' Thatch ca , hãy tìm bọn ta ... trước khi tất cả quá muộn ..'

Thatch nhìn xung quanh nơi anh đang đứng , cố gắng nhìn thấy được một thứ gì đó trong màn đêm mù mịt trước mắt .

Xung quang Thatch không hề có gì ngoài một màu đen tuyền , anh không thể nhìn được bất cứ thứ gì ở đây hay thậm chí là nghe được âm thanh nào . Anh đã gắng sức chạy khắp nơi này nhưng anh luôn có cảm giác rằng anh chỉ đang chạy thành một vòng tròn . Dù anh có chạy thẳng hay rẽ hướng khác thì anh vẫn không thể xác định được hướng anh đang chạy là đâu .

Thatch cảm giác như anh đã đứng ở bên trong đây được nhiều tiếng liền , có lẽ đã được một ngày rồi . Anh có lẽ đã sắp phát điên rồi , chỉ muốn được nhanh thoát ra khỏi nơi này và gặp gia đình của anh ...

Lão cha ....

Marco ....

Izo ....

Jozu ....

Haru-

Ngay khi chỉ vừa thoáng nhớ đến được cái tên đó , đầu của Thatch như bị một chiếc búa đập vào khiến anh không kìm được mà hét lên một tiếng đau đớn .

' Thatch ca ... '

Thatch quay đầu nhìn về hướng giọng nói . Vẫn không nhìn thấy được gì .

' Thatch ca .... '

Thatch lại cố gắng quay đầu nhìn xung quanh , lần này anh nhìn thấy được một tia sáng loé lên trong chớp nhoáng trước khi vụt tắt . Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để Thatch xuất hiện một tia hi vọng .

" Haruto !! " Thatch gào lên .

' Thatch ca , ngươi đang ở đâu ? '

" Haruki !!! "

Thatch nhìn thấy được mái tóc đỏ quen thuộc ở phía trước , không chần chờ mà dốc hết sức chạy về phía bóng dáng đó nhưng dù anh có cố đến như thế nào thì bóng dáng đã vẫn không thể chạm đến .

' Thatch ca ... làm ơn hãy nhanh lên ... '

' Bọn ta không thể nhớ được các ngươi ... '

' Bọn ta đang rời đi ...'

' Nếu như không thể gặp nhau trước thời điểm đó thì bọn ta sẽ vĩnh viễn không thể nhớ được các ngươi ... '

' Làm ơn Thatch ca ... '

" Haruki !! Haruto !! Các ngươi phải nói cho ta biết các ngươi đang ở đâu ! " Thatch gào lên trong tuyệt vọng .

' Bọn ta đang ở - ' Và tất cả chìm trong một màu đen kịt , không còn âm thanh quen thuộc nữa , chỉ để lại một bầu không gian đầy tĩnh mịch . Thatch tuyệt vọng nhìn xung quanh , cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia thêm một lần nữa nhưng dù anh có cố gắng đến thế nào , có tuyệt vọng đến thế nào thì anh vẫn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài một màu đen vĩnh cửu .

' Thatch ! '

Thatch quay đầu về phía nơi phát ra giọng nói đó . Anh nhận ra rằng đó không phải là giọng nói của hai người nhưng là của một người khác , một người nào đó mà anh quen biết .

' Thatch ! Ngươi mau tỉnh dậy ! '

Giọng nói đó vang vọng khắp nơi , anh cố gắng tìm kiếm nhưng dường như tất cả chỉ là một hành động vô dụng .

' Thatch ! '

' THATCH !! '

Thatch bật dậy , mồ hôi ướt đẫm cả người anh , đôi mắt anh trợn to trong sợ hãi , anh thở hồng hộc , cố gắng lấy vào không khí xung quanh nhiều nhất có thể . Anh cảm thấy có một bàn tay đặt lên lưng anh và nhẹ nhàng vỗ .

"Thatch , ngươi gặp ác mộng sao ? " Đó là Jozu . Trên gương mặt của Jozu hiện lên vẻ lo lắng cực độ khi nhìn thấy người anh em của mình như vừa mới sắp chết đuối .

" Jozu ? Jozu ... " Thatch nhìn qua Jozu , lẩm bẩm . Thatch nhìn xung quanh , nhìn thấy những thành viên khác cũng có mặt và đang đứng xung quanh giường của anh , lo lắng trên gương mặt họ . Có sự có mặt của Izo , Marco , Shanks .

" Jozu ... Bọn chúng ... Ta thấy bọn chúng ... " Thatch run rẩy nói , nước mắt chảy xuống gương mặt đã đẫm mồ hôi . Lời nói của anh khiến cho tất cả mọi người sững sờ nhìn anh .

" Ngươi nói gì vậy ? Ngươi gặp bọn chúng ở đâu ? " Marco ngay lập tức lên tiếng . Bây giờ anh đã thay một bộ đồ khác của Marco của thế giới này , một chiếc quần tây , áo thun trắng đơn giản .

" Trong giấc mơ ... Ta gặp bọn chúng ... Bọn chúng nói ... " Thatch hơi ngừng lại , cố gắng nhớ lại những gì hai người đã nói với anh trong giấc mơ .

" Nói cái gì , Thatch ?! " Marco bị Izo chặn lại , anh nhìn sang thì chỉ thấy Izo lắc đầu rồi vỗ nhẹ lên lưng anh .

" Ngươi hãy để hắn nói xong đã . Ta biết ngươi không giống như bọn ta nhưng hãy tôn trọng hắn . Tất cả chúng ta đều rất muốn biết bọn chúng ở đâu nên ngươi không cần phải gấp gáp đến như vậy ." Izo nói .  Marco hơi ngập ngừng một lúc rồi mới gật đầu , lùi lại đằng sau .

" Ngươi tiếp tục đi ." Izo nhìn sang Thatch rồi ngồi xuống cạnh Thatch .

" Ta mơ thấy ta đang ở một nơi ... " Thatch hơi run rẩy nói ." Nơi đó không có bất cứ thứ gì ... Tất cả những gì ta có thể thấy là một màu đen ... "

" Ta không nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ thứ gì ... Ta cố gắng tìm đường thoát ra khỏi nơi đó nhưng dù ta có chạy đến như thế nào đi nữa thì ta vẫn không xác định được rằng ta đang ở nơi nào ... "

" Rồi đột nhiên có một cơn đau đầu ập đến ... Cảm giác như có ai đó đập đầu ta vào tường liên tục vậy ... " Thatch thở dài .

" Rồi ta nghe thấy giọng nói của bọn chúng ... Bọn chúng nói những điều rất kì lạ khiến cho ta không thể hiểu được ... "

" Bọn chúng nói gì ? " Jozu hỏi .

" Bọn chúng nói rằng ta hãy nhanh lên và tìm bọn chúng ... Nói rằng bọn chúng đang dần quên chúng ta ... Nói rằng nếu như chúng ta không nhanh chóng tìm thấy bọn chúng thì sẽ không còn đường quay trở lại nữa ... "

Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe từng lời nói của Thatch . Từng câu nói sau này khiến cho tất cả bọn họ ngày càng khó chịu và lo lắng . Vì cái gì hai người lại quên bọn hắn ? Vì cái gì nếu như không tìm thấy hai người nhanh chóng thì mọi thứ sẽ không thể quay lại nữa ?

" Bọn chúng có nói gì khác nữa không ? Có manh mối nào có thể dẫn chúng ta đến chỗ bọn chúng không ? " Shanks nói .

" Ta có hỏi nhưng chưa kịp nghe bọn chúng nói xong thì đột nhiên bọn chúng biến mất ... Ta không thể nghe thấy bọn chúng nữa và ngay sau đó thì ta liền tỉnh dậy ... " Thatch lắc đầu .

" Nếu như chúng ta không biết được chính xác bọn chúng ở đâu thì chúng ta sao có thể tìm được cơ chứ ? Chúng ta còn không biết bọn chúng có ở thành phố của chúng ta không ?! Làm thế quái nào mà chúng ta có thể tìm được cơ chứ ?! " Marco tức giận nói .

" Marco , ngươi bình tĩnh lại ."

" Ta sao có thể bình tĩnh được khi mà ta biết được rằng khả năng chúng ta mất đi bọn chúng rất lớn !? Khi mà ta biết được rằng trong khi chúng ta vô vọng đi tìm bọn chúng thì bọn chúng đã không còn nhớ đến chúng ta ?! " Không một ai lên tiếng phản bâc lại Marco vì chính bọn hắn biết rằng những gì mà anh nói chính là sự thật . Bọn hắn mặc dù không muốn thừa nhận điều đó nhưng sự thật đang ở trước mắt thì làm sao có thể phủ nhận điều đó được .

" Marco ... Dù sao thì chúng ta vẫn có cơ hội đúng không ? Dù sao thì nếu như chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn mọi thứ thì tại sao không nắm bắt nó ? Còn hơn rằng chúng ta biết rằng chúng ta có thể cứu bọn chúng nhưng lại bỏ qua nó ? " Thatch lên tiếng . Marco quay đầu nhìn chằm chằm anh , cho đến khi Marco khuỵ xuống , gào khóc .

Marco đương nhiên không muốn tin cái sự thật đầy đau đớn đó nhưng dù anh có cố gắng như thế nào đi nữa , cố gắng nghĩ theo hướng tích cực hơn nhưng anh vẫn không thể không làm lơ nó được . Những người xung quanh anh có thể vẫn là những thành viên trong gia đình anh nhưng họ đã có một kí ức mới , một cuộc sống mới , những kí ức của kiếp trước có thể đã quay trở lại nhưng sự đau đớn nó mang lại vẫn không thể so với anh . Chỉ vừa mới ngày hôm qua , thứ sự kiện chết tiệt kia vẫn còn in đậm trong kí ức anh ... Cảm giác chết tiệt kia vẫn còn lưu lại trên bàn tay anh ... Anh vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt của hai người ... Sao có thể không chứ ?

Sao anh có thể không nhớ được nó cơ chứ ?




Khi anh chính là người đã g̷̢̛͈͇̲͍̩̖̤̪͙͌͋̈́̇̑͐́͆͘͜ͅi̵̢͙̹̘̺̖̞̪̟̬͚̟̩̱̖̣͔͇͓̻͈̼͍̹͓̼̭͙̟̟͙̫͒́̍̾̀͂̊̂̈́̉͊́̚͜͝͠ͅͅͅế̵̡̡̲̲̜͖͙̘̺͔͉͎̘͔͔̱̙̩̰̮̳̮̰̩̠̽̍͗͌͂̄̂̈́̂͆͑̆̽͐̓͘͝ͅt̴̡̧̰̳̟̠̳̣̺͙̯͎̰̭̱͕͚̘͉̼̲̥͕͑̊͑̈́̏̀͜ ̴̯̈́̉͌̂͒͂̊́́̀̍̈́̂̽̚h̷̨̢̧̨̨̢̧̢̡̢̛̩̺͎̤͕̰̦͇̭̫͕̺̥̘͚̫͇̜̖̩̟͉͚̺̮̟̪̼͕͈̮̺̲̘̯̳͎͙̭̘̺̪̬̬̺̤͍̮̻̩͖̗̠̀̆̈́̋̌̑̅͒̋̐͐́̄͊̒̉̈̔̇͛̋̀̔̓̽͛̇̓̌͋̓̿̂̕̕̕͜͜͠ͅͅā̵̧̡̢̢̡̛̻̭̖͙̗̻͕̯̜͓̜̫̺̘̝͇̘͖̱͚̲͚̹͖͖̘̜̗̹̲̱̥͇̙̓̎́̽̒͑̀̅̏͌̽̅̾̓̊̀̎̃͒̄́̃̀̓̐̌̊͗̿̊͛͂̔̈́̿͒̈́͛̀̄̉́̋̕̕̕͘͘̚͘̕͝͝͝͝͝͝͠͝i̶̢̡̡̨̨̛̻̫͉̠̥̤̩͖͚̹̯̺͔̭͓̦͍̲̝̲̦̟̰̬͍͎̫̼̙̮̦͍̖͓̮̜̫͈̻͔̭̫̱̤̖̠̰͉͇̼̦̞̻͕̠͇̱̱̥̱͍̤͎̰̦̪̗̳̹̗̘̝͇̎͆̽̽̎̈̄̊̊̄̎̉͒͑̅͋̒͛̔̐̈́̒͌̃̾͋̒̃̑̂̉̆͐̽̾̽̊̈́͐͂̐̌͗́͘̚͜͜͝͝͝͠͝ͅͅͅ ̴̛̛̛͎͈̈̔͛̏̔̽̃̏̈́̍͆̊̅̈̃͒̍͗̂̋̈́̃̅̍͋̂̂̓̐̄͋͒͒͛̈́̾̏̑̍̅̑̊͂͗̃̑̈̈́͋̾̅̆́̏̈͑͌͂̒̾̊͗̾̆͋̉͆̀͋̏̋̌́̅̂͌̒̀̉͘͘͘̚̚͝͠͝͝͝͝ņ̵̡̢̳̯͍͖̰̟͖̮͖̰̞͎̅͜͝ͅģ̴̡̨͍̙̻͕̫͙͇̯̮̩̩̂͆̂́̂̀̿̈̔̀̀̇̀̀̽͑͒̄̐̽̇͑͗̍͒́̄̄̂̍̉͗̍̆̓̀͆̑̏͗̈́̈́̓̌͒̾̽̓̅̉͘͘͠͝͝͝ų̷̴̨̧̨̢̧̛̛̛̞̺̪͖