Có Đan Y đây thì đám ám vệ đều thành đồ thừa. Thiên Đức Đế đơn giản phất tay, lệnh tất cả rời khỏi phòng, làm như thành ý.



Thần Tử Thích hơi nhương mày nhìn y cầm lên một ít hạt dưa, cũng may Thiên Đức thức thời cho người lui đi, nếu không Đan Y phải dùng hạt dưa đem người đánh ra.



"Hoàng huynh gọi thần đệ đến là có chuyện gì quan trọng sao?" Thần Tử Thích nhận lấy hạt dưa trong tay Đan Y, chậm rãi bóc vỏ cho y.



Thiên Đức Đế nhìn động tác thành thạo của Thần Tử Thích, tròng mắt như rớt ra ngoài, nghĩ thầm trách không được Đan Y sủng ái Thần Tử Thích như vậy, hoàng đệ này thật đúng là biết kéo hạ mặt mũi mà hầu hạ người khác.



"Lão Thất a, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm nhưng trẫm lại vẫn cảm thấy biết quá ít về ngươi." Thiên Đức Đế bày ra một bộ huynh trưởng nói lời đạo nghĩa, giơ tay rót cho Thần Tử Thích ly rượu, "Long Ngâm Thần Công là do ngươi từ nhỏ đã biết sao?"



Hoàng thất ba đơi không luyện thành thần công, Thiên Đức Đế cũng nghĩ có thể là do ba đời liên tiếp đều không có ý chỉ tuyển Thái Tử của thần minh hay không. Hồi nhỏ, quốc sư Lam Giang Tuyết cũng từng ám chỉ nhưng phụ hoàng hắn lại không có hành động gì. Nếu Thần Tử Thích từ nhỏ đã có thần công, vậy thì hắn chắc chắn đây chính là người mà thần minh lựa chọn.



"Hoàng huynh lo nghĩ nhiều rồi, thần đệ nếu từ nhỏ đã có thì đã sớm theo phụ hoàng tranh công, làm sao có thể nhẫn được?" Thần Tử Thích cười cười chạm ly với Thiên Đức Đế.



Lý do thoái thác này Thiên Đức tin cũng được mà không tin cũng thế, mặc kệ nói như thế nào thì hắn chính là không thừa nhận.



"Ha hả, cũng phải." Thiên Đức Đế ý vị không rõ mà cười hai tiếng, cầm lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Rũ mi mắt che khuất suy nghĩ trong mắt.



"Hoạ trùng kia, Hoàng Thượng có tính toán gì không?" Thần Tử Thích không hỏi trùng có phải do Thiên Đức Đế thả ra hay không mà trực tiếp hỏi bước tiếp theo. Hiện giờ cả bá tánh cũng nhiễm hàm trùng, Thiên Đức Đế lại không có chút ý tứ cứu trợ nào, chẳng lẽ muốn nắm một giang sơn toàn người điên hay sao?



Thiên Đức Đế không trả lời vấn đề này mà giương mắt nhìn về phía Thần Tử Thích, ngữ điệu thong thả nói: "Ngươi ở Kiếm Dương mấy năm nay, có nhìn ra bộ dáng Đại Chương hiện giờ không?"



Đại Chương hiện giờ...... Hoàng thất suy nhược đã lâu, võ nhân đầy đường, bá tánh ăn không đủ no, quan phủ bỏ không làm cảnh. Động tác cắn hạt dưa của Thần Tử Thích ngừng lại, nhìn về phía Thiên Đức Đế. Hắn vẫn luôn cho rằng Thiên Đức Đế là người được chăng hay chớ, không có chí lớn, đột nhiên lộ ra một bộ ái quốc yêu dân làm hắn phản ứng không kịp.



"Phá rồi mới lập, ngược lại cũng thích hợp." Đan Y lấy đi chén rượu trong tay Thần Tử Thích, tự mình uống sạch.



Thiên Đức Đế nghe lời này của Đan Y giống như tìm được tri kỷ, đôi mắt đột nhiên sáng rỡ, cất giọng cười to, "Phượng Vương quả nhiên mắt sáng như đuốc, không hổ là con cháu Đan gia."



Thần Tử Thích nhìn Thiên Đức Đế mở ra bản đồ Đại Chương, mặt trên dùng bút son khoanh vòng lên những địa phương do các môn phái quản hạt, vòng đỏ chồng vòng đỏ nhìn thấy ghê người, từ hải vực phía nam đến đại mạc phía bắc, nơi chân chính thuộc về hoàng thất ít đến đáng thương.



"Ngươi nhìn xem, nơi này, nơi này, nơi nào vẫn là của vương triều Thần gia! Đây rõ ràng là La gia, Hoàng gia, Diêu gia......" Thiên Đức Đế chỉ vào những mảng đỏ thật lớn, thanh âm trầm thấp mà áp lực. Dựa vào Khí Tông che chở để lên làm hoàng đế, chỉ có thể kéo dài hơi tàn làm con rối thôi.



"Chỉ cần tiêu diệt hết các môn phái giang hồ có thực lực thì mới chấn chỉnh trật tự vương triều, lúc này mặc kệ phải trả đại giới lớn bao nhiêu, đều đáng giá." Thiên Đức Đế rút từ trong tay áo ra một mảnh phù cổ xưa bằng đồng thau, ở trước mặt Đan Y đặt vào tay Thần Tử Thích.



Người Thần gia không nên là kẻ phụ thuộc đáng thương mà phải là huyết mạch thần long quân lâm thiên hạ!



Thần Tử Thích nhìn đồ vật trong tay, là một khối đồng hình bán nguyệt, khắc thành hình dáng bàn long phi thiên, bất quá chỉ có một nửa. Đây là binh phù của Đại Chương, tên là Long Tê. Người cai quản binh quyền giữ một nửa, hoàng đế giữ một nửa, hai người hợp lại thành một đồ án hoàn chỉnh. Hoàng đế đem một nửa giao cho ai, người đó liền có được ý chỉ của Long Tê, trở thành nguyên soái.



Người nhận thức đã nhiều năm trong chốc lát từ kẻ bất lực biến thành hiểu biết kiêu hùng, dù là ai cũng sẽ giật mình không thôi, Thần Tử Thích lúc trước đã có chuẩn bị vẫn không tránh khỏi phải trố mắt.



Thiên Đức Đế biết rõ hắn có Long Ngâm Thần Công, còn có Đan Y làm chỗ dựa còn dám đem binh quyền giao cho hắn, thật sự là hảo quyết đoán.



"Cực Dương Tông làm phản, trẫm đã thuyết phục Vô Cực Tông không nhúng tay vào, năm vạn binh mã Nam Tầm doanh cho ngươi, Vân Châu còn có ba vạn cung tiễn để ngươi điều khiển, ngươi thay trẫm diệt trừ đám phản tặc này." Thiên Đức Đế đẩy ngược ngón tay Thần Tử Thích, để hắn nắm chặt binh phù.



Muốn lập phải huỷ. Dùng lửa đốt đồng mới sinh cây mới, đích xác rất có đạo lý.



"Hoàng Thượng không sợ thần đệ dùng binh mã làm phản sao?" Thần Tử Thích nhìn Thiên Đức Đế, cảm động thì cảm động nhưng lấy hiểu biết của hắn về người này, hào phóng giao binh quyền như vậy thật sự có chút kỳ quái.



"Trẫm đơn thương độc mã, nếu Tiểu Thất có thể bình thiên hạ, ngôi vị hoàng đế này cùng lắm thì để ngươi làm." Thiên Đức Đế vỗ vỗ vai Thần Tử Thích, cười đến rộng rãi.



Thẳng đến khi rời khỏi trà lâu, Thần Tử Thích vẫn chưa hồi hồn, "Có phải Thiên Đức đổi hồn hay không?"



"Ván cờ này hẳn là từ khi hắn hơn mười tuổi đã sắp đặt." Đan Y lấy từ trong tay áo ra một con ve bằng hàn ngọc, cánh ve dưới ánh mặt trời lấp lánh trong suốt, sinh động như thật.



Thần Tử Thích nhìn thấy vật này đột nhiên nhớ ra rằng có một con trùng trong viên ngọc Thái Tử nắm khi còn nhỏ.



"Năm đó, loại trùng này không phải là cổ trùng quá lợi hại, có lẽ đó là con hàm trùng đầu tiên." Đan Y chuyển chuyển con ve giữa những ngón tay, chất ngọc tinh oánh trong suốt như thể vật sống đang bò.



Thần Tử Thích cầm con ve, âm thầm kinh hãi.



Không nói tới chuyện Thiên Đức đến tột cùng đã tính kế bao lâu, binh quyền tới tay Thần Tử Thích thì sẽ không ném đi. Năm vạn Nam Tầm, ba vạn Vân Châu, thêm tám vạn binh lực nữa thì có thể trực tiếp gọi lên mười vạn*. Cực Dương Tông không được cứu trị đúng lúc nên hiện giờ rất nhiều đệ tử còn nhiễm trùng, chiến lực kém. Hơn nữa đã trở mặt thành thù với Vô Cực Tông, các môn phái khác cũng sẽ không nhanh chóng tiếp viện, thật sự là cơ hội tốt để tiêu diệt.



*Câu này khá khó hiểu, Đậu tính 5+3+8 = 16 rồi, sao lại tính thành 10 nhể. Cả câu là 南浔五万,云州三万,加起来八万的兵力,便可以直接号称十万



Tuy rằng Thần Tử Thích căn bản không tin cái gọi là "Ngôi vị hoàng đế để ngươi làm cũng không sao" của Thiên Đức Đế , nhưng hắn muốn ngồi lên vị trí kia thì bình thiên hạ là điều tất yếu. Làm cái vỏ hoàng đế mà Cửu Châu không nghe lệnh thì thà làm phu nhân của Quy Vân Cung còn hơn!



Có được Long Tê, Thần Tử Thích liền trực tiếp đến Nam Tầm doanh kiểm kê binh tướng.



Nam Tầm doanh ở sườn núi phía nam cách Tầm Dương tám mươi dặm, nơi này có ruộng tốt ngàn khoảnh, đóng quân năm vạn. Xa xa đã có thể nhìn thấy một mảnh ruộng mênh mông, hiện giờ thu hoạch vụ thu đã qua, đang gieo lúa mới, hai đầu ruộng trồng ít cải trắng qua đông.



Có hán tử mặc binh phục đang làm ruộng.



"Tích trữ nuôi quân nguyên bản là vì giảm bớt gánh nặng cho quốc khố, hiện giờ lại thành nguồn thu của quốc khố." Thần Tử Thích ghìm ngựa nghỉ chân, nhìn quân hộ tạo thành thôn xóm, chậm rãi thở dài.



Vài năm trước, bởi vì quân phí mỗi năm quá lớn mới đưa ra sách lược tích trữ nuôi quân, cấp cho quân thường trú ít đất vừa trồng trọt vừa trợ cấp quân lương. Gần trăm năm qua, bá tánh sinh hoạt càng ngày càng gian nan, đất ruộng tầm thường đồng ruộng đều không dùng được nên chỉ có thể đến các đại môn phái làm ruộng hoặc là nhập ngũ.



Nhập ngũ là có đất từ triều đình, là có thể ăn no.



Tác giả có lời muốn nói: 



Tiểu kịch trường:



Lạc tiên sinh: Các ngươi cảm thấy mình muốn trị quốc như thế nào?



Thiên Đức: Loạn thế kiêu hùng, lấy trùng trị quốc



Lão nhị: Tuyệt thế minh quân, lấy mưu trị quốc



Thích Thích: Cung chủ phu nhân, lấy gà trị quốc



Điểu công: Gà của ta sao? (⊙v⊙)



Thích Thích:?(????ω????)?



Lạc tiên sinh: ( hộc máu )

-----------------------

Ngao ngao ngao, chương này ngắn _(:з" ∠)_ ngày mai càng dài

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện