"......" Thần Tử Thích nhìn đầu gối ấu điểu, nghẹn một hơi trong ngực, cảm giác như bị nội thương. Bắt lấy tiểu hồng điểu, chân trần nhảy xuống giường, đem tiểu điểu ngã lộn nhào nhét vào ly chứa đầy trà lạnh, thở phì phì lên giường ngủ.



"Pi!" Đan Y giãy giụa bò ra khỏi ly, ngồi trên bàn vẫy vẫy đầu. Hai sợi lông trên đầu bị nước trà dính ướt, mềm oặt dán ở phía sau, giọt nước theo nhánh lông rơi xuống khăn trải bàn thành màu than, nhìn có chút đáng thương.



Ngốc lăng lăng trong chốc lát, tiểu hồng điểu quay đầu nhìn về phía người trên giường, "Pi?"



Thần Tử Thích buồn bã chui đầu vào trong chăn, căn bản là không thấy y liếc mắt một cái.



Bộ lông run run, tiểu điểu từ trên bàn nhảy xuống, nỗ lực vẫy cánh, tư thế đang lao xuống thế nhưng thật sự lượn một đường từ cái bàn tới cuối giường, "Pi pi pi!" Thích Thích, mau xem!



Tiểu hồng điểu hưng phấn không thôi mà nhảy nhót lên xuống, một phát không ổn định ngã bẹp xuống giường, ngã trên thảm lông dê thật dày.



Thần Tử Thích ló đầu ra, trong phòng không thấy thân ảnh tiểu hồng điểu, cọ một chút ngồi dậy, tả hữu nhìn xem. Bỗng nhiên phát hiện chăn mỏng hơi hơi nhô lên một đoàn, đang nhanh chóng di chuyển tới hắn. Nhướng mày, chờ tiểu nhí nhố đến gần chân mình, lập tức ra tay xốc chăn.



Chăn xốc lên trong nháy mắt, xuất hiện ở trước mặt không phải lén lút tiểu hồng điểu mà là nam nhân trơn bóng!



Bốn mắt nhìn nhau, cả hai chuẩn bị dọa đối phương kết quả đều chưa thành công.



"Thích Thích!" Đan Y phục hồi tinh thần, cười đẩy ngã người xuống giường, "Ta vừa mới bay, ngươi không nhìn thấy a!"



"Phải không?" Thần Tử Thích giơ tay, sờ sờ tóc ướt trên đỉnh đầu của y, âm thầm thở dài, xem, tiểu điểu nhà mình vẫn còn là chim non chưa lớn, y muốn chơi thì bồi y chơi đi.



Đan Y vận công, dúm tóc trên đỉnh đầu lập tức khô ráo, kéo tay Thần Tử Thích xuống, hôn lên lòng bàn tay mềm mại kia, "Ngươi không thích chơi cái này, chúng ta chơi cái khác đi."



Thần Tử Thích ké mắt nhìn y.



Đan Y kéo chăn qua che khuất chính mình, dọc theo cần cổ trắng, một tấc một tấc hôn lên.



Cuối cùng, hai người vẫn là chơi trò mà Thần Tử Thích lúc ban đầu tưởng nhầm, chỉ là chim non tinh lực tràn đầy một khi chơi liền không dừng lại, lăn lộn đến canh bốn khó chịu nổi nữa mới thôi.



Cuối cùng nhịn không được xin tha, Thần Tử Thích hối hận không thôi, sớm biết thế thì cứ chơi bay bay còn hơn.



Nắng sớm xuyên qua song cửa tiến vào, nhiễu người mộng đẹp. Thần Tử Thích rụt rụt vào trong chăn, đem mặt chôn ở trong ngực Đan Yi.



Đan Y ôm người trong lòng càng chặt, chính mình cũng tiến vào chăn tránh ánh mặt trời. Hôm nay thái dương tựa hồ phá lệ sáng lạn, xuyên thấu chăn mỏng, làm không gian nho nhỏ hơi bừng sáng.



"Nhìn giống như khi ta còn nhỏ ngủ trong trứng." Đan Y mới lạ nhìn bốn phía.



"Ngươi ở trong trứng đã có ký ức sao?" Thần Tử Thích đánh cái ngáp mở mắt ra.



"Lúc trước không có, khi gần phá xác liền có ký ức, lúc ấy cảm thấy thực buồn, sắp nghẹn chết, chỉ muốn đánh vỡ vỏ trứng." Đan Y nói tới công tích vĩ đại khi còn nhỏ, rất là kiêu ngạo. Phượng hoàng vừa sinh ra đã hiểu biết, trong nháy mắt thanh tỉnh, y đã được tổ tiên truyền thừa ký ức, biết trước mắt chính là vỏ trứng, chỉ cần đánh nát là có thể nhìn thấy mẫu thân.



Thần Tử Thích lần đầu tiên được nghe Đan Y nói tới chuyện phá vỏ, tức khắc thấy hứng thú, "Vậy ngươi làm thế nào mà ra?"



"Hai chân đạp, vận chuyển nội lực, một chút là vỏ trứng đã vỡ rồi." Đan Y bắt đầu khoác lác.



"Phải không?" Thần Tử Thích bĩu môi, "Sao không nói ngươi ở trong trứng sờ được một cái rìu, một nhát bổ xuống là xong, thanh giả vì thiên đục giả vì địa."*



*清者为天浊者为地 Cầu một bạn dịch hộ câu này



"Vậy thì quá kỳ cục." Đan Y nhấp môi cười, đây đều là học cùng Thích Thích, khoác lác cũng có trình độ. Hai người trán kề trán, thầm thì chít chít cười một lúc lâu.



"Nói thật đi, rốt cuộc như thế nào ra được?" Thần Tử Thích Vỗ mông Đan Y một cái.



"Mổ ra," Đan Y thành thật nói, đôi tay phủng trụ mặt Thần Tử Thích, cứ như vậy, "Pi pi pi......" Nói, giống chim gõ kiến mổ lên thân cây, đối miệng Thần Tử Thích liền mổ mấy cái.



Một đêm điên cuồng không làm Đan Y cảm thấy mỏi mệt chút nào, sau khi rời giường càng thêm tinh thần sáng láng. Thần Tử Thích tuy cảm thấy nơi nào đó đau đớn, nhưng thân thể cũng không thực sự mỏi mệt. Này đại khái là vì khi hai người tương liên còn trao đổi nội lực.



"Chúng ta đi luyện công đi." Đan Y mặc chỉnh tề, kéo Thần Tử Thích đến rừng ngô đồng.



Linh Quan hoảng sợ, nhanh chóng ngăn lại, "Cung chủ, không được." Tối hôm qua nàng trực đêm nghe được rành mạch, lúc cuối cùng Vương gia nói chuyện đều mang theo tiếng khóc nức nở, hiển nhiên là mệt quá sức, làm sao còn có thể luyện công ngay? Cung chủ cũng quá không biết săn sóc!



"Đi đi đi." Thần Tử Thích cũng đang muốn nghiệm chứng một chút loại trò chơi này đối với nội lực có bao nhiêu tốt.



Hai người tay nắm tay đi tới rừng ngô đồng, lưu lại Linh Quan đứng tại chỗ, "......"



Tiếng phượng hoàng thanh thúy từ trong rừng ngô đồng vang lên, phượng hoàng văn lưu chuyển tựa như lửa cháy bốc lên, hai tay Đan Y triển khai, sau đó đột nhiên dùng chưởng đánh ra.



"Ầm ầm ầm ——" nội lực cường đại cuốn theo lá rựng còn có chút ướt trên mặt đất hướng tới Thần Tử Thích.



Thần Tử Thích giơ tay, đem nội lực trải rộng quanh thân, vặn người bay lên, mang theo đám lá rụng như phượng hoàng giương cánh kia, sau đó, "Răng rắc", bên hông một trận nhức mỏi, không chống đỡ được liền lảo đảo. Đám lá vừa mới hóa giải thiếu Long Ngâm Thần Công chống đỡ liền xoạt xoạt đổ ập xuống, chôn Thần Tử Thích ở dưới.



Đan Y nhanh chóng chạy qua, giơ tay hất tầng tầng lá khô, lộ ra Thích Thích đang ngửa mặt lên trời.



"Làm sao vậy?" Đan Y ôm người vào trong ngực, "Có thương tích sao?"



"Eo không có sức." Thần Tử Thích vẻ mặt đau khổ, buổi sáng chỉ cảm thấy có chút nhức, lúc này cảm giác nhất định là bị thương đến eo gân.



Đan Y chớp chớp mắt, tức khắc minh bạch là chuyện gì, bế ngang người lên, chậm rãi tới đình hóng gió.



"Nội lực của ta hình như tăng một ít." Thần Tử Thích dựa vào vai Đan Y, cẩn thận ngẫm lại cảm giác vừa rồi.



"Nội lực của ta thì không tăng, nhưng trở nên tinh thuần chút." Đan Y cũng tổng kết nói.



Hai người liếc nhau, đột nhiên song song đỏ mặt. Tuy rằng nội lực tăng trưởng hoặc là tinh luyện tinh thuần đều là chuyện tốt, nhưng loại phương pháp tu luyện này thật sự cảm thấy quá thẹn.



"Ngươi, ngươi nói, tổ tiên trước kia có phải hay không cũng......" Thần Tử Thích lắp bắp nói.



"Không có." Đan Y chém đinh chặt sắt, trước kia khẳng định không có ai từng làm loại sự tình này, nếu có, trong Đan Dương Thần Công bí tịch cùng ký ức truyền thừa tất nhiên sẽ có dấu vết.



Đang nói, Lam Sơn Vũ vội vã đi tới, trình lên mấy tin.



Hôm nay cung chủ không đến Triều Phượng Điện xử lý sự vụ, hắn liền đem chuyện khẩn cấp đến đây để cung chủ định đoạt.



"Hoàn Vương đem ngọn nguồn chuyện cổ trùng thông báo thiên hạ, xúi giục Cực Dương Tông cùng phái Hoàng Sơn, đang muốn cùng Vô Minh Tông bàn bạc," Lam Sơn Vũ mở cây quạt che miệng cười trộm, "Hết thảy đều trong sở liệu của cung chủ."



Tin tức ngọn nguồn cổ trùng là do Quy Vân Cung cố ý truyền tới Thần Tử Kiên, hắn không phụ sở vọng mà đem chuyện truyền rộng hơn, trước tiên xúi giục phái Hoàng Sơn.



Chính đạo tạo thành liên quân còn chưa đi đến Ngọc Sơn liền sụp đổ, Cực Dương Tông cũng cùng Vô Cực Tông phản bội.



"Quỷ trùng thế mà lại do triều đình thả ra?" Nhân sĩ chính đạo biết được tin tức thì khiếp sợ, bọn họ phí hoài một khang nhiệt huyết đi Bắc Mạc kháng địch, rơi đầu chảy máu, đổi lấy lại là một thân cổ trùng, chuyện này thật sự làm người khó có thể tiếp thu.



"Còn giả được sao? Ngươi nhìn xem, người nổi điên trước có ai không phải trở về từ chiến trường Bắc Mạc!" Người Phái Hoàng Sơn  lòng đầy căm phẫn, một kiếm chặt bỏ cờ xí rêu rao đón gió, đối với vẻ mặt hôi bại của đệ tử Vô Cực Tông phỉ nhổ, "Hoàng đế hạ cổ, các ngươi lại muốn vu hãm Quy Vân Cung, muốn để ta đi chịu chết, thật ác độc cực điểm!"



La gia là mẫu tộc của Thiên Đức Đế, trong mắt mọi người, ý của hoàng đế đại biểu cho ý của La gia. Nhớ tới đủ loại chuyện trước đây, từ lúc bắt đầu La Hồng Phong đã mạc danh nhằm vào Quy Vân Cung, sau đó không ngừng đẩy mọi người đi Ngọc Sơn trước. Nhiễm trùng khiến cho mọi người điên cuồng, lại lừa bọn họ đồng quy vô tận cùng Huyền Đạo có thể trị trùng, cuối cùng Vô Cực Tông độc bá thiên hạ, thật sự tính quá tốt.



