Người của Tố Tâm tông lại xuất hiện ở Lộ thành, đây chỉ có thể vì cướp Trình Gia Trân.
Hôm qua, Thần Tử Mặc đưa Trình Gia Trân trở về Lộ thành, vừa hay gặp được người Phong Linh, liền tiện đường đi đến Bạch Lộ Sơn xem thử. Trời rét đường trơn, người của Phong Linh kỳ thực chỉ đến báo cho biết, thời tiết này không phù hợp để đi xuống vực, tốt nhất là đợi đến đầu xuân. Không ngờ, giữa đường đụng phải một toán người Tố Tâm tông, không biết sao đã xông vào đánh nhau….
“Tại sao người Tố Tâm tông cứ chấp nhất với Trình Gia Trân thế?” Thần Tử Thích nhíu mi, nếu Tố Tâm tông biết Trình Gia Trân là giả, thì với chuyện mẫu thân của Thần Tử Mặc, căn bản không tới phiên Tố Tâm tông chỉ tay năm ngón mới phải, “Bọn họ ắt hẳn biết được điều gì đó.”
Chẳng nhẽ sợ rắc rối một khi bại lộ, đánh mất thể diện tông môn chăng? Đan Y xua tay để người áo đen ra ngoài: “Có lẽ đi.”
“Hửm?” Thần Tử Thích quay đầu, nhìn về phía Đan Y đang vô cùng bình thản, “Chuyện này có có ẩn tình gì sao?”
“Thể diện, đối với danh môn chính phái mà nói, đích xác quan trọng.” Đan Y cởi áo khoác dài ra, để lộ y phục tay áo buộc chặt, chuẩn bị luyện công.
Thần Tử Thích thả hộp kiếm xuống, theo Đan Y ra ngoài, vô cùng tự nhiên hỏi một câu. “Còn còn gì nữa?”
Còn có…..Đan Y đột nhiên dừng chân, nhìn vẻ mặt cực kì vô tội của Thần Tử Thích, sém nữa đã tuôn hết ra, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: “Đây là câu hỏi chữ Thiên.”
Thế thôi khỏi hỏi! Thần Tử Thích bĩu môi: “Đồ hẹp hòi, chứ muốn lấy gì để đổi đáp án?”
“Muốn……” Ánh mắt của Đan Y lưu luyến nhìn lên đôi môi trơn bóng, xúc động khi giải cổ vẫn vẹn nguyên trong đầu chưa hề rời đi.
“Cho một mình ta biết đi, ta không nói ai khác đâu, cho ta chút lời đi.” Thần Tử Thích cọ đến trước mặt Đan Y, xỏ lá nói.
“Vậy thì không được, nếu hồi bài là một mạng người, để ngươi chút lời là giết nửa mạng sao?” Đan Y giơ tay kéo hắn, đi vào rừng ngô đồng.
“Không phải, phải hạ giá như giết chó nhà họ mới đúng.”
“Vậy cái giá cũng quá thấp đấy.”
…………….
Ngươi một câu ta một câu đối đáp, câu chuyện đã lệch hẳn khỏi vấn đề chính.
Đan Y định sẵn mục tiêu, trước khi hai mươi tuổi phải luyện xong tầng thứ ba, Thần Tử Thích bấy lâu nay vẫn thong dong luyện, hôm nay cũng bắt đầu luyện tập chăm chỉ.
Vận công, khởi thế.
Đầu tiên dùng Du Long Tùy Nguyệt đánh với Đan Dương Bát Vân Thủ, hoạt động giãn cốt một chút. Dẫn nội lực đối chiêu, Thần Tử Thích sớm đã chẳng còn là thằng nhóc có công phu mèo cào như hồi nhỏ, chiêu thức uốn lượn như Du Long Hí Phượng, khép mở giống Đan Phượng Phi Thiên, một đẩy một đỡ, kình khí giữa hai người nổi lên, lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, ngươi tới ta chặn, chỉ nhìn thấy mỗi tàn ảnh.
Tốc độ ra chiêu càng ngày càng nhanh, nội lực của Thần Tử Thích kém xa Đan Y, dần dần hơi không theo kịp, bị y đánh vài cú. Thần Tử Thích nhe răng, tay uốn lượn đi lên theo cánh tay Đan Y, vươn thẳng đến hai mắt, bị Đan Y chặn lại. Tay kia lập tức giơ ra, tóm vào đũng quần!
Đan Y kinh hoảng, tức tốc nắm lấy cái tay xấu xa kia, đập tay bẻ lại.
“Ái ái, đau đau!” Thần Tử Thích bị bẻ tay ra sau lưng, vội vàng kêu đau, người nắm vội vàng thả tay hắn ra. Ngay đúng giây này, Thần Tử Thích tức tốc quay người, tóm đũng quần người ta.
Chíp chíp!
Tóm đúng, chuẩn, độc.
“Ưm…..” Đan Y đau đớn kêu lên một tiếng, cũng may phản ứng nhanh, bắt được cổ tay Thần Tử Thích, không có bị tổn thương gì, nhưng mà cái tay không thành thật này, cũng đã nắm chặt bộ vị quan trọng của y.
“Hí hí, đây gọi là binh bất yếm trá (*)! Nói bao lần rồi, không được mềm lòng khi đang đánh nhau cơ mà.” Thần Tử Thích cười xấu, véo một cái qua lớp quần áo.
Đan Y nín thở, đẩy mạnh Thần Tử Thích.
“Ái ui!” Thần Tử Thích không phòng bị, bị y đẩy ngã trên đất, đầu đập vào rễ ngô đồng chìa ra, ôm đầu ngồi xuống: “Ta đâu ra sức, ngươi phản ứng mạnh thế làm gì! Quỷ hẹp hòi…..”
Đan Y hít sâu một hơi, nơi nào đó giữa hai chân bởi vì mới bị Thần Tử Thích sờ loạn đã hơi cương lên, hơi thở cũng rối loạn…..Nhìn Thần Tử Thích ngồi ăn vạ không chịu đứng dậy, Đan Y không biết nói gì mới phải, kì kèo một lát, mới nhấc chân kéo người lên.
Không luyện được võ, Đan Y chỉ đành đến đình nghỉ uống trà, đợi khí huyết sôi sục trong người tán bớt mới tiếp tục.
Thần Tử Thích ngó lỗ tai hồng hồng của Đan Y, lộ ra nụ cười xấu xa, bám vai Đan Y để y kéo mình đi, bản thân thổi nhẹ vào lỗ tai kia: “Lỗ tai ngươi lạnh đỏ cả rồi này, để ta thổi thổi cho ngươi nhé.”
Hơi thở ấm áp phun vào trong tai, làm một mảng da đều đỏ bừng. Đan Y bị tra tấn không nhịn nổi nữa, dùng một tay kéo cao dán đại bự trên lưng xuống, khiêng lên vai vội vàng tiến về phía đình nghỉ mát.
“Ưm, thả ta xuống, xóc khó chịu quá….”
Linh Quan kéo mành từ bốn phía trên đình để thoáng khí, Linh Hòa lại bưng một ấm trà nóng mới pha, rồi đưa khăn ấm mới nhúng nước lên.
Thần Tử Thích ném một miếng bánh vào miệng, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn động tác uống trà tao nhã của Đan Y, đôi mắt trân châu khẽ đảo, giơ tay cầm một cái bánh đậu xanh, xé nhỏ, vê thành miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Đan Y, “Ăn điểm tâm đi.”
Đan Y theo bản năng cúi đầu, ngậm một miếng đậu xanh nho nhỏ vào miệng.
Ăn đến thật là quen nha…..Thần Tử Thích khẽ nhếch mi, đang muốn rụt tay về, đầu ngón tay bất thình lình bị đầu lưỡi ấm áp liếm qua, không khỏi run một chút.
Liếm liếm ngón tay ấm áp, Đan Y đờ ra một chút, mới nhận ra bản thân mình hiện giờ không phải trong lốt chim, cuống quýt quay đầu nhìn Thần Tử Thích. Người kia cũng đã cúi đầu, rụt tay về, đưa trà lên uống ực ực hết sạch.
Trong đình nhất thời bị yên lặng bao trùm, không khí có hơi quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục trên bếp lò, và cả tiếng bông tuyết tuôn rơi bên ngoài đình.
……….
Bởi vì không vội chuyện đi Lư Sơn bái phỏng, Thần Tử Thích bèn ở lại Quy Vân cung thêm vài ngày, đợi tuyết ngừng rơi mới thôi.
Hai ngày sau, Triệu Tố Nhu của Tố Tâm tông dẫn một đám đệ tử, đột nhiên xông đến Quy Vân cung đòi nói chuyện. Sau một hồi chửi rủa dưới chân núi, vừa vặn gặp được Lam Sơn Vũ đi làm việc trở về.
Lam Sơn Vũ mặt một bộ cẩm bào mặc xanh ngọc, váy dài may một lớp lông cáo trắng, hai tay để một chỗ, sau lưng có thuộc hạ che ô, ung dung bước trong gió tuyết. Trông từ đằng xa, tựa như người đi ra từ bức tranh.
“Uyển Nhu tiên cô tới tặng lễ năm mới thay cho Tố Tâm tông sao?” Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm hỏi.
“Phi! Quy Vân cung các ngươi vô cớ giết ái đồ của ta, còn muốn nhận lễ năm mới ư?” Triệu Tố Nhu oán hận lườm Lam Sơn Vũ.
“Năm mới đến rồi, báo thù là điềm xấu đấy.” Lam Sơn Vũ vẫn ung dung trả lời, kỳ thực vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến năm mới.
Trên núi có nhuyễn kiệu màu lam bay xuống, Lam Sơn Vũ bơ Triệu Tố Nhu, xoay người đi vào trong nhuyễn kiệu. Triệu Tố Nhu cản lại, không để hắn đi.
“Tiên cô, ngài làm vậy là sai rồi. Bây giờ Lam mỗ phải quay về phục mệnh. Để Lam mỗ đi, vừa hay có thể thay mọi người thông báo một phen.” Lam Sơn Vũ vô cùng quân tử không động tay với nữ tử, vẫn ôn hòa có lễ như trước.
“Sư phụ, để Lam công tử đi bẩm báo đi, kì kèo mãi cũng không phải cách hay.” Ngọc Tuyền ở một bên nhỏ giọng khuyên can.
Triệu Tố Nhu hung hăng trừng Lam Sơn Vũ một cái: “Nếu ngươi đi mà không báo lại, ngày mai cả giang hồ sẽ biết, Quy Vân cung là cái ổ của đám rùa đen rụt đầu, sợ Tố Tâm tông bọn ta, không dám lên tiếng trả lời.”
Lam Sơn Vũ chỉ cười không nói, ngồi vào trong nhuyễn kiệu, lướt gió lên núi. Dừng ở trên đài dừng chân, bản thân lại dùng Phù Dao công, nhanh chóng chạy vào trong.
Lam Giang Tuyết đang cùng Ô Vân Sử thảo luận vấn đề tại trước cửa điện Thanh Vân, lập tức trông thấy một bóng màu lam chạy tới.
“Khinh Hàn, mau mau.” Lam Son Vũ lấy một túi giấy dầu nóng hầm hập từ trong tay áo ra, nhét vào trong tay Lam Giang Tuyết, “Bà lão kia quá dong dài, thêm tí nữa thì nguội mất.”
Lam Giang Tuyết mở túi giấy dầu ra, mùi hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt lập tức bay ra. Túi giấy vẫn còn nóng, sờ vào có chút bỏng tay.
“Triệu Tố Nhu cản đệ?” Lam Giang Tuyết đưa một hạt cho Ô Vân Sử, bị đối phương từ chối.
“Ta không ăn cái này.” Điêu Liệu nhíu mày, hắn chỉ thích ăn thịt thôi.
Lam Giang Tuyết hiển nhiên cũng chỉ đang khách khí một chút, không hề do dự rụt về, tự bóc tự ăn: “Cung chủ đã nói, ta đang muốn tìm người đi báo, vừa hay đệ chạy một chuyến đi.”
“Đệ vừa mới về, chưa kịp nghỉ đây này.” Lam Sơn Vũ hơi mất hứng, lời vừa dứt, một hạt dẻ vừa bóc để ở bên miệng, há mồm cắn, vị thơm ngọt nhanh chóng làm hắn vui vẻ trở lại, hai tay ấm áp vui sướng chạy đi làm culi.
“Đệ đệ ngươi dễ dỗ thật đấy.” Điêu Liệt vẹo đầu ngó bóng lưng Lam Sơn Vũ.
“Dễ dỗ? Ngươi dỗ thử xem.” Lam Giang Tuyết liếc nhìn Điêu Liệt một cái, tao nhã xoay người, ôm túi hạt dẻ rang đường, tà áo lết dài, khoan thai rời đi.
Điêu Liệt gãi đầu, không biết sao lại chọc tới đồng bọn mình mất tiêu rồi.
“Trả lời thế này, có được không à?” Thần Tử Thích nhìn nhìn Cung chủ đại nhân chẳng hề để ý. Vừa nãy nghe xong đối thoại của Đan Y và Bạch Vân Sử, hắn cứ cảm thấy nói vậy không hay cho lắm.
“Bổn tọa đã khách khí lắm rồi đấy.” Đan Y vo một quả cầu tuyết, ném chính xác vào cổ Thần Tử Thích.
“Oái! Ngươi đánh lén!” Thần Tử Thích bị lạnh run cả người, giũ tuyết trên cổ xuống, nắm tuyết đuổi đánh phía sau Đan Y.
Dưới chân núi, Triệu Tố Nhu đợi nửa canh giờ trong gió tuyết, rốt cuộc cũng có được nguyên văn lời của cung chủ Quy Vân cung.
“Quy củ giang hồ, tại các ngươi khiêu khích trước, đáng bị giết cũng phải thôi.”
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Ngươi tóm hỏng nó, ngươi phải phụ trách.
Thích Thích: Ta căn bản không có dùng sức.
Chim tiểu công: Nhưng mà nó bị dọa rồi.
Thích Thích: Trò mèo này mà vẫn bị dọa?
Chim tiểu công: Ngươi nhìn đi, nó sợ tới mức cương lên rồi này.
Thích Thích:…..Đồ lưu manh biến thái!
(*): Binh bất yếm tra: việc quân cơ không ngại dối trá.
Hôm qua, Thần Tử Mặc đưa Trình Gia Trân trở về Lộ thành, vừa hay gặp được người Phong Linh, liền tiện đường đi đến Bạch Lộ Sơn xem thử. Trời rét đường trơn, người của Phong Linh kỳ thực chỉ đến báo cho biết, thời tiết này không phù hợp để đi xuống vực, tốt nhất là đợi đến đầu xuân. Không ngờ, giữa đường đụng phải một toán người Tố Tâm tông, không biết sao đã xông vào đánh nhau….
“Tại sao người Tố Tâm tông cứ chấp nhất với Trình Gia Trân thế?” Thần Tử Thích nhíu mi, nếu Tố Tâm tông biết Trình Gia Trân là giả, thì với chuyện mẫu thân của Thần Tử Mặc, căn bản không tới phiên Tố Tâm tông chỉ tay năm ngón mới phải, “Bọn họ ắt hẳn biết được điều gì đó.”
Chẳng nhẽ sợ rắc rối một khi bại lộ, đánh mất thể diện tông môn chăng? Đan Y xua tay để người áo đen ra ngoài: “Có lẽ đi.”
“Hửm?” Thần Tử Thích quay đầu, nhìn về phía Đan Y đang vô cùng bình thản, “Chuyện này có có ẩn tình gì sao?”
“Thể diện, đối với danh môn chính phái mà nói, đích xác quan trọng.” Đan Y cởi áo khoác dài ra, để lộ y phục tay áo buộc chặt, chuẩn bị luyện công.
Thần Tử Thích thả hộp kiếm xuống, theo Đan Y ra ngoài, vô cùng tự nhiên hỏi một câu. “Còn còn gì nữa?”
Còn có…..Đan Y đột nhiên dừng chân, nhìn vẻ mặt cực kì vô tội của Thần Tử Thích, sém nữa đã tuôn hết ra, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười: “Đây là câu hỏi chữ Thiên.”
Thế thôi khỏi hỏi! Thần Tử Thích bĩu môi: “Đồ hẹp hòi, chứ muốn lấy gì để đổi đáp án?”
“Muốn……” Ánh mắt của Đan Y lưu luyến nhìn lên đôi môi trơn bóng, xúc động khi giải cổ vẫn vẹn nguyên trong đầu chưa hề rời đi.
“Cho một mình ta biết đi, ta không nói ai khác đâu, cho ta chút lời đi.” Thần Tử Thích cọ đến trước mặt Đan Y, xỏ lá nói.
“Vậy thì không được, nếu hồi bài là một mạng người, để ngươi chút lời là giết nửa mạng sao?” Đan Y giơ tay kéo hắn, đi vào rừng ngô đồng.
“Không phải, phải hạ giá như giết chó nhà họ mới đúng.”
“Vậy cái giá cũng quá thấp đấy.”
…………….
Ngươi một câu ta một câu đối đáp, câu chuyện đã lệch hẳn khỏi vấn đề chính.
Đan Y định sẵn mục tiêu, trước khi hai mươi tuổi phải luyện xong tầng thứ ba, Thần Tử Thích bấy lâu nay vẫn thong dong luyện, hôm nay cũng bắt đầu luyện tập chăm chỉ.
Vận công, khởi thế.
Đầu tiên dùng Du Long Tùy Nguyệt đánh với Đan Dương Bát Vân Thủ, hoạt động giãn cốt một chút. Dẫn nội lực đối chiêu, Thần Tử Thích sớm đã chẳng còn là thằng nhóc có công phu mèo cào như hồi nhỏ, chiêu thức uốn lượn như Du Long Hí Phượng, khép mở giống Đan Phượng Phi Thiên, một đẩy một đỡ, kình khí giữa hai người nổi lên, lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, ngươi tới ta chặn, chỉ nhìn thấy mỗi tàn ảnh.
Tốc độ ra chiêu càng ngày càng nhanh, nội lực của Thần Tử Thích kém xa Đan Y, dần dần hơi không theo kịp, bị y đánh vài cú. Thần Tử Thích nhe răng, tay uốn lượn đi lên theo cánh tay Đan Y, vươn thẳng đến hai mắt, bị Đan Y chặn lại. Tay kia lập tức giơ ra, tóm vào đũng quần!
Đan Y kinh hoảng, tức tốc nắm lấy cái tay xấu xa kia, đập tay bẻ lại.
“Ái ái, đau đau!” Thần Tử Thích bị bẻ tay ra sau lưng, vội vàng kêu đau, người nắm vội vàng thả tay hắn ra. Ngay đúng giây này, Thần Tử Thích tức tốc quay người, tóm đũng quần người ta.
Chíp chíp!
Tóm đúng, chuẩn, độc.
“Ưm…..” Đan Y đau đớn kêu lên một tiếng, cũng may phản ứng nhanh, bắt được cổ tay Thần Tử Thích, không có bị tổn thương gì, nhưng mà cái tay không thành thật này, cũng đã nắm chặt bộ vị quan trọng của y.
“Hí hí, đây gọi là binh bất yếm trá (*)! Nói bao lần rồi, không được mềm lòng khi đang đánh nhau cơ mà.” Thần Tử Thích cười xấu, véo một cái qua lớp quần áo.
Đan Y nín thở, đẩy mạnh Thần Tử Thích.
“Ái ui!” Thần Tử Thích không phòng bị, bị y đẩy ngã trên đất, đầu đập vào rễ ngô đồng chìa ra, ôm đầu ngồi xuống: “Ta đâu ra sức, ngươi phản ứng mạnh thế làm gì! Quỷ hẹp hòi…..”
Đan Y hít sâu một hơi, nơi nào đó giữa hai chân bởi vì mới bị Thần Tử Thích sờ loạn đã hơi cương lên, hơi thở cũng rối loạn…..Nhìn Thần Tử Thích ngồi ăn vạ không chịu đứng dậy, Đan Y không biết nói gì mới phải, kì kèo một lát, mới nhấc chân kéo người lên.
Không luyện được võ, Đan Y chỉ đành đến đình nghỉ uống trà, đợi khí huyết sôi sục trong người tán bớt mới tiếp tục.
Thần Tử Thích ngó lỗ tai hồng hồng của Đan Y, lộ ra nụ cười xấu xa, bám vai Đan Y để y kéo mình đi, bản thân thổi nhẹ vào lỗ tai kia: “Lỗ tai ngươi lạnh đỏ cả rồi này, để ta thổi thổi cho ngươi nhé.”
Hơi thở ấm áp phun vào trong tai, làm một mảng da đều đỏ bừng. Đan Y bị tra tấn không nhịn nổi nữa, dùng một tay kéo cao dán đại bự trên lưng xuống, khiêng lên vai vội vàng tiến về phía đình nghỉ mát.
“Ưm, thả ta xuống, xóc khó chịu quá….”
Linh Quan kéo mành từ bốn phía trên đình để thoáng khí, Linh Hòa lại bưng một ấm trà nóng mới pha, rồi đưa khăn ấm mới nhúng nước lên.
Thần Tử Thích ném một miếng bánh vào miệng, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn động tác uống trà tao nhã của Đan Y, đôi mắt trân châu khẽ đảo, giơ tay cầm một cái bánh đậu xanh, xé nhỏ, vê thành miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Đan Y, “Ăn điểm tâm đi.”
Đan Y theo bản năng cúi đầu, ngậm một miếng đậu xanh nho nhỏ vào miệng.
Ăn đến thật là quen nha…..Thần Tử Thích khẽ nhếch mi, đang muốn rụt tay về, đầu ngón tay bất thình lình bị đầu lưỡi ấm áp liếm qua, không khỏi run một chút.
Liếm liếm ngón tay ấm áp, Đan Y đờ ra một chút, mới nhận ra bản thân mình hiện giờ không phải trong lốt chim, cuống quýt quay đầu nhìn Thần Tử Thích. Người kia cũng đã cúi đầu, rụt tay về, đưa trà lên uống ực ực hết sạch.
Trong đình nhất thời bị yên lặng bao trùm, không khí có hơi quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục trên bếp lò, và cả tiếng bông tuyết tuôn rơi bên ngoài đình.
……….
Bởi vì không vội chuyện đi Lư Sơn bái phỏng, Thần Tử Thích bèn ở lại Quy Vân cung thêm vài ngày, đợi tuyết ngừng rơi mới thôi.
Hai ngày sau, Triệu Tố Nhu của Tố Tâm tông dẫn một đám đệ tử, đột nhiên xông đến Quy Vân cung đòi nói chuyện. Sau một hồi chửi rủa dưới chân núi, vừa vặn gặp được Lam Sơn Vũ đi làm việc trở về.
Lam Sơn Vũ mặt một bộ cẩm bào mặc xanh ngọc, váy dài may một lớp lông cáo trắng, hai tay để một chỗ, sau lưng có thuộc hạ che ô, ung dung bước trong gió tuyết. Trông từ đằng xa, tựa như người đi ra từ bức tranh.
“Uyển Nhu tiên cô tới tặng lễ năm mới thay cho Tố Tâm tông sao?” Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm hỏi.
“Phi! Quy Vân cung các ngươi vô cớ giết ái đồ của ta, còn muốn nhận lễ năm mới ư?” Triệu Tố Nhu oán hận lườm Lam Sơn Vũ.
“Năm mới đến rồi, báo thù là điềm xấu đấy.” Lam Sơn Vũ vẫn ung dung trả lời, kỳ thực vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến năm mới.
Trên núi có nhuyễn kiệu màu lam bay xuống, Lam Sơn Vũ bơ Triệu Tố Nhu, xoay người đi vào trong nhuyễn kiệu. Triệu Tố Nhu cản lại, không để hắn đi.
“Tiên cô, ngài làm vậy là sai rồi. Bây giờ Lam mỗ phải quay về phục mệnh. Để Lam mỗ đi, vừa hay có thể thay mọi người thông báo một phen.” Lam Sơn Vũ vô cùng quân tử không động tay với nữ tử, vẫn ôn hòa có lễ như trước.
“Sư phụ, để Lam công tử đi bẩm báo đi, kì kèo mãi cũng không phải cách hay.” Ngọc Tuyền ở một bên nhỏ giọng khuyên can.
Triệu Tố Nhu hung hăng trừng Lam Sơn Vũ một cái: “Nếu ngươi đi mà không báo lại, ngày mai cả giang hồ sẽ biết, Quy Vân cung là cái ổ của đám rùa đen rụt đầu, sợ Tố Tâm tông bọn ta, không dám lên tiếng trả lời.”
Lam Sơn Vũ chỉ cười không nói, ngồi vào trong nhuyễn kiệu, lướt gió lên núi. Dừng ở trên đài dừng chân, bản thân lại dùng Phù Dao công, nhanh chóng chạy vào trong.
Lam Giang Tuyết đang cùng Ô Vân Sử thảo luận vấn đề tại trước cửa điện Thanh Vân, lập tức trông thấy một bóng màu lam chạy tới.
“Khinh Hàn, mau mau.” Lam Son Vũ lấy một túi giấy dầu nóng hầm hập từ trong tay áo ra, nhét vào trong tay Lam Giang Tuyết, “Bà lão kia quá dong dài, thêm tí nữa thì nguội mất.”
Lam Giang Tuyết mở túi giấy dầu ra, mùi hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt lập tức bay ra. Túi giấy vẫn còn nóng, sờ vào có chút bỏng tay.
“Triệu Tố Nhu cản đệ?” Lam Giang Tuyết đưa một hạt cho Ô Vân Sử, bị đối phương từ chối.
“Ta không ăn cái này.” Điêu Liệu nhíu mày, hắn chỉ thích ăn thịt thôi.
Lam Giang Tuyết hiển nhiên cũng chỉ đang khách khí một chút, không hề do dự rụt về, tự bóc tự ăn: “Cung chủ đã nói, ta đang muốn tìm người đi báo, vừa hay đệ chạy một chuyến đi.”
“Đệ vừa mới về, chưa kịp nghỉ đây này.” Lam Sơn Vũ hơi mất hứng, lời vừa dứt, một hạt dẻ vừa bóc để ở bên miệng, há mồm cắn, vị thơm ngọt nhanh chóng làm hắn vui vẻ trở lại, hai tay ấm áp vui sướng chạy đi làm culi.
“Đệ đệ ngươi dễ dỗ thật đấy.” Điêu Liệt vẹo đầu ngó bóng lưng Lam Sơn Vũ.
“Dễ dỗ? Ngươi dỗ thử xem.” Lam Giang Tuyết liếc nhìn Điêu Liệt một cái, tao nhã xoay người, ôm túi hạt dẻ rang đường, tà áo lết dài, khoan thai rời đi.
Điêu Liệt gãi đầu, không biết sao lại chọc tới đồng bọn mình mất tiêu rồi.
“Trả lời thế này, có được không à?” Thần Tử Thích nhìn nhìn Cung chủ đại nhân chẳng hề để ý. Vừa nãy nghe xong đối thoại của Đan Y và Bạch Vân Sử, hắn cứ cảm thấy nói vậy không hay cho lắm.
“Bổn tọa đã khách khí lắm rồi đấy.” Đan Y vo một quả cầu tuyết, ném chính xác vào cổ Thần Tử Thích.
“Oái! Ngươi đánh lén!” Thần Tử Thích bị lạnh run cả người, giũ tuyết trên cổ xuống, nắm tuyết đuổi đánh phía sau Đan Y.
Dưới chân núi, Triệu Tố Nhu đợi nửa canh giờ trong gió tuyết, rốt cuộc cũng có được nguyên văn lời của cung chủ Quy Vân cung.
“Quy củ giang hồ, tại các ngươi khiêu khích trước, đáng bị giết cũng phải thôi.”
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Ngươi tóm hỏng nó, ngươi phải phụ trách.
Thích Thích: Ta căn bản không có dùng sức.
Chim tiểu công: Nhưng mà nó bị dọa rồi.
Thích Thích: Trò mèo này mà vẫn bị dọa?
Chim tiểu công: Ngươi nhìn đi, nó sợ tới mức cương lên rồi này.
Thích Thích:…..Đồ lưu manh biến thái!
(*): Binh bất yếm tra: việc quân cơ không ngại dối trá.
Danh sách chương