̙̦͔̜̮̘̣͙̲̪͕̪̤̰̱͔̱̜͙̼͖̖̩̥̻͇͍̰͎̳̜̥̬̦͖̭͙̱͕̝̗̺̙̱̫̥̗̟̠̬͈̮̲͉̟͚̱̻̤̹̰̘̟͙̯̱͎͕̱̼͈̼̪̤̝͎͓̩̭̯̺͉̮̭̙͈͍͕̻̺͈̗̮̻̯͙͉͙̗̙̘̗̹̙̗̯̲͓̉͒̔̌̔͑̅̑̏̅̈́́͐̍̈̂̀̈̓͗͒́͊͐̈́́͊̍̐̑̇̊̿̄͛̊̌̂̃̏̄͗̌͐͒͒̈́̈́̽̈̈̈́̋̈̌̃̉̄̔̊̿̐̓̕̕̚̚͘͘͜͜͜͝͝͠͝͠͝͝ͅͅͅͅͅị̴̧̨̨̢̫̭̘̞̬̫̹̱̞̪͈̻̭̦̰̳̜̩̘͙͖̜̬̝͓͖̭̩̯͇͓͇̬̺͓̼̼͕̻̗̝͎̲͕̙͚͇̮̘̀̄̃͂́̒͐̈́͑̅̑̑̓͊͌͒̓͒͒̐͂̾̏́̓̈́͋̏͗̒͛̃̾͊͘̚͜͜͝͝͝ͅ ̴̡̢̛̛͔͎̪̲̦͔̲͍̱̻̮̘̝͇̪̳̤͖̲̱͚̮͇̦͖̞͚͔̮̭̞̩̠̣̗̭̙̦̱͎̜͙͔͎̬̲͖̳͋̎͒́͐͆̃̐̑͑͗̊̍̒̀͊̀̈́́̆̍̐̓͗̽̾̓͂́͑͋͐͌̊̓̍̾̅̐̂́͋̽̅̏͋́̌̿̓̐̀̍̒͋̾̕̚͘͘͜͜͜͜͝ͅͅ.̷̨̡̨̧̨̧̧̢̡̡̧̢̛̛͈̥̜̗͇̼̰̣̜̲̗̳̳̳̦̮̫̬̙̜̝͖̳̳̻̪͍͉̭̲͇̣̥̙̱̖̮͚͓̱̳̘̰̤̳̖͕͇̥̘̗̩͖̞͔͇͇͔͔̭͚͓̠͉̳̻͔̗͍̠̹̩͈̖̩͇͇̰̙͎̼̲͍̣̫̻̳̜̼̭̼͖̰̻̖̤̳̜̰̘͓͕̭̱̗̥̞͇̺͇͎͎̻͍̯̺̥͙̪̰̪̹̜͛͌̽̂͂͋̀̄̏̂̾̎̇̀̆̄̌̾̏̿̈́̑͌̍͛̔̉͆͊̾́͒͗̇̇̽͑̎͐̈́̒́̓́̔͐͑̀̿̿̆͑̏̾̆̈́̿́̓̋̂̈̾͋̏̊́͒̋̏͗̂͐̒̃͋̿̃̂̀͆͑̂̃̄͑͗́̔͗̎̒̄̌͗͆̇͌͐̾̋̂͊͗̂̆̈́͒̏͂̓̑̾̈́̈́̄̆͌̕̚̚͘̚̚͘̚̚̚̚͘̕̚͘͜͜͜͝͝͝͝͝ͅͅͅͅͅͅ.̶̢̢̡̢̛̖͖̹̭̣̿̈́́̉͆̄̒̿͐͋͑͑̆̈́̈́̀͛̍̐̒̄͂́͗́̅̀̌̑̅͠͝͠




K̸̡̨̡̛̗̬͕̮̝̝̠̪̠̝̭͖̦͈̲̜͙̝̰̫͔̟͇̲̝̆͒̈́̆̒̎͐̾̓̉̈́̎̀̀̎̄̓̀̅̉͛͘̕͜͜͜͠͝͝ͅh̴̢̜̘̫̼̲̣̻̱̩̭̬͈͉̲̬̎͑̓̓̑͂̎́̿̒̿͑̀̾́̈́͘͝͝i̵̧̨̧̛̻̻̭̬̤̦͖̪͎̮͇̠͉̗̲͎̪̙̼̩̮͖̖̞̠̙̘̣̹͚̭̰̟̤̜̻̣̘̇̀̾̾̌̄̾̿̃̋́̈́̅̕͝͝ͅ ̶̫͕̖͓͚̬̗̖͖̥̼͉̳̪͔̯̰̭͍̲̩̉̂̒̊͆̀̓͊́̈̎̽͜͝ͅc̷̙̙̰̦͚͕̥̹͓͓̺̝̎̇̀͑̓̋͌̑̈́̑͋͑̈̈́́͌͆̿̏̇̇̂́̀̇̈́̊̚͘̚͝͝͝h̵͕̣̝̬͖̮̟̫͉̠̅̔̇̽͋͒̈́̃̀̕͜í̵̡̧̧̛̟̪͚̤͉͖̰̺͍̳̗̙̲̦͙͓͔͚̞̬̗̯̪͎͔̗̗̜̳͌̎̾͛̋̊̎̋́̓̏̋̿́̕͜͜͝͝͝͝͝͝n̵̨̨̨̧̼̭̫̹͇̺̠̹̤̯͚̪̩̭͉͖͎̥̫̠̠̬̠̹̗̜̱̭͇̳͉͓̎͌͘ḣ̵̡̡̨̛̖̩̘͓̫̥̞͔̩̍̉̉́̈̃̈͒͐̑̅̍͛͂̈́̎̓̊́̍̑̂͆̑̈́̒̀͌̉́͑͂̈́̆͑͛͐̔̕͘͝ ̷̨̡̧̛̛̜̗̰̙̤̹͎̪̬̰͐͊̍͗̈́̆̌̃̀̑̔̉̌̂̐̅̋̃͆͊̌̓̽̐̈̍͌̽̈́͒̕͘͘͘͝͝͝ͅđ̵̧̛̛̘̤͚̗̘͗̈́̐͋͐̉̽͌͊͊̒̑̀̎̈́͌̃̏̄̑́͒̈́̐̓̀̾͌̋̾̏̃́͌̚̚̕̕͝͝͝͠ô̶̢̨̰͙͉̜̬̘͕̄̀̔̐̐͂̍̋̌̿͌̑̊̔͂̓̈̽̃̎̑͐͑̈́̂͋̈͛̓͂̚̕͝͠͝ͅi̸̩̻̖̖͌̎̐́̏̉̂͆̎̈́́̈̈́̐̊̌̔͑̔̒̿̌͊͐̍͆̀̉̓̐̅́̿͝͝͝͠͠͝ͅ ̷̡̡̛̛͈̼̤̰̺̮̥͎̰̣̩̦͓͙̙̘̯̝̯̀̃̍̆̍̀̓̈́͆̾͒̀̓̓̈̕̚͜͠͠t̵̢̢̢̛͚͚̘̮͕̥̖̫̦͍̙̭͎͈̠̺͈̳̟̗̟̗͇͎͕̟̟̺̝̖̩̼̀̅̾̑͑̌͂͆̓͊̍̈́͆̀́͑̚͜ä̵̡̢̢̨͈͓̖̣̺̬̜̮̻̭͉̖̣̬̣̠̬̩̳́̾͒͌̒̈́̐̃̉̈́͊̂͗͌̉̋̇͌̃̎̚̕͘̕͜͝͝͝ͅỳ̴̨̛̖̙̻͇̳̱̤̞͈̝͔̗̼̹͓̗̱̹̣͎̤̝̀̊̾̈́͛͌̐̋̈́̓̈́̔͑̆̿̂́̆̀̓͊͊̀́͋̅̋̈́̚̕͝ ̶̢̧̢̧̨̨̙̗̞͎̘̦̠̦̖̣͍͔͎̟͔̀͊͒̕̚n̶̨̢̛͔͎̣͉̗̤̲̞̳̮̘̜͎̜͇̝̥̼̠̲͚̙̰͇͖̣͚̯̼͓̐́͒̽͆̉̐͐̈͂̀̀̽̌̓̕à̶̛̪̱̣̭͓̱̼̯̖̲͔̰͖̮̝̳̫̮̿̀̌́̓̈͋̒̓́͛͂̿̿̔͗̾̈̄͆̂͌͆̾͛͌̚͝͠ͅy̶̨̡͖͍̪̜̱̖̦̰̖̙̝̭͇̠̪̩̪͈̖̳̩̺̞̩̻̔̋̀͗̈̋̃̔̋͑̏͋͋̆̋́̽̒̓̃̎̚̚͘̚͜͜͜͝͠͝͠͝ ̸̢̛̻͖̺̩̼̪͚͇̼̪͈̼̜͚̱̝͉̹̫͓͕̠̝̠̬͕͚̰̜̯̟͒̅͊̀̀̉̃̐̇̓̾̐̒͋͒͒̈̂̌̿̋̈̈́̓͗̋̾̈͗̈́͘͠͝ͅđ̷̧̨̨̞͉̰̜̣̲̹̪̻̳̲̥̯͈̼̞͎̘̞̣̱̣̑̇͜͜͜ͅą̶̢̛̭̞͉̮̃̐̇͌ ̵̡̡̝͕͇̳̙͖̟̱͍̖̼͕̜͉̲̗̱̖̪̼͈̬̯̅̏͂͂̔̈́̓̈́͝͝đ̶̟̩̱͇̫͎͔̠͖̘͍̫̗̣̱̜͔̖̣̪̩̿̆͊̓̂̿̌͆̈́̅̚͝ͅͅͅặ̵̧̢̢̛̟̪̱̬͓͍̻̖͚̼̲̣̬̲̼̤͇̦̺̳̙̜̣̱̳̗̥̻̖͈͗̓͑̀̏͂̿͌̔̄͗̑̍̅̊͗̀́̽̾̃̿͘͜ͅͅţ̵̨̡̧͓̘͎̗̠̫͓͍̯̬͈̭͕̖̘̘̞̳͈͕̖̺͇̣̗̱̯̺͉̤̈́͋̐̃̆̋̈́̒̌͆̆̄̎̒͌̓̾̄̅̓̎̒̀͂̉͆̂̿̚̕̕͝͝͠ ̶̧̨̤͔͉̰͇̮͇͔̪̭͎͚̱̖̩̰̗̗̩̫̫̅̂̈́̉͆̊̉͗̿̽͋̉̆̈͋͑̏̑̇̌̓͒͂̌̏̍͒̊̈́̈́̊̄͂͘͘͝͝͠ͅͅͅļ̸̧̨̡͓̪̳͙͎̙̺̯̣̳͙̺̞̹͖͍̝͒̆̈́̃͂́̏͋̃͝ͅê̵̡̢̢̨̲̞̖̜̎̈́̌͂̂̉͂ň̵̰̥̪̠̞̠͉̫͓͍͎̖̪̾̿͆̀͆̈́̋͗̊͒̌ ̶͖̱̺͙̘̯̠͖̲̙͍̺͍̤̟̺͕͎̮̻͇̈́ç̸̴̡̧̡̨͉̹̼̗̫̱͓̙̻̲̖͔̤͕͎̮͓̮̙̝̝͉̝̗̖͎͖̣̺͎̞̥̲͕͙̠̣̬͓̮͇̼̝͚̟͗̇̀̽̇͑̿̎̔̃̾̋͋̊̓̽̔̀̈͒͗̒̽̎̽̾̒̈́̀̇̾̌̅̈́́̄̾͒͊̀̾̂͌̆̀̅̔̚̕̕̕̕͜͜͝͝͝͠͠͝͝͝͝͝ͅ ̸̡̨̢̨̠̹̖̞͚͙̝̣̞̘̺͔̼͇̺͇̯͉͚̱̗̜̻̖̈͌̀͗̓̀͊͂͝ḩ̶̧̡̢̢̨̛̰̟̰̯͔̻̥̭͍̤̻̪͖͍̗̜̤̪̲̫̗̤̻̼̰̭̣̞̞͈̿͑̊͋̒̆̈́̂͛̀̾̐̓̔͆̓̏̏̀̆́̌́̇̾̆̎̾̋͆̕͜͜͠ͅa̸̧͓̯̳̱͍̠̫̝̦̺͕̪̫̲̻̳̘̥̱̭̺̞̳̽̃̓̓̑͘į̵̨̢̧̨̧̩̳͖̤̞̱̳͖͉̬̥̣̥̣̼͇̖̲̮̮̪̻̺͖̲̮̯͈͈̬̼̿̇͋̆͆͆̈́̀̉̍͘͘͜͜ ̸̡̛̛́̈̇̈́̄̏̓̊̾̊͋̎̎͌̐͆̓̃̈̌̀͛͘͜͝͝͝͝ṉ̵̨̘̖̲͈̭̟̖͛͂́̒͑̊̋͂̆͋͐̇̀͌̍̿͊̋͂͒̔̽̓̂̈́̌̏̒̈́̉̐̌͑̕͝ģ̶̛̺̩͔͔̙̰͙̟̪̹̫̻̤̖̱̍̈́̂̎̋̊̔̌̃̓̅̉́́͋̀̉̇̍̇́̃́́̍̋̿̇̌̓̍́̿̂̊̌̑̅̚̕͘̕͜͝ͅͅų̴̴̨̧̛̛̛̛͚̰͎̫͈̺̭̰͇̭̥̠͈̼̥̪̜̳̬͙̮͖̠̙̺̗̺̲̦͚͓̦̯̼͔̳̮̪̩̯͍̫͍̝̞̝͔̭̭̲̻͖̮̔̾̑͌̋̏͂̍̀͂̂͒͊̆̏̈̓̿̀́͆̽̽̊̈́͆̆͗̓̐̀̄̈́̉̀̅̓̉́͐̔̉̇͑̊̑̄̓̆͗̽̆͌̉͊̽̅̒͗͂̓̐̚̚͘͜͠͠͠͠ͅͅį̸̡̘͚̱̯̜͖͗̌̃̓͆͛͆͊͗̾̓̿̾̓͌̕͝ͅ ̸̢̢̛̯̱̞͓̭͖̟̰̹̥̘̤̦̪̩̥̤͙̼̺̟̙̘̅̔̆̂̊̓̑͗͂͑̽̐̄͐̊͐͘̕ͅv̷̛̩̝͍̯͗́́͛͑͛̈́̀̊͋̒̍̐͒̍̉͗̽̈́̓̓̋̊́̈́̆̓́̈́̿̃̈͂̾͆͐͘̕͘̚͠à̶̪̯̺̘̲͇̝̹̟̼̖̦͓̬͈͚̙̼̫͕̜͎̱̭̯͈͇͎̘̠̺͕̝̺͔̩̝͎̩͍̫̐͂̔̌͆͜͝ ̴̧̧̘̟̪̗̪͉̪͔̯̪͔̫̒̈̍̒͑͗͊̓̒͑̏̑̌̄́̒̉͊̆͗͌̐̈́̊̈́̐̐̕͠͝ͅs̸̛̮̲͛̂̿̓̅̇͑̒̎̅͑̃̔̒͗̿̐̔̉̈́̍̾̂͗̀̏̓̚͝͠͝î̴̧̨̺͙͕̙̣͙̟̘̗̲̲͖̯͕̎͑̕ȩ̶̭̩̪̤͖͔̥̖̖̯̟̦͓͉͕̩͕̳̂́̌͛̌͂̏͊̀̍̃͌̊̽̈́͂̒͑͂̃̿̓͊͐͐̓̕͘͠͠͠t̸̩̫̩̲̘̩̻̀̄̆͋͗ͅ ̷͓̙̠̱̻͔͍̯̖̥͙̜̭͈̤͔͍̦̫͖̞̗͌̾̊̋͆͂͐͊͆̀͂̈͌͑̈́̄̈̊̈́̂͊́̂̓͒̅̐͋͑̉͌̔̔̅͘̕͝͠ç̷̢̧̡̗̟̬̹̣̼̻̙̜͍̲̬͚̰̝͍̥̗̫͔͖̖̰͚͓̻̜̮̯̝̝̂̄́̕͜h̴̬͙̖̟̗̳̳͖̥̰̠͔͓̰̺̥͍̰̜̗̀̇̈́̄̑̔ą̷̨̨̢̛̣͙̪̮͎̳͈̬̪̱̘̖̱̦̆̀͂̽̓̅̀̽͑̀͗͗̊̈͌͊̓̀͘͜ͅt̶̨̨̢͎͚̳͚̬͍̬̱͔̰̭̖͓̙̱͍̥̭͓͕͉̬̥͚͔͔̹̻̣̱͈̼̩̟͔̱͛̇̂̀̂̉͂̓̀̉̂̈́̐͒̅̍̋͊͂͐͌́́͑̔̇̅̚̕͜͜͜͠͝ ̶̢̰̝͍͙͕͍̩̫̞̯̿͋́͒̌͆́͒͆̏͌̈́̅́̍̀͗͆̽̂̑̈́͐̎̕͘͘͘̚̚͝͝͝n̵̛͇͉̦̹̤̦̺̈́̆̏̈͆̔͑͑́̏̽̏͜͝ó̶̧̡̡̨̱̝̬̝̱͕̰̪͍̝̗̻̞̹͔͔̟͕͎̱̼̟̤̹̹̻̗̀̓̅́͂̒̅͌̉̋̎̆̓̈́̂̈̊͑͆͗͋͗̌̊̓̋̅͐̉̔̋̄̓̓͋͂̕͜͜͜͝͝͝͠ͅ ̷̡̡̡̧̧̟̼̬̮̠̼̟͇̤̖̹͍̘̖̗̺̮̠͉̠̣̥͔̘̃̃͜ͅͅ?̷̢̨̨̝̠̟̣̤̪͚̦͙̙̜̼͉̖͎̼̯̰̩̣̊̈̔͛̓̈́͋̃̈́̈́͘͝ͅ

-----------------------------
Lời của tác giả :

Sau một khoảng thời gian , khi nhìn lại số chap mà ta đã đăng lên , ta cảm thấy thật tự hào với bản thân mình .

Nhưng rồi khi nhìn lại số truyện mình đã đăng lên và nhận ra rằng ... chỉ có truyện này là nhiều chap nhất . Những truyện khác hầu như không hề có bao nhiêu chap , thậm chí có truyện còn chưa có một chap nào .

Ta không biết cuốn sách này sẽ được bao nhiêu chap vì ta không thích nhảy thời gian quá nhiều . Gần như ta rất ít khi nhảy thời gian vì điều đó sẽ không còn thú vị nữa . Ta rất vui mừng khi nhìn thấy các ngươi thưởng thức cuốn sách này và ta sẽ cố gắng hoàn thành chúng .

Love you ~~

💕💕💕💕

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện