Qua vài tuần rượu, hơi men trong người cũng đã ngà ngà, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên anh đã ngỏ ý ra về. Những người kia tới sớm uống còn nhiều hơn anh không khỏi bất mãn khi anh lại bỏ cuộc về sớm như thế. Mặc kệ những lời nói công kích từ họ, Mạc Diễm vẫn đứng lên rất dứt khoát.

Anh vắt áo vest lên khuỷu tay, nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi. Bữa khác tụ tập tôi sẽ khao các cậu một chầu.”

“Nhớ lời cậu nói đấy!”

Trịnh Vương Niên nán lại ngồi huýt sáo về phía anh. “Nghe lời vậy sao?”

“Tất nhiên rồi, vậy thì mới không có chiến tranh lạnh nhỉ?”

Quả nhiên lời này của anh đã khiến gương mặt đang đắc ý của Trịnh Vương Niên hoá đen. Một câu nói bâng quơ nhưng chỉ có cấu ta mới hiểu rõ hàm ý ở bên trong. Trong đám người, tình bạn giữa hai người là thân thiết nhất. Trịnh Vương Niên biết rõ tình cảnh hiện tại giữa anh và Phù Trân, cũng giống như anh biết rõ cậu ta đang căng thẳng chiến tranh lạnh cùng bạn gái.

“Đồ độc ác, biến đi!” Trịnh Vương Niên không muốn nhìn anh, lạnh nhạt buông ra câu nói đầy oán trách.

Khiến người bạn thân của mình cứng họng, Mạc Diễm có chút hả hê. Anh không nói thêm lời nào nữa, cất bước rời khỏi sảnh tiệc. Dù đã cố gắng kìm chế không uống đến mức quên trời quên đất nhưng việc hoàn toàn tỉnh táo là không thể nào. Đỉnh đầu đau nhức, đôi mắt đã bắt đầu mờ ảo dần. Anh vỗ vỗ vài cái lên gò má của mình, bước đi trong màn đêm đen để làn gió lạnh thổi qua giúp tỉnh táo.

Mạc Diễm thở dài, nâng mí mắt trĩu nặng thì phát hiện phía trước không xa có người đang đứng dựa vào lan can hút thuốc. Vốn anh chẳng mấy để ý, toan lướt ngang qua thì người lại lên tiếng.

“Tống tổng, không ngại nói với tôi đôi câu chứ?”

“…” Khoảng cách gần và ánh đèn từ bãi xe hắt tới giúp anh trông thấy rõ người đang đứng là ai.

Bạc Nguyên- thiếu gia nhà họ Bạc, vị hôn phu cũ của Phù Trân.



Hai người đàn ông đứng bên lan can với hai chiều đối ngược, làn khói từ điếu thuốc trên tay hai người phả ra lượn lờ trong bầu không khí. Một khoảng không tĩnh lặng, dù không hề có hành động gì nhưng khí thế thì chẳng chịu thua kém nhau. Mỗi người một vẻ đều là mỹ nam hàng top chiếm cứ biết bao trái tim của thiếu nữ. Chiều cao ngang nhau, nhan sắc cũng bất phân thắng bại. Điểm khác giữa hai người có lẽ là một người mang sắc thái lạnh lùng khí thế, một người nho nhã ấm áp.

Bạc Nguyên rít một hơi sâu, phả ra làn khói trắng đục lượn lờ trước mặt để che đi biểu cảm trên khuôn mặt.

“Anh nên buông tha cho cô ấy đi, hai người sẽ không có kết quả đâu.” Hắn ta nghiêm túc trầm giọng nói khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Tên đó… hắn đang nói cái gì cơ?

Buông tha? Không có kết quả?

Thật nực cười!

Mạc Diễm cười nhạt, thẳng thắn nói lên quan điểm của mình. “Chuyện của chúng tôi không cần một người ngoài như anh chĩa mỏ vào.”

“…” Bạc Nguyên liếc mắt nhìn anh sau đấy lại chuyển tầm mắt về khung cảnh trước mặt. Bàn tay anh thoáng siết nhẹ rồi nhanh chóng giãn ra, “Người ngoài? Tôi và anh khác nhau sao? Tống Mạc Diễm anh cũng chỉ là chồng cũ của cô ấy mà thôi.“

“Vậy thì anh cũng chỉ là vị hôn phu cũ.” Ánh mắt thâm sâu như vực thẩm không đáy, hun hút một màu đen như muốn hút người khác vào trong khu vực nguy hiểm mà anh tạo ra.

Hai người đều như nhau, cũng chỉ là người đã từng. Hơn nhau chỉ là điểm ai sẽ là người nắm giữ trái tim của người con gái.

Khí thế áp bức sắc lạnh từ người đàn ông nọ cho Bạc Nguyên thấy anh quả nhiên không phải là một người đơn giản. Có thể nói là mù quáng trong tình yêu nhưng lí trí trên thương trường. Tên đàn ông si tình lại có quyền thế trong tay có thể nguy hiểm đến mức nào?

“Anh làm khổ cô ấy chưa đủ sao? Tống Mạc Diễm, anh chính là sai lầm mà Phù Trân mắc phải. Anh càng ở bên cô ấy chỉ càng khiến cô ấy thêm thống khổ mà thôi.” Hắn ta quay qua liếc nhìn sườn mặt không rõ ràng của anh trong bóng tối, ẩn ý nói: “Anh đã dùng chiêu thức bẩn thỉu nào để ép buộc cô ấy ở bên mình?”

Mạc Diễm thẳng thừng đối mắt lại, khoé môi khẽ nhếch, ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, “Vậy ở với anh thì cô ấy mới hạnh phúc? Anh nghĩ những lời của anh nói sẽ khiến tôi buông xuôi sao? Sai lầm mà tôi mắc phải đã giúp tôi biết bản thân mình cần gì. Phù Trân là người tôi yêu, tôi nhất định sẽ không buông tay đâu.”

Mạc Diễm liếm nhẹ hàm trong của mình, buông thêm một câu nói: “Bạc Nguyên, anh chưa bao giờ là mối đáng lo ngại của tôi.”

Vì đơn giản là trong các sự lựa chọn của Phù Trân, cô ấy chưa từng đặt hắn ta vào trong đấy.

Bước chân của Mạc Diễm mỗi lúc một xa dần, bất chợt Bạc Nguyên cất tiếng nói: “Tống Mạc Diễm, tốt nhất anh đừng nên để tôi có cơ hội. Một khi có cơ hội, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy rời xa khỏi anh.”

“Mỏi mắt mong chờ!”



Gần 12 giờ đêm, Mạc Diễm trở về nhà. Anh mở cửa thay giày rồi bước vào phòng khách tối đen. Không gian đã quen thuộc đến mức dù không nhìn đường anh vẫn có thể nhấc bước. Đang định chuyển hướng lên cầu thang, anh vô tình liếc mắt thì trông thấy một thân hình nhỏ bé đang nằm trên sofa giữa phòng khách.

“…”

“Ngốc quá!”

Cô ấy nằm im với hơi thở đều đặn, có lẽ là muốn đợi anh về nhưng đã vô tình ngủ quên. Mạc Diễm lưu luyến nhìn từng đường nét trên gương mặt thanh tú của cô trong lúc đấy giấc nồng, một lúc lâu sau mới nghiêng người ôm lấy cô bằng hai tay. Đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy cô vào lòng ngực ấp áp, Phù Trân khẽ “ưm” một tiếng rồi tìm tư thế thoải mái ngủ trong vòng tay của anh.

Mạc Diễm nhìn cô ngủ ngon lành trong vòng tay của mình thì khẽ cười, ánh mắt cưng chiều đầy dịu dàng. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhấc bước đi lên lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện