Mất chút thời gian thì Mạc Diễm mới có thể lấy hành lý lại cho Phù Trân. Anh ra lệnh cho họ đem tới trả cho cô, tất nhiên sẽ lấy danh nghĩa là người khác chứ không phải anh.

Mạc Diễm vốn nghĩ cuộc sống sau ly hôn cũng chẳng có gì khác biệt. Quá lắm thì cô cũng chỉ chuyển tới thành phố khác sinh sống. Nhưng thật không ngờ, hành lý anh còn chưa chuyển tới cho cô thì đã nhận được tin khác rằng cô đã rời khỏi đất nước này rồi.

“Cậu… nói cái gì cơ? Cô ấy, cô ấy đi rồi?”

“Vâng. Chúng tôi nhận được tin rằng phu nhân… à cô Túc đã đến sân bay.”

Anh nhắm nghiền mắt, thở ra một hơi đầy nặng nhọc. “Đi đâu?”

“Chuyện này chúng tôi vẫn đang điều tra.”

“Điều tra?” Anh hỏi lại một lần nữa với giọng điệu nghi hoặc. Tất nhiên, câu trả lời vừa rồi của thư ký là nằm ngoài sự dự đoán của anh. Chuyện một người con gái, bay đến một đất nước nào đó gần đây chẳng phải rất dễ để biết được sao? Chuyện này còn có gì đáng để triều tra nữa hả?

Cậu thư ký tự biết bản thân mình đang rơi vào tình thế khó xử nhưng cũng không thể vì vậy mà không báo cáo công việc đầy đủ. Anh ta đẩy gọng kính, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để báo cáo lại.

“Chúng tôi chỉ có thể biết được tình hình của cô ấy trước khi làm thủ tục. Còn sau khi đấy thì hoàn toàn trống rỗng. Theo như tôi thấy… hình như có ai đó đã giúp cô ấy che giấu đi tung tích.”

“Cậu nói là che giấu tung tích?”

“Vâng!” Mọi thứ quá sạch sẽ, người con gái tên Túc Phù Trân dường như đã biến mất tại sân bay.

Mạc Diễm vẫy tay ra hiệu cho thư ký, cậu ta đã quá quen thuộc nên không tiếp tục làm phiền, rời khỏi phòng không một tiếng động.

Căn phòng làm việc lại trở về không gian yên tĩnh quen thuộc vốn có. Thời điểm chẳng còn ai như lúc này, Mạc Diễm mới mở mắt ngồi ngay lại trên ghế ngồi.

Ngón tay anh nhịp nhàng gõ trên mặt bàn, nếu có Phù Trân ở đây thì cô có thể chắc chắn nhận ra đây chính là hành động mỗi khi anh hay tập trung suy nghĩ một điều gì đó.

Túc Phù Trân… rốt cuộc là ai đã giúp đỡ cô?

Chỉ mới rạng sáng nay còn ở ngay đây vậy mà giờ đã chẳng rõ tung tích nơi nào rồi.

Cô ta không chút lưu luyến gì với nơi này, có thể ngay lập tức dứt áo ra đi như thế sao?



Công việc dạo gần đây có chút không tốt. Chuyện hôn nhân riêng tư khiến tâm trạng anh chẳng mấy tốt đẹp như anh đã từng nghĩ. Tối đó Mạc Diễm đã trở về nhà nhưng cảm giác lạnh lẽo và cô đớn khiến anh buồn chán. Chính vì thế mà anh lựa chọn ở lại công ty làm việc và nghỉ ngơi luôn thay vì phải trở về nhà.

Những đồ dùng của cô, những nơi lưu trữ hình ảnh của cô, ngay cả tấm hình cưới của hai người mà anh trước kia chẳng mấy để tâm bây giờ nhìn lại cũng thật chói mắt.

Anh không có thời gian để dọn dẹp hay không muốn dọn dẹp nó đi thì cũng chỉ có mình anh biết. Thay vì phải đối diện với hiện thực, anh chọn khoá nó lại và để vào một góc. Cảm giác như vậy có lẽ sẽ tốt hơn…

Hôm nay lại có thêm một chuyện khiến anh trở nên vô cùng bực tức. Mạc Diễm nén tệp hồ sơ về phía nhân sự đang đứng trước mặt, lớn tiếng mắng chửi: “Cậu nhìn xem mớ rẻ rách này là gì hả? Thứ ch.ết tiệt này mà cũng dám trình lên cho tôi xem sao?” Tút… tút… tiếng chuông điện thoại tư nhân kêu lên cắt ngang khiến anh càng thêm nổi giận. Anh chẳng hề để ý gì nhiều, ngay lập tức ngắt máy rồi tiếp tục trận giáo huấn còn đang dang dở. “Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“Dạ… ba, ba năm!”

“Ồ, thời gian cũng khá lâu rồi nhỉ? Nếu phải nghỉ việc chắc cũng không có gì để tiếc nuối đâu đúng không?”

“Không, không… Tống tổng, tôi sai rồi. Xin ngài hãy cho tôi một cơ hội.” Anh ta gấp gáp cầu xin, trông bộ dạng có thể thấy anh ta đang rất thật lòng muốn giữ lại chức vụ hiện tại. Dù có tài nhưng chưa chắc đã có được cơ hội làm việc tốt. Anh ta không dại đến mức mà bỏ đi miếng bánh béo bở mà mình khó lắm mới có được này.

“Tôi cho cậu thời gian một tiếng đồng hồ để trình lên bản hoàn chỉnh tốt nhất cho tôi. Nếu làm không xong thì không cần làm nữa, trực tiếp nộp đơn xuống phòng nhân sự đi.”

“Vâng, tôi sẽ ngay lập tức đi làm.”

Anh ta rời khỏi phòng, đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại Mạc Diễm mới thở hắt ra một hơi rồi cầm chiếc điện thoại đang không ngừng rung chuông lên.

Anh áp điện thoại lên tai “Alo!” một tiếng, giọng nữ yêu kiều mang theo tức giận truyền từ bên kia đầu dây tới.

“Diễm… vì sao anh không nghe điện thoại của em vậy hả?”

“Xin lỗi, vừa rồi anh đang bận việc.” Mạc Diễm ngả người ra ghế nói, cơn đau đầu kéo đến khiến anh phải đưa tay còn lại lên xoa xoa vị trí hai bên thái dương.

Mất một thời gian khá lâu để cô ấy oán trách và kể lể với anh về những chuyện xảy ra. Mạc Diễm chẳng biết từ đâu lại dành nhiều sự kiên nhẫn với cô ta đến thế, từ đầu đến cuối đều không xen ngang. Sau khi đã giải tỏa được nỗi lòng của mình, cuối cùng cô ta cũng nói về mục đích thật sự của cuộc gọi ngày hôm nay.

Anh cất giọng sâu xa, thăm dò cô ta. “Em gọi cho anh còn gì khác muốn nói nữa không?”

“Sao vậy, bây giờ em muốn nói chuyện tâm sự với anh một chút cũng không được sao?”

“Em biết mà, anh không phải ý này.”

“Vậy thì là ý gì?” Tố Nhàn giở tính trẻ con, cô ta quen thói mà nhõng nhẽo tỏ vẻ đáng yêu như mọi ngày truy hỏi anh đến cùng. Nếu là mọi ngày, Mạc Diễm đã ngay lập tức dỗ dành, không tiếc tiền mà tìm cách lấy lòng cô ta. Nhưng hôm nay, anh lại không như thế!

Một dự cảm chẳng lành khiến cô ta nôn nóng, co được giãn được mới là kẻ thức thời. Ngay khi cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô ta không dám thể hiện cái “tôi” nữa mà nhún nhường hạ một bậc thang.

“Diễm à…”

“Ừm.”

“Những lời mà hôm trước em tâm sự với anh, anh đừng vì nó mà gây lộn với Trân Trân nhé. Em chỉ là trong lúc nhất thời mới kể với anh, anh đừng quá đặt nặng những điều đó. Em chỉ muốn thân thiết hơn với cô ấy, lại không ngờ… Haizzz, bỏ đi. Em không sao đâu nên…” Tố Nhàn ở đầu dây bên kia lại đang tiếp tục luyên thuyên không ngừng. Cô ta muốn anh cãi nhau, xích mích với Phù Trân nhưng lại không muốn mối hôn nhân của họ kết thúc vào lúc này. Đang trong lúc diễn giải ý của mình ra, cô ta bỗng lại nghe thấy giọng nói trầm ấm như sét đánh bên tai của anh vang lên.

“Tố Nhàn! Anh và Phù Trân đã ly hôn rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện