Cửa thang máy đóng lại và bắt đầu đi chuyển, thời gian vốn rất nhanh nhưng cô lại cảm thấy lâu đến lạ thường. Từng giây trôi qua như từng năm đếm ngược, cuối cùng cũng kêu “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cậu thư ký đưa tay, ra hiệu mời cô đi trước.

Phù Trân nhìn cậu ta một cái rồi rời mắt nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa thang máy.

Tâm trạng hồi hộp với trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô dùng chút lí trí cuối cùng áp chế tất cả mọi điều xuống và nhấc bước đi về trước.

Điều gì đang chờ đón cô tiếp theo đây?

Rốt cuộc vì điều gì mà cô lại trở về nước và tới bệnh viện này?

Nếu là bình thường khi nhìn thấy phong cách trang hoàng nơi này cô ít nhiều cũng sẽ bật thốt lên một câu cảm thán: Wow! Không hổ là bệnh viện tư nhân quốc tế bậc nhất!

Nhưng hiện tại vì quá căng thẳng, mắt cô còn chẳng buồn d.ao động, bước chân cũng chỉ là nhấc theo bản năng thì làm sao có thể chú ý tới những thứ khác.

Đi qua một khúc rẽ, cô đã có thể trông thấy ngay ông bà Tống đang ngồi trên hàng ghế. Phù Trân hít sâu một hơi, sau đấy cất giọng gọi: “Ba, mẹ!”

“Tiểu Trân, con cuối cùng cũng đến rồi…” Bà Tống động lên tiếng, đứng lên từ trên ghế và ôm chầm lấy cô. Phù Trân nhất thời không thể trả lời bà vì tâm trí của cô đang đặt vào cánh cửa phía sau lưng họ. Trên cánh cửa có tấm bảng ghi dòng chữ V.I.P, ông bà Tống vẫn ở đây thì người ở trong chính là…

Ông Tống biết thời khắc này đã chẳng còn gì để giấu nữa, lên tiếng thừa nhận. “Phải, thằng bé đang ở bên trong.”

Tiếng nấc nghẹn ngào của bà Tống vang lên trong lòng cô.

“…” Bầu không khí bất giác nhưng động sau câu nói của ông, Phù Trân vẫn chưa thể tiếp nhận nổi chuyện này. “Ch, chẳng phải là ba mẹ nói anh ấy đang bình phục rồi sao? Vì sao lại…”

Ông Tống đỡ lấy bà Tống ngồi xuống ghế, thuần thục lấy chiếc khăn tay đưa cho bà, sau khi xong xuôi rồi mới trầm giọng nói: “Thể chất đúng là đang hồi phục rất tốt nhưng tinh thần lại có vấn đề. Chính vì thế mà kéo theo cả thể chất đi xuống.”

Cô ngờ vực nhìn ông, chờ đợi lời nói tiếp theo.

Quả nhiên, vài giây sau ông lại tiếp lời.

“Phù Trân… Xin lỗi vì đã kêu con về nước và liên lụy vào việc này. Nhưng mà… ta và mẹ con thật sự không thể làm gì khác. Chuyện này… chỉ có thể nhờ đến con thôi.”

“…”

Bàn tay nhỏ bé đặt lên thanh vặn cửa, từ từ xoay nắm vặn. Điều gì đang chờ đón cô ở sau lớp cửa này đây?

Phù Trân lấy hết can đảm, đẩy cánh cửa vào trong.

Một màn tối đen hiện ra trước mặt cô, cả căn phòng đều chìm trong một màn tối đen dù đang là giữa trưa. Không gian ngột ngạt và khó chịu cộng thêm mùi thuốc sát khử trùng nồng nặc, không quá khi nói đây thật giống như địa ngục của trần gian.

Cô còn chưa hết bàng hoàng thì “Xoảng” một tiếng lớn, âm thanh chói tai của đồ vật lăn lóc rơi trên nền đất cùng với tiếng quát tháo mang đầy nộ khí của người đàn ông vang lên.

“CÚT RA NGOÀI, ĐÓNG CỬA LẠI!” Chỉ vỏn vẹn 6 chữ cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người ta phải run rẩy.

Ực!

Phù Trân khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, sâu thẳm trong lòng đã muốn lùi bước bỏ chạy.

Tâm trạng của người đó thật sự rất không tốt.

Cô bước vào sẽ tốt như lời ông bà Tống nói ư?

Thật sự không phải thấy cô anh sẽ càng tức giận hơn chứ?

Nhưng… nhớ tới ánh mắt khẩn cầu và đặt hết niềm tin lên người cô của ông bà Tống, cô không thể chưa lâm trận đã bỏ chạy khiến họ phụ lòng được. Gia tộc nhà mẹ đẻ quay lưng, người đáng lẽ nên quay lưng với cô thì lại quay qua giúp đỡ và yêu thương cô. Cho đến hiện tại, cuộc sống mà cô đang trải qua cũng là ông bà Tống mang lại. Chính vì vậy, cô càng không thể phụ lòng họ được.

Thời gian Phù Trân suy nghĩ đã quá lâu, người đàn ông đang quay lưng lại với cô đã mất hết kiên nhẫn rồi.

BỘP!

“TÔI NÓI CÚT!” Anh gầm lên.

Chiếc gối bay về phía cô, dù anh không cần quay lại nhìn nhưng cũng đã thành công ném lướt qua cô. Nếu không phải Phù Trân vừa tiến lên một bước thì khả năng rất cao là cô đã bị nhắm trúng chuẩn xác không sai lệch.

Vậy cũng có thể thấy, trước đây đã làm nhiều lần rồi nên hiện tại đã quen tay nhỉ?

“E hèm!” Phù Trân hắng giọng, e dè cất tiếng. “Mạc Diễm… chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Không biết có phải nhìn nhầm hay không nhưng cô lại có cảm giác tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ngồi kia đang run rẩy trông như rất kích động?

Gặp cô khiến anh bài xích đến vậy sao?

Cô rơi vào khó xử, nên làm gì tiếp theo đây? Nên mặt dày chào hỏi lại một lần nữa?

“Nếu… nếu anh cảm thấy không tiện thì…”

SOẠT!

Trời đất đảo lộn, trước mắt mờ tối khi cô đâm sầm vào một thứ gì đấy cứng ngắc. “Cạch” một tiếng bên tai, cô phát hiện cách cửa phía sau lưng đã bị đóng lại, thậm chí… cô còn đang đè lưng lên cánh cửa gỗ đấy. Bốn bề đều bị giam giữ, cô giẫy giụa với ích trong vòng tay cứng rắn của người đàn ông.

“Anh… anh làm gì vậy? Chúng ta, chúng ta… có gì từ từ nói chuyện.” Phù Trân và anh chưa từng tiếp xúc như thế này, đặc biệt là trong trường hợp cả hai đã ly hôn và chỉ vừa gặp lại sau gần một năm xa cách. Cô dùng sức cố gắng thoát khỏi anh nhưng dường như đều trở nên vô ích. Cô càng phản kháng thì người đàn ông càng dùng sức. Hai bên rơi vào thế giằng co, cuối cùng vẫn là cô đuối sức hơn mà gục ngã trước.

Dùng sức không được cô chỉ còn cách dùng trí. Phù Trân thật sự tức giận vì đột nhiên bị anh xúc phạm như thế này, cô lạnh giọng nói: “Ngài Tống, tôi yêu cầu anh mau thả tôi ra trước khi có người tới và khiến mọi chuyện đi quá xa. Chúng ta đã ly…”

Trước giọng nói cương quyết của cô, anh giống như là chẳng hề để tâm. Người đàn ông này vẫn ôm chặt lấy cô, gục đầu xuống cần cổ của cô và hé môi nói: “Phù Trân…” Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện