Chu Hồng Hồng cũng suy tính phải tìm việc làm.
Lúc trước cô đồng ý về giúp cậu cả đến cuối năm, ngẫm lại thì cũng còn hơn một tháng, nhất định trong khoảng thời gian này chuẩn bị sơ yếu lí lịch cẩn thận, năm sau tìm việc còn dễ dàng.
Kế hoạch là như thế, nhưng Chu Hồng Hồng lại bắt đầu nhớ đến một chuyện.
Lúc còn ở cùng Trình Ý, tất cả đều tiêu của hắn, còn lương của cô thì giữ nguyên. Tạm thời dù thất nghiệp nhưng chắc cũng không có áp lực gì, nhưng mà cô là người có tư tưởng bảo thủ, nếu nguồn tài chính không ở trong mức an toàn, cô sẽ lo sợ bất an.
Từ hôm tiệm nghỉ đến nay, cuộc sống của cậu cả lại vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều gọi bạn bè đến đánh mạt chược.
Chu Hồng Hồng thì lại không có chuyện gì làm, vì không muốn để cho mình suy nghĩ lung tung, cô liền thường xuyên đi đến bên sông Lâm Giang. Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió cạnh bờ sông càng lúc càng lớn, cô không còn có thể để chân trần xuống nước được nữa, chỉ có thể ngồi một chút trên bậc đá.
Cô vốn định đem chuyện của cô và Trình Ý nói cho mẹ cô biết. Sắp đến mùa xuân rồi, đến lúc đó hai nhà đều phải qua lại, giấu cũng không giấu được.
Nhưng sau khi nhận được dòng tin nhắn kia của Trình Ý, cô liền bỏ ý niệm này trong đầu. Thật ra cô cũng nghe nói, nhà mẹ đẻ của Bà Hai xảy ra chuyện gì đó.
Về việc báo cho cha mẹ hai bên, Chu Hồng Hồng vẫn hi vọng có thể cùng Trình Ý bàn bạc rồi mới làm.
Sau khi mợ trở về, cậu cả vui mừng rạo rực hỏi thăm tình huống của con dâu cả, sau đó thì luôn ngóng trông đến năm mới là có thể trông thấy cháu trai.
Tiệm của ông mở cửa buôn bán lại, Chu Hồng Hồng vốn muốn phụ ít việc trong phòng bếp, nhưng ông không cho cô làm, nói gần đây cô gầy yếu không ít, giờ quan trọng nhất là phải bồi bổ cơ thể.
Vì thế cô chỉ việc ở đại sảnh mang đồ ăn lên, thu tiền, so với lúc mợ đi vắng thì nhàn nhã hơn rất nhiều.
Mấy ngày trôi qua, Chu Hồng Hồng thấy mình cũng rảnh rỗi không có việc gì, bèn nghĩ trở về căn hộ của Trình Ý thu dọn một chút đồ đạc của mình, thuận tiện cùng hắn bàn bạc xem phải giải thích chuyện của hai người với hai bên gia đình như thế nào.
Cô đành bảo với cậu cả là có bạn kết hôn, phải về nghỉ khoảng hai ngày.
Ai ngờ, cậu cả biết cô muốn về thành phố thì như trút được gánh nặng, lúc đưa cô ra bến tàu hoả, ông nói một câu, "Con với nhà con đã tách ra lâu như vậy, lần này trở về phải hợp lại cho tử tế. Dù sao mợ con cũng ở đây, cửa tiệm có hai chúng ta là có thể ứng phó. Không cần phải gấp gáp trở về, có chuyện gì thì nói rõ cho tốt đi."
Chu Hồng Hồng gật đầu đáp ứng, sau đó nghĩ đến ở nhà cùng Trình Ý là không có cách nào nói cho rõ ràng. Nếu thật muốn nói chuyện với hắn, nhất dịnh phải chọn nơi công cộng mới được.
