Đẩu Bái cũng từng điều tra qua về Trình Ý.
Không hề có bằng cấp đáng nói, kinh doanh một quán bar không lớn không nhỏ. Buôn bán rất tốt, nhưng lại làm mấy chuyện ám muội.
Một người bảo thủ như Chu Hồng Hồng, không biết làm sao có thể coi trọng loại người như hắn.
Cậu con út của nhà họ Cố thì lại rất sùng bái Trình Ý, nhưng quan hệ của con lớn nhất nhà họ Cố và Trình Ý lại không mặn không nhạt, thực quyền của nhà họ Cố đều ở trong tay Cố Dĩ Huy, Cố Dĩ Thanh không có uy hiếp quá lớn.
Lần trước sau khi Đẩu Bái gặp lại Vương Thần, ý niệm trong đầu đối với Chu Hồng Hồng cũng phai nhạt dần. Gần đây, dường như hắn cũng hiểu được, hắn đối với cô không phải là kiểu không phải là cô thì không thể, chẳng qua chỉ là cầu xin mà không được nên không cam lòng. Thứ hai là vì Vương Thần cũng dặn dò.
Vương Thần có một loại lý luận rất kỳ quái, thí dụ như ——
"Cô gái đó ấy à, thấy đẹp là vì cái đẹp của cô ấy không thuộc về cậu. Nếu cô ấy yêu cậu, cậu cũng sẽ không quý trọng."
"Theo năm tháng thời gian, cô ấy nhất định không còn đẹp như cậu đã vẽ nữa."
Kế hoạch hôm đó của Đẩu Bái, đúng là sau khi chiếm được liền chấm dứt. Nhưng khi chọn giữa thuốc mê và thuốc kích thích, hắn đã chọn thuốc mê. Sau này nghĩ lại, hắn cảm thấy quyết định này chính là để lại cho mình một đường lui.
Thuốc mê không bức người ta ham muốn, hơn nữa, hắn không thích cường gian.
Vả lại, Chu Hồng Hồng cũng lớn tuổi như vậy rồi, hắn cũng không hiếm lạ gì.
Vì thế sau khi đi công tác trở về, Đẩu Bái tỏ ra như không quen biết Chu Hồng Hồng. Hắn biết trong công ty rộ lên tin đồn, nhưng cũng không đi đính chính. Thực ra sâu trong lòng hắn vẫn có chút ác ý, hắn đã thử đi tìm bạn gái mới.
Đẩu Bái đã lui bước. Ai ngờ, Trình Ý lại đến khiêu khích.
Nhìn mấy người thiếu niên trong clip, sắc mặt hắn vô cùng u ám.
Hắn đã quên đoạn thời gian đó bao lâu rồi, trí nhớ thật sự rất mơ hồ. Năm đó không phải là hắn phản nghịch, chỉ là mang theo sự cuồng ngạo đánh giá sự tự chủ của mình quá cao. Sau này bị nghiện rồi, liền cùng với đám người này lẫn lộn cùng nhau, tìm vui thác loạn.
Khi Vương Thần biết chuyện liền kéo Đẩu Bái khỏi vũng bùn này. Không chỉ ngừng lại ở đó, Vương Thần thậm chí còn huỷ cả ổ thuốc đó đi.
Bị cấm túc ở nhà hơn nửa năm Đẩu Bái mới một lần nữa bước ra bên ngoài. Cậu ta không có thay đổi gì, vẫn là quái gở thanh cao. Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu như không có Trình Ý nhắc lạichuyện xưa, đoạn trí nhớ này thực sự đã bị cậu ta phong kín.
Nhưng mà, điều khiến Đẩu Bái không hiểu là, Trình Ý không có điều kiện bối cảnh hùng hậu, sao lại dám dính đến việc này? ----
Ngày hôm sau cậu ta liên lạc với Trình Ý.
Trình Ý không thèm quan tâm.
Việc trang hoàng lại Hồng Oa đã được triển khai, ban ngày hắn rốt cục cũng có việc để làm.
Chu Hồng Hồng có chút tò mò khi đột nhiên hắn lại bận rộn, hắn liền hì hì nói, "Vợ, anh cố gắng kiếm tiền, em thì cố gắng tiêu tiền. Em nói đi, hai ta có phải là tuyệt phối hay không?"
Chu Hồng Hồng lại cảm thấy ngượng ngùng, gần đây cô mua một đống hàng hoá linh tinh, cảm giác rất hoang phí. "Chúng ta về sau vẫn nên ở nhà ăn cơm đi, mỗi ngày đều ăn bên ngoài rất tốn kém."
"Chẳng phải là em rất bận sao?" Trình Ý thật muốn ăn đồ ăn cô nấu, nhưng nghe cô nói bên công ty công việc rất nhiều, liền không muốn để cô quá mệt nhọc.
"Vậy để cuối tuần đi." Gần đây Chu Hồng Hồng quả thật rất bận, về nhà là muốn hắn hầu hạ.
Trình Ý cười đáp ứng. Cuối tuần sao, bà dì thân thích kia hẳn là cũng đi rồi nhỉ.
Không đợi đến cuối tuần, vào một ngày nọ, lúc trên đường trở về nhà Trình Ý thình lình bị người chặn lại.
Việc này cũng thật trùng hợp. Chiều đó Trình Ý đem xe đi bảo dưỡng, hắn lười ở lại chờ, liền thuê xe về nhà. Lúc ấy lại là lúc tan tầm, xe taxi không dễ đón, hắn liền đibộ một đoạn đường.
Còn chưa đi đến nơi sầm uất, đã bị một đám đàn ông mặt mày không thiện ý vây lại. Cũng không biết là đám du côn được ai thuê đến, huýt gió vài tiếng liền lộ vẻ hung dữ.
Đoạn đường này cũng không hẳn là vắng vẻ, nhưng những người qua đường đều né tránh.
Trình Ý ước chừng tính toán sức chiến đấucủa đám người kia. Khóe miệng vểnh lên, "Ai phái bọn mày tới?”
Thời hắn vẫn còn thường đánh lộn, rất giỏi phán đoán thực lực chênh lệch giữa đối thủ và mình. Nhớ năm đó, Trình Ý lần đầu tiên nhìn thấy đám côn đồ, liền không chút do dự trút quyền hung ác như sói. Nay nhìn đám côn đồ trước mắt, không có cơ bản, chẳng qua cũng chỉ là đám hàng nhái không thực lực mà thôi.
Tuy rằng Trình Ý không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, chẳng qua loại chuyện đánh đấm này, thời thơ ấu đến khi thành thiếu niên, kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú, dựa vào trình độ của đám tép riu này, hắn thật đúng là không để vào mắt.
Tên cầm đầu lộ hình xăm khoa tương trên cánh tay ra, nhíu chặt chân mày thô thiển trừng mắt nhìn Trình Ý.
Ánh mắt Trình Ý vừa chuyển, đã thấy mặt hắn tựa Tu La lạnh lùng. Vào thời khắc này vẻ yêu dị của hắn hiển hiện rõ rệt.
Một tên lâu la đột nhiên nói nhỏ, "Nghe nói hắn cao thủ trong sòng bạc... Không phải là yêu quái chứ?"
"Chớ tự mình dọa mình." Tên cầm đầu chửi thề một tiếng, "Ra tay, sau đó nhanh chóng rút."
----
Chu Hồng Hồng về đến nhà, chưa thấy Trình Ý trở lại.
Cô thấy thật bất ngờ. Gần đây hắn đều về nhà sớm hơn cô, sau đó sẽ khoe mẽ xách dép lê đi trong nhà cho cô.
Cô nghĩ, có lẽ là trong quán có chuyện gì bận rộn.
Mệt mỏi cả một ngày, cô liền đi tắm rửa, sau đó làm ổ trên ghế sofa xem tivi chờ Trình Ý.
Trong lúc chờ quảng cáo giữa phim, cô chuyển sang mấy kênh tin tức, thấy tin tức nóng hổi về một vụ đánh nhau.
Lúc cảnh sát đuổi tới, đám người hai bên cũng đã bỏ chạy. Nhưng nghe những người ở lân cận chứng kiến miêu tả, chuyện cứ như một câu chuyện cũ, nội dung là một người đàn ông đánh lại một đám người. Đối phương tuy rằng nhiều người, nhưng đều không đánh lại.
Chu Hồng Hồng tùy tiện xem một chút sau đó quay trở lại xem phim, nhưng loại tình tiết dài lê thê trong phim làm cho cô càng xem càng sốt ruột. Cô lầu bầu về nhân vật trong phim, "Sao lại có người đáng ghét đến vậy!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, cô nhảy dựng lên chạy ra, kéo cánh cửa gỗ ra nhìn mặt Trình Ý.
Đôi mày Trình Ý nhíu lại, "Bĩu môi làm gì, muốn móc chăn bông hả?"
Chu Hồng Hồng sửa sang lại biểu tình, "Anh đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"
Hắn nghiêng người hôn cô một ngụm, "Đem xe đi bảo dưỡng, anh đi mãi mới gọi được xe."
Cô gật đầu, "Đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Chờ anh đổi bộ quần áo rồi đi." Trình Ý nói xong đi về phòng ngủ.
Chu Hồng Hồng cảm thấy khó hiểu, "Đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn phảithay đồ làm gì?"
“Bị bẩn rồi.” Hắn không giải thích, trực tiếp cởi áo.
Đi theo hắn vào phòng, nhận quần áo của hắn, bỏ vào chỗ để đồ đã mặc, động tác của cô theo thói quen vô cùng tự nhiên.
Trình Ý khoác áo sơ mi vào, nhìn bóng lưng của cô, lại dán vào, đưa tay từ phía sau ôm lấy cô. "Vợ, em đối với anh thật tốt."
Cô xoay người trong ngực của hắn, nhìn hắn làm mặt xấu, không tự chủ lại chu miệng. "Tôi mới không thèm đối tốt với anh."
"Nếu miệng em cũng thành thật một chút, vậy thì càng tốt hơn."
Chu Hồng Hồng cười, chủ động giúp hắn cài cúc áo.
Ngực của Trình Ý có một vết sẹo đã nhạt, là do lão thái gia đánh. Trên người của hắn còn có vài vết sẹo từ rất lâu rồi.
Cô mở miệng tựa như nói chuyện phiếm, "Trước đây có phải là rất không không nghe lời, cho nên lão thái gia mới dạy dỗ anh?"
"Nói nhảm. Trừ trộm cướp ra, có cái gì mà người đàn ông của em chưa làm qua." Nghe khẩu khí của hắn, còn rất kiêu ngạo.
"Đứa nhỏ hư đốn." Cô hung hăng vỗ hắn một cái.
Hắn nhân cơ hội bắt được taycô, bổ sung, "Kể cả khianh nghe lời, Lão gia tử cũng sẽ không thích anh."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng có chút đau lòng. Tuy rằng đều đã là chuyện quá khứ, nhưng trong gần 20 năm khi Trình Ý còn chưa quen biết cô, hắn đều sống với roi vọt. Cô không rõ vì sao Lão thái gia lại coi trọng huyết thống thuần khiết đến như vậy, rõ ràng Trình Ý so với Trình Hạo còn có tương lai hơn.
"Đau lòng cho anh sao?" Trình Ý nhìn biểu tình không đành lòng của cô, cười ôm lấy cô, "Lão gia tử đã làm cho anh chuyện anh thoải mái nhất, chính là đem em cho anh. Về phần trước kia có bị đánh ra sao, coi như là trả giá cao chút thôi."
Chu Hồng Hồng đưa tay vòng lấy hắn. "Trình Ý."
"Ừ."
"Chúng ta cứ như vậy đến mãi mãi nhé."
"Ừ."
----
Sau đó Trình Ý rốt cục cũng trả lời điện thoại của Đẩu Bái, "Có gì thì mau nói."
Đẩu Bái nói ra một thời gian, địa điểm.
Khi cậu ta nhìn thấy Trình Ý, câu nói đầu tiên chính là, "Đoạn video kia anh từ đâu mà có?"
Trình Ý tươi cười nhưng vẫn lộ ra vẻ rét lạnh."Cậu là cái hạng gì, tôi cần gì phải trả lời?"
Đẩu Bái trầm mặt, "Lá gan của anh cũng không nhỏ."
"Chuyện này tôi sớm đã biết, không cần cậu nhắc nhở." Dáng vẻ Trình Ý vô cùng dửng dưng, nhưng lại có một khí thế sắc bén.
"Chỉ sợ gan lớn mệnh không bền."
