“Ầm ầm——” Tiếng cây cối sau lưng bị đổ ập xuống, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết Kim Ngô vệ liên tiếp vang lên.

Thần Tử Thích cưỡi ngựa, ôm eo Đan Y, nhìn rõ hai người mặc xiêm y màu cỏ úa, một tên ném hoàng đồng diệp (**) khắp trời, một tên giơ cái búa dài ba thước, tung một búa chém đứt một gốc đại thụ đủ một người ôm.

Đại thụ đổ xuống, đè sấp hai thị vệ xuống đất. Những thị vệ khác vẫn liều mạng xông lên, Tam hoàng tử cũng rút bội kiếm bên hông ra.

“Đừng giết hắn, hắn là hoàng tử!” Tên ném hoàng đồng diệp nhắc nhở bạn mình, sau đó giương mắt, nhìn hai người đang phi nước đại.

Thần Tử Thích bất thình lình quay đầu nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, bị dọa sợ ra tiếng: “Đan Y, chúng ta chỉ cưỡi ngựa non, không chạy nhanh được đâu.”

Nói tới đây, hai người kia đã giết chết bốn Kim Ngô vệ, người cầm ám khí tiến đến bên đồng bạn, giậm mạnh chân, dùng tốc độ nhảy ba bước nhanh chóng đuổi theo hướng hai người chạy.

Đan Y không nói gì, rút ngọc tiêu bên hông, vặn gãy. Ngọc tiêu như cành trúc, gãy đôi đoạn phía đầu, biến thành một ống sáo dài bằng lòng bàn tay.

“Thổi mạnh lên!” Đan Y vứt ống sáo cho Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích cũng không hỏi nhiều, cầm lấy rồi thổi. Thổi ống sáo không cần kĩ xảo đặc biệt gì, cậu chỉ cần há mồm thổi lớn là được.

“Hiu——” Một thanh âm sắc nhọn lập tức vang lên, dọa sợ đàn chim chung quanh.

“Tiếp tục!” Đan Y không chế ngựa, vượt qua con sông nhỏ, lao ra khỏi cánh rừng, điên cuồng chạy về nơi đóng quân.

“Hiu—— Hiu——” Tiếng huýt liên tiếp vang lên, kinh động đến vô số chim trong rừng.

“Chíp chíp chíp!”

“Cạc cạc cạc!”

“Yiya——”

Hơn trăm ngàn loài chim cùng hoảng sợ lục tục bay lên bầu trời, Thần Tử Thích ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh đen kịt đông nghìn nghịt, che lấp mặt trời, tựa như thiên cẩu nuốt mặt trời.

Trong đồn đóng quân xa xa, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về một mảnh lớn chim bay ở hướng tây nam.

“Có chuyện gì thế?” Chính Long đế đứng trên đài cao, buồn bực không thôi. Cho dù ở đây hay có mãnh thú lui tới, thì cũng đâu có trận chiến lớn tới nhường này.

“Thiếu chủ!” Linh Quan với Linh Hòa đợi lệnh trong nơi đóng quân cùng kinh hãi hô ra tiếng. Cả hai vọt vào trong lều lấy binh khí, thoắt cái lướt đi.

“Ơ, nha hoàn của Quy Vân cung, thế mà biết Phù Dao công?” Thị vệ bảo vệ nơi đóng quân trố mắt nói.

Đàn chim bay quanh trên trời một lát, sau đó bắt đầu tức tốc chạy tứ phương tám hướng.

“Còn thổi nữa không?” Thần Tử Thích ngơ ngác nhìn bầu trời trống không.

“Trốn đi đâu!” Một giọng nói hùng hồn như sấm vang lên, hai mảnh hoàng đồng diệp bay tới, một cái chặt đứt vó ngựa, cái còn lại ghim sâu trong đùi ngựa. Chú ngựa con hí một tiếng ngã nhào xuống đất, Đan Y ôm chặt Thần Tử Thích, đạp một cước lên yên ngựa, toàn thân rơi xuống đất, hai người ôm thành một cục lăn vài vòng trên thảm cỏ.

Lăn thẳng đến bờ suối nhỏ, bờ suối có vài hòn đá to lớn. Tiếng ong vo vo hòa lẫn cùng tiếng suối vọt vào lỗ tai, Thần Tử Thích lắc lắc ngẩng đầu, trông thấy một tổ ong vò vẽ to bự trong một cái hốc giữa tảng đá.

Thần Tử Thích nhanh chóng cởi ngoại sam, ném cho Đan Y: “Nhanh lên, vứt cái tổ ong vào gã ta.”

Đan Y lập tức hiểu ý, tiếp nhận ngoại sam bọc kín tổ ong, ném thẳng tới hai tên thích khách trước mặt.

Người nọ theo bản năng quăng phi tiêu đánh nát, “Bùm——” một tiếng, tổ ong vò vẽ nổ tung, vô số con ong vọt ra.

Thần Tử Thích kéo Đan Y nhảy xuống dòng suối, ong vò vẽ nhanh chóng liều mạng vây kín đốt hai tên thích khách đen đủi kia.

“A a a!” Thích khách kêu thảm thiết không thôi, sau khi lăn vài vòng trên đất mới nghĩ ra cách dùng nội lực giết ong.

Suối nhỏ không sâu, vẫn chưa đến cổ, hai người trốn trong nước, rất nhanh đã chạy đến bờ bên kia. Có mấy con ong vò vẽ đuổi theo hai người. Đan Y giơ tay, một chưởng đánh ong, lôi Thần Tử Thích trốn vào sâu trong bụi cỏ.

Cỏ khô cao không quá thắt lưng, dẫm nát đám cỏ, phát ra tiếng sột soạt, nước suối lạnh lẽo nhỏ tí tách từ quần áo xuống. Chung quanh không có tiếng côn trùng hay chim kêu, chỉ có trái tim đập thình thịch như đánh trống.

“Tử Thích.” Đan Y kéo Thần Tử Thích trốn vào trong bụi cỏ rậm rạp, nhỏ giỏng nói, đây vẫn là lần đầu tiên, y nghiêm túc gọi tên cậu.

“Hả?” Thần Tử Thích tuy rằng sợ phát run, song vẫn không ngừng suy nghĩ, nghĩ liệu có thể hái một mảng cỏ khô, đốt lửa để hai người cùng ngồi hong hay không. Cây cỏ vào thu dễ bén lửa, thế lửa nhất định rất mạnh, có lẽ sẽ có thể cản được một lát.

“Những thích khách này đến chủ yếu là vì ta, bọn họ không giết hoàng tử, lát nữa nếu ta bị bắt, ngươi phải nhanh chóng chạy trốn đấy.” Đan Y kéo cậu ngồi xổm, không chạy nữa.

“Làm vậy sao được?” Thần Tử Thích lắc đầu, làm người không thể không nghĩa khí như thế

Đan Y cảm thấy cậu đang run rẩy, nắm chặt tay Thần Tử Thích: “Không sao đâu, bọn chúng không dám giết ta, chắc là có chuyện muốn cầu Quy Vân cung nên mới….”

Lời còn chưa dứt, bờ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng đao kiếm tương giao. Thần Tử Thích đứng dậy dòm sang bên kia, nhất thời cao hứng, đúng là hai chị em Linh Hòa với Linh Quan.

Thanh Vân Phù Dao công quả nhiên danh bất hư truyền, hai người loáng cái đã đuổi tới, mỗi người cầm một thanh loan đao, phối hợp cùng giết thích khách.

“Các hạ chính là Thần Hành Vô Địch Đạp Lãnh Khách phải không?’ Linh Hòa nhẹ nhàng nhảy lên không trung, chém lưỡi rìu.

Trên giang hồ có một đôi huynh đệ cùng kết bái, tên là Thần Vô Song Hiệp. Người cầm phi tiêu hoàng thau diệp là Tiết Lãng, được mệnh danh Thần Hành Vô Địch Đạp Lãng Khách, cầm búa lớn là Trình Châu, tên hiệu Thần Phủ Vô Địch Mộc Thành Châu.

Hai người này đều có thanh danh trên giang hồ không tệ lắm, hành hiệp trượng nghĩa, đến đâu cũng được tôn xưng một tiếng đại hiệp. Lại không biết vì sao, đột nhiên xuất hiện tại đây với vai trò thích khách.

“Được người người trên giang hồ xưng tụng bằng một tiếng đại hiệp, vậy mà đi ám sát hai đứa trẻ, nếu chuyện này bị truyền ra, vậy cần gì mặt mũi nữa.” Linh Quan phụ họa cùng muội muội, bao vây đường tẩu thoát của Tiết Lãng.

Kỳ thật võ công của hai cô nương này kém một chút so với Tiết Lãng, nhưng mà bộ đao pháp này vô cùng ảo diệu, làm cho gã ta không có đường đột phá, vả lại hai thanh âm trong trẻo át hết tiếng ồn ào, càng không ngừng ong ong bên tai, nhiễu loạn tinh thần Tiết Lãng.

“Muốn đánh thì đánh, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì.” Tiết Lãng bực bội hết sức, phải bắt được thiếu chủ Quy Vân cung, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, kéo dài thêm nữa, đừng nói người Quy Vân cung, thì binh mã của hoàng đế cũng tới rồi.

“Chọc mù mắt hắn, cắt con gà của hắn!” Thần Tử Thích cũng vô giúp vui, đột nhiên cảm thấy một cơn gió ập tới, ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh đứng thừa một người, đang cầm búa to muốn đập cậu “A a a!!!!!!!!!”

Đan Y đạp một cước lên mặt búa, đá chệch cái búa to đi, kéo Thần Tử Thích lăn trên đất, né khỏi nơi cái búa ập xuống.

Trận gió của đầu búa sượt qua, làm rách một góc áo của Thần Tử Thích.

Trình Châu hình như ý thức được uy lực của cái búa của mình quá lớn, giơ tay xoay một vòng, nháy mắt vác cái búa trên lưng, ý đồ dùng tay không tóm hai thằng oắt.

Người này xem ra thật không định giết bọn họ, Thần Tử Thích đột nhiên không còn sợ hãi, cũng sinh ra chút sức mạnh. Sờ sờ dao ngắn bên hông, đó là con dao lúc trước cậu nhờ Đại Trần tìm cho thời còn ở trấn Cửu Như, lúc đó đi quá vội vàng, không kịp trả lại. Lần đi săn này, cậu bèn cố ý mang theo người.

“Tiểu thiếu chủ, tại hạ là Trình Châu, không có ác ý đâu, chỉ muốn mời người đưa ta đi Quy Vân cung mà thôi.” Trình Châu thoạt nhìn trông tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt tạm coi tuấn lãng, nhưng do phơi nắng hong gió trên giang hồ, nên da mặt ngăm đen thô ráp, nhìn thì thật có chút quen mắt.

“Đại môn của Quy Vân cung luôn luôn đón mở, ngươi muốn thì tự đi đi.” Thần Tử Thích bĩu môi, nói gì mà dẫn hắn đi, không phải có ý muốn vơ vét tài sản đó sao? Bọn cướp trên trấn Cửu Như khi bắt cóc tống tiền con nhà giàu cũng nói vậy đó.

Trình Châu hừ lạnh một tiếng, giơ tay muốn tóm Đan Y.

Đan Y lập tức tung Bát Vân Thủ đón đỡ, hai người nhất thời đánh bất phân thắng bại.

Trình Châu lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới thằng nhóc thiếu chủ mới tám tuổi ranh đã có trình độ này, tâm trạng sốt ruột, lập tức sử dụng vài phần nội lực.

Hai tay Đan Y nháy mắt thu nạp, hoán đổi chiêu thức, giơ tay đối đầu.

“Ầm——” Cỏ cây xung quanh bị chấn động đổ xuống một vòng lớn, song chưởng hai người cùng bù trừ nhau, khoảng cách bai bên vẫn duy trì cách biệt hai tấc, không ai có thể tiến thêm được bước nữa.

“Đan Dương thần công………” Trình Châu gian nan cắn răng mở miệng, không thể ngờ được, Đan Y vậy mà đã sở hữu nội lực thâm hậu đến vậy, chắc chắ đã luyện thành Thần Công tầng thứ nhất.

Trên mặt Đan Y lộ vẻ hờ hững, nhưng thực chất đã cực kì cố sức. Y tuy rằng luyện công pháp lợi hại, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, nội lực chứa đựng rất ít, cản một lát thì còn được, nhưng công phu ít tí teo chằng mấy chốc sẽ hết, đến lúc đó song chưởng Trình Châu đẩy tới, y nhất định sẽ bị trọng thương, rồi cả Thần Tử Thích ở đằng sau cũng gặp nạn theo.

Có lòng muốn nói Thần Tử Thích nhanh chóng chạy đi, song không thể thốt ra miệng, mà chỉ đành lo lắng.

Thần Tử Thích trốn sau lưng Đan Y, nhìn hai người này không động đậy, trố mắt một lát, sau đó lập tức rút dao ngắn bên hông, sử dụng một chiêu Du Long Tùy Nguyệt, uốn lượn dọc theo tay hai người, một đao chém lên cánh tay Trình Châu.

“Phụt——” Một dòng máu phun ra, hai người đang có nội lực đang gắn chặt nhau cùng trợn tròn mắt.

Một cánh tay của Trình Châu không thể khống chế bị gãy cong, nội lực chợt giảm, Đan Y nhân cơ hội mạnh mẽ đẩy một cái, hai cỗ nội lực cùng ập lên người Trình Châu.

“Phụt——” Người nọ phun một ngụm máu, cả người lùi về sau, ngã xuống bụi cỏ. Nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của mình, miệng vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương, còn mở ra hai đường dao thật dài, Trình Châu cắn chặt răng, tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha, trọn mắt nhìn Thần Tử Thích, “Huyến nhẫn đao…… Các ngươi quả nhiên cùng một bọn!”

“Hả?” Thần Tử Thích không biết người này đang nói cái gì.

Đan Y lại thoáng nhìn dao ngắn trong tay Thần Tử Thích, chuôi dao rỉ sắt cũ kĩ, tựa hồ không có gì kì lạ, chỉ có điều phần rìa lưỡi dao đã bị gãy, có một đường nhỏ không thể tìm được đường nối, giờ phút này đang chảy xuống một đường máu, đường nối kia càng trở nên rõ ràng hơn.

“Chạy mau! Thất thần làm gì?” Thần Tử Thích kéo tay Đan Y, không thừa dịp kẻ địch ngã xuống chạy nhanh, chẳng nhẽ đợi gã khôi phục thì đánh tiếp sao? “Thiếu chủ coi chừng!” Tiếng thét của Linh Hòa đột nhiên vang lên.

Thần Tử Thích không kịp phản ứng, đã bị Đan Y ôm chặt, gắt gao bảo vệ trong ngực, mắt thấy một phi tiêu ánh vàng rực rỡ bay tới, trực tiếp cắm vào lưng Đan Y.

“Đan Y——”
Tiểu kịch trường:

Trình Châu: Nào tới đây chúng ta cùng hợp nội lực tiếp nào.

Thích Thích: Chém ngươi nha!

Trình Châu: (gió máu) đánh lén không phải quân tử.

Thích Thích: Ngươi nói nhảm vừa thôi, chém một dao bây giờ.

Huyết: Viu viu ~~~MDZZ

(*) Huyết nhẫn: Lưỡi dao máu.

(**) Hoàng đồng diệp: Lá làm bằng đồng vàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện