Tin tức nổ ra quá nhanh khiến Mạc Diễm và cả công ty của anh đều không thể ngờ và trở tay kịp. Các tiêu đề của bài báo đều như những mũi dao sắc nhọn đâm nhát nào là chí mạng nhát đấy.

Không chỉ riêng công ty mà ngay cả gần nhà của anh cũng vảng vất thấy đám phóng viên chờ trực. Mạc Diễm vẫn đến công ty và làm việc, chỉ là xung quanh anh lại phải phiền phức thêm một đám phóng viên.

Tin tức bị phóng đại, mỗi lúc một quá quắt hơn khi bọn họ liên tục thêm bớt tình tiết vào câu chuyện. Mọi thứ không chỉ dừng ở việc anh mập mờ với Tố Nhàn nữa mà là chuyện anh đã lợi dụng quyền thế như thế nọ, lang chạng với nhiều cô gái khác ra sao và bạc tình với vợ cũ như thế nào.

Từ những hình ảnh mà anh chỉ đơn thuần là được Tố Nhàn nhờ đưa về nhà những khi trời tối muộn đã trở thành anh đưa cô ấy vào khách sạn vô số lần.

Không chỉ thanh danh của anh mà cả cô ấy cũng chịu liên lụy.

Mạc Diễm đen mặt ngồi trước các cổ đông của công ty, bọn người luôn an tĩnh trước mặt anh nay lại được đà lấn tới.

“Tống tổng, anh có nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng hay không?”

“Chuyện không hợp thì ly hôn rất bình thường nhưng đặt vào trường hợp này lại là một diễn cảnh khác. Chúng tôi không quan tâm đến đời sống riêng tư của anh nhưng anh không thể để cuộc sống riêng tư của mình làm ảnh hưởng đến tập thể, ảnh hướng đến chúng tôi.”

“Anh phải giải quyết chuyện này đi chứ?”

“Đúng vậy! Nếu anh mà không giải quyết xong thì chúng tôi sẽ không nể mặt ngài chủ tịch mà đề xuất anh rời khỏi vị trí hiện tại đâu.”

Bọn họ đều đồng thanh nhất chí tạo áp lực lên anh. Mạc Diễm biết bản thân mình đã vào thế bí, anh không thể chống chế mà chỉ có thể đưa ra cam đoan.

“Được!”

“Xin cho tôi ba ngày, ba ngày sau nếu mọi chuyện không thể xoay chuyển thì tôi sẽ rời khỏi vị trí hiện tại.”



Lăng Nguỵ vừa trả lời các câu hỏi của phóng viên xong, vừa bước ra ngoài đã ngay lập tức bị một lực lớn tóm lấy và kéo anh vào một chỗ khuất.

Mạc Diễm giáng một cú đấm xuống một bên mặt của hắn, chửi: “Thằng khốn!”

“Gì vậy chứ? Chửi mắng người vô cớ là tác phong làm việc của Tống tổng hả?” Hắn ta loạng choạng đứng dậy, đưa tay quẹt đi vết máu ở khoé miệng.

Mạc Diễm thật sự rất tức giận. Anh không kìm được mà lớn tiếng hét lên.

“Ch* ch.ết, vì sao mày lại làm như vậy hả?”

Hắn ta thấy bộ dạng này của anh thì rất hả hê, không tính toán cú đấm vừa rồi mà nhàn nhã mỉa mai.

“Tống tổng, anh không cảm thấy nực cười khi hỏi tôi điều này sao? Anh lén lút qua lại với vợ của tôi, tôi lại không được thể hiện chút ấm ức gì sao?”

“Mày làm như vậy chính là trực tiếp làm tổn hại đến thanh danh của Tố Nhàn!”

Hắn ta bật cười thành tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hắn ta có chiều cao gần bằng anh, dùng tông giọng nói nhỏ vào tai Mạc Diễm.

“No! Làm gì tổn hại chứ? Nếu tao đổi lại là… mày cố tình ve vãn vợ của tao thì sao?”

Hắn vốn chẳng hề quan tâm đến danh dự của ai cả mà chỉ quan tâm đến những thứ mà bản thân muốn và bản thân muốn có được. Chuyện Tố Nhàn là ánh trăng sáng khiến Mạc Diễm không thể nhúng chàm hiện giờ mấy ai quan tâm chứ?

Chỉ cần một mồi lửa, những thứ còn lại cứ để nó tự cháy. Hắn đâu cần phải ra tay?

“Thằng ch*!”

“Mày muốn hành hung tao sao? Tao không ngại nếu vu thêm cho mày một tội đâu.”



Một ngày trôi qua, anh khó khăn xoay sở tình hình ở công ty. Đối với những thứ tin tức xuất hiện trên các trang mạng điện tử, không thể dùng tiền để giải quyết thì chỉ có thể dùng rất nhiều tiền mới có thể tạm yên một chút.

Từ sáng đến chập tối vẫn chưa ăn gì, tất nhiên sẽ chẳng ai quan tâm rằng anh đã ăn gì hay chưa. Mạc Diễm liên tục ngồi trên ghế da trong phòng làm việc không rời, mệt mỏi khiến anh phải ngã người ra sau chợp mắt. Cơn đau đầu và dạ dày kéo đến khiến anh khó chịu không thể chịu đựng nổi.

Mỗi một thứ một đều khiến anh khó chịu đến ngạt thở.

Miễn cưỡng cầm cự đến ngày thứ hai. Hình ảnh của anh và Lăng Nguỵ hoàn toàn trái ngược. Hắn được mọi người đồng cảm ca ngợi bao nhiêu thì lại sỉ nhục và nhấn chìm anh bấy nhiêu.

Chập choạng tối ngày thứ hai, Tố Nhàn đã gọi điện thoại tới cho anh

“Diễm… chúng ta phải làm sao đây?”

“Anh vẫn đang tìm cách giải quyết.”

“CÁI GÌ? BÂY GIỜ VẪN CÒN TÌM CÁCH GIẢI QUYẾT?” Mấy ngày nay cô ta chịu khủng hoảng, tâm lý sắp trụ không nổi vậy rồi mà anh vẫn còn đang tìm cách giải quyết?

Mạc Diễm thật sự đang rất đau đầu vì chịu áp lực từ mọi phía. Vào những lúc dầu sôi lửa bỏng như hiện tại, cô gái thông minh ấy lại chẳng thể giúp được gì, trái lại còn tạo thêm cho anh nhiều áp lực hơn.

“…” Mạc Diễm không muốn đôi co với cô ta nữa mà lựa chọn cách im lặng.

Bỗng, cô ta đột nhiên lên tiếng: “Diễm!”

“Hửm?”

“Hay… hay là anh nhận hết tất cả, anh nói là anh có đồ với em nên cố tình… cố tình…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện