Một tháng lại trôi qua, mối quan hệ của hai người đã trở nên hài hoà tự nhiên hơn sau thời gian dài sớm chiều chung đụng và cả những điều quan tâm nhỏ nhặt mà anh dành cho cô. Từ tận đáy lòng, Phù Trân đã chấp nhận anh.
Một tháng này biểu hiện của Mạc Diễm rất tốt, anh luôn đặt cô lên ưu tiên hàng đầu, ngay sau khi tan làm anh liền trở về nhà với cô.
Nắng sớm ban mai lọt qua khe cửa, rải rác lên chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng. Phù Trân vươn mình thức giấc, trước mặt là khung cảnh quen thuộc mà cô đã ở hơn nửa tháng nay.
Chuyện này phải kể đến việc chung cư trước đấy cô đang ở đột nhiên lại bị rỉ nước từ tầng trên xuống, cộng thêm việc cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình. May thay lúc đấy anh tới thăm, liền đề nghị cô trở về nhà ở cùng. Phù Trân từ chối nhưng anh lại nói đó là căn nhà mà cô và anh từng ở.
Nhưng tất nhiên, hai người vẫn sẽ mỗi người một phòng riêng. Mạc Diễm ở trong căn phòng tân hôn cũ của hai người còn cô thì sử dụng phòng dành cho khách.
Một lần nữa bước chân vào căn nhà quen thuộc ngỡ sẽ không có ngày gặp lại, cảm giác bồi hồi đan xen lẫn hoài niệm. Nếu trước kia cô từng đau khổ bao nhiêu thì hiện tại lại thoải mái bạc hạnh phúc bấy nhiêu.
Giống như hiện tại, cô bước chân xuống tầng liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi thoảng bay trong không khí. Quả nhiên anh vẫn chưa đi làm. Mạc Diễm tóc tai gọn gàng mặc áo sơ mi đen và chiếc quần âu cùng màu, mọi thứ đều rất hoàn hảo ngoại trừ chiếc tạp dề hình Hello Kitty màu hồng.
“Dậy rồi sao?” Mạc Diễm vẫn hì hục không ngơi tay, dù không quay đầu cũng biết cô đang ở phía sau.
Anh có con mắt sau lưng sao?
Nghẹn lại câu hỏi này trong cổ họng, Phù Trân lon ton trong bộ đồ ngủ rộng rãi màu trắng bước tới bên anh.
“Buổi sáng tốt lành, Mạc Diễm!”
Anh nghe vậy thì dịu dàng quay qua nhìn cô một cái, thói quen từ lúc nào mà cúi nhẹ đầu hôn một cái lên trán của cô đầy yêu chiều.
“Buổi sáng tốt lành!”
“…” Trái tin nhỏ bé đập loạn nhịp, cô đưa tay lên sờ trán che đi hai bên tai đỏ lựng. Phù Trân luống cuống ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề.
“Anh… có việc gì cần làm không, để em phụ giúp cho.” Cô chuyển tầm mắt nhìn vào tay anh, dù sao đứng trước sự tấn công táo bạo đầy bất ngờ của anh cô chẳng thể chống cự nổi.
Mạc Diễm thu hết bộ dạng xấu hổ của cô vào mắt, đáy mắt sâu thẳm loé lên một ý nghĩ sâu xa mà Phù Trân chẳng thể trông thấy, cô chỉ đột nhiên cảm thấy anh phả khí vào bên tai của mình, dùng chất giọng trầm ấm đứng đắn nhưng lời lẽ thì…
“Đồ ăn thì anh làm xong rồi chỉ cần đợi em ăn thôi.” Cô nghe vậy thì cũng không miễn cưỡng, đang định nói vậy thôi thì lại nghe anh nói: “Nhưng mà… nếu em muốn giúp thì anh quả thật có việc đang muốn làm.”
“Là gì?” Phù Trân ngu ngơ nhìn anh thắc mắc hỏi.
Ánh mắt người đàn ông loé lên sáng rực, ngay khao tức nói như thể sợ cô sẽ từ chối.
“Em gãi giúp anh đi.”
“Gãi? Được!”
Anh mỉm cười vô hại mỉm cười gật đầu, nắm lấy bàn tay của cô đặt lên… đùi trong của anh!
Phù Trân miệng há to, mắt mở to đầy mình ngạc.
Phựt!
Sợi dây nào đó trong đầu cô đứt đoạn, đầu nhỏ như muốn phì khói. Chỗ này… chỗ này có phải quá nhạy cảm hay không?
“A, anh… chỗ này… chỗ này…”
Chỗ này chỉ cần nhích lên vài xăng-ti-mét nữa thôi thì…
Càng nghĩ tới khuôn mặt cô càng đỏ ửng, xấu hổ đến mức toàn thân đông cứng quên cất việc rút tay lại.
Mạc Diễm làm bộ như chẳng hay biết gì, cất giọng trầm ấm nhưng mang theo ý dụ dỗ.
“Phù Trân à… khi nãy em đã nói là sẽ gãi cho tôi mà nhớ không?”
“…”
“Không! Anh… anh tự xử đi!”
Lí trí quay trở lại muộn màng, cô phản kháng lại, muốn rút tay trở về thì bị một bàn tay to lớn khác cản lại. Bàn tay cứng ngắc bị anh nắm chặt áp lên mép đùi trong không cho cô rụt tay lại.
“Em đã hứa… A!” Lời còn chưa nói hết thì bỗng chốc anh đã kêu lên trong đau đớn. Phù Trân hoảng loạn vừa chút hối hận về hành động đạp chân anh nhưng… ai bảo anh áp bức cô?
“Đ, đáng đời!” Cô lạnh nhạt nói nhưng ánh mắt quan tâm vẫn nhìn về bàn chân của anh. Khi trông thấy ý cười trong mắt người đàn ông, cô luống cuống bỏ chạy.
Vang vọng từ phía sau chính là tiếng cười đầy mãn nguyện của anh.
Người… người đàn ông này càng lúc càng không có liêm sỉ rồi!
…
Trước lúc đi làm, Mạc Diễm nói với cô rằng hôm nay anh có một bữa tiệc xã giao và có khả năng sẽ về trễ. Cô cắn góc môi, chỉ có thể căn dặn anh chú ý sức khỏe.
“Nhất định phải ăn lót dạ trước rồi mới uống đấy.”
Anh vui vẻ đáp: “Được!”
“Không được uống nhiều!”
“Tuân lệnh!”
“Đi đi.”
“Em không hôn tạm biệt anh sao?”
“…” Biết ngay mà!
Cô nhón chân, nhắm mắt hôn đại một cái lên môi anh.
…
Mạc Diễm đến buổi tiệc đã diễn ra quá nửa. Khi anh đến, những người bạn của mình cũng đã đông đủ. Trong lúc mấy trên đàn ông ngồi tán chuyện, anh lại biết được một tin tức mà đã lâu bản thân không để ý.
“Này, mấy cậu biết chuyện gì chưa?”
“Gì?”
“Lăng Nguỵ, tên khốn đó vượt ngục rồi!”
Đôi mắt Mạc Diễm khẽ nheo lại, anh vậy mà lại quên mất tên này. Chuyện về hắn cũng đã mấy tháng trôi qua, cứ ngỡ đã kết thúc và đi vào lãng quên. Thật không ngờ…
Một tháng này biểu hiện của Mạc Diễm rất tốt, anh luôn đặt cô lên ưu tiên hàng đầu, ngay sau khi tan làm anh liền trở về nhà với cô.
Nắng sớm ban mai lọt qua khe cửa, rải rác lên chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng. Phù Trân vươn mình thức giấc, trước mặt là khung cảnh quen thuộc mà cô đã ở hơn nửa tháng nay.
Chuyện này phải kể đến việc chung cư trước đấy cô đang ở đột nhiên lại bị rỉ nước từ tầng trên xuống, cộng thêm việc cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình. May thay lúc đấy anh tới thăm, liền đề nghị cô trở về nhà ở cùng. Phù Trân từ chối nhưng anh lại nói đó là căn nhà mà cô và anh từng ở.
Nhưng tất nhiên, hai người vẫn sẽ mỗi người một phòng riêng. Mạc Diễm ở trong căn phòng tân hôn cũ của hai người còn cô thì sử dụng phòng dành cho khách.
Một lần nữa bước chân vào căn nhà quen thuộc ngỡ sẽ không có ngày gặp lại, cảm giác bồi hồi đan xen lẫn hoài niệm. Nếu trước kia cô từng đau khổ bao nhiêu thì hiện tại lại thoải mái bạc hạnh phúc bấy nhiêu.
Giống như hiện tại, cô bước chân xuống tầng liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi thoảng bay trong không khí. Quả nhiên anh vẫn chưa đi làm. Mạc Diễm tóc tai gọn gàng mặc áo sơ mi đen và chiếc quần âu cùng màu, mọi thứ đều rất hoàn hảo ngoại trừ chiếc tạp dề hình Hello Kitty màu hồng.
“Dậy rồi sao?” Mạc Diễm vẫn hì hục không ngơi tay, dù không quay đầu cũng biết cô đang ở phía sau.
Anh có con mắt sau lưng sao?
Nghẹn lại câu hỏi này trong cổ họng, Phù Trân lon ton trong bộ đồ ngủ rộng rãi màu trắng bước tới bên anh.
“Buổi sáng tốt lành, Mạc Diễm!”
Anh nghe vậy thì dịu dàng quay qua nhìn cô một cái, thói quen từ lúc nào mà cúi nhẹ đầu hôn một cái lên trán của cô đầy yêu chiều.
“Buổi sáng tốt lành!”
“…” Trái tin nhỏ bé đập loạn nhịp, cô đưa tay lên sờ trán che đi hai bên tai đỏ lựng. Phù Trân luống cuống ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề.
“Anh… có việc gì cần làm không, để em phụ giúp cho.” Cô chuyển tầm mắt nhìn vào tay anh, dù sao đứng trước sự tấn công táo bạo đầy bất ngờ của anh cô chẳng thể chống cự nổi.
Mạc Diễm thu hết bộ dạng xấu hổ của cô vào mắt, đáy mắt sâu thẳm loé lên một ý nghĩ sâu xa mà Phù Trân chẳng thể trông thấy, cô chỉ đột nhiên cảm thấy anh phả khí vào bên tai của mình, dùng chất giọng trầm ấm đứng đắn nhưng lời lẽ thì…
“Đồ ăn thì anh làm xong rồi chỉ cần đợi em ăn thôi.” Cô nghe vậy thì cũng không miễn cưỡng, đang định nói vậy thôi thì lại nghe anh nói: “Nhưng mà… nếu em muốn giúp thì anh quả thật có việc đang muốn làm.”
“Là gì?” Phù Trân ngu ngơ nhìn anh thắc mắc hỏi.
Ánh mắt người đàn ông loé lên sáng rực, ngay khao tức nói như thể sợ cô sẽ từ chối.
“Em gãi giúp anh đi.”
“Gãi? Được!”
Anh mỉm cười vô hại mỉm cười gật đầu, nắm lấy bàn tay của cô đặt lên… đùi trong của anh!
Phù Trân miệng há to, mắt mở to đầy mình ngạc.
Phựt!
Sợi dây nào đó trong đầu cô đứt đoạn, đầu nhỏ như muốn phì khói. Chỗ này… chỗ này có phải quá nhạy cảm hay không?
“A, anh… chỗ này… chỗ này…”
Chỗ này chỉ cần nhích lên vài xăng-ti-mét nữa thôi thì…
Càng nghĩ tới khuôn mặt cô càng đỏ ửng, xấu hổ đến mức toàn thân đông cứng quên cất việc rút tay lại.
Mạc Diễm làm bộ như chẳng hay biết gì, cất giọng trầm ấm nhưng mang theo ý dụ dỗ.
“Phù Trân à… khi nãy em đã nói là sẽ gãi cho tôi mà nhớ không?”
“…”
“Không! Anh… anh tự xử đi!”
Lí trí quay trở lại muộn màng, cô phản kháng lại, muốn rút tay trở về thì bị một bàn tay to lớn khác cản lại. Bàn tay cứng ngắc bị anh nắm chặt áp lên mép đùi trong không cho cô rụt tay lại.
“Em đã hứa… A!” Lời còn chưa nói hết thì bỗng chốc anh đã kêu lên trong đau đớn. Phù Trân hoảng loạn vừa chút hối hận về hành động đạp chân anh nhưng… ai bảo anh áp bức cô?
“Đ, đáng đời!” Cô lạnh nhạt nói nhưng ánh mắt quan tâm vẫn nhìn về bàn chân của anh. Khi trông thấy ý cười trong mắt người đàn ông, cô luống cuống bỏ chạy.
Vang vọng từ phía sau chính là tiếng cười đầy mãn nguyện của anh.
Người… người đàn ông này càng lúc càng không có liêm sỉ rồi!
…
Trước lúc đi làm, Mạc Diễm nói với cô rằng hôm nay anh có một bữa tiệc xã giao và có khả năng sẽ về trễ. Cô cắn góc môi, chỉ có thể căn dặn anh chú ý sức khỏe.
“Nhất định phải ăn lót dạ trước rồi mới uống đấy.”
Anh vui vẻ đáp: “Được!”
“Không được uống nhiều!”
“Tuân lệnh!”
“Đi đi.”
“Em không hôn tạm biệt anh sao?”
“…” Biết ngay mà!
Cô nhón chân, nhắm mắt hôn đại một cái lên môi anh.
…
Mạc Diễm đến buổi tiệc đã diễn ra quá nửa. Khi anh đến, những người bạn của mình cũng đã đông đủ. Trong lúc mấy trên đàn ông ngồi tán chuyện, anh lại biết được một tin tức mà đã lâu bản thân không để ý.
“Này, mấy cậu biết chuyện gì chưa?”
“Gì?”
“Lăng Nguỵ, tên khốn đó vượt ngục rồi!”
Đôi mắt Mạc Diễm khẽ nheo lại, anh vậy mà lại quên mất tên này. Chuyện về hắn cũng đã mấy tháng trôi qua, cứ ngỡ đã kết thúc và đi vào lãng quên. Thật không ngờ…
Danh sách chương