Chu Hồng Hồng bị hành động này của Trình Hạo doạ cho sợ hãi, chạy đến sát bên Trình Ý, trốn vào sau lưng hắn.
Trình Ý một tay che chở cô, lạnh lùng nhìn động tác khoa trương của Trình Hạo.
"Em dâu, là anh có lỗi với em." Khi Trình Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đỏ bừng, mơ hồ hai dòng nước mắt như chực rơi xuống, "Chuyện anh hối hận nhất, chính là năm đó đã có hành vi man rợ. Người mà anh đây phải xin lỗi nhất, chính là em dâu."
Tầm mắt Trình Ý dừng trên vết thương nơi chân Trình Hạo, chậm rãi mở miệng, "Vậy anh đi chết đi."
Trình Hạo tự động bỏ lời này sang một bên, tiếp tục dập đầu, "Em dâu, em chịu tha thứ cho anh không?"
Chu Hồng Hồng bắt lấy tay Trình Ý, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Bà Cả đứng một bên không chịu nổi nữa, đi tới giúp đỡ Trình Hạo, ánh mắt tiêu điều lạnh lẽo nhìn về phía Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng chán ghét Trình Hạo, nhưng đối với Bà Cả thì ngược lại không có ý kiến gì.
Bà Cả trước kia thường hục hặc tranh chấp với Bà Hai để tranh giành tình cảm, sau này chồng thì mất, bố chồng cũng không còn, bà cũng không biết còn muốn tranh cái gì nữa. Cho nên mấy năm nay, tính tình của bà càng ngày càng đạm bạc, đối đãi với Trình Ý và Chu Hồng Hồng tựa như người trong gia đình.
Chu Hồng Hồng không hi vọng khiến Bà Cả khó xử, bèn nói, "Biết sai mà có thể thay đổi là tốt rồi." Cô lại nghĩ đến Trình Hạo nếu cứ nói vậy sẽ làm hỏng thanh danh của mình, lại nói, "Thực ra đêm đó cũng không phát sinh chuyện gì, hơn nữa giờ tôi và Trình Ý rất tốt."
Lời này nói ra làm cho vài người kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Trình Hạo.
Bà Hai có chút kích động, "Hồng Hồng năm đó con không có bị bắt nạt hả?"
Chu Hồng Hồng gật đầu, sau đó cảm giác được Trình Ý lại bắt đầu mài vết chai trong lòng bàn tay của cô, cạo một vòng lại một vòng.
Trình Hạo giống như thở phào nhẹ nhõm, "Cũng tốt, nói như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Mọi chuyện cứ theo ý của em dâu đi, hai chúng ta không có làm gì cả."
Chu Hồng Hồng sửng sốt, "Anh nói cái gì vậy, sự thật vốn chính là như thế."
Trình Hạo mỉm cười nói, "Ừ, em dâu nói như thế nào thì như thế đó." Lời này của hắn ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy như là Chu Hồng Hồng bẻ cong sự thật vậy.
Chu Hồng Hồng vội vàng nói. "Anh nói lung tung cái gì vậy?"
"Vở kịch này anh cứ diễn một mình mà rất vui vẻ nhỉ?" Trình Ý nắm lấy bả vai Chu Hồng Hồng, an ủi vỗ hai cái, sau đó nhìn xuống Trình Hạo đang nửa nằm nửa bò phía dưới, khoé môi nhếch lên cười, "Vợ của tôi như thế nào, tôi là người rõ ràng nhất, không tới phiên anh xía vào."
Sắc mặt Trình Hạo khẽ biến, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trở về bộ dáng ăn năn sám hối. Hắn vịn tay Bà Cả, chậm rãi đứng lên. "Anh biết rồi." Sau khi ổn định thân mình, hắn lại khom người xin lỗi, "Chú Hai, em dâu, cám ơn hai người đã tha thứ cho anh."
Vốn Đặng Thúy Bình chỉ đứng bên cạnh bàng quan, nhưng mắt thấy thái độ Trình Ý bảo vệ Chu Hồng Hồng, ả ta mất hứng, cái miệng lanh chanh nói một câu, "Giả bộ cái gì chứ, cái bớt nhỏ kia chẳng phải đã từng bị chồng tôi ăn qua hay sao?"
Trình Hạo vô cùng giận dữ rống lên. "Đặng Thúy Bình! Câm mồm!"
Ả không vui, liếc Trình Hạo một cái, sau đó lại nhìn về phía Trình Ý. Từ lúc ả bước vào nhà họ Trình tới nay, Trình Ý cũng không thèm liếc nửa con mắt nhìn ả. Lần này, hắn rốt cục nhìn ả, nhưng trong mắt hắn tràn ngập sắc lạnh, làm cho ả kinh hoàng. "Tôi... Không nói..."
"Nói đi, hôm nay phải đem sự tình nói cho rõ ràng." Trình Ý khinh miệt chuyển hướng sang Trình Hạo, "Trình Hạo, ngươi nói cái bớt kia, là tròn hay hình vuông thế?"
Trình Hạo trầm mặc một chút. Nếu suy đoán theo như lẽ thường, cái bớt nàyhẳn phải là hình tròn, hoặc là hai cái đều không đúng. Nhưng mà, nếu như Trình Ý hỏi lại cụ thể hình gì, Trình Hạo thật sự là nói không ra. Trình Hạo nhìn vẻ trào phúng trên mặt Trình Ý, chính là loại vẻ mặt này, loại vẻ mặt luôn làm cho Trình Hạo vừa sợ vừa hận. Hắn khẽ cắn môi, trả lời, "Tròn."
Chu Hồng Hồng dùng lực nắm tay Trình Ý. Chính cô chưa từng thấy qua cái bớt kia, nghe Trình Ý nói là hình một mảnh lá cây nhỏ. Vừa không phải hình tròn, cũng không phải hình vuông. Vậy bây giờ Trình Hạo trả lời như thế có phải là có thể chứng minh sự trong sạch của cô không? Trình Ý cảm giác được cô đang khẩn trương, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cô, nhìn Trình Hạo, vẫn lãnh đạm như cũ, "Vậy cũng thật không khéo rồi, vợ ta không có bớt."
Chu Hồng Hồng có chút ngây người, nhưng cô tin tưởng Trình Ý, vì thế không lên tiếng.
Biểu tình của Trình Hạo trở nên thật cổ quái, "Không thể nào."
"Ta không biết là ngươi từ đâu nghe được chuyện cái bớt, cái tin này truyền đến truyền đi, đã sớm thay đổi vài phiên bản rồi." Trình Ý xuy một tiếng, "Vợ của ta có bớt hay không, ta mới là người rõ ràng nhất."
Các loại màu sắc đều hầu như lần lượt xuất hiện trên mặt Trình Hạo. Hắn hoài nghi độ chân thật mà Trình Ý nói ra, nhưng không thể nào chứng thực. Trình Ý thật sự là rất che chở cho Chu Hồng Hồng. Trình Hạo lại phát huy kỹ năng hành động, hàm hậu nói, "Việc này anh cũng sẽ không nhắc lại, những chuyện đã qua đều là lỗi của anh."
Bà Hai vốn đứng một bên nghe được, nhíu mày, bà dời bước đến bên cạnh Trình Ý, hỏi "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trình Ý giơ tay lên vuốt vuốt áo Chu Hồng Hồng, nhìn về phía Bà Hai, "Mấy chuyện đồn thổi Hồng Hồng bị vấy bẩn năm đó đều là giả."
Bà Hai lại nhìn về phía Trình Hạo. Lần này hắn trở về, tuy nói là dáng vẻ đàng hoàng không ít, nhưng lại không ngừng nói tới chuyện năm đó giữa hắn và Chu Hồng Hồng. Bà suy nghĩ mãi vẫn không biết hắn rốt cuộc là có mục đích gì.
Loại chuyện cũ này nếu nói ra, thì người tức giận sẽ là con bà. Hay là Trình Hạo còn tính toán từ nay về sau sẽ chia rẽ Trình Ý và Chu Hồng Hồng.
Nhưng mà, tính cách con nhà mình, bà cũng biết rõ. Hắn tuy rằng làm được chuyện gì nghiêm túc đứng đắn, nhưng lại thật sự đặt Chu Hồng Hồng ở trên đầu quả tim. Nếu muốn ghét bỏ người vợ này, thì đã sớm ghét bỏ, làm sao còn đợi đến bây giờ. Thật ra, ngay cả khi chuyện kia là thật, Bà Hai cũng không đặc biệt để ý, bà còn đã từng khuyên bảo Trình Ý, cứ coi như là Chu Hồng Hồng bị cây tăm đâm một chút, đừng quá so đo.
Bà Hai tạm thời sửa sang lại chút suy nghĩ không rõ kia, bà cười đi qua nắm lấy tay Chu Hồng Hồng , "Là giả, vậy là tốt nhất rồi."
Chu Hồng Hồng liên tục gật đầu, thấp giọng nói, "Lúc ấy bên ngoài đồn đãi quá lớn, con cũng không chứng minh nổi."
"Không có việc gì. Con nói không có tức là không có. Con dâu nhà chúng ta mà, mẹ mà muốn ôm cháu trai còn phải trông cậy vào con. Nào có chuyện mẹ không tin mẹ của cháu mình, lại đi tin tưởng một người không hề có quan hệ máu mủ với mẹ..." Bà cúi xuống, đuôi mắt xếch như hồ ly hơi hơi nhếch lên, "Là người ngoài thôi."
Trình Hạo lê chân về phía ghế dựa, bước chân bỗng dừng lại, mắt Bà Cả đã trợn ngược lên. "Tốt xấu gì bây giờ cũng đang ở cùng dưới một mái hiên, người ngoài cái gì mà người ngoài hả?"
Bà Hai nhàn nhạt cười, "Chị cả, chị đừng giận. Em là nói đến đám mấy bà lắm mồm trên trấn thôi."
Bà Cả cảm thấy bản tính xảo quyệt của Bà Hai lại bắt đầu hiện ra, không khỏi giận dữ. Cho đến khi đi ra khỏi cửa, lên núi, cũng vẫn còn tức giận.
Trình Hạo ôn tồn khuyên bà.
Chu Hồng Hồng trong lòng có chút nghi vấn, nhưng trên đường đi cũng không dám hỏi Trình Ý, sợ lại gây nên chuyện gì.
Mộ của Lão thái gia ở lưng chừng núi, bởi vì mấy bận mưa dầm, đường núi ẩm ướt trơn trượt, Trình Hạo đang là kẻ thương tàn nên đi đứng có chút khó khăn.
Tay Chu Hồng Hồng vẫn bị Trình Ý nắm chặt, cho đến khi cách Trình Hạo một đoạn xa, cô mới thấp giọng nói với Trình Ý, "Tại sao anh không hỏi xem vì sao hắn biết chuyện cái bớt?" Cô cứ mãi canh cánh trong lòng, loại chuyện tình tư mật này, Trình Hạo rốt cuộc làm sao mà biết được.
Trình Ý liếc xéo cô, "Nếu anh hỏi, chẳng khác nào thừa nhận em có cái nốt ruồi nhỏ đó?"
"Nhưng hắn làm sao mà biết được?"
"Dù sao hắn ta cũng không có nhìn thấy." Điều này đã đủ khiến hắn vừa lòng, làm cho hắn vui mừng.
Chu Hồng Hồng quay đầu nhìn Trình Hạo ở phía xa. Hắn té ngã trên bậc thang, rất là chật vật. Nhưng lúc đứng dậy, cô cảm thấy chân của hắn là lạ, nhưng lại không thể nói được lạ ở điểm nào.
Cô cũng không tỉ mỉ nghĩ quá nhiều, tiếp tục cùng Trình Ý đi lên núi.
----
Dựa theo lệ thường hàng năm, Chu Hồng Hồng tảo mộ xong sẽ ở lại nhà họ Trình ăn cơm trưa xong mới về.
Năm nay bởi vì sự có mặt của Trình Hạo và Đặng Thúy Bình nên không khí đặc biệt kỳ lạ. Chu Hồng Hồng có chút đứng ngồi không yên, vợ của Trình Hạo hình như có địch ý đối với cô.
Chu Hồng Hồng cho rằng Đặng Thúy Bình là vì việc của Trình Hạo nên tức giận, ai ngờ, lúc ăn cơm, Chu Hồng Hồng phát hiện Đặng Thúy Bình luôn nhìn Trình Ý.
Đến khi Chu Hồng Hồng nhìn ra manh mối, thì tức giận. Cô vốn là một bình dấm chua, trước kia có mấy cô gái còn độc thân ái mộ Trình Ý, cô đã rất mất hứng, huống chi Đặng Thúy Bình còn là phụ nữ đã có chồng.
Trên đường về nhà, Chu Hồng Hồng buồn buồn nói, "Trời mưa có vẻ lạnh, đến mấy cái nút áo cũng không cài cho kỹ."
Trình Ý kề sát cô, hít hà, "Vợ, em có ngửi được mùi dấm không?"
"Dấm cái đầu của anh." Cô gõ hắn một cái.
"Nói chuyện chua quá xá, còn nói là không ăn dấm."
"Cô ta làm gì mà cứ nhìn anh thế?" Cô trừng mắt nhìn hắn.
"Ai biết." Trình Ý cảm thấy quan hệ giữa bà chị dâu này và Trình Hạo có chút không thích hợp.
Sau khi Trình Hạo bị gãy chân, Đặng Thúy Bình có vẻ chẳng hề để ý. Bình thường Trình Hạo đối với cô ta ngọt ngào vô cùng, cô ta cũng không quá cảm kích, ngược lại, lại đi nhìn chằm chằm vào Trình Ý, ánh mắt lại như lang như hổ.
Mà Trình Hạo thì lại cứ coi như không thấy, vẫn như cũ tỏ vẻ tình thâm như cá với nước, diễn kịch một cách vô cùng sắc sảo. Chuyến về nhà lần này của hắn, không hề có thiện ý. Về phần mục đích ra sao, Trình Ý có thể khẳng định, là hướng về phía hắn.
Đưa Chu Hồng Hồng về đến nhà họ Chu, Trình Ý lại đùa bỡn lưu manh một phen. Hắn kéo cô đến chỗ tối tóc mai kề nhau, cọ xát một hồi, sau đó có chút không khống chế được sức mạnh, hắn thô giọng nỉ non bên tai cô, "Vợ, không thì hai ta lại làm một chút."
Chu Hồng Hồng bị hắn trêu đến chóng mặt, thiếu chút nữa đã đáp ứng. Nhưng khi thần trí trở về, cô liền đẩy hắn, "Mẹ em ở đây đấy. Ngày mai cũng phải về thành phố rồi, đêm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hắn vô lại cười, "Vợ, vậy hai ta ngày mai về sớm một chút rồi làm."
"... Anh không thể nghĩ chuyện khác được hả."
Hắn cười càng thêm hạ lưu, "Anh sẽ suy nghĩ xem ngày mai dùng đến chiêu gì chơi em."
Cuối cùng Chu Hồng Hồng đẩy Trình Ý ra, chạy về nhà.
Nhưng mà chuyện sau đó phát sinh, lại làm cho cô vô cùng hối hận khi không đồng ý việc Trình Ý cầu hoan đêm nay.
Làng Vĩnh Cát xảy ra một vụ án.
Ngay đêm sau khi tảo mộ, cũng tại con hẻm năm đó Trình Hạo chặn Chu Hồng Hồng, Đặng Thúy Bình ngã trong vũng máu, vẫn chưa tỉnh lại...
Trình Ý một tay che chở cô, lạnh lùng nhìn động tác khoa trương của Trình Hạo.
"Em dâu, là anh có lỗi với em." Khi Trình Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đỏ bừng, mơ hồ hai dòng nước mắt như chực rơi xuống, "Chuyện anh hối hận nhất, chính là năm đó đã có hành vi man rợ. Người mà anh đây phải xin lỗi nhất, chính là em dâu."
Tầm mắt Trình Ý dừng trên vết thương nơi chân Trình Hạo, chậm rãi mở miệng, "Vậy anh đi chết đi."
Trình Hạo tự động bỏ lời này sang một bên, tiếp tục dập đầu, "Em dâu, em chịu tha thứ cho anh không?"
Chu Hồng Hồng bắt lấy tay Trình Ý, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Bà Cả đứng một bên không chịu nổi nữa, đi tới giúp đỡ Trình Hạo, ánh mắt tiêu điều lạnh lẽo nhìn về phía Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng chán ghét Trình Hạo, nhưng đối với Bà Cả thì ngược lại không có ý kiến gì.
Bà Cả trước kia thường hục hặc tranh chấp với Bà Hai để tranh giành tình cảm, sau này chồng thì mất, bố chồng cũng không còn, bà cũng không biết còn muốn tranh cái gì nữa. Cho nên mấy năm nay, tính tình của bà càng ngày càng đạm bạc, đối đãi với Trình Ý và Chu Hồng Hồng tựa như người trong gia đình.
Chu Hồng Hồng không hi vọng khiến Bà Cả khó xử, bèn nói, "Biết sai mà có thể thay đổi là tốt rồi." Cô lại nghĩ đến Trình Hạo nếu cứ nói vậy sẽ làm hỏng thanh danh của mình, lại nói, "Thực ra đêm đó cũng không phát sinh chuyện gì, hơn nữa giờ tôi và Trình Ý rất tốt."
Lời này nói ra làm cho vài người kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Trình Hạo.
Bà Hai có chút kích động, "Hồng Hồng năm đó con không có bị bắt nạt hả?"
Chu Hồng Hồng gật đầu, sau đó cảm giác được Trình Ý lại bắt đầu mài vết chai trong lòng bàn tay của cô, cạo một vòng lại một vòng.
Trình Hạo giống như thở phào nhẹ nhõm, "Cũng tốt, nói như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Mọi chuyện cứ theo ý của em dâu đi, hai chúng ta không có làm gì cả."
Chu Hồng Hồng sửng sốt, "Anh nói cái gì vậy, sự thật vốn chính là như thế."
Trình Hạo mỉm cười nói, "Ừ, em dâu nói như thế nào thì như thế đó." Lời này của hắn ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy như là Chu Hồng Hồng bẻ cong sự thật vậy.
Chu Hồng Hồng vội vàng nói. "Anh nói lung tung cái gì vậy?"
"Vở kịch này anh cứ diễn một mình mà rất vui vẻ nhỉ?" Trình Ý nắm lấy bả vai Chu Hồng Hồng, an ủi vỗ hai cái, sau đó nhìn xuống Trình Hạo đang nửa nằm nửa bò phía dưới, khoé môi nhếch lên cười, "Vợ của tôi như thế nào, tôi là người rõ ràng nhất, không tới phiên anh xía vào."
Sắc mặt Trình Hạo khẽ biến, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trở về bộ dáng ăn năn sám hối. Hắn vịn tay Bà Cả, chậm rãi đứng lên. "Anh biết rồi." Sau khi ổn định thân mình, hắn lại khom người xin lỗi, "Chú Hai, em dâu, cám ơn hai người đã tha thứ cho anh."
Vốn Đặng Thúy Bình chỉ đứng bên cạnh bàng quan, nhưng mắt thấy thái độ Trình Ý bảo vệ Chu Hồng Hồng, ả ta mất hứng, cái miệng lanh chanh nói một câu, "Giả bộ cái gì chứ, cái bớt nhỏ kia chẳng phải đã từng bị chồng tôi ăn qua hay sao?"
Trình Hạo vô cùng giận dữ rống lên. "Đặng Thúy Bình! Câm mồm!"
Ả không vui, liếc Trình Hạo một cái, sau đó lại nhìn về phía Trình Ý. Từ lúc ả bước vào nhà họ Trình tới nay, Trình Ý cũng không thèm liếc nửa con mắt nhìn ả. Lần này, hắn rốt cục nhìn ả, nhưng trong mắt hắn tràn ngập sắc lạnh, làm cho ả kinh hoàng. "Tôi... Không nói..."
"Nói đi, hôm nay phải đem sự tình nói cho rõ ràng." Trình Ý khinh miệt chuyển hướng sang Trình Hạo, "Trình Hạo, ngươi nói cái bớt kia, là tròn hay hình vuông thế?"
Trình Hạo trầm mặc một chút. Nếu suy đoán theo như lẽ thường, cái bớt nàyhẳn phải là hình tròn, hoặc là hai cái đều không đúng. Nhưng mà, nếu như Trình Ý hỏi lại cụ thể hình gì, Trình Hạo thật sự là nói không ra. Trình Hạo nhìn vẻ trào phúng trên mặt Trình Ý, chính là loại vẻ mặt này, loại vẻ mặt luôn làm cho Trình Hạo vừa sợ vừa hận. Hắn khẽ cắn môi, trả lời, "Tròn."
Chu Hồng Hồng dùng lực nắm tay Trình Ý. Chính cô chưa từng thấy qua cái bớt kia, nghe Trình Ý nói là hình một mảnh lá cây nhỏ. Vừa không phải hình tròn, cũng không phải hình vuông. Vậy bây giờ Trình Hạo trả lời như thế có phải là có thể chứng minh sự trong sạch của cô không? Trình Ý cảm giác được cô đang khẩn trương, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cô, nhìn Trình Hạo, vẫn lãnh đạm như cũ, "Vậy cũng thật không khéo rồi, vợ ta không có bớt."
Chu Hồng Hồng có chút ngây người, nhưng cô tin tưởng Trình Ý, vì thế không lên tiếng.
Biểu tình của Trình Hạo trở nên thật cổ quái, "Không thể nào."
"Ta không biết là ngươi từ đâu nghe được chuyện cái bớt, cái tin này truyền đến truyền đi, đã sớm thay đổi vài phiên bản rồi." Trình Ý xuy một tiếng, "Vợ của ta có bớt hay không, ta mới là người rõ ràng nhất."
Các loại màu sắc đều hầu như lần lượt xuất hiện trên mặt Trình Hạo. Hắn hoài nghi độ chân thật mà Trình Ý nói ra, nhưng không thể nào chứng thực. Trình Ý thật sự là rất che chở cho Chu Hồng Hồng. Trình Hạo lại phát huy kỹ năng hành động, hàm hậu nói, "Việc này anh cũng sẽ không nhắc lại, những chuyện đã qua đều là lỗi của anh."
Bà Hai vốn đứng một bên nghe được, nhíu mày, bà dời bước đến bên cạnh Trình Ý, hỏi "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trình Ý giơ tay lên vuốt vuốt áo Chu Hồng Hồng, nhìn về phía Bà Hai, "Mấy chuyện đồn thổi Hồng Hồng bị vấy bẩn năm đó đều là giả."
Bà Hai lại nhìn về phía Trình Hạo. Lần này hắn trở về, tuy nói là dáng vẻ đàng hoàng không ít, nhưng lại không ngừng nói tới chuyện năm đó giữa hắn và Chu Hồng Hồng. Bà suy nghĩ mãi vẫn không biết hắn rốt cuộc là có mục đích gì.
