“Tử Mặc, sao sắc mặt con xấu thế, hai ngày nay không ngủ ngon sao?” Thường Nga thử hỏi một câu.

Hắc Đản ăn no cơm, buông bát xuống, quy củ ngồi ngay ngắn: “Sức khỏe mẫu phi không tốt, phải chăm sóc người.” Từng chữ nói ra, tựa như đã luyện tập từ lâu.

Thường Nga gật đầu, sáng nay thấy sắc mặt Trình tiệp dư quả thật khá tệ.

“Thường mẫu phi, sau này, con có thể đến ăn cơm hay không?” A Mộc dùng bàn tay mũm mĩm bám lên bàn, sợ hãi nhìn Thường Nga. Người hầu ở cung Hướng Dương không nghiêm khắc với bé, nhưng cũng chẳng đối xử tốt, tựa hồ hầu hạ bé là một chuyện khổ sai. Đối mặt với một đám cung nhân mặt lạnh băng kia, làm bé cảm thấy sợ hãi, không thể ăn cơm ngon.

“Được, ngày ngày qua đây cũng được.” Thường Nga nhịn không được khẽ nhéo mặt thịt béo của A Mộc. Cuộc sống trước đây ở trấn Cửu Như quá nghèo nàn, rất khó giữ trẻ con nhà khác ăn cơm. Hiện tại thì khác rồi, trong cung cơm canh đầy đủ, từ sau khi được phong tiệp dư, ngày ngày đều ăn thừa rất nhiều, để một đứa bé ăn cũng không lo thiếu.

Được Thường Nga cho phép, A Mộc vô cùng sung sướng, từ hôm đó trở đi, trưa nào cũng lẽo đẽo theo Thần Tử Thích về cung Thanh Bình ăn chực. Đôi khi Hắc Đản có đi theo, nhưng mà vẫn rất ít nói, cũng không thấy Trình tiệp dư kêu người tới tìm.

Ăn chay tắm rửa suốt bảy ngày, rốt cuộc ngày Tế Thiên cũng đến.

Giữa tiết tháng năm oi ả, hiến tế Thần Minh, chính là truyền thống của hoàng thất Dự Chương. Nghe nói mỗi một đời đế vương, đều do Thần Minh lựa chọn, cho nên một khi chưa lập thái tử, lễ hiến tế sẽ càng thêm long trọng.

Tắm rửa xong, đốt chút đàn hương trong phòng, Thần Tử Thích mặc xiêm y Tế Thiên lên người. Cẩm bào màu xanh thiên thanh, chất liệu vô cùng mềm mại, vạt áo kéo dài, cả bộ quần áo dính sát lên thân thể. Ngoài đeo ngọc bội hoàng tử, thì còn bất kì trang sức nào khác, cả ngọc đái cũng tháo ra, chỉ có dải thắt lưng xanh lam thắt lại. Mái tóc dùng dây cột màu thiên thanh cột gọn, thả dài ra sau lưng.

Thần Tử Thích nhìn nhìn bộ xiêm y liền quần này, thấy thế nào cũng giống như đi hiến tế, không khỏi bồn chồn.

Thời điểm đến đài Chương Hoa đã là giữa hoàng hôn. Ánh nắng vàng ruộm, chiếu lên hòn đá chứng giám, nhuộm cả đài Chương Hoa thành màu vàng nhạt.

Quốc sư mặt một bộ trường bào tuyết trắng, vạt áo dài khoảng một trượng, trải dài trên mặt đất, ánh chiều tà chiếu vào vạt áo, hắt lên mây trắng thêu chỉ bạc khúc xạ thành bảy quầng sáng rực rỡ, tựa như một con khổng tước cao quý, mỹ lệ không thứ gì nào sánh được.

“Huyết mạch đã tề tựu, nay xin hỏi Linh. Tổ thần ở trên, phù hộ Đại Chương ta.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, như tiếng chim tước đơn ca vượt dặm xa, kì ảo mà tịch liêu.

Chính Long đế không có lên đài Chương Hoa, mà đứng bên dưới, để các hoàng tử tự đi.

Thần Tử Thích lén liếc nhìn một cái, cứ luôn cảm thấy hoàng đế hình như đang chột dạ. Nhận ra điều này, càng khiến Thần Tử Thích căng thẳng. Không có bất kì ai nói cho họ biết, lên tế đàn để làm gì. Vội vã tìm hoàng tử lưu lạc dân gian, chẳng nhẽ là để tìm kẻ chết thay ư? Mười một hoàng tử, dựa theo độ tuổi, xếp thành hàng đằng sau quốc sư, nghe hắn chậm rãi tụng kinh. Ngoài mấy câu ban đầu, những câu phía sau hoàn toàn nghe không hiểu. Phảng phất như một thứ ngôn ngữ vô cùng cổ xưa, âm tiết như tiếng chim hót.

Màn ngâm tụng này, diễn ra đến khi mặt trăng ló dạng ở đằng đông.

“Trăng tròn giữa mùa hạ, Thiên tử, người ngậm đào đời trước kính dâng miếu thời. Kẻ ngậm đào, hay anh đào. Người chờ hoàng tử, kẻ chưa kịp bước lên Thiên tử vị, nay lấy miệng ngậm, bày tỏ lòng kính trọng.” Quốc sư nhìn điện Chương Hoa không xa, chậm rãi dặn dò hoàng tử phía sau.

Vừa dứt lời, lập tức có kẻ hầu mặc áo trắng, bưng một khay anh đào kiều diễm tươi mới, đi đến trước mặt Thần Tử Thích.

“Điện hạ, mời chọn một quả anh đào.” Kẻ hầu mang khăn che mặt, không thấy rõ diện mạo.

Thần Tử Thích nhìn trái nhìn phải, mỗi vị hoàng tử đều có một khay trước mặt. Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, đều đã từng tham gia lễ Tế Thiên một lần, quen việc dễ làm, tùy tiện chọn một quả, đặt trong tay trái, tay phải kéo tay trái, bình tĩnh để ở trước người.

Anh đào mới được rửa sạch, mang theo chút bọt nước, cực kì hấp dẫn. Đã đứng khô khan một canh giờ, Thần Tử Thích khát đến mức muốn bốc khói, nhìn thấy một khay đầy anh đào này, nhất thời chói mù mắt.

Anh đào trong khay rất to tròn, nhìn không ra điểm khác biệt, Thần Tử Thích liền chọn quả to nhất đỏ nhất, học các hoàng tử khác, tiện thể để cái tay dính nước, nhét vào trong miệng.

Bọt nước thanh ngọt, làm dịu bờ môi khô khốc. Cắn quả anh đào tròn tròn, vị chua ngọt lập tức ngập tràn đầu lưỡi, giảm bớt cái khát trong miệng, mang đến một cảm giác sảng khoái.

Kẻ hầu nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn hành động của Thần Tử Thích, có muốn ngăn lại cũng đã muộn, chỉ đành giả vờ coi như không thấy. Cúi đầu thu dọn cái khay, cùng những kẻ khác, lùi khỏi đài Chương Hoa.

“Thần Minh hạ phàm, chư vị hoàng tử, thỉnh.” Quốc sư khẽ khép mắt, ra hiệu mười một người tiến vào điện.

Trong điện Chương Hoa bày biện mười giá nến hình khổng tước. Những giá nến này được đúc bằng đồng thau, mỗi giá có ba mươi sáu ly đèn nhỏ, tựa như một cái quạt nối đuôi nhau bày ra. Mười hai giá nến đều được thắp sáng, làm điện Chương Hoa sáng như ban ngày.

Thần Tử Thích ngồi xổm trên bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn Tượng Thần trên cao kia. Không một ai tiết lộ, Thần Minh mà Đại Chương thờ cúng là gì, tựa hồ chỉ có mình hoàng thất mới biết, dân chúng chỉ gọi là Thần Hộ Quốc. Bây giờ quan sát kĩ càng, Thần Tử Thích đột nhiên có cảm giác ăn quả lừa nặng.

Một rồng một phượng, quấn quýt lấy nhau, bay giữa mây xanh, ánh nến chiếu sáng khắp căn phòng, càng nguy nga tráng lệ. Thế nhưng, điều này cũng không thể che giấu nổi, nó chỉ là bức long phượng trình tường!

Chính Long đế cùng văn võ bá quan, đứng dưới đài Chương Hoa, khẩn trương nhìn lên phía trên.

Lễ cúng năm trước, Thần Minh không đến, hại hoàng đế tốn công phí sức tìm kiếm hoàng tử dân gian. Chỉ không biết lần này đã tìm về đủ chưa, hoặc đừng có sự cố gì xảy ra mới tốt.

Hiện tại uy tín hoàng thất đã đầy nguy cơ, nếu không có thần tích phủ xuống, quân chủ kế nhiệm có lẽ sẽ càng gian nan.

Quốc sư đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn điện Chương Hoa.

Một khắc sau, ánh nến trong điện đột nhiên phụt tắt, cùng lúc đó, toàn đài Chương Hoa sáng rực rỡ. Ánh vàng từ tảng đá nháy mắt hiện ra, ám văn trên đó cũng biến thành kim văn vô cùng rõ ràng, mô tả một con Phượng Hoàng màu vàng giương cánh tung bay, từng cọng lông chim tinh tế, bao phủ toàn bộ đài Chương Hoa. Một con Kim Long ở bên cạnh uốn lượn một vòng, giam giữ chặt chẽ Phượng Hoàng lại.

“Thần Minh, đến.” Quốc sư khẽ nói một câu, chậm rãi quỳ xuống đất, dập đầu về phía điện Chương Hoa.

Dân chúng trong kinh đều biết hôm nay là ngày Tế Thiên, đều chờ ở trong sân, nhìn thấy ánh sáng vàng rực của đài Chương Hoa, lập tức quỳ xuống lễ bái.

Thần Tử Thích ngồi trong điện Chương Hoa, không biết xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt khi ánh sáng trên đài Chương Hoa vọt vào điện, cậu liền trông thấy một con gà con màu đỏ thấp thoáng ở trên xà nhà.

“Hướng Thiên?” Ánh sáng rất chói lòa, Thần Tử Thích buộc phải nhắm chặt mắt, lúc mở ra, ánh sáng trên đài đã biến mất, trong điện chỉ còn lại một màu u tối. Chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo, hắt từ ngoài điện, le lói chút ánh sáng. Thích ứng được một lúc, mới miễn cưỡng nhìn rõ đồ đạc.

“Thỉnh chư vị hoàng tử, ngậm anh đào vào miệng, sau đó ngủ trên bồ đoàn.” Quốc sư không biết lúc nào đã đến trước cửa điện, đợi các hoàng tử ngậm đào xong, hắn liền chậm rãi đi đến trước Tượng Thần, lấy một cây hương rất nhỏ từ ống tay áo, cắm lên lư hương. Rồi sau đó, thoáng ngẩng đầu, cùng gà con lông đỏ trên xà nhà liếc nhìn nhau.

Theo tầm mắt của quốc sư, mặc dù trong điện hiện giờ đều một mảng tối đen, nhưng Thần Tử Thích vẫn biết vị trí của gà con, vì thế cực kì kiên định cho rằng, quốc sư đang nhìn con gà kia!

Quốc sư thắp hương xong, liền rời khỏi điện Chương Hoa, thuận tay khép cửa lại. Cả điện chìm trong màn đen u tối, ánh trăng le lói xuyên qua khung cửa tiến vào, cũng không đủ để nhìn thấy rõ.

“Oáp….” Có người không nhịn được đánh cái ngáp.

Đại hoàng tử là người thoải mái nhất, trực tiếp nằm rạp trên nền đất, gối bồ đoàn ngủ say. Các hoàng tử khác cũng buồn ngủ, không lâu sau đều ngã lên bồ đoàn.

Thần Tử Thích khẽ nhìn A Mộc ở bên cạnh, sớm đã ngủ bất tỉnh nhân sự. Cậu cũng rất buồn ngủ, song vẫn cố gắng không dám ngủ. Cơn buồn ngủ này đến quá nhanh quá mạnh, tất có quỷ đây!

Tự véo mạnh một cái, cưỡng chế tỉnh táo một chút, Thần Tử Thích bò dậy, ngẩng đầu nhìn gà con trên xà nhà.

Bé gà đỏ chậm rãi xê dịch lộ ra bóng mờ, cũng nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh trăng chiếu lên hai cọng lông chíp trên đầu, kéo thành một cái bóng rất dài.

Mí mắt càng ngày càng nặng, Thần Tử Thích thực sự không chịu được nữa, nhoài người lên bồ đoàn, nhìn quả anh đào trong tay. Quốc sư bảo ngậm đào chứ không được ăn, nhưng mà ngủ say quá biết đâu nuốt mất thì sao. Anh đào to thế này, nuốt xuống chết là cái chắc. Nghĩ nghĩ một lát, Thần Tử Thích bèn kẹp anh đào giữa hai cánh môi, nhắm mắt đi ngủ.

Cảm thấy hình như chỉ chợp mắt trong giây lát, Thần Tử Thích mở mắt ra lần nữa, liền thấy bé gà đỏ lông xù kia đang đứng đối diện với cậu. Muốn vươn tay ra túm, song chẳng có tí sức nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó, từ từ tiến đến bên môi mình, nghiêng đầu, vươn cái mỏ vàng nhỏ, mổ mất anh đào.

“Ê….” Thần Tử Thích mở to hai mắt nhìn, muốn ngăn gà con đang phá hỏng anh đào lại. Cậu chỉ có một quả này thôi đó, bị gà con ăn mất, ngày mai không thấy anh đào, có khi bị tội lớn ấy chứ chẳng chơi.

Bé gà đỏ hiển nhiên không hiểu mối lo của cậu, chậm rãi tiếp tục mổ hết miếng này đến miếng khác. Quả anh đào căng mọng bị mổ nát, nước quả chảy đến bờ môi Thần Tử Thích, làm đôi môi non mềm nhiễm một lớp trong suốt. Mổ được mấy miếng, bé gà đỏ lôi hạt anh đào ra, ném qua một bên, há mồm, nuốt sạch thịt anh đào.

Ăn anh đào xong, bé gà đỏ hình như rất sung sướng, vẫy vẫy hai cánh, nhảy đến trên đầu Thần Tử Thích, dùng móng vuốt bám vào tóc cậu, kêu “chíp” một tiếng.

Tiếng kêu trong trẻo kia, rất bất đồng với tiếng kêu hàng ngày, tựa như côn sơn ngọc vỡ, lại như đàn gấm khẽ đánh, âm thanh réo rắt hướng đến chín mây, chớp mắt làm Thần Tử Thích tỉnh táo.

Đầu thì đã tỉnh, còn cơ thể vẫn thể không nhúc nhích, Thần Tử Thích chép miệng, trơ mắt nhìn bé gà đỏ tiến vào trong vạt áo mềm mại trơn tru của mình, khẽ đạp tìm kiếm vị trí thoải mái, cọ cọ đầu vào ngực cậu, cuộc thành một cục bất động.

Xiêm y Tế Thiên không có nội sam, cũng không có trung y, mà chỉ có một cái áo choàng màu thiên thanh mặc lên người. Lông chíp ấm áp mềm mềm đâm vào ngực, có chút ngứa ngứa, cực kì muốn gãi, lại không động đậy được. Thần Tử Thích cắn môi dưới chịu đựng một lúc, đợi cơn ngứa qua đi, cũng không thấy bé gà đỏ chạy ra, liền cam chịu nhắm mắt, ngủ tiếp.
Tiểu kịch trường:

Chim tướng công: Ăn anh đào của ngươi, ngươi là người của ta.

Thích Thích: Câu này nghe sao kì cục thế.

Chim tướng công: Vậy phải nói thế nào?

Thích Thích: Ăn anh đào của ta, ngươi làm chim của ta.

Chim tướng công: Lời này nghe sao giống chửi người quá vậy. (· v ·)

=))) Quà giáng sinh thứ hai ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện