Trâu Tư
Kỳ thấy Đỗ Hiểu Tô khi từ Bắc Kinh trở về có điều gì đó thay đổi, nhưng thay
đổi ở đâu thì Trâu Tư Kỳ không thể nói rõ, chỉ cảm thấy có gì đó kì lạ. Trước
đây Đỗ Hiểu Tô rất hoạt bát hiếu động, tràn trề sinh lực, dù có thức đêm làm
việc vẫn còn tươi tỉnh lôi kéo cô đi ăn được, miệng nói liến thoắng không
ngừng, nói từ chuyện ngoài lề mới nhất của giới nghệ sĩ tới chuyện bà thím hàng
xóm dắt chó đi dạo. Bây giờ tuy vẫn cười nói, nhưng sau nụ cười lại đột nhiên
lơ đãng ngẩn ngơ, dường như suy nghĩ của cô lúc đó đã bay đến một nơi nào đó xa
lắm, như thể có một bàn tay khổng lồ vô hình, trong giây lát đã xóa sạch nụ
cười trên gương mặt cô.
Trâu Tư Kỳ không nhịn được, hỏi: “Đỗ Hiểu Tô, dạo này cậu sao vậy? Cãi nhau với bác sĩ Thiệu?".
Đỗ Hiểu Tô đáp: “Không có".
"Hay là khi cậu đến nhà, bố mẹ anh ấy coi cậu như người ngoài? Lần trước chẳng phải cậu nói bố mẹ anh ấy đối xử với cậu rất tốt sao?".
Đỗ Hiểu Tô cúi đầu, Trâu Tư Kỳ chỉ thấy hàng lông mi dài của cô từ từ cụp xuống. Họ đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời mùa xuân tươi đẹp, cả người cô như chìm trong quầng sáng, một vầng hào quang mơ hồ phủ lên quanh người. Trâu Tư Kỳ đột nhiên chấn động, bởi thấy Đỗ Hiểu Tô như nhòe đi, cảm giác như không tồn tại, chút vệt hồng nhạt trên gò má như đứa trẻ nhỏ cũng biến mất, gương mặt gầy gò. Cô bất giác nắm lấy tay Đỗ Hiểu Tô: "Hiểu Tô, thực ra cậu làm sao? Gặp phải chuyện gì? Nói ra cho mọi người cùng nghĩ cách đi chứ".
Đỗ Hiểu Tô ngẩn người hồi lâu, mới nói: “Bố của anh ấy là..." Ngừng một lát, rồi nói ra một cái tên.
Trâu Tư Kỳ lúc ấy nghe không rõ ràng lắm: “Ai cơ?". Đỗ Hiểu Tô lại không đáp lại. Trâu Tư Kỳ xắn một miếng bánh kem, ăn một lúc thì miếng bánh mắc nghẹn ở cổ, đến mức cô phải trợn mắt, khá lâu sau mới thở ra một hơi: “Cùng họ cùng tên?".
Đỗ Hiểu Tô nhớ lại khi đó ở sân bay, bản thân cô cũng ngờ nghệch hỏi lại câu này, nghĩ lại quả thật ngốc quá, lúc ấy Thiệu Chấn Vinh thật sự căng thẳng.
Trâu Tư Kỳ nghiến răng ken két: “Hừ, tớ còn tưởng là chuyện gì? Mất cả nửa ngày hóa ra cậu rầu rĩ vì được gả vào nhà thế gia? Đến rùa vàng cậu cũng vớt được rồi, còn buồn bã gì nữa? ", vừa nói vừa chỉ vào trán cô: “Sao hàng cực phẩm đều bị cậu bắt được thế này? Chà chà, thật là nhìn không ra, bác sĩ Thiệu bình thường giản dị, nhân cách tốt không giống mấy công tử nhà giàu tí nào. Cậu đấy, đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần bác sĩ Thiệu đối tốt với cậu, cậu còn sợ gì nữa?".
Đỗ Hiểu Tô vội ngẩng lên, vẻ mặt chìm như trong hoang mang, mệt mỏi nói: “Tớ thật sự không biết anh ấy là...thật ra tớ hoàn toàn không hiểu anh ấy...".
Trâu Tư Kỳ không hiểu, lắc lắc tay cô: “Hiểu Tô, cậu đang nói gì vậy?".
Đỗ Hiểu Tô hình như vừa giật mình tỉnh lại, sắc mặt cô tái trắng, khóe miệng lại xệ xuống, nói rất nhỏ: “Không có gì".
Trâu Tư Kỳ thấy không yên tâm, sau khi về nhà mới gọi điện thoại cho Thiệu Chấn Vinh. Anh đang bận việc, nhưng nhận được điện thoại của cô thì cảm thấy rất bất ngờ, Trâu Tư Kỳ hỏi thẳng: “Bác sĩ Thiệu, anh không cãi nhau với Hiểu Tô đấy chứ?".
Anh hơi nghi ngờ, cũng thấy hơi sốt ruột: “Hiểu Tô làm sao? Khi tôi trở về thì có nhiều ca phẫu thuật, cô ấy cũng rất bận, một tuần rồi không gặp nhau. Cô ấy làm sao? Có phải bị ốm không?".
Trâu Tư Kỳ nhận ra sự quan tâm trong giọng nói của anh thì tạm thời yên tâm, chỉ đùa giỡn nói: "Bác sĩ Thiệu, sự nghiệp quan trọng nhưng tình yêu cũng quan trọng không kém, có thời gian rảnh thì phải ở bên bạn gái nhiều chút".
Thiệu Chấn Vinh cũng cười: “Tôi biết, tôi biết".
Thật ra mỗi tối anh đều gọi điện cho Đỗ Hiểu Tô, nhưng lúc nào cô cũng tăng ca, có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, nên anh luôn bảo cô ngủ sớm.
Vậy nên cuối tuần, anh đổi ca với đồng nghiệp, từ sớm đã đến đón Đỗ Hiểu Tô.
Khi ánh tà dương đã bao trùm thành phố, không lâu sau anh đã thấy Đỗ Hiểu Tô bước xuống thềm, hình như cô gầy đi, hơi cúi đầu, bước đi chậm rãi. Hiếm khi anh thấy cô mặc trang phục nghiêm túc thế này, cũng ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng chợt thấy có thứ gì đó khác lạ. Bởi cô trước đây lúc nào cũng hoạt bát đầy sức sống, hình ảnh sầu khổ này dường như khiến cô trở thành một người khác, hay vì quá mệt mỏi.
"Hiểu Tô".
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh, cảm giác như bị giật mình, mấy giây sau khóe miệng mới khẽ chuyển động như đang cười: “Sao anh lại đến?".
"Hôm nay anh không bận việc", anh thuận tay đón lấy túi xách của cô. Đang giờ tan sở, có không ít đồng nghiệp đi ra từ tòa nhà văn phòng quay lại nhìn, cũng khó trách vì Đỗ Hiểu Tô và Thiệu Chấn Vinh khi đứng cùng nhau là một đôi rất hợp nhau, rất nổi bật.
"Tối nay muốn ăn gì?".
Cô nghĩ một lát: “Em muốn ăn mì, mì lươn".
Cô muốn ăn món mì lươn của quán ăn gần bệnh viện đó. Cuối tuần, giao thông hỗn loạn. Anh mở CD, giai điệu rất hay, nam ca sĩ có chất giọng khàn đang ngâm nga hát khẽ: Thank you for loving me...Thank you for loving me...I never knew I had a dream...Until that dream was you...
Giữa hoàng hôn đông đúc của thành phố, xe của họ chạy giữa dòng xe, chậm chạp tiến về phía trước, cho đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại.
Xung quanh bốn phía đều là xe, chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đèn xanh. Đỗ Hiểu Tô đột nhiên gọi anh: “Thiệu Chấn Vinh".
Cô thích gọi cả họ lẫn tên, có cảm giác thân thiết kì lạ. Anh bất giác quay lại mỉm cười: "Sao vậy?".
Giọng cô dịu dàng đến mức đáng thương: “Em có thể hôn anh không?".
Vành tai anh thoáng chốc đỏ rực lên, anh đáp: “Không được!", nói xong đột ngột nghiêng người sang hôn cô. Cô ôm chặt lấy anh, rất lâu sau vẫn không chịu buông tay. Đèn xanh đã sáng từ lâu, xe phía sau cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu nhấn còi, anh gọi: “Hiểu Tô".
Cô vẫn không chịu buông tay, dường như chỉ cần buông tay, anh sẽ lập tức biến mất.
Anh lại gọi cô: “Hiểu Tô".
Nước mắt cô đột ngột trào ra, làm anh giật bắn mình: “Hiểu Tô, em làm sao vậy?".
Cô không đáp, tiếp tục khóc.
"Hiểu Tô..xảy ra chuyện gì rồi? Em đừng khóc, nói anh nghe, em đừng như vậy, Hiểu Tô".
Giọng anh gần ngay bên tai, gọi tên cô, lo lắng bất an ôm lấy cô. Xe phía sau ra sức nhấn còi, có cảnh sát giao thông đi về phía họ.
"Thiệu Chấn Vinh, chúng ta chia tay đi".
Anh sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, dường như không kịp phản ứng lại với những gì cô vừa nói. Cô máy móc lặp lại một lần, anh mới dần hiểu ra.
Câu nói này, cô đã nghĩ cả tuần nay, nó giống nhứ một chảo dầu đang đun trên bếp, thiêu rụi cả lục phủ ngũ tạng thành tro bụi, đến khi cô không còn cảm thấy đau nữa, không ngờ khi thốt ra vẫn còn thấy đau đớn như thế.
Nỗi hoang mang hiện lên trong đáy mắt anh: “Hiểu Tô, em đang nói gì vậy?".
Giọng điệu cô bình tĩnh mà kiên quyết, như một kẻ đang tự cắt tĩnh mạch mình, không còn chút đau đớn nào nữa: “Tôi không muốn nói thêm lần nữa".
Anh hỏi: “Tại sao?".
Cảnh sát giao thông đang gõ cửa kính xe bên ngoài, giơ tay ra hiệu. Còn ánh mắt anh cũng bắt đầu đỏ lên, hỏi lại lần nữa: “Tại sao?".
"Tôi không muốn ở cạnh anh, tôi không yêu anh nữa".
Anh nắm lấy cổ tay cô, rất mạnh, cô chưa từng thấy anh như vậy. Anh lúc nào cũng dịu dàng nhã nhặn, anh lúc nào cũng lịch lãm hài hòa, còn anh lúc này gần như trở nên hung hăng ác độc, trán hiện gân xanh, giọng khàn đi: “Em nói bậy!".
Cảnh sát giao thông bên ngoài vẫn gõ cửa xe, anh không thể không quay lại, cô nhân lúc đó đẩy cửa xe chạy ra ngoài, nếu không đi, cô sợ chính mình sẽ làm điều gì đó đáng sợ hơn. Cô không quay đầu lại, len lỏi qua những khe hở giữa dòng xe đi như một con cá may mắn thoát khỏi lưới, vội vàng trở về với biển cả. Bốn phía đều là xe, còn cô nghiêng mình bỏ chạy.
----------------------------------
Thiệu Chấn Vinh sốt ruột, đẩy cửa xe muốn đuổi theo, nhưng bị cảnh sát giữ lại. Anh không màng đến bất cứ điều gì, rút giấy phép lái xe và ví tiền đút vào tay cảnh sát, bỏ lại cả chiếc xe, đuổi theo Đỗ Hiểu Tô.
Cuối cùng phải qua hai con đường, anh mới đuổi kịp cô. Dù đi giày cao gót nhưng cô vẫn như chú hươu nhỏ sợ bị hổ vồ lấy, liều mình chạy thẳng về phía trước. Cuối cùng khi anh nắm được tay cô thì cả hai đã mệt lử.
Mặt cô trắng bệch, vẫn còn đầy mồ hôi vương trên trán, cảm giác như vẫn muốn cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng không giật ra được, cuối cùng cô đành uể oải dừng lại.
"Hiểu Tô", anh cố bình tĩnh, "Thật ra em làm sao vậy? Anh đã làm sai điều gì?".
Cô cúi mặt: “Anh không làm sai, là em sai".
"Có chuyện gì em cứ thẳng thắn nói ra được không? Anh làm gì chưa tốt, em cứ nói thẳng, anh có thể sửa".
Tóc anh đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn cô không rời như mặt biển đen dưới bầu trời sao, long lanh đến mức khiến tim cô tan vỡ.
Cô phải nói gì đây? Dù định nói gì, cũng không thể mở miệng.
"Hiểu Tô" anh vẫn níu chặt tay cô, "Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện tình cảm không phải như vậy, có vấn đề gì em cứ nói thẳng ra, chúng ta cùng nghĩ cách có được không?".
Ánh mắt anh hằn lên nỗi đau đớn, điều đó càng khiến tim cô như bị dao đâm, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đau đớn, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt, còn hơn sau này bị ngàn vạn dao đâm.
"Thiệu Chấn Vinh, trước đây em từng làm sai một việc, sai đến mức không thể nào cứu vãn được", cô gần như đang khẩn cầu: “Sai đến mức em không thể tiếp tục yêu anh, chúng ta chia tay có được không? Xem như em cầu xin anh? Em thực sự không có cách nào khác nữa".
Cô kiêu ngạo đến vậy, từ trước đến giờ chưa hề hạ giọng cúi đầu, anh thấy rất đau, không thể chịu đựng hơn được. "Hiểu Tô, không có ai chưa từng phạm lỗi, chuyện quá khứ đã qua rồi, anh không để tâm đến bạn trai trước đây của em, khi ở Anh anh cũng từng có bạn gái. Tình yêu của chúng ta là hiện tại, anh chỉ cần hiện tại".
"Không phải vậy", cô gần như kiệt quệ, chỉ máy móc và hốt hoảng lặp lại: “Không phải vậy".
Khuôn mặt cô vẫn tái trắng, chậm rãi nói: “Khi đó em thật lòng yêu Lâm Hướng Viễn, rất yêu, yêu nhiều lắm. Khi đó em chưa từng gặp trở ngại gì, bố mẹ yêu thương, học trường hàng đầu, có bạn trai là tiến sĩ, em vẫn luôn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ta, rồi sẽ hạnh phúc cả cuộc đời. Nhưng không phải vậy, anh ta đến Bắc Kinh, em tốt nghiệp rồi cũng đến Bắc Kinh, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta kết hôn với người khác...", giọng nói cô càng lúc càng nhỏ như sắp tan vỡ, "Em không có cách nào quên anh ta, cho đến khi gặp lại anh ta em mới nhận ra em không thể quên được..cho nên, chúng ta chia tay đi."
"Hiểu Tô, anh không tin những gì em nói", anh cũng dần dần trấn tĩnh, tuy tay anh vẫn đang run lên nhưng giọng anh ẩn chứa sự kiên định không thể nghi ngờ, "Hiểu Tô, quên hết việc này đi. Em không cần nhắc đến việc này nữa, xem như nó chưa từng xảy ra".
Nhưng cô không thể làm được.
Cô bắt đầu một cách khó khăn, đôi mắt nhòa lệ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức trào ra: “Em vẫn tưởng rằng em đã quên rồi, nhưng đến nay em vẫn không thể.. dù bây giờ anh bảo em quên đi, em cũng không thể. Em vốn không thể đối diện với anh...".
"Anh không tin những gì em nói ", anh bình tĩnh và kiên định: “Anh không tin em không yêu anh".
Nếu có thể, cô thà chết ngay lúc đó. Nhưng không thể, môi cô run rẩy: “Chấn Vinh, em nói thật...em tưởng rằng em yêu anh, nhưng bây giờ mới biết, anh chẳng qua là chiếc phao cứu sinh mà em tìm được. Em xin lỗi...".
Sắc mặt anh tái nhợt như thấy điều kinh khủng gì đó, đột nhiên thô lỗ ngắt lời cô: “Đủ rồi! Hôm nay chúng ta không bàn việc này nữa, anh đưa em về, em bình tĩnh lại một chút được không? ". Anh ra sức kéo cô đi như muỗn ngăn cản điều gì, nhưng vô ích.
"Thiệu Chấn Vinh", câu nói cuối cùng vẫn thốt ra, "Xin anh đừng trốn tránh nữa, em thực sự chưa từng yêu anh, mong anh đừng cố níu kéo nữa".
Cả thế giới như im lặng trong phút chốc, thành phố náo nhiệt ồn ào, dòng xe chạy như nước triều dâng, dòng người đi qua đi lại trên dường, tiếng xe tiếng người ồn ào, tất cả dường như đã mất đi âm thanh. Chỉ còn lại tiếng tim đập: “Thịch! Thịch! Thịch!...".
Rất chậm rãi, rất nặng nề, từng hồi từng hồi, sau đó là nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim. Thì ra người ta nói đau lòng, là đau thật, không thể chịu đựng được, đau đến mức không thể thở được. Anh hoang mang nhìn cô, tựa như không quen biết, hay giống như chưa từng gặp mặt. Nếu không thì tất cả đều là giấc mơ, chỉ cần tỉnh lại là tất cả sẽ như trước không có gì thay đổi. Nhưng không thể tự gạt mình, gạt người. Nước mắt cô dần khô đi, cơ mặt căng cứng đến đau nhức, mắt dần như không thể mở ra. Sắc trời dần chuyển đen, đèn đường sáng trưng, đèn xe bóng loáng, cảnh đêm tuyệt đẹp không khác gì một chất độc. Còn cô đang rơi xuống tầng sâu của địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
"Chấn Vinh", giọng nói cô hình như đã bình tĩnh, "Chúng ta chia tay đi, em không thể ở bên anh được".
Cuối cùng anh cũng buông tay, đáy mắt không còn chút ánh sáng giống như chỉ trong phút chốc, cả thế giới trở nên ảm đạm, tối đen như một cái bóng. Anh không nói gì, chậm rãi quay người đi.
Lúc đầu anh đi rất chậm, nhưng càng lúc càng nhanh, không lâu sau đã biến mất nơi góc đường. Còn cô cứ thẫn thờ đứng đó, mắt mở to nhìn theo bóng anh càng lúc càng khuất xa.
Cô không biết mình đứng đó bao lâu mới gọi một chiếc taxi về nhà.
Về nhà, cô đi tắm, nước cứ chảy vô tình, còn cô ngây dại đứng lặng ở đó. Chợt có tiếng gì đó vang lên, đầu óc cô cứng đờ, cô nghĩ một lúc mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại. Điện thoại reo, cô nghĩ mình nên làm gì đây? Điện thoại reo thì nên làm gì? Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình nên đi nghe điện thoại. Cô lảo đảo đi ra, chẳng may vấp phải chiếc gối hình con heo trên sàn nhà, ngã nhào xuống sàn, đau đến mức chảy nước mắt nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại báo người gọi, cô cũng không còn để ý nhiều, vội nhấc ống nghe.
"Hiểu Tô? Hôm nay dự báo thời tiết nói có không khí lạnh, nhiệt độ sẽ giảm, áo khoác dày của con vẫn chưa cất đi phải không, ngày mai mặc nhiều một chút, chú ý cẩn thận, đừng vì tham làm đẹp mà không chịu mặc thêm".
"Con biết rồi".
"Giọng con sao vậy?".
"Cảm lạnh thôi".
Mẹ cô lại cằn nhằn: “sao con lại không cẩn thận vậy? Uống thuốc chưa? Không được, gọi điện thoại cho Tiểu Thiệu, xem có cần đi tiêm không?".
"Mẹ, con đang hầm canh trên bếp, sắp trào rồi, con gác máy đây".
"Haizzz, con bé này làm gì cũng không chu toàn! Đi đi! ".
Cô gác điện thoại, khi ấy mới phát hiện khuỷu tay bị trầy xước có lẽ là do khi nãy bị ngã, nhưng cô không cảm thấy đau.
Tắm xong cô lại thẫn thờ, tóc ướt thế này phải làm sao đây? Lại nghĩ một lát, phải đi sấy khô, đi tìm máy sấy tóc, rất lâu sau đó cô mới tìm ra máy sấy. Rỗi lại lục tìm công tắc, những thói quen hằng ngày giờ lại trở nên khó khăn đến vậy, cô lật qua lật lại máy sấy tóc, thầm nghĩ công tắc ở đâu? Sao lại không tìm thấy?
Cuối cùng cũng tìm thấy công tắc, gió nóng chợt thổi ào lên mặt, nóng không kịp đề phòng, nước mắt cô cứ thế trào ra.
Cô không biết mình ngồi trong phòng tắm khóc bao lâu, có thể là một giờ, có thể là bốn giờ, vết thương trên tay nhức nhối, đau nhưng không sao ngăn được. Đau quá, hóa ra là đau như vậy...cô òa khóc...đau đến mức không thở được, đau đến mức không suy nghĩ được gì. Cô vén tay áo, rồi gục đầu lên bồn rửa mặt lạnh như băng.... đau quá...cơn đau từ sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên, đau đến tuyệt vọng. Cô cuộn tròn người bên bồn rửa, lạnh quá, cô bắt đầu run rẩy, nhưng không biết phải làm sao, ngoài việc khóc ra cô không còn cách nào khác. Cô sai rồi, sai lầm nghiêm trọng, cô không biết sẽ đau thế này. Nhưng giờ biết rồi cũng chẳng làm gì được nữa. Cô cố cuộn tròn mình lại, chỉ hy vọng mình biến mất khỏi thế giới này, nếu không thì vĩnh viễn quên Thiệu Chấn Vinh đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, lồng ngực lại thắt lại, không thở được, đau đớn, thì ra đau như vậy. Chỉ cần nghĩ đến anh, sẽ đau như vậy
Trâu Tư Kỳ không nhịn được, hỏi: “Đỗ Hiểu Tô, dạo này cậu sao vậy? Cãi nhau với bác sĩ Thiệu?".
Đỗ Hiểu Tô đáp: “Không có".
"Hay là khi cậu đến nhà, bố mẹ anh ấy coi cậu như người ngoài? Lần trước chẳng phải cậu nói bố mẹ anh ấy đối xử với cậu rất tốt sao?".
Đỗ Hiểu Tô cúi đầu, Trâu Tư Kỳ chỉ thấy hàng lông mi dài của cô từ từ cụp xuống. Họ đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời mùa xuân tươi đẹp, cả người cô như chìm trong quầng sáng, một vầng hào quang mơ hồ phủ lên quanh người. Trâu Tư Kỳ đột nhiên chấn động, bởi thấy Đỗ Hiểu Tô như nhòe đi, cảm giác như không tồn tại, chút vệt hồng nhạt trên gò má như đứa trẻ nhỏ cũng biến mất, gương mặt gầy gò. Cô bất giác nắm lấy tay Đỗ Hiểu Tô: "Hiểu Tô, thực ra cậu làm sao? Gặp phải chuyện gì? Nói ra cho mọi người cùng nghĩ cách đi chứ".
Đỗ Hiểu Tô ngẩn người hồi lâu, mới nói: “Bố của anh ấy là..." Ngừng một lát, rồi nói ra một cái tên.
Trâu Tư Kỳ lúc ấy nghe không rõ ràng lắm: “Ai cơ?". Đỗ Hiểu Tô lại không đáp lại. Trâu Tư Kỳ xắn một miếng bánh kem, ăn một lúc thì miếng bánh mắc nghẹn ở cổ, đến mức cô phải trợn mắt, khá lâu sau mới thở ra một hơi: “Cùng họ cùng tên?".
Đỗ Hiểu Tô nhớ lại khi đó ở sân bay, bản thân cô cũng ngờ nghệch hỏi lại câu này, nghĩ lại quả thật ngốc quá, lúc ấy Thiệu Chấn Vinh thật sự căng thẳng.
Trâu Tư Kỳ nghiến răng ken két: “Hừ, tớ còn tưởng là chuyện gì? Mất cả nửa ngày hóa ra cậu rầu rĩ vì được gả vào nhà thế gia? Đến rùa vàng cậu cũng vớt được rồi, còn buồn bã gì nữa? ", vừa nói vừa chỉ vào trán cô: “Sao hàng cực phẩm đều bị cậu bắt được thế này? Chà chà, thật là nhìn không ra, bác sĩ Thiệu bình thường giản dị, nhân cách tốt không giống mấy công tử nhà giàu tí nào. Cậu đấy, đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần bác sĩ Thiệu đối tốt với cậu, cậu còn sợ gì nữa?".
Đỗ Hiểu Tô vội ngẩng lên, vẻ mặt chìm như trong hoang mang, mệt mỏi nói: “Tớ thật sự không biết anh ấy là...thật ra tớ hoàn toàn không hiểu anh ấy...".
Trâu Tư Kỳ không hiểu, lắc lắc tay cô: “Hiểu Tô, cậu đang nói gì vậy?".
Đỗ Hiểu Tô hình như vừa giật mình tỉnh lại, sắc mặt cô tái trắng, khóe miệng lại xệ xuống, nói rất nhỏ: “Không có gì".
Trâu Tư Kỳ thấy không yên tâm, sau khi về nhà mới gọi điện thoại cho Thiệu Chấn Vinh. Anh đang bận việc, nhưng nhận được điện thoại của cô thì cảm thấy rất bất ngờ, Trâu Tư Kỳ hỏi thẳng: “Bác sĩ Thiệu, anh không cãi nhau với Hiểu Tô đấy chứ?".
Anh hơi nghi ngờ, cũng thấy hơi sốt ruột: “Hiểu Tô làm sao? Khi tôi trở về thì có nhiều ca phẫu thuật, cô ấy cũng rất bận, một tuần rồi không gặp nhau. Cô ấy làm sao? Có phải bị ốm không?".
Trâu Tư Kỳ nhận ra sự quan tâm trong giọng nói của anh thì tạm thời yên tâm, chỉ đùa giỡn nói: "Bác sĩ Thiệu, sự nghiệp quan trọng nhưng tình yêu cũng quan trọng không kém, có thời gian rảnh thì phải ở bên bạn gái nhiều chút".
Thiệu Chấn Vinh cũng cười: “Tôi biết, tôi biết".
Thật ra mỗi tối anh đều gọi điện cho Đỗ Hiểu Tô, nhưng lúc nào cô cũng tăng ca, có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, nên anh luôn bảo cô ngủ sớm.
Vậy nên cuối tuần, anh đổi ca với đồng nghiệp, từ sớm đã đến đón Đỗ Hiểu Tô.
Khi ánh tà dương đã bao trùm thành phố, không lâu sau anh đã thấy Đỗ Hiểu Tô bước xuống thềm, hình như cô gầy đi, hơi cúi đầu, bước đi chậm rãi. Hiếm khi anh thấy cô mặc trang phục nghiêm túc thế này, cũng ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng chợt thấy có thứ gì đó khác lạ. Bởi cô trước đây lúc nào cũng hoạt bát đầy sức sống, hình ảnh sầu khổ này dường như khiến cô trở thành một người khác, hay vì quá mệt mỏi.
"Hiểu Tô".
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh, cảm giác như bị giật mình, mấy giây sau khóe miệng mới khẽ chuyển động như đang cười: “Sao anh lại đến?".
"Hôm nay anh không bận việc", anh thuận tay đón lấy túi xách của cô. Đang giờ tan sở, có không ít đồng nghiệp đi ra từ tòa nhà văn phòng quay lại nhìn, cũng khó trách vì Đỗ Hiểu Tô và Thiệu Chấn Vinh khi đứng cùng nhau là một đôi rất hợp nhau, rất nổi bật.
"Tối nay muốn ăn gì?".
Cô nghĩ một lát: “Em muốn ăn mì, mì lươn".
Cô muốn ăn món mì lươn của quán ăn gần bệnh viện đó. Cuối tuần, giao thông hỗn loạn. Anh mở CD, giai điệu rất hay, nam ca sĩ có chất giọng khàn đang ngâm nga hát khẽ: Thank you for loving me...Thank you for loving me...I never knew I had a dream...Until that dream was you...
Giữa hoàng hôn đông đúc của thành phố, xe của họ chạy giữa dòng xe, chậm chạp tiến về phía trước, cho đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại.
Xung quanh bốn phía đều là xe, chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đèn xanh. Đỗ Hiểu Tô đột nhiên gọi anh: “Thiệu Chấn Vinh".
Cô thích gọi cả họ lẫn tên, có cảm giác thân thiết kì lạ. Anh bất giác quay lại mỉm cười: "Sao vậy?".
Giọng cô dịu dàng đến mức đáng thương: “Em có thể hôn anh không?".
Vành tai anh thoáng chốc đỏ rực lên, anh đáp: “Không được!", nói xong đột ngột nghiêng người sang hôn cô. Cô ôm chặt lấy anh, rất lâu sau vẫn không chịu buông tay. Đèn xanh đã sáng từ lâu, xe phía sau cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu nhấn còi, anh gọi: “Hiểu Tô".
Cô vẫn không chịu buông tay, dường như chỉ cần buông tay, anh sẽ lập tức biến mất.
Anh lại gọi cô: “Hiểu Tô".
Nước mắt cô đột ngột trào ra, làm anh giật bắn mình: “Hiểu Tô, em làm sao vậy?".
Cô không đáp, tiếp tục khóc.
"Hiểu Tô..xảy ra chuyện gì rồi? Em đừng khóc, nói anh nghe, em đừng như vậy, Hiểu Tô".
Giọng anh gần ngay bên tai, gọi tên cô, lo lắng bất an ôm lấy cô. Xe phía sau ra sức nhấn còi, có cảnh sát giao thông đi về phía họ.
"Thiệu Chấn Vinh, chúng ta chia tay đi".
Anh sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, dường như không kịp phản ứng lại với những gì cô vừa nói. Cô máy móc lặp lại một lần, anh mới dần hiểu ra.
Câu nói này, cô đã nghĩ cả tuần nay, nó giống nhứ một chảo dầu đang đun trên bếp, thiêu rụi cả lục phủ ngũ tạng thành tro bụi, đến khi cô không còn cảm thấy đau nữa, không ngờ khi thốt ra vẫn còn thấy đau đớn như thế.
Nỗi hoang mang hiện lên trong đáy mắt anh: “Hiểu Tô, em đang nói gì vậy?".
Giọng điệu cô bình tĩnh mà kiên quyết, như một kẻ đang tự cắt tĩnh mạch mình, không còn chút đau đớn nào nữa: “Tôi không muốn nói thêm lần nữa".
Anh hỏi: “Tại sao?".
Cảnh sát giao thông đang gõ cửa kính xe bên ngoài, giơ tay ra hiệu. Còn ánh mắt anh cũng bắt đầu đỏ lên, hỏi lại lần nữa: “Tại sao?".
"Tôi không muốn ở cạnh anh, tôi không yêu anh nữa".
Anh nắm lấy cổ tay cô, rất mạnh, cô chưa từng thấy anh như vậy. Anh lúc nào cũng dịu dàng nhã nhặn, anh lúc nào cũng lịch lãm hài hòa, còn anh lúc này gần như trở nên hung hăng ác độc, trán hiện gân xanh, giọng khàn đi: “Em nói bậy!".
Cảnh sát giao thông bên ngoài vẫn gõ cửa xe, anh không thể không quay lại, cô nhân lúc đó đẩy cửa xe chạy ra ngoài, nếu không đi, cô sợ chính mình sẽ làm điều gì đó đáng sợ hơn. Cô không quay đầu lại, len lỏi qua những khe hở giữa dòng xe đi như một con cá may mắn thoát khỏi lưới, vội vàng trở về với biển cả. Bốn phía đều là xe, còn cô nghiêng mình bỏ chạy.
----------------------------------
Thiệu Chấn Vinh sốt ruột, đẩy cửa xe muốn đuổi theo, nhưng bị cảnh sát giữ lại. Anh không màng đến bất cứ điều gì, rút giấy phép lái xe và ví tiền đút vào tay cảnh sát, bỏ lại cả chiếc xe, đuổi theo Đỗ Hiểu Tô.
Cuối cùng phải qua hai con đường, anh mới đuổi kịp cô. Dù đi giày cao gót nhưng cô vẫn như chú hươu nhỏ sợ bị hổ vồ lấy, liều mình chạy thẳng về phía trước. Cuối cùng khi anh nắm được tay cô thì cả hai đã mệt lử.
Mặt cô trắng bệch, vẫn còn đầy mồ hôi vương trên trán, cảm giác như vẫn muốn cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng không giật ra được, cuối cùng cô đành uể oải dừng lại.
"Hiểu Tô", anh cố bình tĩnh, "Thật ra em làm sao vậy? Anh đã làm sai điều gì?".
Cô cúi mặt: “Anh không làm sai, là em sai".
"Có chuyện gì em cứ thẳng thắn nói ra được không? Anh làm gì chưa tốt, em cứ nói thẳng, anh có thể sửa".
Tóc anh đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn cô không rời như mặt biển đen dưới bầu trời sao, long lanh đến mức khiến tim cô tan vỡ.
Cô phải nói gì đây? Dù định nói gì, cũng không thể mở miệng.
"Hiểu Tô" anh vẫn níu chặt tay cô, "Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện tình cảm không phải như vậy, có vấn đề gì em cứ nói thẳng ra, chúng ta cùng nghĩ cách có được không?".
Ánh mắt anh hằn lên nỗi đau đớn, điều đó càng khiến tim cô như bị dao đâm, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đau đớn, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt, còn hơn sau này bị ngàn vạn dao đâm.
"Thiệu Chấn Vinh, trước đây em từng làm sai một việc, sai đến mức không thể nào cứu vãn được", cô gần như đang khẩn cầu: “Sai đến mức em không thể tiếp tục yêu anh, chúng ta chia tay có được không? Xem như em cầu xin anh? Em thực sự không có cách nào khác nữa".
Cô kiêu ngạo đến vậy, từ trước đến giờ chưa hề hạ giọng cúi đầu, anh thấy rất đau, không thể chịu đựng hơn được. "Hiểu Tô, không có ai chưa từng phạm lỗi, chuyện quá khứ đã qua rồi, anh không để tâm đến bạn trai trước đây của em, khi ở Anh anh cũng từng có bạn gái. Tình yêu của chúng ta là hiện tại, anh chỉ cần hiện tại".
"Không phải vậy", cô gần như kiệt quệ, chỉ máy móc và hốt hoảng lặp lại: “Không phải vậy".
Khuôn mặt cô vẫn tái trắng, chậm rãi nói: “Khi đó em thật lòng yêu Lâm Hướng Viễn, rất yêu, yêu nhiều lắm. Khi đó em chưa từng gặp trở ngại gì, bố mẹ yêu thương, học trường hàng đầu, có bạn trai là tiến sĩ, em vẫn luôn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ta, rồi sẽ hạnh phúc cả cuộc đời. Nhưng không phải vậy, anh ta đến Bắc Kinh, em tốt nghiệp rồi cũng đến Bắc Kinh, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta kết hôn với người khác...", giọng nói cô càng lúc càng nhỏ như sắp tan vỡ, "Em không có cách nào quên anh ta, cho đến khi gặp lại anh ta em mới nhận ra em không thể quên được..cho nên, chúng ta chia tay đi."
"Hiểu Tô, anh không tin những gì em nói", anh cũng dần dần trấn tĩnh, tuy tay anh vẫn đang run lên nhưng giọng anh ẩn chứa sự kiên định không thể nghi ngờ, "Hiểu Tô, quên hết việc này đi. Em không cần nhắc đến việc này nữa, xem như nó chưa từng xảy ra".
Nhưng cô không thể làm được.
Cô bắt đầu một cách khó khăn, đôi mắt nhòa lệ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức trào ra: “Em vẫn tưởng rằng em đã quên rồi, nhưng đến nay em vẫn không thể.. dù bây giờ anh bảo em quên đi, em cũng không thể. Em vốn không thể đối diện với anh...".
"Anh không tin những gì em nói ", anh bình tĩnh và kiên định: “Anh không tin em không yêu anh".
Nếu có thể, cô thà chết ngay lúc đó. Nhưng không thể, môi cô run rẩy: “Chấn Vinh, em nói thật...em tưởng rằng em yêu anh, nhưng bây giờ mới biết, anh chẳng qua là chiếc phao cứu sinh mà em tìm được. Em xin lỗi...".
Sắc mặt anh tái nhợt như thấy điều kinh khủng gì đó, đột nhiên thô lỗ ngắt lời cô: “Đủ rồi! Hôm nay chúng ta không bàn việc này nữa, anh đưa em về, em bình tĩnh lại một chút được không? ". Anh ra sức kéo cô đi như muỗn ngăn cản điều gì, nhưng vô ích.
"Thiệu Chấn Vinh", câu nói cuối cùng vẫn thốt ra, "Xin anh đừng trốn tránh nữa, em thực sự chưa từng yêu anh, mong anh đừng cố níu kéo nữa".
Cả thế giới như im lặng trong phút chốc, thành phố náo nhiệt ồn ào, dòng xe chạy như nước triều dâng, dòng người đi qua đi lại trên dường, tiếng xe tiếng người ồn ào, tất cả dường như đã mất đi âm thanh. Chỉ còn lại tiếng tim đập: “Thịch! Thịch! Thịch!...".
Rất chậm rãi, rất nặng nề, từng hồi từng hồi, sau đó là nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim. Thì ra người ta nói đau lòng, là đau thật, không thể chịu đựng được, đau đến mức không thể thở được. Anh hoang mang nhìn cô, tựa như không quen biết, hay giống như chưa từng gặp mặt. Nếu không thì tất cả đều là giấc mơ, chỉ cần tỉnh lại là tất cả sẽ như trước không có gì thay đổi. Nhưng không thể tự gạt mình, gạt người. Nước mắt cô dần khô đi, cơ mặt căng cứng đến đau nhức, mắt dần như không thể mở ra. Sắc trời dần chuyển đen, đèn đường sáng trưng, đèn xe bóng loáng, cảnh đêm tuyệt đẹp không khác gì một chất độc. Còn cô đang rơi xuống tầng sâu của địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
"Chấn Vinh", giọng nói cô hình như đã bình tĩnh, "Chúng ta chia tay đi, em không thể ở bên anh được".
Cuối cùng anh cũng buông tay, đáy mắt không còn chút ánh sáng giống như chỉ trong phút chốc, cả thế giới trở nên ảm đạm, tối đen như một cái bóng. Anh không nói gì, chậm rãi quay người đi.
Lúc đầu anh đi rất chậm, nhưng càng lúc càng nhanh, không lâu sau đã biến mất nơi góc đường. Còn cô cứ thẫn thờ đứng đó, mắt mở to nhìn theo bóng anh càng lúc càng khuất xa.
Cô không biết mình đứng đó bao lâu mới gọi một chiếc taxi về nhà.
Về nhà, cô đi tắm, nước cứ chảy vô tình, còn cô ngây dại đứng lặng ở đó. Chợt có tiếng gì đó vang lên, đầu óc cô cứng đờ, cô nghĩ một lúc mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại. Điện thoại reo, cô nghĩ mình nên làm gì đây? Điện thoại reo thì nên làm gì? Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình nên đi nghe điện thoại. Cô lảo đảo đi ra, chẳng may vấp phải chiếc gối hình con heo trên sàn nhà, ngã nhào xuống sàn, đau đến mức chảy nước mắt nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại báo người gọi, cô cũng không còn để ý nhiều, vội nhấc ống nghe.
"Hiểu Tô? Hôm nay dự báo thời tiết nói có không khí lạnh, nhiệt độ sẽ giảm, áo khoác dày của con vẫn chưa cất đi phải không, ngày mai mặc nhiều một chút, chú ý cẩn thận, đừng vì tham làm đẹp mà không chịu mặc thêm".
"Con biết rồi".
"Giọng con sao vậy?".
"Cảm lạnh thôi".
Mẹ cô lại cằn nhằn: “sao con lại không cẩn thận vậy? Uống thuốc chưa? Không được, gọi điện thoại cho Tiểu Thiệu, xem có cần đi tiêm không?".
"Mẹ, con đang hầm canh trên bếp, sắp trào rồi, con gác máy đây".
"Haizzz, con bé này làm gì cũng không chu toàn! Đi đi! ".
Cô gác điện thoại, khi ấy mới phát hiện khuỷu tay bị trầy xước có lẽ là do khi nãy bị ngã, nhưng cô không cảm thấy đau.
Tắm xong cô lại thẫn thờ, tóc ướt thế này phải làm sao đây? Lại nghĩ một lát, phải đi sấy khô, đi tìm máy sấy tóc, rất lâu sau đó cô mới tìm ra máy sấy. Rỗi lại lục tìm công tắc, những thói quen hằng ngày giờ lại trở nên khó khăn đến vậy, cô lật qua lật lại máy sấy tóc, thầm nghĩ công tắc ở đâu? Sao lại không tìm thấy?
Cuối cùng cũng tìm thấy công tắc, gió nóng chợt thổi ào lên mặt, nóng không kịp đề phòng, nước mắt cô cứ thế trào ra.
Cô không biết mình ngồi trong phòng tắm khóc bao lâu, có thể là một giờ, có thể là bốn giờ, vết thương trên tay nhức nhối, đau nhưng không sao ngăn được. Đau quá, hóa ra là đau như vậy...cô òa khóc...đau đến mức không thở được, đau đến mức không suy nghĩ được gì. Cô vén tay áo, rồi gục đầu lên bồn rửa mặt lạnh như băng.... đau quá...cơn đau từ sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên, đau đến tuyệt vọng. Cô cuộn tròn người bên bồn rửa, lạnh quá, cô bắt đầu run rẩy, nhưng không biết phải làm sao, ngoài việc khóc ra cô không còn cách nào khác. Cô sai rồi, sai lầm nghiêm trọng, cô không biết sẽ đau thế này. Nhưng giờ biết rồi cũng chẳng làm gì được nữa. Cô cố cuộn tròn mình lại, chỉ hy vọng mình biến mất khỏi thế giới này, nếu không thì vĩnh viễn quên Thiệu Chấn Vinh đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, lồng ngực lại thắt lại, không thở được, đau đớn, thì ra đau như vậy. Chỉ cần nghĩ đến anh, sẽ đau như vậy
Danh sách chương