Loại chuyện cũ này nếu nói ra, thì người tức giận sẽ là con bà. Hay là Trình Hạo còn tính toán từ nay về sau sẽ chia rẽ Trình Ý và Chu Hồng Hồng.
Nhưng mà, tính cách con nhà mình, bà cũng biết rõ. Hắn tuy rằng làm được chuyện gì nghiêm túc đứng đắn, nhưng lại thật sự đặt Chu Hồng Hồng ở trên đầu quả tim. Nếu muốn ghét bỏ người vợ này, thì đã sớm ghét bỏ, làm sao còn đợi đến bây giờ. Thật ra, ngay cả khi chuyện kia là thật, Bà Hai cũng không đặc biệt để ý, bà còn đã từng khuyên bảo Trình Ý, cứ coi như là Chu Hồng Hồng bị cây tăm đâm một chút, đừng quá so đo.
Bà Hai tạm thời sửa sang lại chút suy nghĩ không rõ kia, bà cười đi qua nắm lấy tay Chu Hồng Hồng , "Là giả, vậy là tốt nhất rồi."
Chu Hồng Hồng liên tục gật đầu, thấp giọng nói, "Lúc ấy bên ngoài đồn đãi quá lớn, con cũng không chứng minh nổi."
"Không có việc gì. Con nói không có tức là không có. Con dâu nhà chúng ta mà, mẹ mà muốn ôm cháu trai còn phải trông cậy vào con. Nào có chuyện mẹ không tin mẹ của cháu mình, lại đi tin tưởng một người không hề có quan hệ máu mủ với mẹ..." Bà cúi xuống, đuôi mắt xếch như hồ ly hơi hơi nhếch lên, "Là người ngoài thôi."
Trình Hạo lê chân về phía ghế dựa, bước chân bỗng dừng lại, mắt Bà Cả đã trợn ngược lên. "Tốt xấu gì bây giờ cũng đang ở cùng dưới một mái hiên, người ngoài cái gì mà người ngoài hả?"
Bà Hai nhàn nhạt cười, "Chị cả, chị đừng giận. Em là nói đến đám mấy bà lắm mồm trên trấn thôi."
Bà Cả cảm thấy bản tính xảo quyệt của Bà Hai lại bắt đầu hiện ra, không khỏi giận dữ. Cho đến khi đi ra khỏi cửa, lên núi, cũng vẫn còn tức giận.
Trình Hạo ôn tồn khuyên bà.
Chu Hồng Hồng trong lòng có chút nghi vấn, nhưng trên đường đi cũng không dám hỏi Trình Ý, sợ lại gây nên chuyện gì.
Mộ của Lão thái gia ở lưng chừng núi, bởi vì mấy bận mưa dầm, đường núi ẩm ướt trơn trượt, Trình Hạo đang là kẻ thương tàn nên đi đứng có chút khó khăn.
Tay Chu Hồng Hồng vẫn bị Trình Ý nắm chặt, cho đến khi cách Trình Hạo một đoạn xa, cô mới thấp giọng nói với Trình Ý, "Tại sao anh không hỏi xem vì sao hắn biết chuyện cái bớt?" Cô cứ mãi canh cánh trong lòng, loại chuyện tình tư mật này, Trình Hạo rốt cuộc làm sao mà biết được.
Trình Ý liếc xéo cô, "Nếu anh hỏi, chẳng khác nào thừa nhận em có cái nốt ruồi nhỏ đó?"
"Nhưng hắn làm sao mà biết được?"
"Dù sao hắn ta cũng không có nhìn thấy." Điều này đã đủ khiến hắn vừa lòng, làm cho hắn vui mừng.
Chu Hồng Hồng quay đầu nhìn Trình Hạo ở phía xa. Hắn té ngã trên bậc thang, rất là chật vật. Nhưng lúc đứng dậy, cô cảm thấy chân của hắn là lạ, nhưng lại không thể nói được lạ ở điểm nào.
Cô cũng không tỉ mỉ nghĩ quá nhiều, tiếp tục cùng Trình Ý đi lên núi.
----
Dựa theo lệ thường hàng năm, Chu Hồng Hồng tảo mộ xong sẽ ở lại nhà họ Trình ăn cơm trưa xong mới về.
Năm nay bởi vì sự có mặt của Trình Hạo và Đặng Thúy Bình nên không khí đặc biệt kỳ lạ. Chu Hồng Hồng có chút đứng ngồi không yên, vợ của Trình Hạo hình như có địch ý đối với cô.
Chu Hồng Hồng cho rằng Đặng Thúy Bình là vì việc của Trình Hạo nên tức giận, ai ngờ, lúc ăn cơm, Chu Hồng Hồng phát hiện Đặng Thúy Bình luôn nhìn Trình Ý.
Đến khi Chu Hồng Hồng nhìn ra manh mối, thì tức giận. Cô vốn là một bình dấm chua, trước kia có mấy cô gái còn độc thân ái mộ Trình Ý, cô đã rất mất hứng, huống chi Đặng Thúy Bình còn là phụ nữ đã có chồng.
Trên đường về nhà, Chu Hồng Hồng buồn buồn nói, "Trời mưa có vẻ lạnh, đến mấy cái nút áo cũng không cài cho kỹ."
Trình Ý kề sát cô, hít hà, "Vợ, em có ngửi được mùi dấm không?"
"Dấm cái đầu của anh." Cô gõ hắn một cái.
"Nói chuyện chua quá xá, còn nói là không ăn dấm."
"Cô ta làm gì mà cứ nhìn anh thế?" Cô trừng mắt nhìn hắn.
"Ai biết." Trình Ý cảm thấy quan hệ giữa bà chị dâu này và Trình Hạo có chút không thích hợp.
Sau khi Trình Hạo bị gãy chân, Đặng Thúy Bình có vẻ chẳng hề để ý. Bình thường Trình Hạo đối với cô ta ngọt ngào vô cùng, cô ta cũng không quá cảm kích, ngược lại, lại đi nhìn chằm chằm vào Trình Ý, ánh mắt lại như lang như hổ.
Mà Trình Hạo thì lại cứ coi như không thấy, vẫn như cũ tỏ vẻ tình thâm như cá với nước, diễn kịch một cách vô cùng sắc sảo. Chuyến về nhà lần này của hắn, không hề có thiện ý. Về phần mục đích ra sao, Trình Ý có thể khẳng định, là hướng về phía hắn.
Đưa Chu Hồng Hồng về đến nhà họ Chu, Trình Ý lại đùa bỡn lưu manh một phen. Hắn kéo cô đến chỗ tối tóc mai kề nhau, cọ xát một hồi, sau đó có chút không khống chế được sức mạnh, hắn thô giọng nỉ non bên tai cô, "Vợ, không thì hai ta lại làm một chút."
Chu Hồng Hồng bị hắn trêu đến chóng mặt, thiếu chút nữa đã đáp ứng. Nhưng khi thần trí trở về, cô liền đẩy hắn, "Mẹ em ở đây đấy. Ngày mai cũng phải về thành phố rồi, đêm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hắn vô lại cười, "Vợ, vậy hai ta ngày mai về sớm một chút rồi làm."
"... Anh không thể nghĩ chuyện khác được hả."
Hắn cười càng thêm hạ lưu, "Anh sẽ suy nghĩ xem ngày mai dùng đến chiêu gì chơi em."
Cuối cùng Chu Hồng Hồng đẩy Trình Ý ra, chạy về nhà.
Nhưng mà chuyện sau đó phát sinh, lại làm cho cô vô cùng hối hận khi không đồng ý việc Trình Ý cầu hoan đêm nay.
Làng Vĩnh Cát xảy ra một vụ án.
Ngay đêm sau khi tảo mộ, cũng tại con hẻm năm đó Trình Hạo chặn Chu Hồng Hồng, Đặng Thúy Bình ngã trong vũng máu, vẫn chưa tỉnh lại...
Danh sách chương