Edit: Tiểu Mộc
Hồng Nhạc tháng năm năm mười sáu, một tháng năm bất thường, một tháng năm đỏ tươi. Kỳ phát tình của rắn ùn ùn kéo đến.
Vì sao lại nói bất thường? Vì lúc còn ở hình thú, Phó Vọng Chi không biết đến thứ gọi là cảm giác xấu hổ, cũng không biết đến nơi nào trên ngọn núi này có thể tìm được một con rắn Cát khác để giao phối. Thành yêu mấy năm, những tưởng có thể thu liễm được phần thú tính đó nhưng năm nay hắn không muốn áp chế nữa vì lão hòa thượng đã từng nói, mọi sự đều phải thuận theo tự nhiên.
Cá chép tinh bảo hắn nên xuống núi. Dưới núi không bao giờ tận mỹ nhân kiều nga, không bao giờ tận nhân duyên giai thoại, còn bảo với xà yêu khi trở về nhất định phải kể chuyện cho nó nghe. Xà yêu khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn đi nhưng thình lình hắn nhớ lại những gì lão hòa thượng đã nói trước khi viên tịch, nhớ đến cái tên của mình.
Phó Vọng Chi, có lẽ đã đến lúc phải xuống núi rồi.
Và cứ thế, Phó Vọng Chi xuống núi thật. Hắn đi quanh quẩn dạo chơi ở nhiều địa phương khác nhau, lấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàm như tài tử Giang Nam đường đường chính chính đi trên đường, làm ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nhân gian thú vị thật, làm hắn suýt quên mục đích chính là đến để “giao phối”.
Đêm đến, cả kinh thành rực rỡ lấp lánh ánh đèn, người trên đường tới tới lui lui như nước thủy triều lên xuống, hoa lệ phồn hoa.
“Ôi! Thật có lỗi, huynh đài.” Một nam tử mặc áo bào đen thêu chỉ đỏ đột nhiên va phải Phó Vọng Chi, hắn ta nhếch miệng chắp tay xin lỗi nhưng còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã nhấc chân xoay người bỏ chạy.
“Bất vấn tự thủ chỉ có thể là trộm.” Phó Vọng Chi điềm nhiên chế trụ cổ tay người đó lại, đưa mắt dò xét tay còn lại của người này, đôi mắt thâm sâu u ám tựa hồ.
*bất vấn tự thủ: không tra xét dò hỏi mà tự khai
“Ngươi, cái tên này, sao lại thẳng thắn vậy hả?” Nam tử không hề cảm thấy xấu hổ, xoay xoay cái đầu tròn như quả dưa của mình, đưa mắt đánh giá Phó Vọng Chi từ trên xuống dưới mấy lần, lấy túi tiền ra trả lại, một tay cưỡng ép nắm chặt tay Phó Vọng Chi, một tay nắm lại thành quyền đánh nhẹ lên đầu vai y, đoạn lại làm ra vẻ lão thành nói “Kết giao bằng hữu, tại hạ là Tạ Trường An, huynh đài nhãn lực hơn người, giữa chốn giang hồ, hạnh ngộ.”
“Phó Vọng Chi.”
“Vậy, hữu duyên gặp lại.” Tạ Trường An vươn tay vẫy vẫy, tiếng vọng xa dần, chỉ còn lại cái bóng xanh biếc mơ hồ.
Phó Vọng Chi kéo áo lên liếc nhìn cổ tay mình, ừm, sạch trơn bóng loáng, cái vòng ngọc vân rắn của hắn mất rồi!
Hồng Nhạc tháng năm năm mười sáu, một tháng năm bất thường, một tháng năm đỏ tươi. Kỳ phát tình của rắn ùn ùn kéo đến.
Vì sao lại nói bất thường? Vì lúc còn ở hình thú, Phó Vọng Chi không biết đến thứ gọi là cảm giác xấu hổ, cũng không biết đến nơi nào trên ngọn núi này có thể tìm được một con rắn Cát khác để giao phối. Thành yêu mấy năm, những tưởng có thể thu liễm được phần thú tính đó nhưng năm nay hắn không muốn áp chế nữa vì lão hòa thượng đã từng nói, mọi sự đều phải thuận theo tự nhiên.
Cá chép tinh bảo hắn nên xuống núi. Dưới núi không bao giờ tận mỹ nhân kiều nga, không bao giờ tận nhân duyên giai thoại, còn bảo với xà yêu khi trở về nhất định phải kể chuyện cho nó nghe. Xà yêu khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn đi nhưng thình lình hắn nhớ lại những gì lão hòa thượng đã nói trước khi viên tịch, nhớ đến cái tên của mình.
Phó Vọng Chi, có lẽ đã đến lúc phải xuống núi rồi.
Và cứ thế, Phó Vọng Chi xuống núi thật. Hắn đi quanh quẩn dạo chơi ở nhiều địa phương khác nhau, lấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàm như tài tử Giang Nam đường đường chính chính đi trên đường, làm ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nhân gian thú vị thật, làm hắn suýt quên mục đích chính là đến để “giao phối”.
Đêm đến, cả kinh thành rực rỡ lấp lánh ánh đèn, người trên đường tới tới lui lui như nước thủy triều lên xuống, hoa lệ phồn hoa.
“Ôi! Thật có lỗi, huynh đài.” Một nam tử mặc áo bào đen thêu chỉ đỏ đột nhiên va phải Phó Vọng Chi, hắn ta nhếch miệng chắp tay xin lỗi nhưng còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã nhấc chân xoay người bỏ chạy.
“Bất vấn tự thủ chỉ có thể là trộm.” Phó Vọng Chi điềm nhiên chế trụ cổ tay người đó lại, đưa mắt dò xét tay còn lại của người này, đôi mắt thâm sâu u ám tựa hồ.
*bất vấn tự thủ: không tra xét dò hỏi mà tự khai
“Ngươi, cái tên này, sao lại thẳng thắn vậy hả?” Nam tử không hề cảm thấy xấu hổ, xoay xoay cái đầu tròn như quả dưa của mình, đưa mắt đánh giá Phó Vọng Chi từ trên xuống dưới mấy lần, lấy túi tiền ra trả lại, một tay cưỡng ép nắm chặt tay Phó Vọng Chi, một tay nắm lại thành quyền đánh nhẹ lên đầu vai y, đoạn lại làm ra vẻ lão thành nói “Kết giao bằng hữu, tại hạ là Tạ Trường An, huynh đài nhãn lực hơn người, giữa chốn giang hồ, hạnh ngộ.”
“Phó Vọng Chi.”
“Vậy, hữu duyên gặp lại.” Tạ Trường An vươn tay vẫy vẫy, tiếng vọng xa dần, chỉ còn lại cái bóng xanh biếc mơ hồ.
Phó Vọng Chi kéo áo lên liếc nhìn cổ tay mình, ừm, sạch trơn bóng loáng, cái vòng ngọc vân rắn của hắn mất rồi!
Danh sách chương