"Con mẹ nó La Hồng Phong, mệt ta kính trọng hắn nhiều năm như vậy." Cực Dương Tông tông chủ Diêu Hùng tức giận đến chửi má nó. Các môn phái nhỏ khác cũng đùng đùng rời đi, ai cũng không muốn ở lại cùng đầu sỏ gây tội, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị thiêu chết.



La Hồng Phong tức giận đánh nát một cái bàn gỗ hoa lê, "Thần Tử Viên, cánh cứng rồi!"



"Ngươi là định nói mình không biết?" Một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi một bên, mắt lạnh nhìn La Hồng Phong. Hắn là sư thúc của La Hồng Phong, trưởng lão ẩn cư ở Vô Cực Tông nhiều năm —— Trần Cốc, tự Lãm Chi, trước khi thoái ẩn giang hồ từng có danh hào Bất Hủ Chân Nhân.



"Đệ tử đích xác không biết." La Hồng Phong cắn răng, nếu ông biết thì sao có thể thiêu chết đệ tử đích truyền của chính mìn! Đã sớm tới Thiên Đức Đế đòi giải dược.



"A, chơi ưng kêu ưng mổ mắt, chín mươi năm sống của ngươi thật uổng phí." Trần Cốc đứng lên, cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Chuyện tới hiện giờ, hắn không có khả năng giúp sư điệt tấn công Quy Vân Cung. Không nói đến đại nghĩa sẽ huỷ hoại danh dự cả đời của ông, hiện giờ đội ngũ tán loạn, căn bản là đi không đến Ngọc Sơn!



"Sư thúc!" La Hồng Phong đuổi theo, ngoài cửa đã không thấy thân ảnh Bất Hủ Chân Nhân.



"Thịch thịch thịch", gậy gỗ gõ trên sàn nhà phát ra nhịp nhịp tiếng vang, Triệu Tố Nhu đỡ Liêu Tịch Sư Thái mù hai mắt chậm rãi đi tới. Liêu Tịch đã hơn một trăm ba mươi tuổi, tóc thưa thớt, thêm hiện giờ mắt mù chỉ có thể thấy tròng trắng, nhìn rất đáng sợ.



"Lão tiểu tử Trần Cốc kia cũng đi rồi à?" Liêu Tịch mở miệng, âm thanh bén nhọn giống như móng tay cào vào gạch ngói.



"Ân." La Hồng Phong lên tiếng, không muốn nói chuyện.



Đúng lúc này, một đệ tử Vô Cực Tông chạy tới, nhỏ giọng bên tai La Hồng Phong mấy câu.



"Thế nào, Thiên Đức đế muốn gặp ngươi?" Tịch liêu cười lạnh, làm trò, nàng có trăm năm công lực, người ta còn nói nhỏ, ngu xuẩn.



Sắc mặt La Hồng Phong có chút khó coi, Thần Tử Viên cũng dám ngay lúc này tới gặp hắn! "Hắn ở nơi nào?"



Ai cũng không dự đoán được, hoàng đế Đại Chương Thần Tử Viên lúc này đang trong tòa thanh gần quân doanh liên quân.



Trong ca vũ phường, vũ nương dáng người mềm mại theo tiếng đàn sáo uyển chuyển nhẹ nhàng múa. Thiên Đức Đế bưng lên chén rượu, chậm rãi uống một ngụm, "Hai đệ đệ của Trẫm thật đúng là không bớt lo."



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu kịch trường:《 giang hồ danh ngôn lục thiên 》



La tông chủ: Nhân tâm tan ra, không thành được đội ngũ



Liêu Tịch: Làm ni cô khó, làm lão ni cô càng khó, làm mắt mù lão ni cô khó càng thêm khó



Thích Thích: Luyện thần công, eo không mỏi, chân không đau, một hơi lăn lộn ba ngày, không mệt!



Điểu công:...... Khụ, Thích Thích, nơi này không cho cắm quảng cáo

---------------------------

Ngao ngao ngao, đại gia đông chí vui sướng ~ sao sao pi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện