầu giường ông thề, nhất định sẽ đăng ký với cô. Giờ thì hay rồi, cô muốn cho ta đoạn tử tuyệt tôn đúng không? Cô thật độc ác, chiêu này quá độc. Tôi quen cô lâu như vậy, bây giờ mới phát hiện hoá ra cô còn giữ một chiêu này."
Cô bị hắn làm cho nghẹn cứng nói không ra lời, mặt đỏ tai hồng nhìn hắn: "Anh..." nói nửa ngày, cũng không tìm được nguyên do gì để cãi lại.
Cô từ trước đến giờ đều nói không lại Trình Ý, dù sao bị hắn chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi là chuyện thường xảy ra.
Chu Hồng Hồng tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh. Cô hít thở sâu vài cái, mới quay lại giảng đạo lý với hắn. "Bây giờ đã là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, anh như thế tức là cổ hủ mê tín."
"Thôi đi. Tôi không đọc sách nhiều bằng cô, chẳng qua là cái đạo lý 'Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy' tôi vẫn biết. Tôi nói muốn kết hôn với cô, cô không vừa ý, ông đây có cướp cũng phải cướp về nhà."
Chu Hồng Hồng nhìn thái độ hắn chẳng chút để ý gì đến việc khác kia là biết ngay hắn vờ vịt. "Anh thì là quân tử gì chứ. Lại nói... Xã hội hiện đại coi trọng là tự do yêu đương."
"Vậy cô nói tôi nghe xem, cô theo tôi thì có gì mà không tự do?"
"... Chúng ta là tự do yêu đương vào lúc nào chứ? Đều là anh ép tôi."
"Ơ, lúc trước ở cùng nhau là cô đồng ý, sau này đãi tiệc rượu cô cũng không phản đối, Lão thái gia kêu tôi cùng cô đăng ký, cô còn ở một bên đắc ý hả hê. Tôi ép cô? Rõ ràng là cô cắn lấy không chịu buông tha ông đây."
Chu Hồng Hồng cảm thấy không thể tin nổi, hắn dám nói những lời hạ lưu như thế ở trên đường cái. Cũng thật may là trên đường không có ai, bằng không bị người đi qua nghe thấy, cô biết giấu mặt vào nơi nào.
Cô vội vàng che cái miệng của hắn, thấp giọng nói, "Anh nói chuyện cũng không nhìn xem mình đang ở đâu hả?!?"
Trình Ý nhìn về phía vài người đi đường, ngược lại bày ra bộ mặt chẳng sao cả. "Đây không phải là chỗ cô chọn sao. Cho nên tôi nói rồi, cùng tôi về nhà, chúng ta có chuyện gì thì đóng cửa lại chậm rãi tính."
"Cửa hàng của cậu cả đang rất bận, dù thế nào tôi cũng phải ở lại giúp đỡ." Chu Hồng Hồng thở hắt ra nói.
"Cô muốn giúp một tay tôi không cản. Nhưng cô nói không quay về là sao, tốt nhất giải thích thật rõ cho tôi."
Cô nhìn hắn, biết rằng nếu cô lại nói tiếp, hắn tất nhiên vẫn sẽ đòi làm cho rõ ràng ở ngay trên đường, liền thấp giọng nói: "Cái này nói sau đi, theo tôi đi mua đồ đã."
Trình Ý cũng để ý thể diện của cô, bèn không nói nữa.
Lúc hai người từ chợ về, cậu cả đã thu dọn bàn mạt chược, chỉ sợ Trình Ý tìm hắn chơi tiếp.
Trình Ý nói với cậu cả hắn tìm Chu Hồng Hồng có chuyện riêng muốn nói.
Cậu cả rất biết điều, nói có việc gì thì đi lên phòng trên lầu nói chuyện.
Chu Hồng Hồng cũng không muốn để cho cậu cả nhìn thấy cảnh tượng cô cãi nhau với Trình Ý, liền dẫn Trình Ý đi lên lầu, vào phòng nhỏ của mình.
Trình Ý đánh giá gian phòng kia. "Cô không về, lại thích ở trong cái phòng bé tí tẹo thế này?"
"Tôi thích thì sao."
Sau khi Trình Ý khóa cửa lại, chẳng thấy có một cái ghế nào, bèn ngồi lên giường." Đến đây, chúng ta nói chuyện, cô lần này vì sao lại trốn đi."
Chu Hồng Hồng vội đuổi hắn. "Anh đừng có ngồi lên giường của tôi, quần áo của anh mấy ngày chưa có giặt đấy."
Hắn bị cô kéo lên. "Không phải là vì đi tìm cô sao, tôi chạy về làng tìm, mẹ cô nói cô đã đến nơi này rồi."
"Anh đến tìm tôi làm gì! Hơn nửa tháng trước sao anh không tìm!"
"Tôi bận, vừa xong việc xong, đã muốn ăn cơm sườn chiên cô nấu, về nhà thì không thấy cô, gọi điện thoại cho cô lại không liên lạc được, vì thế nên tôi đành đến tìm cô." Trình Ý lạnh nhạt giải thích.
Chu Hồng Hồng lại cảm thấy tối sầm cả mặt mày. Hắn tìm cô là vì muốn ăn cơm sườn cô nấu!
"Tôi sẽ không bao giờ nấu cho anh ăn nữa. Tôi không phải là người nấu cơm của anh."
"Cô đương nhiên không phải là người nấu cơm, cô là vợ của tôi." Trình Ý vô lại nói, nâng mặt của cô lên hôn một cái.
Chu Hồng Hồng đẩy mặt của hắn ra. "Anh nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân."
Trình Ý xém chút nữa thì bị cô chọc vào mắt, cũng nổi giận. "Chu Hồng Hồng, cô thật sự là chán sống rồi, thèm chơi hả!"
Hắn níu lấy hông của cô, ấn cô ngã xuống giường, lấn thân đè lên, liền cắn cắn vùng da thịt lõa lồ phía ngoài quần áo của cô.
Chu Hồng Hồng đấm hắn, la hét: "Cầm thú, lưu manh."
Hắn thì lại cười. "Cô cứ kêu đi, kêu lên, tốt nhất là để cho cậu cả của cô cũng nghe thấy."
Chu Hồng Hồng da mặt mỏng, nghĩ đến cậu cả còn ở dưới lầu, bèn không dám kêu nữa. Cậu cả cũng không biết cô và Trình Ý cãi vã mâu thuẫn. Cô sợ bị bọn họ biết được một chút manh mối, mấy cái miệng rảnh rỗi như thế không biết lại thêu dệt ra chuyện gì nữa.
Thái độ của cô trở nên mềm nhũn. "Quân tử nói chuyện chứ không sờ mó."
"Chậc chậc, tôi mà là quân tử gì chứ." Trình Ý đưa tay cởi quần của cô, trong miệng còn nói không ngừng. "Che cái gì mà che, mấy năm nay, tôi còn chưa nhìn thấy hay sao. Cô có mấy cọng lông tôi đều biết rõ ràng đấy."
Chu Hồng Hồng sợ gây ra tiếng vang quá lớn, kinh động đến cậu cả ở dưới lầu, lại vừa muốn trốn móng vuốt sói của Trình Ý, bộ dạng thật sự rất nhếch nhác. Cuối cùng quần vẫn bị hắn cởi ra.
"Vợ, mở chân ra một chút." Giọng nói của Trình Ý đã nhuốm đầy dục niệm.
Cô cảm thấy rất bực tức. Trình Ý đúng là không làm ra chuyện gì tốt cả!
Cô gọi điện thoại về nhà, nói cô bị mất việc. Nhưng cô không dám nói công việc là bị tên lưu manh kia hại mất.
Mẹ Chu cũng không mấy để ý, an ủi cô: "Lần trước tiểu Trình có nói, trong nhà có nó kiếm tiền là đủ rồi, con ở nhà nó nuôi, nhìn con đi làm khổ cực như vậy nó rất đau lòng. Dù sao cũng sắp đến năm mới rồi, chờ qua tết thì tìm công việc khác, cũng không phải gấp gáp làm gì."
Chu Hồng Hồng khóe miệng liền co rụt.
Mẹ Chu vốn cảm thấy kỳ lạ khi Chu Hồng Hồng và Trình Ý đột nhiên quen nhau, Chu Hồng Hồng cũng thẳng thắn nói với bà là để dỗ Lão thái gia. Nhưng mà sau này, mẹ Chu đối với Trình Ý chính là càng nhìn càng ưng, đã nghiễm nhiên coi hắn như con rể của mình. Khi Trình Ý đãi tiệc cưới, mẹ Chu còn nói thẳng rằng Trình Ý là một thanh niên có trách nhiệm.
Mẹ Chu nói chuyện một lúc đột nhiên nhớ tới nhà cậu cả đang thiếu người, hỏi Chu Hồng Hồng có đồng ý đến đó, cũng chỉ giúp đỡ đến cuối năm thôi.
Chu Hồng Hồng lập tức đồng ý, cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Vội vàng thu thập hành lý, cô mua vé xe lửa nhanh nhất, đi đến Làng Hoàng Khê.
Làng Hoàng Khê quả thật là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng lão. Ngày ngày trôi qua rất yên bình, không khí cũng trong lành. Chu Hồng Hồng cảm thấy tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chẳng qua Trình Ý hơn nửa tháng sau mới liên lạc với cô, cô lại cảm thấy khó chịu, liền thay số điện thoại.
Chu Hồng Hồng nghĩ, cô cũng chẳng thèm ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Hôm nay, trong trấn có nhà làm tiệc rượu, rất nhiều người đều đi uống rượu mừng.
Cậu cả cảm thấy có lẽ sẽ có ít khách tới ăn cơm, nên bảo mọi người cũng cùng nhau nghỉ ngơi, còn kêu gọi mọi người của quán bên cạnh sang đánh mạt chượt. Chơi được một lúc, có người nói muốn đi ăn tiệc mừng.
Cậu cả đánh chưa đã tay, hỏi Chu Hồng Hồng có biết đánh mạt chược không? Chu Hồng Hồng trả lời cô hoàn toàn không hiểu, ngồi cắn hạt dưa ở quầy thu tiền. Trong lòng suy nghĩ, nếu Trình Ý thấy được, nhất định sẽ ngồi vào chơi mấy ván.
Vừa mới nghĩ đến hắn, ngay lúc đó.
Cô liền thật sự gặp được kẻ mà cô không muốn gặp kia.
Trình Ý nhuốm vẻ mệt mỏi vì đi đường dài, vừa nhìn thấy cô câu nói đầu tiên chính là: "Chu Hồng Hồng, cô bao giờ thì mới trở về?"
Chu Hồng Hồng kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Ngược lại bên cạnh cậu cả thấy vậy, đi lại đây chào hỏi. Thực ra cậu cả vốn chưa từng gặp Trình Ý, chỉ nghe nói cháu ngoại gái đã gả cho một người có dáng dấp không tệ, hắn cảm thấy chàng trai trước mắt này là người có bộ dạng tốt nhất mà hắn từng gặp qua.
Trình Ý chào hỏi cậu cả xong, khóe mắt liếc về phía bàn mạt chược nói với giọng vô cùng hoà nhã. "Cậu cả, cậu đang ba thiếu một à?"
Cậu cả nghe vậy vô cùng cao hứng, hắn đang lo không có ai chơi đây, vội bảo Trình Ý đến chơi, còn nói đã đánh thì không thể chơi nhỏ.
Trình Ý cũng đã ngứa ngáy tay chân, thấy Chu Hồng Hồng vẫn không chú ý đến hắn, cũng liền mặc kệ cô, đi qua chơi.
Chu Hồng Hồng sau khi tỉnh lại, phát hiện mình chưa kịp hỏi han Trình Ý. Nhưng trước mắt lại nhìn thấy cậu cả và hai người cùng đánh mạt chược khác sắc mặt càng ngày càng đen, tên kia thì vẫn ra sức thảnh thơi thắng bạc.
Thật sự là không thể khiến người ta bớt lo lắng mà!
Cuối cùng cô không nhịn được bèn gọi."Trình Ý, tôi muốn đi chợ, anh đi theo xách đồ hộ tôi."
Trình Ý nghe thấy cô gọi hắn, cười vô cùng vui vẻ. Kỳ thật hắn đã sớm muốn rút lui. Ba người chơi cùng, quá yếu, thắng cũng chẳng vui vẻ gì, quan trọng trọng nhất là đánh cược quá nhỏ.
Hắn ngừng tay, vẻ mặt lại như không nỡ nói: "Cậu cả, nhà con gọi con làm chút việc, lần sau chúng ta lại đánh tiếp được không."
Cậu cả gật đầu thật nhanh, lau lau mồ hôi lạnh... Rốt cục cũng được cứu rồi.
Trình Ý cười đi về phía Chu Hồng Hồng. "Vợ à, em chịu để ý đến anh rồi sao?"
Chu Hồng Hồng quay đầu bước đi, ra khỏi cửa tiệm đi thẳng đến chợ, Trình Ý không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Đi được một đoạn, Chu Hồng Hồng thấy người qua đường cũng ít dần, mới lên tiếng: "Anh không thấy bộ dáng của cậu cả hay sao, chiếm chút tiện nghi của cậu ấy, anh đúng là không biết xấu hổ."
"Sòng bạc như chiến trường, anh quang minh lỗi lạc, sao phải ngượng ngùng chứ. Được rồi, em không phải muốn thoải mái tâm tình hay sao, đợi lát nữa trở về anh lại cùng cậu chơi vài ván, thua lại cho cậu ấy là được."
"Anh để tôi được thoải mái vào lúc nào." Chu Hồng Hồng thật sự là không còn gì để nói. "Trình Ý, anh tới đây làm cái gì? Anh thường ngày bận rộn như thế, còn chạy tới đây không biết làm lỡ bao nhiêu việc sao?"
Trình Ý lại khôi phục vẻ lạnh lùng nói: "Cô cũng biết là tôi nhỡ việc. Chu Hồng Hồng, cô ở đây hơn nửa tháng rồi, còn tính ở tiếp bao lâu?"
Chu Hồng Hồng vừa nghĩ đến hắn lâu như vậy mới biết được cô đi mất, lại cảm thấy tức giận. "Tôi không quay về."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi. "Lặp lại lần nữa."
Cô không dám nhìn hắn, khí thế yếu đi không ít, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi không quay về."
"Chu Hồng Hồng, cô không chỉ là người đàn bà đanh đá, cô còn là người không có lương tâm, lòng dạ độc ác." Trình Ý ngay cả ánh mắt đều rét lạnh.
Chu Hồng Hồng bị chọc tức, ngẩng đầu. "Anh nói thế có ý gì?"
"Trước khi Lão gia tử mất, tôi đã quỳ bên đầu giường ông thề, nhất định sẽ đăng ký với cô. Giờ thì hay rồi, cô muốn cho ta đoạn tử tuyệt tôn đúng không? Cô thật độc ác, chiêu này quá độc. Tôi quen cô lâu như vậy, bây giờ mới phát hiện hoá ra cô còn giữ một chiêu này."
Cô bị hắn làm cho nghẹn cứng nói không ra lời, mặt đỏ tai hồng nhìn hắn: "Anh..." nói nửa ngày, cũng không tìm được nguyên do gì để cãi lại.
Cô từ trước đến giờ đều nói không lại Trình Ý, dù sao bị hắn chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi là chuyện thường xảy ra.
Chu Hồng Hồng tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh. Cô hít thở sâu vài cái, mới quay lại giảng đạo lý với hắn. "Bây giờ đã là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, anh như thế tức là cổ hủ mê tín."
"Thôi đi. Tôi không đọc sách nhiều bằng cô, chẳng qua là cái đạo lý 'Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy' tôi vẫn biết. Tôi nói muốn kết hôn với cô, cô không vừa ý, ông đây có cướp cũng phải cướp về nhà."
Chu Hồng Hồng nhìn thái độ hắn chẳng chút để ý gì đến việc khác kia là biết ngay hắn vờ vịt. "Anh thì là quân tử gì chứ. Lại nói... Xã hội hiện đại coi trọng là tự do yêu đương."
"Vậy cô nói tôi nghe xem, cô theo tôi thì có gì mà không tự do?"
"... Chúng ta là tự do yêu đương vào lúc nào chứ? Đều là anh ép tôi."
"Ơ, lúc trước ở cùng nhau là cô đồng ý, sau này đãi tiệc rượu cô cũng không phản đối, Lão thái gia kêu tôi cùng cô đăng ký, cô còn ở một bên đắc ý hả hê. Tôi ép cô? Rõ ràng là cô cắn lấy không chịu buông tha ông đây."
Chu Hồng Hồng cảm thấy không thể tin nổi, hắn dám nói những lời hạ lưu như thế ở trên đường cái. Cũng thật may là trên đường không có ai, bằng không bị người đi qua nghe thấy, cô biết giấu mặt vào nơi nào.
Cô vội vàng che cái miệng của hắn, thấp giọng nói, "Anh nói chuyện cũng không nhìn xem mình đang ở đâu hả?!?"
Trình Ý nhìn về phía vài người đi đường, ngược lại bày ra bộ mặt chẳng sao cả. "Đây không phải là chỗ cô chọn sao. Cho nên tôi nói rồi, cùng tôi về nhà, chúng ta có chuyện gì thì đóng cửa lại chậm rãi tính."
"Cửa hàng của cậu cả đang rất bận, dù thế nào tôi cũng phải ở lại giúp đỡ." Chu Hồng Hồng thở hắt ra nói.
"Cô muốn giúp một tay tôi không cản. Nhưng cô nói không quay về là sao, tốt nhất giải thích thật rõ cho tôi."
Cô nhìn hắn, biết rằng nếu cô lại nói tiếp, hắn tất nhiên vẫn sẽ đòi làm cho rõ ràng ở ngay trên đường, liền thấp giọng nói: "Cái này nói sau đi, theo tôi đi mua đồ đã."
Trình Ý cũng để ý thể diện của cô, bèn không nói nữa.
Lúc hai người từ chợ về, cậu cả đã thu dọn bàn mạt chược, chỉ sợ Trình Ý tìm hắn chơi tiếp.
Trình Ý nói với cậu cả hắn tìm Chu Hồng Hồng có chuyện riêng muốn nói.
Cậu cả rất biết điều, nói có việc gì thì đi lên phòng trên lầu nói chuyện.
Chu Hồng Hồng cũng không muốn để cho cậu cả nhìn thấy cảnh tượng cô cãi nhau với Trình Ý, liền dẫn Trình Ý đi lên lầu, vào phòng nhỏ của mình.
Trình Ý đánh giá gian phòng kia. "Cô không về, lại thích ở trong cái phòng bé tí tẹo thế này?"
"Tôi thích thì sao."
Sau khi Trình Ý khóa cửa lại, chẳng thấy có một cái ghế nào, bèn ngồi lên giường." Đến đây, chúng ta nói chuyện, cô lần này vì sao lại trốn đi."
Chu Hồng Hồng vội đuổi hắn. "Anh đừng có ngồi lên giường của tôi, quần áo của anh mấy ngày chưa có giặt đấy."
Hắn bị cô kéo lên. "Không phải là vì đi tìm cô sao, tôi chạy về làng tìm, mẹ cô nói cô đã đến nơi này rồi."
"Anh đến tìm tôi làm gì! Hơn nửa tháng trước sao anh không tìm!"
"Tôi bận, vừa xong việc xong, đã muốn ăn cơm sườn chiên cô nấu, về nhà thì không thấy cô, gọi điện thoại cho cô lại không liên lạc được, vì thế nên tôi đành đến tìm cô." Trình Ý lạnh nhạt giải thích.
Chu Hồng Hồng lại cảm thấy tối sầm cả mặt mày. Hắn tìm cô là vì muốn ăn cơm sườn cô nấu!
"Tôi sẽ không bao giờ nấu cho anh ăn nữa. Tôi không phải là người nấu cơm của anh."
"Cô đương nhiên không phải là người nấu cơm, cô là vợ của tôi." Trình Ý vô lại nói, nâng mặt của cô lên hôn một cái.
Chu Hồng Hồng đẩy mặt của hắn ra. "Anh nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân."
Trình Ý xém chút nữa thì bị cô chọc vào mắt, cũng nổi giận. "Chu Hồng Hồng, cô thật sự là chán sống rồi, thèm chơi hả!"
Hắn níu lấy hông của cô, ấn cô ngã xuống giường, lấn thân đè lên, liền cắn cắn vùng da thịt lõa lồ phía ngoài quần áo của cô.
Chu Hồng Hồng đấm hắn, la hét: "Cầm thú, lưu manh."
Hắn thì lại cười. "Cô cứ kêu đi, kêu lên, tốt nhất là để cho cậu cả của cô cũng nghe thấy."
Chu Hồng Hồng da mặt mỏng, nghĩ đến cậu cả còn ở dưới lầu, bèn không dám kêu nữa. Cậu cả cũng không biết cô và Trình Ý cãi vã mâu thuẫn. Cô sợ bị bọn họ biết được một chút manh mối, mấy cái miệng rảnh rỗi như thế không biết lại thêu dệt ra chuyện gì nữa.
Thái độ của cô trở nên mềm nhũn. "Quân tử nói chuyện chứ không sờ mó."
"Chậc chậc, tôi mà là quân tử gì chứ." Trình Ý đưa tay cởi quần của cô, trong miệng còn nói không ngừng. "Che cái gì mà che, mấy năm nay, tôi còn chưa nhìn thấy hay sao. Cô có mấy cọng lông tôi đều biết rõ ràng đấy."
Chu Hồng Hồng sợ gây ra tiếng vang quá lớn, kinh động đến cậu cả ở dưới lầu, lại vừa muốn trốn móng vuốt sói của Trình Ý, bộ dạng thật sự rất nhếch nhác. Cuối cùng quần vẫn bị hắn cởi ra.
"Vợ, mở chân ra một chút." Giọng nói của Trình Ý đã nhuốm đầy dục niệm.
Danh sách chương