Đan Y thấy Thần Tử Thích nghiêm túc thổi phù phù cho mình, trong lòng ấm áp, giơ tay chọc cái má phình to của cậu: “Được rồi, hết đau rồi.”

Thần Tử Thích ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả đang nhìn chằm chằm hai tên thích khách, không ai chú ý đến hai người cậu, lúc này mới lấy con dao ngắn rỉ sét cho Đan Y xem: “Cái thứ đồ này có gì đặc biệt á?” Ban nãy nghe Trình Châu nói gì mà huyết nhẫn, một con dao rỉ nhặt bừa, thế mà còn liên quan đến án giết người không thành? “Thứ này tên là Huyết Nhẫn, là vũ khí của Huyết Nhẫn các.” Đan Y ngồi mệt, tựa người lên gối, sai Linh Hòa lau sạch con dao.

Linh Hòa nhận lấy dao ngắn, dùng khăn lau sạch sẽ vết máu.

“Huyết Nhẫn các là môn phái chuyên buôn bán bằng mạng người,” Đan Y thấy Thần Tử Thích không hiểu, bèn giải thích một câu, “Nghĩa là lấy tiền, rồi đi giết người ý.”

Linh Hòa lau xong dao ngắn, dùng sức xoay chuôi dao, “cạch” một tiếng, một lưỡi dao mỏng rơi khỏi thân dao.

Cái Huyến Nhẫn này, được chia làm hai bộ phận gồm lưỡi dao và rãnh dao, sát thủ của Huyết Nhẫn các, tay này cầm rãnh dao, tay kia cầm cả bó lưỡi dao. Có lẽ vì lưỡi dao vô cùng sắc bén bị gọt đi quá mỏng, khi giết nhiều người thì sẽ bị xoắn lại, cho nên phải đến lúc thay cái mới.

“Vì dao có rãnh, khi cắt thịt sẽ xuất hiện ba đường rạch, cho nên Trình Châu mới nhận ra,” Đan Y lấy con dao đã được làm sạch trả cho Thần Tử Thích, “Giữ bên người phòng thân cũng được, nhưng không được mang cho người khác xem.” Suy cho cùng danh tiếng của Huyết Nhẫn các rất kém, cứ khoe ra không chừng sẽ rước lấy tai họa gì mất.

Trình Châu ở bên kia bị nước trà hắt tỉnh, giãy dụa ngồi dậy, nhìn một vòng, ánh mắt ngưng lại nhìn Hắc Đản đang trầm mặc: “Trình Mặc!”

Thần Tử Mặc giương mắt nhìn gã, từ tốn gọi một tiếng: “Cữu công.”

“Sao cháu tiến cung rồi thế?” Trình Châu rất kinh ngạc, đứa bé này không phải vẫn ở Tố Tâm tông sao?

Trang chủ của Cửu Dẫn sơn trang, có tên Trình Kí, tự là Thiên Lí, đã ngoài năm mươi. Trình Châu là em trai nhỏ nhất của trang chủ, gã từ nhỏ đã phóng túng ngang ngạnh, không chịu học công pháp gia truyền, mà chỉ một mực du lịch bên ngoài, đi học nghệ khắp nơi. Mấy năm gần đây, cũng làm được chút trò trống trên giang hồ. Có thể nói, Trình Châu là người có tương lai nhất Cửu Dẫn sơn trang.

Nhưng mà, người được trang chủ suốt ngày khen trên miệng này, với Hắc Đản mà nói thì rất đỗi xa lạ. Từ nhỏ đã lớn lên trong Cửu Dẫn sơn trang, đến họa diệt môn của ba năm trước, bị đưa đến Tố Tâm tông, suốt quãng thời gian này Hắc Đản thực chất không hề gặp Trình Châu lấy một lần. Đầu năm nay, Trình Châu tìm đến Tố Tâm tông, Trình Tố Dao mới ôm cậu út này gào khóc, Hắc Đản mới biết gã một chút.

“Cha cháu là hoàng đế.” Thần Tử Mặc chỉ nói đơn giản một câu, rồi im lặng không nhiều lời nữa. Cậu thực sự không có chút tình cảm nào với người cậu mới chỉ gặp qua này, hoặc nên nói, đến cả Cửu Dẫn sơn trang cậu cũng không có lấy một tí ti tình cảm.

Kí ức của thủa trước bốn tuổi, đều là tiếng cười nhạo cùng bị bắt nạt, sau bốn tuổi, là mệt nhọc và đói khát.

Mặc dù hầu hết kí ức hồi nhỏ đã dần phai mờ, thế nhưng cậu vẫn nhớ rõ trận tai họa của ba năm trước.

Ngày hôm đó, Cửu Dẫn sơn trang nhận được một lá thư, trang chủ mở ra xem, bên trong không có gì, mà chỉ có một lưỡi dao.

Trình trang chủ nắm chặt lưỡi dao, hai tay run rẩy không thôi: “Huyết nhẫn……..”

Theo truyền thuyết, trước khi Huyết Nhẫn các muốn giết người, đều sẽ gửi cho nạn nhân một lưỡi dao. Gửi cho một người thì sẽ chỉ giết một; gửi cho một gia tộc, thì toàn bộ gia tộc đó sẽ phải chết.

Gửi tặng lưỡi dao vào ban ngày, có nghĩa tối đó sẽ đi giết. Huyết nhẫn các cho phép nạn nhân chạy trốn, song dù có trốn đi đâu cũng sẽ bị giết, với lại còn sẽ chết sớm hơn. Nếu không chịu được nỗi sợ hãi này, thì tự cầm lưỡi dao tự sát cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Gia chủ vội vàng gọi toàn bộ mọi người đến tiền thính, dặn dò tất cả mau mau thu dọn đồ đạc chạy trốn, trốn càng xa càng tốt.

“Chúng ta có thể chạy đi đâu? Sát thủ của Huyết Nhẫn các ở ngay vùng phụ cận, vừa ra khỏi cửa sẽ bị giết chết tại chỗ!” Có người gào khóc.

“Không trốn, chắc chắn sẽ chết, trốn, có lẽ sẽ có khả năng sống sót.”

Câu này của gia chủ, Thần Tử Mặc vẫn nhớ rõ. Cậu đi theo mấy anh em con bà con dì, ngồi trên xe ngựa đến trước Tố Tâm tông, chưa đi được bao xa người đã bị giết sạch. Bởi vì không có tư cách ngồi trong xe, mà phải ngồi trong đống hành lý, nên Thần Tử Mặc mới thoát được một kiếp. Thần Tử Mặc chỉ nhớ gia chủ từng nói, phải đến Tố Tâm tông, tìm mẫu thân của cậu—— người phụ nữ sau khi sinh hạ cậu, đã được đón đến Tố Tâm tông tập võ.

Cả quãng đường, Hắc Đản phải làm ăn mày xin cơm, may mắn gặp được đệ tử của Tố Tâm tông tại trấn trên, mới được bọn họ dẫn vào.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Châu nghe được những điều này, gã khó hiểu nhìn về phía Thần Tử Mặc: “Lần đó thấy cháu ở Tố Tâm tông, vì sao cháu không nói?”

Thần Tử Mặc im lặng không nói. Sau khi gặp được mẫu thân mình vẫn nhung nhớ hàng đêm, mẫu thân cũng chẳng đối xử tốt với cậu, trái lại còn ngại cậu làm mất mặt. Khi thấy cữu công mà mẫu thân vẫn luôn tôn kính, cái thứ mất mặt như cậu, tự nhiên không nói thì vẫn hay hơn.

“To gan, ai cho phép ngươi dám nói vậy với Lục hoàng tử?” Thị vệ ở bên cạnh đá một cước vào Trình Châu.

Trình Châu lảo đảo vì cú đá, trông thấy Tiết Lãng vẫn đang bất tỉnh, không khỏi đau buồn nói: “Hôm này Thần Vô Song Hiệp ta, chắc chắn phải táng mệnh tại đây, nhưng mà thù nhà chưa báo, thật không cam lòng chết……Hoàng thượng, nếu có thể tha cho tính mạng hai thảo dân, hai người chúng thần nguyện phục vụ mười năm cho người, chỉ cầu để thảo dân tra ra thù diệt môn.”

“Ngươi ám sát Thiếu chủ của chúng ta, lại cầu xin Hoàng thượng tha mạng, thiên hạ làm gì có đạo lý này,” Lam Sơn Vũ lập tức mở miệng ngăn cản, “Hoàng thượng,  chuyện trong giang hồ nên để giang hồ tự giải quyết, để Quy Vân cung trừng trị mới phải, nếu triều đình nhúng tay vào, thì khác nào bị người cười nhạo.”

Chính Long đế vốn đã thèm thuồng võ công của Thần Vô Song Hiệp, nay nghe thấy lời của Trình Châu thì càng động lòng, nhưng mà Lam Sơn Vũ đã lên tiếng, mặc dù biết hắn nói có lý, song cũng không khỏi thẹn quá hóa giận: “Hai người này đến bãi săn hành thích, sao có thể chỉ là chuyện trong giang hồ được? Đây rõ ràng đã liên can đến chuyện của triều đình!” Là một đế vương, đứng đầu thiên hạ, vì sao hắn không thể làm chủ nhân của hai người này?

“Hoàng thượng muốn trừng trị, vậy thì do hoàng thượng định đoạt, chỉ có điều chuyện của Quy Vân cũng nên để ta tự giải quyết một chút.” Đan Y đột nhiên lên tiếng, ra hiệu cho Lam Sơn Vũ.

Lam Sơn Vũ hiểu ý, đi đến trước mặt Nhị hoàng tử: “Điện hạ, liệu có thể cho thần mượn một một thanh trường kiếm không?”

Nhị hoàng tử vẫn học kiếm pháp, trường kiếm không rời thân, thấy Lam Sơn Vũ tiếp cận mình, thầm mừng rỡ, cười tươi đưa bội kiếm cho hắn.

“Vù” một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, Lam Sơn Vũ giơ tay chém xuống, chặt đứt một tay cùng một chân của Trình Châu.

“A——” Trình Châu hét thảm thiết, ngã xuống đất không dậy nổi, trơ mắt nhìn Lam Sơn Vũ đánh vào kinh mạch của Tiết Lãng.

“Ngươi……” Chính Long đế giận đến thổi râu, hắn giữ lại tính mạng của hai tên này, cốt là để trợ giúp chính mình, nay bị Lam Sơn Vũ đánh gãy gân mạch, thì căn bản chỉ là tên phế nhân, còn giúp được gì nữa?

“Có Hoàng thượng bảo đảm, Quy Vân cung chỉ chặt một tay một chân của ngươi, còn về câu hỏi của ngươi, ngươi đừng bao giờ mong có câu trả lời.” Lam Sơn Vũ nói thản nhiên một câu, lau sạch trường kiếm, tiêu sái bỏ vào vỏ, trả về cho Nhị hoàng tử.

Để lại hai tên phế nhân sắp hôn mê cho Hoàng đế, Lam Sơn Vũ ôm Thiếu chủ nhà mình quay về lều nghỉ ngơi.

Trở về đến lều, Thần Tử Thích vẫn có chút bực mình: “Cứ để bọn họ được lợi thế hả? Hai chúng ta suýt chết đấy nhé!”

“Chỉ nói không giết, chứ không nói sẽ bỏ qua,” Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm nói, “Những lời trước đó, đều phải giữ lời.”

“Thế còn cái bị lật hồng lãng thì sao?” Hai mắt Thần Tử Thích sáng long lanh nhìn Lam Sơn Vũ, “Lam đại ca, có thể tìm cho đệ vài lưỡi dao của Huyết nhẫn không?”

“Để làm gì vậy điện hạ?” Lam Sơn Vũ tò mò hỏi.

“Nếu phụ hoàng đã giữ hai người kia lại làm thị vệ, thì cứ cách vài này gửi cho họ một lưỡi.” Thần Tử Thích cười hí hí.

Lam Sơn Vũ há to miệng, chiêu này cũng quá nham hiểm ấy chứ, Thất hoàng tử mới sáu tuổi thôi đấy, thế qué nào….. chủ nhân à, ngài sao có thể chọn cái tên đáng sợ thế này?

Đan Y mím môi cười khẽ: “Làm theo ý cậu ấy nói.”

Lam Sơn Vũ xoa cằm, đột nhiên đổi thành nụ cười sáng lạn: “Điện hạ anh minh, hai ngày nữa sẽ đưa cho ngài, thuộc hạ còn có rất nhiều phương pháp trừng trị, điện hạ có muốn biết hay không?”

Thần Tử Thích lập tức gật đầu, kéo Lam Sơn Vũ trao đổi tình cảm.

Đan Y: “……………” Cứ cảm thấy, bản thân hình như, đã đồng ý chuyện xấu xa gì đó.

Bởi vì trận ám sát này, mùa đi săn của Đan Y với Thần Tử Thích được chấm dứt đầu tiên, hai người trở về trong cung trước, dưỡng thương tại cung Đan Dương.

“Ngươi đừng động vào nước, để ta cầm cho.” Sự tĩnh lặng ngày ngày của cung Đan Dương, đã được thay thế bằng tiếng hô to quát nhỏ của Thần Tử Thích. Dùng cái chân ngắn ngủi chạy tới, kéo cái tay định bẻ hoa sen của Đan Y về, còn chân mình nhảy lên bẻ bông hoa chưa kịp nở kia, nhét vào trong tay Đan Y.

“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta bón ngươi ăn,”: Đan Y bị thương ở tay phải, không cầm được đũa, Thần Tử Thích bèn không cho y dùng thìa, tự mình bưng bát bón y ăn, múc cái thìa gỗ đến bên miệng, “Há mồm nào.”

Đan Y đành phải há mồm để cậu bón, lúc đầu Thần Tử Thích không biết bón ăn, làm quần áo hai người rơi đầy cơm, ăn được vài ngày thì cũng quen việc dễ làm.

Trộn đều nước thịt với thức ăn cùng cơm tẻ vào một tô, múc một thìa lớn, nhét vào trong miệng Đan Y, nhìn y bập bập môi ăn, Thần Tử Thích cũng cảm thấy đói meo, cũng tự ăn một miếng, sau đó bón tiếp cho Đan Y.

Linh Hòa không ngăn kịp, chỉ đành nhìn hai đứa trẻ ngươi một miếng ta một miếng ăn đến vô cùng ngon miệng.

“Thích Thích…..” Ăn cơm xong, Đan Y nhìn Thần Tử Thích đang nghiêm túc lau miệng cho mình, lòng rất không nỡ, ” Ta phải đi rồi.”

“Hử?” Tay Thần Tử Thích chợt dừng lại,”Đi đâu cơ?”

“Quy Vân cung.” Đan Y nhìn cái kiệu bốn người nâng ở ngoài đình nghỉ mát.

Lam Sơn Vũ đi đến, giọng ôn hòa nói: “Cung chủ gọi Thiếu chủ quay về một chuyến, sau này điện hạ nếu có chuyện gì, thì có thể đến Khổng Tước lâu trong kinh thành tìm thần.”

Thần Tử Thích cúi đầu không nói lời nào.

Đan Y nhìn cậu, tự dưng trong lòng có chút khó chịu: “Đợi vài ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Tiểu kịch trường:

Chim tiểu công: Để hôm nào ta lại đến rủ ngươi đi chơi nhé

Thích Thích: Hôm nào ấy à, không biết phải đến mấy năm sau rồi ấy, lúc đó á ta lớn tồ rồi, chơi cái mông ấy!

Chim tiểu công: Chơi mông cũng được lắm nha ~

Thích Thích:…..Cút!

:3 về rồi huhu!!!! Tình bể bình:((((((((( à 8/3 chúc các chị em luôn luôn xinh đẹp nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện