Người kia đã ngồi đợi cô từ lâu, thấy cô tới người đấy liền nở một nụ cười thân thiện, lịch sự gọi một tiếng “Tống phu nhân.”
Cô ngồi xuống vị trí đối diện, thanh lịch đáp lại nhưng vẫn có phần xa cách.
“Lăng tống!”
Ngồi đối diện cô, Lăng Nguỵ mỉm cười xem như đáp lại. Anh ta ra hiệu tay về phía chiếc menu, hỏi cô muốn dùng gì.
“Cho tôi một nước cam, cảm ơn.”
“Được.”
Nhà hàng sang chảnh phục vụ với số lượng có hạn nên chất lượng phục vụ rất cao. Chẳng mấy chốc, một ly nước cam bắt mắt được đặt lên trước mặt cô.
“Ngài Lăng, tôi có thể hỏi lí do mà hôm nay ngài hẹn tôi ra đây chứ?”
Anh ta không mấy để ý đến điệu bộ lạnh lùng của cô, trái lại rất bình tĩnh chỉ vào ly nước trước mặt cô.
“Phu nhân cứ bình tĩnh, nước còn chưa kịp uống kia mà.”
“…” Phù Trân cụp mắt, từ tốn cầm ly nước lên che đi ánh mắt sâu xa của mình. Không phải cô không biết, người trước mặt là chồng của Tố Nhàn- kẻ mà cô không thể nào nhìn với con mắt tốt được. Nếu không phải bất ngờ vì hắn có số của cô, lại nói có chuyện rất hấp dẫn muốn thương lượng với cô thì cô cũng đã chẳng tới đây.
Kẻ này… rốt cuộc có ý gì?
“Tôi uống rồi, giờ có thể nói chứ?”
“Xem ra cô rất gấp gáp muốn biết nhỉ?”
“Không phải là gấp gáp muốn biết mà là không có thời gian. Chuyện của anh… có đáng để tôi nấn ná lại đây không mới là vấn đề.”
Lăng Nguỵ gật gù đầu, bộ dạng nghiền ngẫm quan sát cô. Trước kia hắn cứ nghĩ cô là một quả hồng mềm, hôm nay gặp mặt xem ra cũng ấy cứng. Nhưng ngoài miệng dù cứng đến đâu thì cũng không thể che lấp được chuyện cô là một kẻ dại vì tình. Như vậy càng tốt, rất hợp ý của hắn.
“Chuyện tôi muốn thương lượng với cô đảm bảo cô cũng sẽ rất có hứng thú.”
“Thật?”
“Tất nhiên!”
Hắn lên mặt quả quyết nói nhưng chỉ nhận được một tiếng “Ồ” giễu cợt từ cô.
Hắn ta có chút bực mình với điệu bộ hờ hững của cô.
Gã chửi thầm: Shit! Con đ* khốn khiếp, đợi lát nữa xem mày còn làm bộ làm tịch được nữa hay không!
“Hôn nhân của cô có tốt không? Chồng của cô là người có địa vị, đối nhân xử thế cũng tốt. Chắc anh ta cũng đối xử rất tốt với cô nhỉ?” Ánh mắt hắn rõ vẻ gian tà, nụ cười nhếch lên đầy ý chế giễu. Rõ ràng biết rất rõ nhưng lại vẫn cố hỏi.
Không bàn đến kiếp này thì nguyên kiếp trước cô cũng là tiểu thư của một gia đình quý tộc. Dù trong lòng có khó chịu thì ở trước mặt người ngoài vẫn thể hiện dáng vẻ điềm tĩnh không chút dao động. Hắn trông chờ vào biểu hiện chột dạ cùng bi thương của cô nhưng tiếc rằng, một biểu cảm nhỏ thay đổi cũng chẳng có.
Phù Trân dương ánh mắt không chút xao động nhìn hắn, bình tĩnh mở lời.
“Đây là chuyện riêng tư, tôi nghĩ chúng ta chẳng thân thiết đến mức vừa gặp mặt đã nói hết chuyện trong nhà ra. Chưa kể tới… anh chẳng phải quen biết chồng tôi cũng được vài năm rồi sao? Biết anh ấy là người có địa vị lại biết anh ấy là người đối nhân xử thế tốt thì tất nhiên cũng nên biết anh ấy đối xử như nào với người xung quanh. Tôi không dám nhận anh ấy là người tốt hay một ông chồng kiểu mẫu lí tưởng nhưng với riêng cảm nhận của tôi đến những người đàn ông khác thì ít ra anh ấy đã hơn nhiều người.”
Hắn ta nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, thái độ không mấy vui vẻ trước những lời cô nói. Phù Trân không nhìn cũng như đoán tâm tư hắn mà cúi nhẹ đầu nhấp một ngụm nước sau khi nói ra một tràng dài. Cô biết, những lời hoa mĩ kia có thể lừa người khác nhưng sẽ chẳng thể lừa được Lăng Nguỵ. Anh ta chắc chắn cũng giống như cô, biết rất rõ về mối lương duyên mờ ám giữa hai người kia.
Có thể vì vậy mà nó liên quan chủ chốt đến cuộc gặp mặt lần này.
“Tống phu nhân… tâm lý đúng là rất tốt.”
“…”
“Nhưng… cô đâu thể bao che cho chồng mình như thế? Anh ta có đáng để cho cô làm như vậy không?”
Cô cười nhạt: “Đáng hay không tự bản thân tôi biết rõ. Vợ chồng thì phải tin tưởng và che chở cho nhau mà, giống như cách mà anh yêu thương và che chở cho vợ của mình đấy.”
“Tống phu nhân…” Anh ta đột nhiên gọi cô, ngả người về trước để thu hẹp khoảng cách giữa cô và anh ta.
“Nếu tôi nói, tôi cố tình để vợ mình quyến rũ chồng của cô thì sao?”
Phù Trân thoáng khựng người, cô thật sự không ngờ anh ta sẽ nói lời này. Nhưng một thoáng bất ngờ đấy cũng nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lời hắn nói ra cô tất nhiên sẽ không lập tức tin mà còn phải thăm dò xem độ xác thực của nó là bao nhiêu phần trăm.
“Ngài Lăng, nói giỡn không vui đâu. Ai mà lại không biết ngài Lăng đây yêu vợ mình nhiều đến nhường nào chứ?“
“Tống phu nhân, cô có vẻ vẫn còn quá non dạ. Tình yêu… nó không thể nặng hơn quyền lực và danh vọng đâu.”
“Vậy… ý của anh là…”
“Tôi cố tình lợi dụng vợ mình để quyến rũ Mạc Diễm!”
Phù Trân nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ý đồ của anh rốt cuộc là gì?”
“Quyền lực và tiền tài mà Tống Mạc Diễm đang nắm giữ. Anh ta có thật tâm đối xử tốt với cô không? Tống phu nhân… à không, phải là cô Túc. Cô nhìn cái này đi.” Hắn ta lấy điện thoại của mình ra, mở vài tấm hình cho cô xem.
Hình chụp không phải là ảnh thân mật của chồng cô và vợ anh ta. Nó chỉ đơn giản là hình của Tố Nhàn nhưng Phù Trân lại nhạy bén nhận ra sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo.
Nó… cùng một bộ với chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay.
Vì sao cô có thể quên mất loài hoa cúc mà Tố Nhàn yêu thích chứ?
Với tính cách của cô, cô thích loài hoa hướng dương mạnh mẽ hướng về mặt trời nhưng anh lại tặng cô chiếc nhẫn hình hoa cúc e lệ nở rộ mà Tố Nhàn yêu thích.
Có lẽ đây chính là nguyên do.
“Đây… chính là sợi dây chuyền đắt giá được đấu giá bởi Tống tổng. Cô có biết giá trị của nó là bao nhiêu không?”
“…”
Thấy cô im lặng anh ta tưởng cô đã bắt đầu lung lay, liền nhân cơ hội tổng tấn công trước khi lá khiên vững chãi được dựng lên lại.
“Cô Túc, không phải cô không biết vợ tôi chính là ánh trăng sáng mà chồng cô không có được. Hãy nhìn cái cách mà anh ta đối xử và trân trọng vợ tôi đi. Cô thấy bản thân mình thua thiệt như vậy mà được sao?”
Phù Trân không tiếp lời mà ngước mắt ý nói anh ta hãy tiếp lời.
“Cô yêu anh ta nhiều như thế nhưng anh ta liệu có hay? Nếu tính theo tình hình hiện tại thì cô sẽ mãi mãi không có trái tim của người đàn ông đấy đâu.”
“Vậy?”
“Cô hãy bắt tay với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ vạch trần chuyện này ra. Đến lúc đấy cô chỉ cần ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cảm động vì một người vợ luôn kề vai là cô.”
Cô ngồi xuống vị trí đối diện, thanh lịch đáp lại nhưng vẫn có phần xa cách.
“Lăng tống!”
Ngồi đối diện cô, Lăng Nguỵ mỉm cười xem như đáp lại. Anh ta ra hiệu tay về phía chiếc menu, hỏi cô muốn dùng gì.
“Cho tôi một nước cam, cảm ơn.”
“Được.”
Nhà hàng sang chảnh phục vụ với số lượng có hạn nên chất lượng phục vụ rất cao. Chẳng mấy chốc, một ly nước cam bắt mắt được đặt lên trước mặt cô.
“Ngài Lăng, tôi có thể hỏi lí do mà hôm nay ngài hẹn tôi ra đây chứ?”
Anh ta không mấy để ý đến điệu bộ lạnh lùng của cô, trái lại rất bình tĩnh chỉ vào ly nước trước mặt cô.
“Phu nhân cứ bình tĩnh, nước còn chưa kịp uống kia mà.”
“…” Phù Trân cụp mắt, từ tốn cầm ly nước lên che đi ánh mắt sâu xa của mình. Không phải cô không biết, người trước mặt là chồng của Tố Nhàn- kẻ mà cô không thể nào nhìn với con mắt tốt được. Nếu không phải bất ngờ vì hắn có số của cô, lại nói có chuyện rất hấp dẫn muốn thương lượng với cô thì cô cũng đã chẳng tới đây.
Kẻ này… rốt cuộc có ý gì?
“Tôi uống rồi, giờ có thể nói chứ?”
“Xem ra cô rất gấp gáp muốn biết nhỉ?”
“Không phải là gấp gáp muốn biết mà là không có thời gian. Chuyện của anh… có đáng để tôi nấn ná lại đây không mới là vấn đề.”
Lăng Nguỵ gật gù đầu, bộ dạng nghiền ngẫm quan sát cô. Trước kia hắn cứ nghĩ cô là một quả hồng mềm, hôm nay gặp mặt xem ra cũng ấy cứng. Nhưng ngoài miệng dù cứng đến đâu thì cũng không thể che lấp được chuyện cô là một kẻ dại vì tình. Như vậy càng tốt, rất hợp ý của hắn.
“Chuyện tôi muốn thương lượng với cô đảm bảo cô cũng sẽ rất có hứng thú.”
“Thật?”
“Tất nhiên!”
Hắn lên mặt quả quyết nói nhưng chỉ nhận được một tiếng “Ồ” giễu cợt từ cô.
Hắn ta có chút bực mình với điệu bộ hờ hững của cô.
Gã chửi thầm: Shit! Con đ* khốn khiếp, đợi lát nữa xem mày còn làm bộ làm tịch được nữa hay không!
“Hôn nhân của cô có tốt không? Chồng của cô là người có địa vị, đối nhân xử thế cũng tốt. Chắc anh ta cũng đối xử rất tốt với cô nhỉ?” Ánh mắt hắn rõ vẻ gian tà, nụ cười nhếch lên đầy ý chế giễu. Rõ ràng biết rất rõ nhưng lại vẫn cố hỏi.
Không bàn đến kiếp này thì nguyên kiếp trước cô cũng là tiểu thư của một gia đình quý tộc. Dù trong lòng có khó chịu thì ở trước mặt người ngoài vẫn thể hiện dáng vẻ điềm tĩnh không chút dao động. Hắn trông chờ vào biểu hiện chột dạ cùng bi thương của cô nhưng tiếc rằng, một biểu cảm nhỏ thay đổi cũng chẳng có.
Phù Trân dương ánh mắt không chút xao động nhìn hắn, bình tĩnh mở lời.
“Đây là chuyện riêng tư, tôi nghĩ chúng ta chẳng thân thiết đến mức vừa gặp mặt đã nói hết chuyện trong nhà ra. Chưa kể tới… anh chẳng phải quen biết chồng tôi cũng được vài năm rồi sao? Biết anh ấy là người có địa vị lại biết anh ấy là người đối nhân xử thế tốt thì tất nhiên cũng nên biết anh ấy đối xử như nào với người xung quanh. Tôi không dám nhận anh ấy là người tốt hay một ông chồng kiểu mẫu lí tưởng nhưng với riêng cảm nhận của tôi đến những người đàn ông khác thì ít ra anh ấy đã hơn nhiều người.”
Hắn ta nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, thái độ không mấy vui vẻ trước những lời cô nói. Phù Trân không nhìn cũng như đoán tâm tư hắn mà cúi nhẹ đầu nhấp một ngụm nước sau khi nói ra một tràng dài. Cô biết, những lời hoa mĩ kia có thể lừa người khác nhưng sẽ chẳng thể lừa được Lăng Nguỵ. Anh ta chắc chắn cũng giống như cô, biết rất rõ về mối lương duyên mờ ám giữa hai người kia.
Có thể vì vậy mà nó liên quan chủ chốt đến cuộc gặp mặt lần này.
“Tống phu nhân… tâm lý đúng là rất tốt.”
“…”
“Nhưng… cô đâu thể bao che cho chồng mình như thế? Anh ta có đáng để cho cô làm như vậy không?”
Cô cười nhạt: “Đáng hay không tự bản thân tôi biết rõ. Vợ chồng thì phải tin tưởng và che chở cho nhau mà, giống như cách mà anh yêu thương và che chở cho vợ của mình đấy.”
“Tống phu nhân…” Anh ta đột nhiên gọi cô, ngả người về trước để thu hẹp khoảng cách giữa cô và anh ta.
“Nếu tôi nói, tôi cố tình để vợ mình quyến rũ chồng của cô thì sao?”
Phù Trân thoáng khựng người, cô thật sự không ngờ anh ta sẽ nói lời này. Nhưng một thoáng bất ngờ đấy cũng nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lời hắn nói ra cô tất nhiên sẽ không lập tức tin mà còn phải thăm dò xem độ xác thực của nó là bao nhiêu phần trăm.
“Ngài Lăng, nói giỡn không vui đâu. Ai mà lại không biết ngài Lăng đây yêu vợ mình nhiều đến nhường nào chứ?“
“Tống phu nhân, cô có vẻ vẫn còn quá non dạ. Tình yêu… nó không thể nặng hơn quyền lực và danh vọng đâu.”
“Vậy… ý của anh là…”
“Tôi cố tình lợi dụng vợ mình để quyến rũ Mạc Diễm!”
Phù Trân nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ý đồ của anh rốt cuộc là gì?”
“Quyền lực và tiền tài mà Tống Mạc Diễm đang nắm giữ. Anh ta có thật tâm đối xử tốt với cô không? Tống phu nhân… à không, phải là cô Túc. Cô nhìn cái này đi.” Hắn ta lấy điện thoại của mình ra, mở vài tấm hình cho cô xem.
Hình chụp không phải là ảnh thân mật của chồng cô và vợ anh ta. Nó chỉ đơn giản là hình của Tố Nhàn nhưng Phù Trân lại nhạy bén nhận ra sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo.
Nó… cùng một bộ với chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay.
Vì sao cô có thể quên mất loài hoa cúc mà Tố Nhàn yêu thích chứ?
Với tính cách của cô, cô thích loài hoa hướng dương mạnh mẽ hướng về mặt trời nhưng anh lại tặng cô chiếc nhẫn hình hoa cúc e lệ nở rộ mà Tố Nhàn yêu thích.
Có lẽ đây chính là nguyên do.
“Đây… chính là sợi dây chuyền đắt giá được đấu giá bởi Tống tổng. Cô có biết giá trị của nó là bao nhiêu không?”
“…”
Thấy cô im lặng anh ta tưởng cô đã bắt đầu lung lay, liền nhân cơ hội tổng tấn công trước khi lá khiên vững chãi được dựng lên lại.
“Cô Túc, không phải cô không biết vợ tôi chính là ánh trăng sáng mà chồng cô không có được. Hãy nhìn cái cách mà anh ta đối xử và trân trọng vợ tôi đi. Cô thấy bản thân mình thua thiệt như vậy mà được sao?”
Phù Trân không tiếp lời mà ngước mắt ý nói anh ta hãy tiếp lời.
“Cô yêu anh ta nhiều như thế nhưng anh ta liệu có hay? Nếu tính theo tình hình hiện tại thì cô sẽ mãi mãi không có trái tim của người đàn ông đấy đâu.”
“Vậy?”
“Cô hãy bắt tay với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ vạch trần chuyện này ra. Đến lúc đấy cô chỉ cần ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cảm động vì một người vợ luôn kề vai là cô.”
Danh sách chương