Mạc Diễm đặt cô lên giường, cẩn thận vén góc chăn cho cô. Trước khi rời đi, anh nhẹ nhàng cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
“Ngủ ngon!”
Anh xoay lưng rời đi, dù lưu luyến nhưng cũng biết bản thân không thể vượt quá giới hạn. Cuộc sống của hai cá thể nếu muốn trở nên gần gũi hơn thì phải thường xuyên tiếp xúc. Anh thường hay trêu chọc cô hơn, thường hay nói chuyện và giải bày cùng cô nhưng tất cả chỉ dừng lại tại đấy. Trước khi cô hoàn toàn chấp nhận và thật tâm tha thứ cho anh, anh không cho phép bản thân mình đi quá giới hạn.
…
Anh rời khỏi phòng ngủ của cô, đi tới phòng làm việc của mình. Dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời nhưng anh lại chẳng hề buồn ngủ một chút nào cả.
Có lẽ là lòng không yên nên không thể an giấc.
Mạc Diễm có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, trước kia cũng từng có một thời gian rất dài anh đã chẳng thể nào chợp mắt nổi vào mỗi đêm. Đấy chính là khoảng thời gian khó khăn nhất, khoảng thời gian mà anh trằn trọc và dằn vặt bản thân khi cô rời xa khỏi anh.
Hiện tại đã tốt trở lại, anh cũng đã có thể bình yên ngủ ngon vào mỗi đêm và chờ mong vào sáng ngày hôm sau để xem bản thân nên làm gì và nên cùng cô trải qua điều gì để cải thiện mối quan hệ.
Nhưng hôm nay lòng lại bộn bề, anh vướng mắc bởi những lời mà tên Bạc Nguyên đã nói. Ngoài mặt anh xem như bản thân không để tâm nhưng chỉ có anh mới biết rõ, bản thân mình để ý những lời nói đó đến nhường nào.
Bản thân mất đi rồi anh mới biết quý trọng, càng biết cảm giác sẽ ra sao nếu lại mất đi. Chính vì vậy mà anh không muốn, không cho phép điều đấy xảy ra.
Tống Mạc Diễm anh đã nợ cô quá nhiều. Cô ấy đã hi sinh và chịu biết bao tổn thương để nhận lấy mối quan hệ toxic này, còn anh thì sao? Anh đã chẳng làm gì cả.
Chính vì vậy mà anh rất hối hận, rất muốn bù đắp những thiết xót và tổn thương đấy cho cô. Dù cho có phải trả giá bằng cả mạng sống thì anh cũng nguyện.
Hơn 1 giờ sáng, trong lúc giải quyết nốt công việc còn dang dở, anh không tài nào tập trung nổi. Buông bỏ những tài liệu trong tay xuống, anh nương theo ánh mắt mà mở ngăn kéo nhỏ ẩn trong góc tủ của bàn làm việc ra.
Không có gì bất ngờ khi trong đấy đang chứa đựng một cuốn sổ. Một ngăn kéo được làm ẩn tỉ mỉ và công phu vậy mà chỉ để đựng một cuốn sổ nhỏ bằng hai bàn tay, chính xác đấy chính là cuốn sổ nhật ký.
Anh nâng niu cầm lên một cách cẩn thận, nhẹ nhàng ôm vào ngực tựa như sợ nó sẽ trầy xước dù chỉ một chút.
Thật quen thuộc, nó không hề xa lạ gì với anh trong những tháng qua. Anh biết đọc nhật ký của người khác là điều xấu nhưng anh lại không thể không làm và còn học thuộc lèo lèo nhớ như in từng chữ một mà cô viết.
Cuốn nhật ký của Phù Trân, anh thử hỏi nếu bản thân không có nó thì hiện tại đã ra sao? Anh không nhớ cái gì gọi là kiếp trước cả nhưng nó lại là sợi dây tơ níu giữ lấy Phù Trân của anh. Từ sớm Mạc Diễm đã lên kế hoạch, khi tỉnh lại từ vụ tai nạn kinh hoàng, đầu óc anh chẳng hề có vấn đề gì cả nhưng nếu mọi chuyện cứ vậy thì anh chắc chắn vẫn sẽ không tìm được cô. Chính vì vậy mà anh đã đóng một màn kịch, ôm cuốn nhật ký của cô và lừa dối cô.
“Anh đã dùng chiêu thức bẩn thỉu nào để ép buộc cô ấy ở bên mình?” Câu nói này của Bạc Nguyên khi ấy đã làm anh hoảng loạn và lo lắng.
Cảm giác chột dạ thật khó chịu, nó khiến anh không thể đứng nấn ná tại đấy thêm nữa mà phải bỏ chạy với tâm thế trốn tránh.
Một lần nữa ôm chặt lấy cuốn nhật ký như ôm lấy sợi dây cứu mạng duy nhất, tâm trạng anh hoang mang và rối loạn đến mức toàn thân cũng vì vậy mà run rẩy theo.
Anh hít sâu vào một hơi, chậm chạp mở cuốn nhật ký ra. Mỗi khi đọc những dòng tâm trạng mà cô viết, cảm xúc của anh cũng lên xuống theo từng con chữ. Mạc Diễm như chìm đắm vào trong thế giới của cô, cảm giác dường như anh đã gần cô hơn nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ đã nhoà đi mà cô viết, cảm xúc của anh như tàu ngầm mà đắm chìm xuống. Đúng lúc này, bỗng cách cửa lại vang lên một tiếng “Cạch!”, giọng nói ôm của Phù Trân vang lên.
“M, Mạc Diễm?”
Mạc Diễm hoảng hốt, vội vã giấu cuốn sổ vào trong ngăn kéo dưới bàn. Anh luống cuống, bất giác đứng lên như kẻ đang làm việc xấu bị cô bắt gặp.
“Phù… Phù Trân… sao, sao em…”
Cô ngờ vực quan sát xung quanh, có chút nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông.
“Sao vậy? Anh làm gì mà thấy em như thấy ma vậy? Mạc Diễm có gì giấu giếm em sao?” Cô mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Mạc Diễm sợ cô đi vào bèn vội đi lại gần chỗ cô trước, cản trước tầm mắt của cô. “Anh làm có gì để giấu em cơ chứ?”
“Vậy… anh đang làm gì vậy?”
Mạc Diễm thản nhiên bật cười sau khi đã điều chỉnh tâm trạng trở về như cũ, hất mặt về phía bàn làm việc.
“Anh giải quyết nốt chút công việc.” Cô nhìn qua, quả thật là một bàn đầy ấp các giấy tờ và tài liệu.
Anh đưa tay đỡ lấy vai cô, quan tâm hỏi: “Còn em thì sao? Sao lại ra đây?”
Mạc Diễm thành công di dời sự chú ý của cô.
“Em tỉnh dậy thì khát nước, nhưng nước trong phòng hết rồi nên xuống nhà lấy. Lúc đi ngang qua đây thì thấy đèn còn sáng. Anh về lúc nào vậy? Sao không gọi em?”
Anh chỉnh lại cổ áo cho cô, dịu dàng cất lời: “Anh về lúc gần 12 giờ đêm, em ngủ rồi nên không muốn đánh thức em. Em uống nước chưa?”
Cô gật gù đầu.
Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì rất vui, miệng bật cười thành tiếng, bàn tay tự nhiên đưa lên xoa đầu cô.
“Trễ rồi, vậy chúng ta đi ngủ trước nhé.”
“Ừm!”
“Ngủ ngon!”
Anh xoay lưng rời đi, dù lưu luyến nhưng cũng biết bản thân không thể vượt quá giới hạn. Cuộc sống của hai cá thể nếu muốn trở nên gần gũi hơn thì phải thường xuyên tiếp xúc. Anh thường hay trêu chọc cô hơn, thường hay nói chuyện và giải bày cùng cô nhưng tất cả chỉ dừng lại tại đấy. Trước khi cô hoàn toàn chấp nhận và thật tâm tha thứ cho anh, anh không cho phép bản thân mình đi quá giới hạn.
…
Anh rời khỏi phòng ngủ của cô, đi tới phòng làm việc của mình. Dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời nhưng anh lại chẳng hề buồn ngủ một chút nào cả.
Có lẽ là lòng không yên nên không thể an giấc.
Mạc Diễm có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, trước kia cũng từng có một thời gian rất dài anh đã chẳng thể nào chợp mắt nổi vào mỗi đêm. Đấy chính là khoảng thời gian khó khăn nhất, khoảng thời gian mà anh trằn trọc và dằn vặt bản thân khi cô rời xa khỏi anh.
Hiện tại đã tốt trở lại, anh cũng đã có thể bình yên ngủ ngon vào mỗi đêm và chờ mong vào sáng ngày hôm sau để xem bản thân nên làm gì và nên cùng cô trải qua điều gì để cải thiện mối quan hệ.
Nhưng hôm nay lòng lại bộn bề, anh vướng mắc bởi những lời mà tên Bạc Nguyên đã nói. Ngoài mặt anh xem như bản thân không để tâm nhưng chỉ có anh mới biết rõ, bản thân mình để ý những lời nói đó đến nhường nào.
Bản thân mất đi rồi anh mới biết quý trọng, càng biết cảm giác sẽ ra sao nếu lại mất đi. Chính vì vậy mà anh không muốn, không cho phép điều đấy xảy ra.
Tống Mạc Diễm anh đã nợ cô quá nhiều. Cô ấy đã hi sinh và chịu biết bao tổn thương để nhận lấy mối quan hệ toxic này, còn anh thì sao? Anh đã chẳng làm gì cả.
Chính vì vậy mà anh rất hối hận, rất muốn bù đắp những thiết xót và tổn thương đấy cho cô. Dù cho có phải trả giá bằng cả mạng sống thì anh cũng nguyện.
Hơn 1 giờ sáng, trong lúc giải quyết nốt công việc còn dang dở, anh không tài nào tập trung nổi. Buông bỏ những tài liệu trong tay xuống, anh nương theo ánh mắt mà mở ngăn kéo nhỏ ẩn trong góc tủ của bàn làm việc ra.
Không có gì bất ngờ khi trong đấy đang chứa đựng một cuốn sổ. Một ngăn kéo được làm ẩn tỉ mỉ và công phu vậy mà chỉ để đựng một cuốn sổ nhỏ bằng hai bàn tay, chính xác đấy chính là cuốn sổ nhật ký.
Anh nâng niu cầm lên một cách cẩn thận, nhẹ nhàng ôm vào ngực tựa như sợ nó sẽ trầy xước dù chỉ một chút.
Thật quen thuộc, nó không hề xa lạ gì với anh trong những tháng qua. Anh biết đọc nhật ký của người khác là điều xấu nhưng anh lại không thể không làm và còn học thuộc lèo lèo nhớ như in từng chữ một mà cô viết.
Cuốn nhật ký của Phù Trân, anh thử hỏi nếu bản thân không có nó thì hiện tại đã ra sao? Anh không nhớ cái gì gọi là kiếp trước cả nhưng nó lại là sợi dây tơ níu giữ lấy Phù Trân của anh. Từ sớm Mạc Diễm đã lên kế hoạch, khi tỉnh lại từ vụ tai nạn kinh hoàng, đầu óc anh chẳng hề có vấn đề gì cả nhưng nếu mọi chuyện cứ vậy thì anh chắc chắn vẫn sẽ không tìm được cô. Chính vì vậy mà anh đã đóng một màn kịch, ôm cuốn nhật ký của cô và lừa dối cô.
“Anh đã dùng chiêu thức bẩn thỉu nào để ép buộc cô ấy ở bên mình?” Câu nói này của Bạc Nguyên khi ấy đã làm anh hoảng loạn và lo lắng.
Cảm giác chột dạ thật khó chịu, nó khiến anh không thể đứng nấn ná tại đấy thêm nữa mà phải bỏ chạy với tâm thế trốn tránh.
Một lần nữa ôm chặt lấy cuốn nhật ký như ôm lấy sợi dây cứu mạng duy nhất, tâm trạng anh hoang mang và rối loạn đến mức toàn thân cũng vì vậy mà run rẩy theo.
Anh hít sâu vào một hơi, chậm chạp mở cuốn nhật ký ra. Mỗi khi đọc những dòng tâm trạng mà cô viết, cảm xúc của anh cũng lên xuống theo từng con chữ. Mạc Diễm như chìm đắm vào trong thế giới của cô, cảm giác dường như anh đã gần cô hơn nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ đã nhoà đi mà cô viết, cảm xúc của anh như tàu ngầm mà đắm chìm xuống. Đúng lúc này, bỗng cách cửa lại vang lên một tiếng “Cạch!”, giọng nói ôm của Phù Trân vang lên.
“M, Mạc Diễm?”
Mạc Diễm hoảng hốt, vội vã giấu cuốn sổ vào trong ngăn kéo dưới bàn. Anh luống cuống, bất giác đứng lên như kẻ đang làm việc xấu bị cô bắt gặp.
“Phù… Phù Trân… sao, sao em…”
Cô ngờ vực quan sát xung quanh, có chút nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông.
“Sao vậy? Anh làm gì mà thấy em như thấy ma vậy? Mạc Diễm có gì giấu giếm em sao?” Cô mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Mạc Diễm sợ cô đi vào bèn vội đi lại gần chỗ cô trước, cản trước tầm mắt của cô. “Anh làm có gì để giấu em cơ chứ?”
“Vậy… anh đang làm gì vậy?”
Mạc Diễm thản nhiên bật cười sau khi đã điều chỉnh tâm trạng trở về như cũ, hất mặt về phía bàn làm việc.
“Anh giải quyết nốt chút công việc.” Cô nhìn qua, quả thật là một bàn đầy ấp các giấy tờ và tài liệu.
Anh đưa tay đỡ lấy vai cô, quan tâm hỏi: “Còn em thì sao? Sao lại ra đây?”
Mạc Diễm thành công di dời sự chú ý của cô.
“Em tỉnh dậy thì khát nước, nhưng nước trong phòng hết rồi nên xuống nhà lấy. Lúc đi ngang qua đây thì thấy đèn còn sáng. Anh về lúc nào vậy? Sao không gọi em?”
Anh chỉnh lại cổ áo cho cô, dịu dàng cất lời: “Anh về lúc gần 12 giờ đêm, em ngủ rồi nên không muốn đánh thức em. Em uống nước chưa?”
Cô gật gù đầu.
Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì rất vui, miệng bật cười thành tiếng, bàn tay tự nhiên đưa lên xoa đầu cô.
“Trễ rồi, vậy chúng ta đi ngủ trước nhé.”
“Ừm!”
Danh sách chương