Trình Ý hừ cười, "Vậy thì cứ thử một chút đi."
Đẩu Bái nheo mắt. Sở dĩ cậu ta hẹn gặp mặt ở trong này, chính là muốn giảng hoà. Ai ngờ Trình Ý không hề có ý hợp tác.
Trình Ý nghịch cái bật lửa, ánh mắt lại đang đánh giá Đẩu Bái.
Cậu ta hớp một ngụm cà phê. "Không thể bàn bạc được?"
"Ai bảo cậu dám động vào người phụ nữ của tôi."
Đẩu Báo lại cười, "Chuyện này à, tôi vốn là muốn xin lỗi. Quả thực tôi có bỏ thuốc, nhưng tôi sẽ không đụng vào cô ấy." Lời này nói ra, thực sự rất buồn cười. Nhưng hắn đã suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có được kết luận này.
"Sao tôi phải tin cậu?" Trình Ý cao giọng hỏi.
"Sau khi đi công tác về, tôi đã có bạn gái mới. Tôi cũng không đi trêu chọc cô ấy." Đẩu Bái nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, bát canh kia cô ấy cũng không uống, cũng chưa hề có thiệt hại gì."
Trình Ý phát hiện ra có điểm không ổn. "Vậy bức ảnh kia thì sao?"
"Ảnh chụp gì?" Đẩu Bái nhíu mi.
Trình Ý dừng động tác nghịch bật lửa lại, "Mấy ngày trước gởi tới cho tôi."
"Tôi không rõ anh đang nói gì."
Trình Ý cúi đầu nhìn di động, suy tư gì đó.
Đẩu Bái dường như cũng nhớ lại. "Là người ở ngoài cửa sổ chụp sao?"
Trình Ý trầm mặc, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc.
Lúc này Đẩu Bái đã hiểu, vì sao Trình Ý lại đi điều tra nhà hàng Tây kia. Thì ra là có tấm ảnh chụp làm mồi dẫn. "Lúc ấy tôi còn tưởng người chụp ảnh là do anh phái tới. Chuyện bỏ thuốc là tôi làm, nhưng ảnh chụp thì không phải."
Không hề có bằng cấp đáng nói, kinh doanh một quán bar không lớn không nhỏ. Buôn bán rất tốt, nhưng lại làm mấy chuyện ám muội.
Một người bảo thủ như Chu Hồng Hồng, không biết làm sao có thể coi trọng loại người như hắn.
Cậu con út của nhà họ Cố thì lại rất sùng bái Trình Ý, nhưng quan hệ của con lớn nhất nhà họ Cố và Trình Ý lại không mặn không nhạt, thực quyền của nhà họ Cố đều ở trong tay Cố Dĩ Huy, Cố Dĩ Thanh không có uy hiếp quá lớn.
Lần trước sau khi Đẩu Bái gặp lại Vương Thần, ý niệm trong đầu đối với Chu Hồng Hồng cũng phai nhạt dần. Gần đây, dường như hắn cũng hiểu được, hắn đối với cô không phải là kiểu không phải là cô thì không thể, chẳng qua chỉ là cầu xin mà không được nên không cam lòng. Thứ hai là vì Vương Thần cũng dặn dò.
Vương Thần có một loại lý luận rất kỳ quái, thí dụ như ——
"Cô gái đó ấy à, thấy đẹp là vì cái đẹp của cô ấy không thuộc về cậu. Nếu cô ấy yêu cậu, cậu cũng sẽ không quý trọng."
"Theo năm tháng thời gian, cô ấy nhất định không còn đẹp như cậu đã vẽ nữa."
Kế hoạch hôm đó của Đẩu Bái, đúng là sau khi chiếm được liền chấm dứt. Nhưng khi chọn giữa thuốc mê và thuốc kích thích, hắn đã chọn thuốc mê. Sau này nghĩ lại, hắn cảm thấy quyết định này chính là để lại cho mình một đường lui.
Thuốc mê không bức người ta ham muốn, hơn nữa, hắn không thích cường gian.
Vả lại, Chu Hồng Hồng cũng lớn tuổi như vậy rồi, hắn cũng không hiếm lạ gì.
Vì thế sau khi đi công tác trở về, Đẩu Bái tỏ ra như không quen biết Chu Hồng Hồng. Hắn biết trong công ty rộ lên tin đồn, nhưng cũng không đi đính chính. Thực ra sâu trong lòng hắn vẫn có chút ác ý, hắn đã thử đi tìm bạn gái mới.
Đẩu Bái đã lui bước. Ai ngờ, Trình Ý lại đến khiêu khích.
Nhìn mấy người thiếu niên trong clip, sắc mặt hắn vô cùng u ám.
Hắn đã quên đoạn thời gian đó bao lâu rồi, trí nhớ thật sự rất mơ hồ. Năm đó không phải là hắn phản nghịch, chỉ là mang theo sự cuồng ngạo đánh giá sự tự chủ của mình quá cao. Sau này bị nghiện rồi, liền cùng với đám người này lẫn lộn cùng nhau, tìm vui thác loạn.
Khi Vương Thần biết chuyện liền kéo Đẩu Bái khỏi vũng bùn này. Không chỉ ngừng lại ở đó, Vương Thần thậm chí còn huỷ cả ổ thuốc đó đi.
Bị cấm túc ở nhà hơn nửa năm Đẩu Bái mới một lần nữa bước ra bên ngoài. Cậu ta không có thay đổi gì, vẫn là quái gở thanh cao. Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu như không có Trình Ý nhắc lạichuyện xưa, đoạn trí nhớ này thực sự đã bị cậu ta phong kín.
Nhưng mà, điều khiến Đẩu Bái không hiểu là, Trình Ý không có điều kiện bối cảnh hùng hậu, sao lại dám dính đến việc này? ----
Ngày hôm sau cậu ta liên lạc với Trình Ý.
Trình Ý không thèm quan tâm.
Việc trang hoàng lại Hồng Oa đã được triển khai, ban ngày hắn rốt cục cũng có việc để làm.
Chu Hồng Hồng có chút tò mò khi đột nhiên hắn lại bận rộn, hắn liền hì hì nói, "Vợ, anh cố gắng kiếm tiền, em thì cố gắng tiêu tiền. Em nói đi, hai ta có phải là tuyệt phối hay không?"
Chu Hồng Hồng lại cảm thấy ngượng ngùng, gần đây cô mua một đống hàng hoá linh tinh, cảm giác rất hoang phí. "Chúng ta về sau vẫn nên ở nhà ăn cơm đi, mỗi ngày đều ăn bên ngoài rất tốn kém."
"Chẳng phải là em rất bận sao?" Trình Ý thật muốn ăn đồ ăn cô nấu, nhưng nghe cô nói bên công ty công việc rất nhiều, liền không muốn để cô quá mệt nhọc.
"Vậy để cuối tuần đi." Gần đây Chu Hồng Hồng quả thật rất bận, về nhà là muốn hắn hầu hạ.
Trình Ý cười đáp ứng. Cuối tuần sao, bà dì thân thích kia hẳn là cũng đi rồi nhỉ.
Không đợi đến cuối tuần, vào một ngày nọ, lúc trên đường trở về nhà Trình Ý thình lình bị người chặn lại.
Việc này cũng thật trùng hợp. Chiều đó Trình Ý đem xe đi bảo dưỡng, hắn lười ở lại chờ, liền thuê xe về nhà. Lúc ấy lại là lúc tan tầm, xe taxi không dễ đón, hắn liền đibộ một đoạn đường.
Còn chưa đi đến nơi sầm uất, đã bị một đám đàn ông mặt mày không thiện ý vây lại. Cũng không biết là đám du côn được ai thuê đến, huýt gió vài tiếng liền lộ vẻ hung dữ.
Đoạn đường này cũng không hẳn là vắng vẻ, nhưng những người qua đường đều né tránh.
Trình Ý ước chừng tính toán sức chiến đấucủa đám người kia. Khóe miệng vểnh lên, "Ai phái bọn mày tới?”
Thời hắn vẫn còn thường đánh lộn, rất giỏi phán đoán thực lực chênh lệch giữa đối thủ và mình. Nhớ năm đó, Trình Ý lần đầu tiên nhìn thấy đám côn đồ, liền không chút do dự trút quyền hung ác như sói. Nay nhìn đám côn đồ trước mắt, không có cơ bản, chẳng qua cũng chỉ là đám hàng nhái không thực lực mà thôi.
Tuy rằng Trình Ý không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, chẳng qua loại chuyện đánh đấm này, thời thơ ấu đến khi thành thiếu niên, kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú, dựa vào trình độ của đám tép riu này, hắn thật đúng là không để vào mắt.
Tên cầm đầu lộ hình xăm khoa tương trên cánh tay ra, nhíu chặt chân mày thô thiển trừng mắt nhìn Trình Ý.
Ánh mắt Trình Ý vừa chuyển, đã thấy mặt hắn tựa Tu La lạnh lùng. Vào thời khắc này vẻ yêu dị của hắn hiển hiện rõ rệt.
Một tên lâu la đột nhiên nói nhỏ, "Nghe nói hắn cao thủ trong sòng bạc... Không phải là yêu quái chứ?"
"Chớ tự mình dọa mình." Tên cầm đầu chửi thề một tiếng, "Ra tay, sau đó nhanh chóng rút."
----
Chu Hồng Hồng về đến nhà, chưa thấy Trình Ý trở lại.
Cô thấy thật bất ngờ. Gần đây hắn đều về nhà sớm hơn cô, sau đó sẽ khoe mẽ xách dép lê đi trong nhà cho cô.
Cô nghĩ, có lẽ là trong quán có chuyện gì bận rộn.
Mệt mỏi cả một ngày, cô liền đi tắm rửa, sau đó làm ổ trên ghế sofa xem tivi chờ Trình Ý.
Trong lúc chờ quảng cáo giữa phim, cô chuyển sang mấy kênh tin tức, thấy tin tức nóng hổi về một vụ đánh nhau.
Lúc cảnh sát đuổi tới, đám người hai bên cũng đã bỏ chạy. Nhưng nghe những người ở lân cận chứng kiến miêu tả, chuyện cứ như một câu chuyện cũ, nội dung là một người đàn ông đánh lại một đám người. Đối phương tuy rằng nhiều người, nhưng đều không đánh lại.
Chu Hồng Hồng tùy tiện xem một chút sau đó quay trở lại xem phim, nhưng loại tình tiết dài lê thê trong phim làm cho cô càng xem càng sốt ruột. Cô lầu bầu về nhân vật trong phim, "Sao lại có người đáng ghét đến vậy!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, cô nhảy dựng lên chạy ra, kéo cánh cửa gỗ ra nhìn mặt Trình Ý.
Đôi mày Trình Ý nhíu lại, "Bĩu môi làm gì, muốn móc chăn bông hả?"
Chu Hồng Hồng sửa sang lại biểu tình, "Anh đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"
Hắn nghiêng người hôn cô một ngụm, "Đem xe đi bảo dưỡng, anh đi mãi mới gọi được xe."
Cô gật đầu, "Đói bụng không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Chờ anh đổi bộ quần áo rồi đi." Trình Ý nói xong đi về phòng ngủ.
Chu Hồng Hồng cảm thấy khó hiểu, "Đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn phảithay đồ làm gì?"
“Bị bẩn rồi.” Hắn không giải thích, trực tiếp cởi áo.
Đi theo hắn vào phòng, nhận quần áo của hắn, bỏ vào chỗ để đồ đã mặc, động tác của cô theo thói quen vô cùng tự nhiên.
Trình Ý khoác áo sơ mi vào, nhìn bóng lưng của cô, lại dán vào, đưa tay từ phía sau ôm lấy cô. "Vợ, em đối với anh thật tốt."
Cô xoay người trong ngực của hắn, nhìn hắn làm mặt xấu, không tự chủ lại chu miệng. "Tôi mới không thèm đối tốt với anh."
"Nếu miệng em cũng thành thật một chút, vậy thì càng tốt hơn."
Chu Hồng Hồng cười, chủ động giúp hắn cài cúc áo.
Ngực của Trình Ý có một vết sẹo đã nhạt, là do lão thái gia đánh. Trên người của hắn còn có vài vết sẹo từ rất lâu rồi.
Cô mở miệng tựa như nói chuyện phiếm, "Trước đây có phải là rất không không nghe lời, cho nên lão thái gia mới dạy dỗ anh?"
"Nói nhảm. Trừ trộm cướp ra, có cái gì mà người đàn ông của em chưa làm qua." Nghe khẩu khí của hắn, còn rất kiêu ngạo.
"Đứa nhỏ hư đốn." Cô hung hăng vỗ hắn một cái.
Hắn nhân cơ hội bắt được taycô, bổ sung, "Kể cả khianh nghe lời, Lão gia tử cũng sẽ không thích anh."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng có chút đau lòng. Tuy rằng đều đã là chuyện quá khứ, nhưng trong gần 20 năm khi Trình Ý còn chưa quen biết cô, hắn đều sống với roi vọt. Cô không rõ vì sao Lão thái gia lại coi trọng huyết thống thuần khiết đến như vậy, rõ ràng Trình Ý so với Trình Hạo còn có tương lai hơn.
"Đau lòng cho anh sao?" Trình Ý nhìn biểu tình không đành lòng của cô, cười ôm lấy cô, "Lão gia tử đã làm cho anh chuyện anh thoải mái nhất, chính là đem em cho anh. Về phần trước kia có bị đánh ra sao, coi như là trả giá cao chút thôi."
Chu Hồng Hồng đưa tay vòng lấy hắn. "Trình Ý."
"Ừ."
"Chúng ta cứ như vậy đến mãi mãi nhé."
"Ừ."
----
Sau đó Trình Ý rốt cục cũng trả lời điện thoại của Đẩu Bái, "Có gì thì mau nói."
Đẩu Bái nói ra một thời gian, địa điểm.
Khi cậu ta nhìn thấy Trình Ý, câu nói đầu tiên chính là, "Đoạn video kia anh từ đâu mà có?"
Trình Ý tươi cười nhưng vẫn lộ ra vẻ rét lạnh."Cậu là cái hạng gì, tôi cần gì phải trả lời?"
Đẩu Bái trầm mặt, "Lá gan của anh cũng không nhỏ."
"Chuyện này tôi sớm đã biết, không cần cậu nhắc nhở." Dáng vẻ Trình Ý vô cùng dửng dưng, nhưng lại có một khí thế sắc bén.
"Chỉ sợ gan lớn mệnh không bền."
Trình Ý hừ cười, "Vậy thì cứ thử một chút đi."
Đẩu Bái nheo mắt. Sở dĩ cậu ta hẹn gặp mặt ở trong này, chính là muốn giảng hoà. Ai ngờ Trình Ý không hề có ý hợp tác.
Trình Ý nghịch cái bật lửa, ánh mắt lại đang đánh giá Đẩu Bái.
Cậu ta hớp một ngụm cà phê. "Không thể bàn bạc được?"
"Ai bảo cậu dám động vào người phụ nữ của tôi."
Đẩu Báo lại cười, "Chuyện này à, tôi vốn là muốn xin lỗi. Quả thực tôi có bỏ thuốc, nhưng tôi sẽ không đụng vào cô ấy." Lời này nói ra, thực sự rất buồn cười. Nhưng hắn đã suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có được kết luận này.
"Sao tôi phải tin cậu?" Trình Ý cao giọng hỏi.
"Sau khi đi công tác về, tôi đã có bạn gái mới. Tôi cũng không đi trêu chọc cô ấy." Đẩu Bái nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, bát canh kia cô ấy cũng không uống, cũng chưa hề có thiệt hại gì."
Trình Ý phát hiện ra có điểm không ổn. "Vậy bức ảnh kia thì sao?"
"Ảnh chụp gì?" Đẩu Bái nhíu mi.
Trình Ý dừng động tác nghịch bật lửa lại, "Mấy ngày trước gởi tới cho tôi."
"Tôi không rõ anh đang nói gì."
Trình Ý cúi đầu nhìn di động, suy tư gì đó.
Đẩu Bái dường như cũng nhớ lại. "Là người ở ngoài cửa sổ chụp sao?"
Trình Ý trầm mặc, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc.
Lúc này Đẩu Bái đã hiểu, vì sao Trình Ý lại đi điều tra nhà hàng Tây kia. Thì ra là có tấm ảnh chụp làm mồi dẫn. "Lúc ấy tôi còn tưởng người chụp ảnh là do anh phái tới. Chuyện bỏ thuốc là tôi làm, nhưng ảnh chụp thì không phải."
Danh sách chương