Đã được hai tháng kể từ khi cả hai người chính thức trở thành một thành viên trong gia đình Donquixote . Homing và Maiya rất cưng chiều cùng yêu thương hai người giống như con ruột , Rocinante và Doflamingo coi hai người như anh chị ruột thịt . Mặc dù trong khoảng thời gian đầu thì Doflamingo lại khinh thường và không tôn trọng hai người nhưng với tất cả những kinh nghiệm ? Việc thay đổi một quan niệm của một đứa trẻ là quá dễ dàng như trở bàn tay .
Hiện giờ cô đang ở trong khu vườn của nhà Donquixote , cẩn thận chọn những bông hoa đẹp nhất để trang trí cho phòng khách trong nhà . Mọi thứ đều im lặng cùng thanh bình cho đến khi ...
" Haruki tỷ ! " Tiếng gọi đầy đáng yêu của Rocinante hay chúng ta còn gọi sau này là Corazon . Cậu phấn khởi chạy đến chỗ của cô , ôm chầm lấy eo của cô thật chặt .
" Roci , ngươi đừng như vậy . Nếu như ngươi lỡ trượt chân thì như thế nào ? Ta và anh hai cũng không muốn ngươi phải bị thương ah ? " Cô cười nhẹ khi nhìn xuống cậu , hai tay nâng cậu lên để gương mặt cậu ngang tầm với cô .
" Em xin lỗi ..." Roci bối rối nói , hai tay ôm chặt lấy cổ của cô .
" Không sao Roci . Ta chỉ cần ngươi đừng làm như vậy nữa là ta đã yên tâm rồi ." Cô lắc đầu rồi hôn lên trán của cậu một cách yêu triều trước khi nhìn xung quanh .
" Dofla không đi cùng với ngươi ? " Roci lắc đầu đáng yêu trước khi chỉ về phía ngược lại khi cậu đến .
" Không . Dofla-nii đang ở cùng với Haruto-nii . Anh ấy muốn đọc sách cùng với Haruto-nii ! " Roci phấn khởi nói khiến cho cô cười khúc khích .
" Như vậy sao chúng ta không đi vào bên trong nhỉ ? Ngươi có muốn ăn bánh quy không ? " Cô đặt Roci xuống rồi một bên thì nắm lấy bàn tay nhỏ của Roci còn tay còn lại thì ôm những bông hoa đã được cẩn thận cột lại .
Rocinante phấn khởi nắm chặt tay của cô và không ngừng đung đưa tay cô trong suốt quãng đường đi về nhà . Khi vừa mới bước vào bên trong , cả hai người lại nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ trong phòng khách .
" Haruto-nii ! Ngươi có thể làm lại thứ đó không ? " Tiếng nói đầy ngây thơ cùng vui vẻ của Doflamingo vọng ra ngoài khiến cho cô cười nhẹ . Ai có thể nghĩ được một tiểu nam hài ngoài lạnh trong nóng đầy đáng yêu như thế này lại có thể trở thành một Đại Hải Tặc đáng sợ trong tương lai cơ chứ ?
" Được thôi . Nhìn kỹ nhé Dofla ." Sau Doflamingo chính là giọng nói nhẹ nhàng của anh . Cô và Rocinante vừa kịp bước vào khi anh đang biểu diễn một màn múa rối cho Doflamingo . Dưới những ngón tay linh hoạt của anh , con rối chuyển động thật nhịp nhàng cùng tự nhiên như một con người thật .
" Anh hai , Dofla lại muốn xem diễn rối nữa sao ? " Haruki cười khúc khích khi cô nhìn thấy gương mặt đầy sự yêu thích cùng say mê của Doflamingo . Cô thả tay của Rocinante ra rồi bước đến chỗ của hai người , ngồi xuống bên cạnh Doflamingo .
Doflamingo khá bất ngờ khi thấy có người ngồi bên cạnh hắn , và khi hắn nhìn lên thì thấy người chị gái hắn yêu quý nhất . Hắn ngay lập tức ôm chặt lấy eo của cô rồi hôn lên má của cô .
" Haruki tỷ ! " Cô chỉ cười nhẹ , đặt bó hoa lên bàn rồi ôm lại hắn .
" Nhìn ngươi có vẻ như rất thích thú với những con rối nhỉ ? " Doflamingo cười cười khi nghe thấy cô nói .
" Đương nhiên ! Vì nó khiến cho ta cảm thấy ta đang điều khiển tất cả của bọn hắn và bọn hắn không thể làm gì ngoài nhìn ta làm điều đó ! " Doflamingo phấn khởi nói .
Tính cách của Doflamingo vẫn như trong nguyên tác , đầy kiêu ngạo cùng ngông cuồng . Nhưng lại có sự khác biệt chính là có hai người và hắn yêu hai người nhất trên thế giới này .
" Nhưng Dofla-nii ... không phải điều đó quá tàn nhẫn hay sao ? " Rocinante rụt rè nói khi cậu nép vào bên người của Haruto .
" Chúng ta là Thiên Long Nhân ! Những kẻ bần tiện ngoài kia không xứng đáng để có thể nói chuyện hay nhìn vào chúng ta ! " Doflamingo khó chịu đáp lại . Mặc dù hắn rất yêu quý Rocinante nhưng em trai hắn lại có tính cách quá yếu mềm cùng nhút nhát , trái ngược hoàn toàn với hắn .
" Dofla , ngươi cũng đừng như vậy với Roci . Em ấy vẫn còn nhỏ ." Haruki nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc ngắn màu vàng óng của hắn , rồi tiếp tục cắm những bông hoa vào bình hoa trên bàn .
" Nhưng ! " Doflamingo bĩu môi .
" Nào nào , cha và mẹ có lẽ sắp trở về rồi . Các ngươi nên đi tắm đi , ta và anh hai sẽ đi làm cơm ."
" Vâng ~ "
Doflamingo cùng Rocinante đồng thanh nói trước khi cả hai nhảy xuống khỏi chiếc ghế sopha và chạy vào phòng của hai đứa nhanh chóng .
" Thật không muốn hai đứa bọn hắn phải chịu đau đớn ah ." Anh cười nhẹ khi nhìn theo hai người Doflamingo .
" Nhưng chúng ta buộc lòng phải làm như vậy . Nếu không thì sẽ có một lỗ hỏng lớn bên trong kế hoạch cùng quy luật của thế giới này ." Cô nói , tay đặtr chiếc bình hoa vào chính giữa cái bàn .
" Nhưng cha và mẹ lại không phải là một mắt xích ." Anh mỉm cười , tay chơi đùa với con rối mới nãy .
" Còn bao nhiêu ngày nữa thì cha mới chuyển đi ? " Cô ngẩng đầu lên khỏi bình hoa , nhướng mày .
" Tầm khoảng chưa đến 2 năm . Dù sao thì Dofla cũng đã được 6 tuổi ."
" Vậy sao ... thật nhanh ah ." Cô đột nhiên cúi đầu xuống , trầm mặt khiến cho anh phải nhìn cô , tay đặt con rối xuống .
" Có chuyện gì ? " Cô chỉ cười buồn trước câu hỏi của anh , tay nâng niu những cánh hoa .
" Anh ... có nhớ bọn hắn không ? " Haruto sững người , mắt trong bất giác nhìn vào hư không .
" Có nhớ không ? " Anh thì thầm trước khi cười nhẹ .
" Đương nhiên là nhớ rồi . Sao có thể không nhớ chứ ? "
" Không biết Marco ca sao nhỉ ? Lần cuối cùng ta gặp hắn là trước khi ta rời đi sau ngươi ... Hắn có vẻ như không tiếp thu sự rời đi của chúng ta dễ dàng ..."
" Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được thứ gì . Chúng ta cũng sẽ không rời đi thêm bao lâu ... "
" Vì đã có Phân Tách đúng không ? " Đôi huyết mâu dần bị bao phủ bởi một màn sương mù .
" Nếu như muốn kế hoạch thành công thì đó chính là cái giá phải trả ." Anh trả lời khiến cho cô càng thêm sững sờ .
" Từ lúc nào mà anh đã trở nên máu lạnh cùng vô tâm như thế này ? Em không nhớ rằng anh lại có thể nói câu đó ah ." Anh nhướng mày nhìn cô , đôi mắt không chứa một cảm xúc nào.
" Vậy thì sao ? Anh vô tâm , anh nhẫn tâm ... không phải tất cả đều là tốt cho bọn hắn sao ? Và em từ lúc nào lại quan tâm đến điều này ... Anh nghĩ anh mới nên là người phải nói câu đó chứ ."
" Anh đã thay đổi nhiều kể từ khi chúng ta hoàn thành Phân Tách ... Có phải đã có chuyện gì xảy ra trong lúc thực hiện giai đoạn cuối không ? " Cô lo lắng nói nhưng anh chỉ lắc đầu.
" Không . Nó không gây bất cứ tổn thương nào lên anh nhưng có lẽ về phần linh hồn cùng cảm xúc đã có sự tác động không nhỏ ..." Anh đưa tay lên ngực trái , siết chặt .
" Như thế nào ? " Cô đứng dậy , tiến đến bên anh rồi ngồi xuống.
" Có thể nó đã tách cảm xúc của anh ra thành những nhân cách khác nhau ... Có lẽ cảm xúc ' hạnh phúc ' đang ở đâu đó ngoài kia ..."
" Anh không thể xác định được ? " Cô luồn hai tay qua rồi ôm chặt anh .
" Không . Anh chí có thể đoán rằng có lẽ 'anh' hiện giờ chính là đại diện cho cảm xú- Không , nói đúng hơn là sự vô tâm cùng nhẫn tâm như em đã nói ."
" Em không cố ý ... nhưng tại sao em lại không bị như anh ? "
" Anh không biết nhưng anh nghĩ đó là một điều may mắn của em ." Anh lắc đầu .
" Nào , chúng ta nên làm cơm trước khi cha và mẹ trở về ." Anh đứng dậy , cầm theo con rối tiến vào phòng bếp .
" Vâng .." Cô đứng dậy , nhìn lại bình hoa vừa mới được cắm rồi sau đó cất bước đi theo anh vào phòng bếp với sự im lặng khắp quãng đường cùng cả lúc bên trong bếp .