Chu Hồng Hồng về đến nơi là khoảng ba giờ chiều. Từ ba tháng trước tuy rằng Trình Ý bắt đầu thường xuyên không ở nhà, nhưng mà cô vẫn sợ về nhà bắt gặp hắn đang ngủ ngon lành ở đó, vì thế liền ngồi ở cửa hàng nước hoa quả bên ngoài tiểu khu đợi đến tầm hắn đến cửa hàng bận công việc mới trở về.
Chú bảo vệ ở dưới lầu đã lâu không thấy cô, vừa nhìn thấy, thật nhiệt tình chào hỏi, "Bà Trình, khoảng thời gian này đã đi đâu vậy?"
Chu Hồng Hồng cười cười. "Trở về quê một chuyến."
Đối với cách xưng hô mà mấy người bảo vệ trị an ở khu này dành cho mình, cô cũng đã quen rồi. Có lẽ là nghe thấy Trình Ý gọi cô là vợ, tiểu khu này đều cho rằng cô và hắn là vợ chồng.
Trình Ý cũng không sửa lại cách xưng hô này, cứ như hai người bọn họ thực sự là vợ chồng hợp pháp vậy.
Đến cửa nhà, Chu Hồng Hồng có chút khẩn trương, nhưng lại tự an ủi, Trình Ý chắc là không có ở nhà.
Đầu tiên cô nhẹ nhàng như một kẻ trộm mở cửa, sau đó dán tai lên cửa gỗ nghe xem bên trong có động tĩnh gì không, xác định không có tiếng vang gì, mới mở lần khoá thứ hai.
Trong phòng tối om, bên cửa sổ chỉ có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào.
Cô đóng cửa, đặt chìa khoá xuống.
Trong ánh sáng yếu ớt nửa rõ nửa không này, cô lẳng lặng nhìn căn phòng ——
Năm đó khi Trình Ý mua căn phòng này, là vì nó ở gần trường học của cô. Tuy rằng giá phòng ở khu trung tâm hơi đắt, hơn nữa hắn vẫn còn chưa trả hết khoản tiền lão thái gia giúp hắn làm ăn lúc ban đầu, nhưng là vì muốn ở gần trường để tiện cho cô đi học, hắn vẫn chọn khu nhà này.
Hắn chọn căn hộ có ba phòng ở.
Chu Hồng Hồng vốn muốn mua một căn nhà nhỏ một chút, nếu vậy thì áp lực kinh tế của hắn sẽ giảm đi một ít.
Hắn lại nói: "Ba phòng ở so với hai phòng ở tiện lợi hơn nhiều. Tôi mua cũng không muốn bán lại, coi như đầu tư thôi. Nếu về sau hai ta không ở, thì ngăn thành ba gian nhỏ cho thuê. Nơi này gần với trường đại học, người muốn thuê phòng nhỏ lúc nào chả có, không lo không cho thuê nổi."
Chu Hồng Hồng đối với chuyện kiếm tiền, không nhanh nhạy bằng Trình Ý. Cô chẳng qua là thương hắn vất vả thôi.
Khi sửa chữa lại phòng ở Trình Ý lại đem hai gian phòng thông với nhau, khiến cho phòng ngủ và phòng sách liền với nhau.
Chu Hồng Hồng cảm thấy hành động này của hắn rất kỳ quái, hỏi hắn: "Anh thông phòng tôi với phòng anh làm gì?"
Trình Ý không xem sách, phòng sách nhất định là cô dùng. Hắn thích ngủ ngon, cho nên phòng ngủ mới là chỗ của hắn.
Hắn cười xấu xa nhìn cô, "Nói không chừng có ngày nào đó cô xem mấy cuốn sách tình cảm nóng bỏng, đột nhiên động xuân tâm. Có tôi ở ngay bên cạnh chẳng phải là tiện rất nhiều hay sao."
Cô oán hận vặn cánh tay hắn. "Chính mình không biết xấu hổ còn nói người khác."
Ý cười của hắn càng sâu, dùng tay kia ôm chầm lấy cô, hôn không ngừng lên gò má cô——
Chu Hồng Hồng mở đèn lên cho không khí có vẻ ấm áp hơn, sau đó liếc mắt liền thấy trên sô pha chồng chất đầy quần áo.
Cô thở dài, cảm thấy lại là Trình Ý đem quần áo bẩn vứt loạn, đi tới gần lại phát hiện hoá ra là quần áo đã giặt rồi, nhưng lại cuốn thành một đống loạn xạ. Chắc hắn phơi nắng xong là trực tiếp ném ở đây.
Người đàn ông này luôn chẳng bao giờ làm việc nhà. Cô cứ cho rằng cô không ở đây, hắn sẽ tìm người giúp việc theo giờ giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh trong nhà.
Chu Hồng Hồng tựa như theo bản năng muốn dọn dẹp đống quần áo, vừa mới cầm lấy một chiếc áo, liền đột nhiên nhớ tới quan hệ hiện giờ của mình với hắn, vì thế nhanh chóng buông quần áo, trực tiếp đi về phía phòng sách.
Cô không thể để bản thân luôn hoài niệm ngôi nhà này.
Chu Hồng Hồng ở phòng sách tìm kiếm đến nửa ngày, đều không tìm được giấy tờ tuỳ thân của cô.
Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết, là ai giấu đi.
"Tên khốn kiếp!"
Cô tức giận trở lại phòng ngủ.
Trình Ý làm ra loại việc này, đã chứng minh rằng hắn còn muốn quấn quýt lấy cô. Nhưng cô thì không muốn cùng hắn náo loạn nữa.
Cô vội vã muốn lấy lại giấy tờ của mình. Nhưng mà vừa gọi dãy số của Trình Ý xong, cô liền ý thức được, mình vừa phạm vào sai lầm, vì thế lập tức ngắt máy.
Thật may là còn chưa gọi đi.
Cô nhìn máy điện thoại ngẩn người trong chốc lát, sau đó liền thẳng tắp nằm bò xuống giường.
Cô nghĩ không ra tại sao Trình Ý lại muốn níu kéo, rõ ràng là hắn không tin cô.
Cô nắm lấy gối đầu của Trình Ý lại, ngửi thấy mùi vị có cái gì đó không đúng. Bình thường gối của hắn toàn là mùi thuốc lá, nhưng cái gối đầu này, còn có một loại mùi hỗn tạp khác.
Cụ thể là cái gì, cô nói không ra, chỉ là cảm thấy không giống với trước kia.
(Edit: TY thì ôm gối chị, chị lại ôm gối hắn ..........Haizzzz)
Cô ném gối đầu của hắn xuống, thay bằng cái gối của chính mình, sau đó nằm nhìn tủ đầu giường bên cạnh.
Thực ra cô lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn.
Chu Hồng Hồng bôn ba đi về, vô cùng mỏi mệt. Thất thần một lúc đã ngủ mất.
Lúc cô tỉnh lại, thì phát hiện mình bị sái cổ.
Cô đỡ lấy cái cổ của mình, không dám động. Tìm một góc độ thuận một chút, mới có thể chậm rãi đứng lên.
Sau khi ngồi dậy, cô thử đi loanh quanh, kết quả vừa di chuyển một chút lại như bị rút gân, ngẩn ra.
Chu Hồng Hồng nhìn sang cái tủ đầu giường bên cạnh, hoàn toàn giật mình.
Bên trên mặt tủ phủ một tầng bụi thật dày, có thể thấy Trình Ý căn bản không hề lau chùi qua.
Điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, phía trên lớp bụi dày đó có người dùng ngón tay viết xuống ba chữ.
Là tên của cô.
Chu Hồng Hồng chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi ê ẩm mềm nhũn. cô chậm rãi vươn tay, đưa tay đặt lên khoảng mấy cm đó, viết lại tên của mình dọc theo nét chữ kia.
Chỉ có khi viết tên của hắn hoặc là tên của cô Trình Ý mới có vẻ đoan chính một chút. Những chữ khác đều viết ngoáy linh tinh.
Cô nhớ đống quần áo phía ngoài kia, nghĩ tới lại thôi, vẫn nên giúp hắn dọn dẹp một chút đi.
Chu Hồng Hồng chống cổ, mới vừa đi ra phòng khỏi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Cô lập tức hoảng lên.
Cô không đoán được Trình Ý trở lại vào lúc này. Cô cho rằng bên kia bận tối mày tối mặt, trước kia hắn cũng vẫn bận như vậy.
Vì thế, Chu Hồng Hồng cứ như vậy duy trì tư thế nghiêng cổ đối diện với Trình Ý.
Hơi thở Trình Ý dồn dập, giống như mới vừa vận động xong, trên mặt thậm chí có chút mồ hôi. Lúc này đã lạnh hơn trước rất nhiều, hắn vẫn còn mặc áo khoác mỏng.
"... Thật khéo." Chu Hồng Hồng cảm giác lời chào của mình là sự sai lầm thứ hai.
Sắc mặt Trình Ý hơi có vẻ tái nhợt, nhưng cặp mắt kia lại sáng long lanh, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. "Chu Hồng Hồng." Giọng hắn kéo dài goi tên cô.
Chu Hồng Hồng nhìn tia sang lưu chuyển trong mắt hắn, cảnh giác lui về sau một bước. Cô sợ nhất là hắn sẽ giở trò lưu manh.
Hắn lại cười, cả người từ trạng thái khẩn trương đã trầm tĩnh lại, bước chân thong thả đi về phía cô, càng ngày càng gần.
Chu Hồng Hồng muốn nhanh chóng vào phòng ngủ đóng cửa lại, ai ngờ động tác quá lớn, kéo đến cổ, kết quả là bởi vậy mà chậm một bước.
Trình Ý đã nhảy vào.
Thấy ý cười xấu xa của hắn, cô muốn làm dữ, nhưng mà bị sái cổ làm cho cô không có khí thế bằng hắn. "Anh đừng tới đây, cổ tôi đau."
"Mắt tôi không mù, đã nhìn thấy. Cô ở đây ngủ rất thoải mái nhỉ?" Hắn hừ một tiếng, ánh mắt chăm chú chiếm lấy cô.
Lông tơ Chu Hồng Hồng đều dựng thẳng lên, vội vàng muốn chạy về phía phòng sách bên kia.
Trình Ý bước lên trước, duỗi tay ra liền chặn được cô.
Cô nghẹo cổ, quát. "Đồ khốn, đừng đụng vào tôi."
Hắn nâng đầu của cô, nghiêng đầu theo tư thế của cô, dán vào cổ của cô. "Chu Hồng Hồng."
Hắn gọi tên cô xong cũng không nói thêm lời nào.
Cô cảm giác được hắn đem sức nặng của hắn áp lên vai cô, vì thế gắng sức đấm đẩy hắn ra.
Trình Ý dùng chóp mũi chà chà cổ của cô, há mồm cắn, nhẹ nhàng mà cắn đi cắn lại.
Chu Hồng Hồng nổi lên một trận tê dại, run giọng nói, "Trình Ý, chúng ta chia tay rồi. Là anh nói."
Động tác Trình Ý thoáng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.
Hắn cái gì cũng không nói, nhưng hắn ôm cô thật chặt.
Cô gầy đi.
Phát hiện này làm cho hắn thoáng lấy được chút an ủi. Ít nhất là cuộc sống không có hắn cô cũng không thoải mái tự tại.
Hắn không hi vọng cô thoải mái.
Nếu cô hiện ra trước mặt hắn đầy vẻ xuân phong đắc ý, hắn nhất định sẽ bóp chết cô.
Lúc trước cô đồng ý về giúp cậu cả đến cuối năm, ngẫm lại thì cũng còn hơn một tháng, nhất định trong khoảng thời gian này chuẩn bị sơ yếu lí lịch cẩn thận, năm sau tìm việc còn dễ dàng.
Kế hoạch là như thế, nhưng Chu Hồng Hồng lại bắt đầu nhớ đến một chuyện.
Lúc còn ở cùng Trình Ý, tất cả đều tiêu của hắn, còn lương của cô thì giữ nguyên. Tạm thời dù thất nghiệp nhưng chắc cũng không có áp lực gì, nhưng mà cô là người có tư tưởng bảo thủ, nếu nguồn tài chính không ở trong mức an toàn, cô sẽ lo sợ bất an.
Từ hôm tiệm nghỉ đến nay, cuộc sống của cậu cả lại vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều gọi bạn bè đến đánh mạt chược.
Chu Hồng Hồng thì lại không có chuyện gì làm, vì không muốn để cho mình suy nghĩ lung tung, cô liền thường xuyên đi đến bên sông Lâm Giang. Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió cạnh bờ sông càng lúc càng lớn, cô không còn có thể để chân trần xuống nước được nữa, chỉ có thể ngồi một chút trên bậc đá.
Cô vốn định đem chuyện của cô và Trình Ý nói cho mẹ cô biết. Sắp đến mùa xuân rồi, đến lúc đó hai nhà đều phải qua lại, giấu cũng không giấu được.
Nhưng sau khi nhận được dòng tin nhắn kia của Trình Ý, cô liền bỏ ý niệm này trong đầu. Thật ra cô cũng nghe nói, nhà mẹ đẻ của Bà Hai xảy ra chuyện gì đó.
Về việc báo cho cha mẹ hai bên, Chu Hồng Hồng vẫn hi vọng có thể cùng Trình Ý bàn bạc rồi mới làm.
Sau khi mợ trở về, cậu cả vui mừng rạo rực hỏi thăm tình huống của con dâu cả, sau đó thì luôn ngóng trông đến năm mới là có thể trông thấy cháu trai.
Tiệm của ông mở cửa buôn bán lại, Chu Hồng Hồng vốn muốn phụ ít việc trong phòng bếp, nhưng ông không cho cô làm, nói gần đây cô gầy yếu không ít, giờ quan trọng nhất là phải bồi bổ cơ thể.
Vì thế cô chỉ việc ở đại sảnh mang đồ ăn lên, thu tiền, so với lúc mợ đi vắng thì nhàn nhã hơn rất nhiều.
Mấy ngày trôi qua, Chu Hồng Hồng thấy mình cũng rảnh rỗi không có việc gì, bèn nghĩ trở về căn hộ của Trình Ý thu dọn một chút đồ đạc của mình, thuận tiện cùng hắn bàn bạc xem phải giải thích chuyện của hai người với hai bên gia đình như thế nào.
Cô đành bảo với cậu cả là có bạn kết hôn, phải về nghỉ khoảng hai ngày.
Ai ngờ, cậu cả biết cô muốn về thành phố thì như trút được gánh nặng, lúc đưa cô ra bến tàu hoả, ông nói một câu, "Con với nhà con đã tách ra lâu như vậy, lần này trở về phải hợp lại cho tử tế. Dù sao mợ con cũng ở đây, cửa tiệm có hai chúng ta là có thể ứng phó. Không cần phải gấp gáp trở về, có chuyện gì thì nói rõ cho tốt đi."
Chu Hồng Hồng gật đầu đáp ứng, sau đó nghĩ đến ở nhà cùng Trình Ý là không có cách nào nói cho rõ ràng. Nếu thật muốn nói chuyện với hắn, nhất dịnh phải chọn nơi công cộng mới được.
Chu Hồng Hồng về đến nơi là khoảng ba giờ chiều. Từ ba tháng trước tuy rằng Trình Ý bắt đầu thường xuyên không ở nhà, nhưng mà cô vẫn sợ về nhà bắt gặp hắn đang ngủ ngon lành ở đó, vì thế liền ngồi ở cửa hàng nước hoa quả bên ngoài tiểu khu đợi đến tầm hắn đến cửa hàng bận công việc mới trở về.
Chú bảo vệ ở dưới lầu đã lâu không thấy cô, vừa nhìn thấy, thật nhiệt tình chào hỏi, "Bà Trình, khoảng thời gian này đã đi đâu vậy?"
Chu Hồng Hồng cười cười. "Trở về quê một chuyến."
Đối với cách xưng hô mà mấy người bảo vệ trị an ở khu này dành cho mình, cô cũng đã quen rồi. Có lẽ là nghe thấy Trình Ý gọi cô là vợ, tiểu khu này đều cho rằng cô và hắn là vợ chồng.
Trình Ý cũng không sửa lại cách xưng hô này, cứ như hai người bọn họ thực sự là vợ chồng hợp pháp vậy.
Đến cửa nhà, Chu Hồng Hồng có chút khẩn trương, nhưng lại tự an ủi, Trình Ý chắc là không có ở nhà.
Đầu tiên cô nhẹ nhàng như một kẻ trộm mở cửa, sau đó dán tai lên cửa gỗ nghe xem bên trong có động tĩnh gì không, xác định không có tiếng vang gì, mới mở lần khoá thứ hai.
Trong phòng tối om, bên cửa sổ chỉ có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào.
Cô đóng cửa, đặt chìa khoá xuống.
Trong ánh sáng yếu ớt nửa rõ nửa không này, cô lẳng lặng nhìn căn phòng ——
Năm đó khi Trình Ý mua căn phòng này, là vì nó ở gần trường học của cô. Tuy rằng giá phòng ở khu trung tâm hơi đắt, hơn nữa hắn vẫn còn chưa trả hết khoản tiền lão thái gia giúp hắn làm ăn lúc ban đầu, nhưng là vì muốn ở gần trường để tiện cho cô đi học, hắn vẫn chọn khu nhà này.
Hắn chọn căn hộ có ba phòng ở.
Chu Hồng Hồng vốn muốn mua một căn nhà nhỏ một chút, nếu vậy thì áp lực kinh tế của hắn sẽ giảm đi một ít.
Hắn lại nói: "Ba phòng ở so với hai phòng ở tiện lợi hơn nhiều. Tôi mua cũng không muốn bán lại, coi như đầu tư thôi. Nếu về sau hai ta không ở, thì ngăn thành ba gian nhỏ cho thuê. Nơi này gần với trường đại học, người muốn thuê phòng nhỏ lúc nào chả có, không lo không cho thuê nổi."
Chu Hồng Hồng đối với chuyện kiếm tiền, không nhanh nhạy bằng Trình Ý. Cô chẳng qua là thương hắn vất vả thôi.
Khi sửa chữa lại phòng ở Trình Ý lại đem hai gian phòng thông với nhau, khiến cho phòng ngủ và phòng sách liền với nhau.
Chu Hồng Hồng cảm thấy hành động này của hắn rất kỳ quái, hỏi hắn: "Anh thông phòng tôi với phòng anh làm gì?"
Trình Ý không xem sách, phòng sách nhất định là cô dùng. Hắn thích ngủ ngon, cho nên phòng ngủ mới là chỗ của hắn.
Hắn cười xấu xa nhìn cô, "Nói không chừng có ngày nào đó cô xem mấy cuốn sách tình cảm nóng bỏng, đột nhiên động xuân tâm. Có tôi ở ngay bên cạnh chẳng phải là tiện rất nhiều hay sao."
Cô oán hận vặn cánh tay hắn. "Chính mình không biết xấu hổ còn nói người khác."
Ý cười của hắn càng sâu, dùng tay kia ôm chầm lấy cô, hôn không ngừng lên gò má cô——
Chu Hồng Hồng mở đèn lên cho không khí có vẻ ấm áp hơn, sau đó liếc mắt liền thấy trên sô pha chồng chất đầy quần áo.
Cô thở dài, cảm thấy lại là Trình Ý đem quần áo bẩn vứt loạn, đi tới gần lại phát hiện hoá ra là quần áo đã giặt rồi, nhưng lại cuốn thành một đống loạn xạ. Chắc hắn phơi nắng xong là trực tiếp ném ở đây.
Người đàn ông này luôn chẳng bao giờ làm việc nhà. Cô cứ cho rằng cô không ở đây, hắn sẽ tìm người giúp việc theo giờ giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh trong nhà.
Chu Hồng Hồng tựa như theo bản năng muốn dọn dẹp đống quần áo, vừa mới cầm lấy một chiếc áo, liền đột nhiên nhớ tới quan hệ hiện giờ của mình với hắn, vì thế nhanh chóng buông quần áo, trực tiếp đi về phía phòng sách.
Cô không thể để bản thân luôn hoài niệm ngôi nhà này.
Chu Hồng Hồng ở phòng sách tìm kiếm đến nửa ngày, đều không tìm được giấy tờ tuỳ thân của cô.
Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết, là ai giấu đi.
"Tên khốn kiếp!"
Cô tức giận trở lại phòng ngủ.
Trình Ý làm ra loại việc này, đã chứng minh rằng hắn còn muốn quấn quýt lấy cô. Nhưng cô thì không muốn cùng hắn náo loạn nữa.
Cô vội vã muốn lấy lại giấy tờ của mình. Nhưng mà vừa gọi dãy số của Trình Ý xong, cô liền ý thức được, mình vừa phạm vào sai lầm, vì thế lập tức ngắt máy.
Thật may là còn chưa gọi đi.
Cô nhìn máy điện thoại ngẩn người trong chốc lát, sau đó liền thẳng tắp nằm bò xuống giường.
Cô nghĩ không ra tại sao Trình Ý lại muốn níu kéo, rõ ràng là hắn không tin cô.
Cô nắm lấy gối đầu của Trình Ý lại, ngửi thấy mùi vị có cái gì đó không đúng. Bình thường gối của hắn toàn là mùi thuốc lá, nhưng cái gối đầu này, còn có một loại mùi hỗn tạp khác.
Cụ thể là cái gì, cô nói không ra, chỉ là cảm thấy không giống với trước kia.
(Edit: TY thì ôm gối chị, chị lại ôm gối hắn ..........Haizzzz)
Cô ném gối đầu của hắn xuống, thay bằng cái gối của chính mình, sau đó nằm nhìn tủ đầu giường bên cạnh.
Thực ra cô lại lâm vào trạng thái ngơ ngẩn.
Chu Hồng Hồng bôn ba đi về, vô cùng mỏi mệt. Thất thần một lúc đã ngủ mất.
Lúc cô tỉnh lại, thì phát hiện mình bị sái cổ.
Cô đỡ lấy cái cổ của mình, không dám động. Tìm một góc độ thuận một chút, mới có thể chậm rãi đứng lên.
Sau khi ngồi dậy, cô thử đi loanh quanh, kết quả vừa di chuyển một chút lại như bị rút gân, ngẩn ra.
Chu Hồng Hồng nhìn sang cái tủ đầu giường bên cạnh, hoàn toàn giật mình.
Bên trên mặt tủ phủ một tầng bụi thật dày, có thể thấy Trình Ý căn bản không hề lau chùi qua.
Điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, phía trên lớp bụi dày đó có người dùng ngón tay viết xuống ba chữ.
Là tên của cô.
Chu Hồng Hồng chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi ê ẩm mềm nhũn. cô chậm rãi vươn tay, đưa tay đặt lên khoảng mấy cm đó, viết lại tên của mình dọc theo nét chữ kia.
Chỉ có khi viết tên của hắn hoặc là tên của cô Trình Ý mới có vẻ đoan chính một chút. Những chữ khác đều viết ngoáy linh tinh.
Cô nhớ đống quần áo phía ngoài kia, nghĩ tới lại thôi, vẫn nên giúp hắn dọn dẹp một chút đi.
Chu Hồng Hồng chống cổ, mới vừa đi ra phòng khỏi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Cô lập tức hoảng lên.
Cô không đoán được Trình Ý trở lại vào lúc này. Cô cho rằng bên kia bận tối mày tối mặt, trước kia hắn cũng vẫn bận như vậy.
Vì thế, Chu Hồng Hồng cứ như vậy duy trì tư thế nghiêng cổ đối diện với Trình Ý.
Hơi thở Trình Ý dồn dập, giống như mới vừa vận động xong, trên mặt thậm chí có chút mồ hôi. Lúc này đã lạnh hơn trước rất nhiều, hắn vẫn còn mặc áo khoác mỏng.
"... Thật khéo." Chu Hồng Hồng cảm giác lời chào của mình là sự sai lầm thứ hai.
Sắc mặt Trình Ý hơi có vẻ tái nhợt, nhưng cặp mắt kia lại sáng long lanh, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. "Chu Hồng Hồng." Giọng hắn kéo dài goi tên cô.
Chu Hồng Hồng nhìn tia sang lưu chuyển trong mắt hắn, cảnh giác lui về sau một bước. Cô sợ nhất là hắn sẽ giở trò lưu manh.
Hắn lại cười, cả người từ trạng thái khẩn trương đã trầm tĩnh lại, bước chân thong thả đi về phía cô, càng ngày càng gần.
Chu Hồng Hồng muốn nhanh chóng vào phòng ngủ đóng cửa lại, ai ngờ động tác quá lớn, kéo đến cổ, kết quả là bởi vậy mà chậm một bước.
Trình Ý đã nhảy vào.
Thấy ý cười xấu xa của hắn, cô muốn làm dữ, nhưng mà bị sái cổ làm cho cô không có khí thế bằng hắn. "Anh đừng tới đây, cổ tôi đau."
"Mắt tôi không mù, đã nhìn thấy. Cô ở đây ngủ rất thoải mái nhỉ?" Hắn hừ một tiếng, ánh mắt chăm chú chiếm lấy cô.
Lông tơ Chu Hồng Hồng đều dựng thẳng lên, vội vàng muốn chạy về phía phòng sách bên kia.
Trình Ý bước lên trước, duỗi tay ra liền chặn được cô.
Cô nghẹo cổ, quát. "Đồ khốn, đừng đụng vào tôi."
Hắn nâng đầu của cô, nghiêng đầu theo tư thế của cô, dán vào cổ của cô. "Chu Hồng Hồng."
Hắn gọi tên cô xong cũng không nói thêm lời nào.
Cô cảm giác được hắn đem sức nặng của hắn áp lên vai cô, vì thế gắng sức đấm đẩy hắn ra.
Trình Ý dùng chóp mũi chà chà cổ của cô, há mồm cắn, nhẹ nhàng mà cắn đi cắn lại.
Chu Hồng Hồng nổi lên một trận tê dại, run giọng nói, "Trình Ý, chúng ta chia tay rồi. Là anh nói."
Động tác Trình Ý thoáng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.
Hắn cái gì cũng không nói, nhưng hắn ôm cô thật chặt.
Cô gầy đi.
Phát hiện này làm cho hắn thoáng lấy được chút an ủi. Ít nhất là cuộc sống không có hắn cô cũng không thoải mái tự tại.
Hắn không hi vọng cô thoải mái.
Nếu cô hiện ra trước mặt hắn đầy vẻ xuân phong đắc ý, hắn nhất định sẽ bóp chết cô.
Danh sách chương