Edit: Tiểu Mộc

*cảnh báo có H*  ( >∀<)ノ

——————————————————

Màn đêm buông xuống, gió mát trăng thanh, sao sáng mơ hồ. Thứ nhiệt hỏa quen thuộc lại nhen nhón trong người Phó Vọng Chi. Hắn thẳng người ngồi cạnh bàn vuông trong nhà, miệng hớp vài ngụm trà xanh, trong lòng suy nghĩ nên áp chế cơn nhiệt hỏa này hay nên ra ngoài tìm người giao phối.

Nếu giống như chuyện lần trước mà nói, quả thực không ổn. Hỏa nhiệt áp chế vài thập niên, đã đi ngược với bản tính thông thường, trước sau gì cũng bạo phát.

Ngay tại thời điểm Phó Vọng Chi rơi vào sâu trong tâm thức của mình, Tạ Trường An đột ngột đạp cửa xông vào.

“Phó huynh!” Há miệng gọi một tiếng thật thân thiết, tay mang theo một bao vải thật to, Tạ Trường An nghiêng bao đổ “ào..ào…” trước mặt Phó Vọng Chi, chẳng mấy chốc châu quang bảo sức đã chất thành một quả núi nhỏ.

Tạ Trường An ngẩng đầu, cực kỳ uy phong gõ gõ lên bàn, tạo dáng như một cường hào sơn đại vương nói “Ở đây có thứ ngươi thích không?”

Phó Vọng Chi nâng một cái khảm cài đầu chạm trổ bằng vàng, suy nghĩ đến giá trị của nó, rồi lại nhìn về phía Tạ Trường An, trêu chọc “Những thứ này rất vô giá, ngươi nóng lòng thành thân đến thế ư, suốt đêm đi trộm một đống giá trang?”

Tạ Trường An vỗ bàn, tay chỉ vào Phó Vọng Chi nói “Gia đây đang một lòng ghi nhớ chuyện bồi thường vòng tay tổ truyền nhà ngươi đấy!”

“Những thứ giá trang dành cho nữ tử này khó lòng vừa mắt ta, vì căn bản chúng không thể sánh bằng ngọc Như Ý.” Phó Vọng Chi buông khảm cài đầu xuống, xoay chuyển tâm tư nói.

“Ngọc Như Ý, có dạng gì?”

“Ngươi đến đây.” Phó Vọng Chi đứng dậy đi về phía giường, Tạ Trường An cho rằng Phó Vọng Chi cất giấu bảo bối ngọc Như Ý dưới đệm giường nên cũng cất bước đi tới.

Bất thình lình Tạ Trường An cảm giác sau lưng có một cỗ lực, là Phó Vọng Chi dùng chưởng đẩy khiến y mất thăng bằng ngã thẳng xuống giường.

Tạ Trường An lập tức nhíu chặt lông mày, vươn khuỷu tay chống lại khuôn ngực của Phó Vọng Chi, lạnh giọng hỏi “Ngươi đang làm gì đấy!”

Phó Vọng Chi kìm chặt cánh tay của Tạ Trường An, thân dưới áp vào eo Tạ Trường An, nói vào tai y từng chữ: “Hôm – nay – ta – cần – giao – phối.”

“Đốn mạt!” Tạ Trường An lập tức trở mặt, khuôn mặt vui vẻ ngày thường biến mất.

Nhưng Phó Vọng Chi áp chế đã lâu, mắt nhìn Tạ Trường An quần áo không chỉnh tề, làn da dưới ánh trăng tỏa sáng như bạch ngọc, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Xà hình bản dâm, dục hỏa tích tụ như cao nguyên khô hạn lâu ngày đột ngột bén lửa, cháy hừng hực.

Hắn cởi tấm áo mỏng của Tạ Trường An, bàn tay lần mò về hướng mép quần, nắm kéo vứt xuống đất, để lộ đôi chân thon dài đầy sức sống.

Tạ Trường An nổi cơn thịnh nộ, trở tay nhéo vào cổ Phó Vọng Chi, các đầu ngón tay bấm mạnh, con ngươi ra sức trợn trừng, nói “Ngươi muốn chết!”

Phó Vọng Chi nhíu mày, mặc cho Tạ Trường An nhéo cổ mình, lực đạo của hai người tương đương nhau, giống như đang so thể lực với nhau. Cắn cắn cái miệng trên khuôn mặt không thành thật, hắn đưa lưỡi lướt qua răng Tạ Trường An, khéo léo trượt vào sâu bên trong.

Tạ Trường An nóng nảy, ánh mắt không khỏi lộ ra tia dữ tợn, y quơ tay nắm lấy cái gối sứ, vung thật mạnh vào đầu Phó Vọng Chi.

Phó Vọng Chi bị đánh, đầu bị nghiêng qua một bên, lập tức tỉnh táo lại nửa phần. Hắn nhìn lại đôi con ngươi trong trẻo của Tạ Trường An, thấy rõ ràng bên trong đó chính là nộ ý hừng hực quay cuồng.

Phó Vọng Chi cảm thấy mình thật sự điên rồi.

Nhưng hắn không thể khống chế được nữa.

Hắn trầm mặc cúi người, áp chế Tạ Trường An, đầu ngón tay vừa tốc hành vừa gian nan thăm dò vào nhục huyệt chặt chẽ, tay kia đặt lên nghiệt căn của Tạ Trường An.

“Phó Vọng Chi…!!” Tạ Trường An gằng từng chữ, tình dục nhanh chóng trèo lên da thịt, xâm chiếm ý chí.

“Thực xin lỗi.”

Khi Phó Vọng Chi đưa vào được ba ngón tay, tay kia của hắn cũng đang ma sát tính khí nóng bỏng của Tạ Trường An.

Chỉ thấy hầu kết của Tạ Trường An chuyển động lên xuống nhanh chóng, bụng dưới hóp vào, cơ bụng bị kéo căng, thở dốc từng cơn.

Phó Vọng Chi sờ soạng bên dưới, xoa nắn hai âm nang chắc nịch, thừa dịp Tạ Trường An không chú ý, hắn giữ chặt thắt lưng săn chắc hữu lực của y, đẩy eo ưỡn hông, mạnh mẽ tiến vào sâu bên trong thân thể chặt chẽ và ấm áp ấy.

“A a…” Tạ Trường An thuận thế ngửa cổ lên, để lộ đường cong cực kỳ xinh đẹp, gân xanh ẩn hiện, mồ hôi tinh mịn chậm chạp theo đường cong chảy xuống.

Đôi mắt đen như mực của Phó Vọng Chi trông thấy thế lại càng thâm trầm, dục vọng vô tận bắt đầu kêu gào sục sôi. Thân thể cường tráng của hắn liều chết cũng phải khóa Tạ Trường An lại.

Hắn cúi người gặm cắn đôi hồ điệp cốt gồ lên rõ nét trên lưng Tạ Trường An, hông càng ra sức hung hãn đâm thật sâu vào nơi ẩm ướt kia.

Tạ Trường An cắn mạnh môi dưới, hai chân bị tách ra tạo thành một đường cong, bắp đùi có chút phát run, tính khí dưới khố bởi vì hưng phấn mà ngạnh cứng lên dán vào bụng dưới.

Hoan lạc như nước cuốn lấy hai người, khoái cảm vừa mềm mại vừa ngưa ngứa theo dọc sống lưng từng chút từng chút lan tỏa khắp toàn thân, làm hốc mắt y đỏ bừng, buộc y không thể khống chế được tiếng rên và hơi thở gấp của mình.

Đến ánh trăng ngoài cửa cũng phải e thẹn.

…..

Tiếng xác thịt va vào nhau xen lẫn tiếng nước vang vọng khắp phòng ngủ, dịch ruột non dinh dính ẩm ướt bám vào tính khí vừa thô vừa to vừa cứng của Phó Vọng Chi. Tạ Trường An bị làm đến phát run, y cố gắng ngọ nguậy vặn vẹo thân thể tránh thoát lại giống như chủ động đón ý hùa theo. Bản tính phóng đãng của hồ ly bị làm đến lộ rõ ra ngoài, đưa y chìm đắm trong bể ái dục không đáy gần như ngạt thở. Không biết qua bao lâu, một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, Tạ Trường An cuối cùng cũng xuất ra trên giường của Phó Vọng Chi, bộ ngực của hắn không ngừng phập phồng, đường nhìn vì cao trào mà mơ hồ không chịu được, cứ như thêm bất kỳ một giây ‘lưng eo kích động’ nào y cũng sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

…..

Đầu Tạ Trường An hiện đang rất loạn, y không dám thừa nhận y thật sự rất thoải mái.

Thậm chí…

Còn có thể làm thêm một lần nữa.

Phó Vọng Chi đè Tạ Trường An ra làm ròng rã suốt một đêm, vốn hắn đã tự dặn mình Tạ Trường An là nhân loại, phải có chừng mực không thể buông thả dục vọng, nhưng thật không ngờ hắn vậy mà áp chế không được. Chết tiệt, cái tinh lực dư thừa này! Trong lòng của Tạ Trường An cũng ngũ vị tạp trần, y không biết có nên oán Phó Vọng Chi hay không, ai bảo tên tặc như y bị cưỡng còn thoải mái làm chi.

Nhưng mà, một đại lão gia như y lại bị người khác đè ra làm nhiều lần như vậy. Chết tiệt, thật mất mặt mà!

Huống chi y còn là hồ ly tinh sống trên trăm năm, bình thường ai cũng phải hiếu kính lễ độ với y, thế mà lại bị một tên phàm trần thượng giường thế này…

Thật mẹ nó phiền!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện