Tiểu nhân ngư cùng mấy người nữa được an vị ở một nơi vắng vẻ trong cung điện.
Đây là lần đầu tiên tiểu nhân ngư nhìn thấy kiến trúc hoa lệ như vậy,không khỏi thán phục loài người biết bao. Cậu vui vẻ,hào hứng chạy ra vườn hoa thưởng thức phong cảnh mĩ lệ.
Vườn hoa trong hoàng cung đủ loài hoa tươi tỏa hương mê người. Tiểu nhân ngư hết ngửi đóa hoa này đến đóa hoa kia, còn vui vẻ đến xoay vòng vòng như hồ điệp phiên phiên khởi vũ.
Tiểu nhân ngư cười rạng rỡ, khẽ ngâm nga tiếp tục xoay tròn, cũng không nhận ra sự xuất hiện của một người khác.
Hoàng tử từ xa xa nhìn thấy một bóng người ưu mĩ đang khiêu vũ trong hoa viên, chẳng hiểu tại sao trong lòng phút chốc sợ hãi, khiến chàng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia.
Chàng cất bước từ từ tiến đến.
Hắn thấy một khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết, không khỏi đặt câu hỏi:
_ "Ngươi là ai?"
Giọng nói vang lên bất ngờ làm kinh động đến tiểu nhân ngư, cậu mất thăng bằng suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Cũng may hoàng tử lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thuận thế ôm vào ngực.
Cái ôm ấm áp nháy mắt làm tiểu nhân ngư mắc cỡ đỏ mặt, thân thể như nhũn ra, không biết phải làm sao.
Bất quá, chính khuôn mặt ửng đỏ này khiến hoàng tử hiểu thế nào gọi là người so với hoa kiều. Ánh mắt hoàng tử càng ôn nhu, giọng nói rất êm rất nhẹ sợ làm kinh động đến người trong lòng:
– "Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi."
Trái tim trong lồng ngực tiểu nhân ngư bình bịch nhảy loạn, cậu vừa mong hoàng tử nhận ra lại vừa sợ sau khi chàng nhận ra sẽ chê thân phận nhân ngư của cậu.
Vậy nên cậu chỉ vẫn chỉ đỏ mặt nhìn hoàng tử bằng đôi mắt thâm thúy mà không lên tiếng.
– "Ngươi tên gì?" Hoàng tử buông tiểu nhân ngư ra, hỏi.
Tiểu nhân ngư ngượng ngùng nắm vạt áo, ngọt ngào trả lời:
– "Ta tên Hải Nặc."
– "Hải Nặc..." Hoàng tử vô thức lặp lại, chàng ôn nhu cười một tiếng:
– "Hải Nặc, ngươi tới đây làm gì vậy?"
Tiểu nhân ngư thành thật trả lời:
– "Ta tới hiến ca cho quốc vương bệ hạ."
– "Nga!"
Hoàng tử nhớ đến mệnh lệnh của mình, rồi vỗ vỗ bả vai tiểu nhân ngư, khích lệ nói:
– "Vậy ngươi phải cố gắng lên, chúc ngươi hiến ca thành công!"
Nói xong, chàng thoáng mỉm cười, sải bước bỏ đi.
Tiểu nhân ngư si ngốc nhìn bóng lưng hoàng tử, thầm nghĩ: Chàng thật anh tuấn a...
Đây là lần đầu tiên tiểu nhân ngư nhìn thấy kiến trúc hoa lệ như vậy,không khỏi thán phục loài người biết bao. Cậu vui vẻ,hào hứng chạy ra vườn hoa thưởng thức phong cảnh mĩ lệ.
Vườn hoa trong hoàng cung đủ loài hoa tươi tỏa hương mê người. Tiểu nhân ngư hết ngửi đóa hoa này đến đóa hoa kia, còn vui vẻ đến xoay vòng vòng như hồ điệp phiên phiên khởi vũ.
Tiểu nhân ngư cười rạng rỡ, khẽ ngâm nga tiếp tục xoay tròn, cũng không nhận ra sự xuất hiện của một người khác.
Hoàng tử từ xa xa nhìn thấy một bóng người ưu mĩ đang khiêu vũ trong hoa viên, chẳng hiểu tại sao trong lòng phút chốc sợ hãi, khiến chàng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia.
Chàng cất bước từ từ tiến đến.
Hắn thấy một khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết, không khỏi đặt câu hỏi:
_ "Ngươi là ai?"
Giọng nói vang lên bất ngờ làm kinh động đến tiểu nhân ngư, cậu mất thăng bằng suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Cũng may hoàng tử lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thuận thế ôm vào ngực.
Cái ôm ấm áp nháy mắt làm tiểu nhân ngư mắc cỡ đỏ mặt, thân thể như nhũn ra, không biết phải làm sao.
Bất quá, chính khuôn mặt ửng đỏ này khiến hoàng tử hiểu thế nào gọi là người so với hoa kiều. Ánh mắt hoàng tử càng ôn nhu, giọng nói rất êm rất nhẹ sợ làm kinh động đến người trong lòng:
– "Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi."
Trái tim trong lồng ngực tiểu nhân ngư bình bịch nhảy loạn, cậu vừa mong hoàng tử nhận ra lại vừa sợ sau khi chàng nhận ra sẽ chê thân phận nhân ngư của cậu.
Vậy nên cậu chỉ vẫn chỉ đỏ mặt nhìn hoàng tử bằng đôi mắt thâm thúy mà không lên tiếng.
– "Ngươi tên gì?" Hoàng tử buông tiểu nhân ngư ra, hỏi.
Tiểu nhân ngư ngượng ngùng nắm vạt áo, ngọt ngào trả lời:
– "Ta tên Hải Nặc."
– "Hải Nặc..." Hoàng tử vô thức lặp lại, chàng ôn nhu cười một tiếng:
– "Hải Nặc, ngươi tới đây làm gì vậy?"
Tiểu nhân ngư thành thật trả lời:
– "Ta tới hiến ca cho quốc vương bệ hạ."
– "Nga!"
Hoàng tử nhớ đến mệnh lệnh của mình, rồi vỗ vỗ bả vai tiểu nhân ngư, khích lệ nói:
– "Vậy ngươi phải cố gắng lên, chúc ngươi hiến ca thành công!"
Nói xong, chàng thoáng mỉm cười, sải bước bỏ đi.
Tiểu nhân ngư si ngốc nhìn bóng lưng hoàng tử, thầm nghĩ: Chàng thật anh tuấn a...
Danh sách chương