Edit by tytydauphu on wattpad


Thần Tử Thích trước giờ rất giỏi nhớ mặt người, cẩn thận nhìn lại thì nhớ ra đây là tiểu cô nương khóc thút thít đã chặn hắn ở Tầm Dương thành.


"Là ngươi à." Thần Tử Thích không nhớ tên cô nương này là gì, giả bộ nói một câu, buông lỏng tay đang bóp cổ nàng ra.


Ngọc Hồ thấy hắn còn nhớ mình, lập tức vui vẻ, "Ngươi tới nơi này làm gì vậy?" Nàng nhớ là Thường Thích ca ca thuộc Lư Sơn phái.


"Ta tới tìm người," Thần Tử Thích nhìn đường trong Tố Tâm Tông quanh co lòng vòng, "Ngươi có biết Vô Âm Sư Thái giữ Nguyệt Thái Phi ở nơi nào không?"


Ngọc Hồ là đệ tử đích truyền nhưng thường xuyên bị các sư tỷ muội bắt nạt, đưa cái này lấy cái kia, biết rất rõ đường đi trong tông môn, cũng biết Thường Nga ở nơi nào.


Do dự một lát, Ngọc Hồ kéo ống tay áo của Thần Tử Thích, "Đi theo ta."


"Chíp chíp!" Đan Y kêu to hơn.


Thần Tử Thích cho rằng Tiểu hồng điểu bị chỉ trên quần áo vướng chân, rút cái tay bị Ngọc Hồ kéo về, ôm quả cầu lông ra xem xét, thấy không có việc gì thì nâng ngón tay bắn mông nó một cái, rồi đặt lên đầu.


Trên đầu tuy rằng rộng rãi lại nhìn xa hơn, nhưng mà không ấm áp bằng trong ngực. Hôm nay Tố Tâm Tông quá loạn, Thần Tử Thích lo cho sự an toàn Thường Nga, hận không thể đạp gió bay qua, cho nên đi rất nhanh. Tiểu hồng điểu phải nắm chặt dây cột tóc mới không bị rơi xuống.


Tiểu viện ở một góc hẻo lánh, hai mặt dựa vào vách núi, xung quanh là vườn rau, dùng củi dựng thành hàng rào.


"Phù phù...... Chính là nơi đó." Lúc đầu là Ngọc Hồ kéo Thần Tử Thích đi, sau đó lại biến thành bị Thần Tử Thích túm chạy, lúc này mệt đứt hơi.


Thần Tử Thích chạy lâu như vậy nhưng hơi thở vẫn đều như thường, quan sát bốn phía, cảm thấy có chút kì lạ, nơi này quá an tĩnh.


Nơi Thường Nga ở luôn rất náo nhiệt, nơi này lại yên tĩnh không một tiếng động. Trong lòng Thần Tử Thích lộp bộp, hay là tiểu cô nương này lừa hắn, hoặc là đã có chuyện xảy ra?


Túm Ngọc Hồ đi vào trong, Thần Tử Thích thầm tính toán, nếu chỗ này có bẫy rập hay cơ quan ngầm gì liền đem nàng ra chắn.


Cửa gỗ rộng mở, trong viện một mảnh hỗn độn, bàn gỗ bị chém thành hai nửa, hạt dưa văng đầy đất, lão ni quét rác quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.


"Vân mẫu!" Ngọc Hồ kinh ngạc hô lên, lập tức chạy đến bên cạnh lão ni xem xét.


Cả người Thần Tử Thích căng thẳng, nhanh chóng bước vào, nhặt lên một cây trâm rơi trên mặt đất —— Đan Phượng hàm châu. Thái phi không được cài trâm Đan Phượng, nhưng phượng hoàng là biểu tượng của Quy Vân Cung, đồ do Đan Y mang tới thì có thể. Cây trâm này là lễ vật mà Đan Y gửi tới ngày tết.


Bùn đất xung quanh có vết máu, vài vết kiếm thật sâu khắc vào mặt đất, nông hai đầu sâu ở giữa, các vết kiếm rất đều.


Kiếm pháp Tam Điệp..... người của Lư Sơn phái! Đan Y nhận ra kiếm pháp, kêu chíp chíp hai tiếng, đáng tiếc Thần Tử Thích nghe không hiểu.


"Nương!" Thần Tử Thích sờ vết máu còn chưa khô trên mặt đất, nôn nóng gọi một tiếng, bốn kiệu phu vẫn luôn đi theo phía sau chợt xuất hiện.


"Vương gia, có người đang tới gần, chúng ta nhanh đi thôi." Hai kiệu phu giữ chặt Thần Tử Thích, định dẫn hắn bay đi.


"Trốn đi đâu!" Một giọng nói già nua vọng từ ngoài viện vào, lão ni cô mặc bố y xanh thẫm, đội mũ tăng đột nhiên vụt tiến vào, một chưởng chụp tới Thần Tử Thích.


Hai kiệu phu giữ Thần Tử Thích như chim nhạn uyển chuyển nhẹ nhàng bay về phía sau năm bước, khó khăn tránh khỏi một chưởng uy lực mười phần kia.


"Thần Tử Thích!" Ngọc Linh Lung ôm vai chạy vào, nhìn người đứng trong viện là Thần Tử Thích thì có chút kinh ngạc, chợt cắn răng, "Sư thúc tổ, bắt lấy hắn, hắn là Giản Vương Thần Tử Thích!"


Giản Vương, Thần Tử Thích? Ngọc Hồ đang ôm lão ni quét rác ở một bên sửng sốt, thấy lão ni áo lam nhào qua, nhịn không được hô to: "Sư thúc tổ, đừng đả thương hắn!"


Lần này Đan Y cho hắn bốn kiệu phu, có vẻ không phải kiệu phu bình thường, mặc đồ đen khác những kiệu phu trước kia, thân thủ rất mạnh. Thấy lão ni phóng tới đây mà còn có thể liên thủ đối chiêu.


Ngọc Linh Lung dường như cực kỳ hận hắn, rút ra lụa mềm bên hông vọt lên. Thần Tử Thích lập tức khom lưng, linh hoạt né, dùng một chiêu Du Long Tùy Nguyệt bắt được lụa mềm, nhanh chóng quấn quanh tay mình, một tay kéo người tới, câu cằm Ngọc Linh Lung, "Mỹ nhân, nhớ phu quân sao?"


"Chịu chết đi!" Ngọc Linh Lung lập tức bùng nổ, biến chiêu, dùng lụa mềm muốn thắt cổ Thần Tử Thích. Thần Tử Thích sao có thể để nàng như nguyện, trở tay đập một cái, dùng mu bàn tay vỗ lên vai nàng, làm miệng vết thương còn đang thấm máu rách ra to hơn, máu tươi lập tức ồ ồ chảy ra. Thần Tử Thích có thể thấy rõ vết đó là do kiếm gây ra.


Như vậy thì máu trên mặt đất hẳn là của Ngọc Linh Lung, không phải của Tiểu tiên nữ. Thần Tử Thích nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dùng lụa cuốn lấy Ngọc Linh Lung còn đang che miệng vết thương kéo đến gần, "Chậc chậc, không mang khăn che mặt bị ta nhìn thấy, về sau chỉ có thể là người của ta."


Ngọc Linh Lung giật mình, mới nhớ ra hôm nay không mang khăn che mặt, tức khắc gấp đến đỏ cả mắt.


"Muội muội!" Ngọc Phù Dung cũng tiến vào, phía sau còn mang theo hai lão ni.


Không xong! Thần Tử Thích bóp chặt cổ Ngọc Linh Lung, hô to: "Đều dừng tay cho bổn vương!"


Lão ni cùng bốn kiệu phu đối chiêu bên kia dừng lại, kiệu phu nhanh chóng bay ra phía sau Thần Tử Thích.


"Bổn vương nhầm đường, thất lễ thất lễ, mong chư vị sư thái chớ trách." Thần Tử Thích vừa cười hì hì khách khí, vừa bóp chặt cổ Ngọc Linh Lung.


"Vương gia, ba vị sư thúc tổ của ta ở đây đều là cao thủ đứng đầu võ lâm, ngươi không có cửa thắng đâu, nhanh thả muội muội ta ra đi, chúng ta tù từ nói chuyện." Ngọc Phù Dung nhìn chằm chằm mặt Thần Tử Thích.


Mấy ngày không gặp, thiếu niên dường như lại trưởng thành thêm một ít, mặt mày nhiều thêm mấy phần tà tứ ngạo mạn, thoạt nhìn càng thêm chói mắt.


"Hừ! Không biết trời cao đất dày!" Lão ni áo lam hừ lạnh một tiếng, ba người đồng thời ra tay, nhào thẳng đến Thần Tử Thích.


Chưởng phong cường đại đánh úp tới, Thần Tử Thích biết đỡ không được liền nhấc chân đá Ngọc Linh Lung đang bị bọc thành bánh chưng qua, đồng thời ném ra một đống vôi phấn.


"Phụt ——" Ngọc Linh Lung bị chưởng phong đánh trúng, lập tức phun ra một búng máu.


Hai lão ni cô xông đến đầu tiên bị phấn vôi dính đầy mặt, nháy mắt không mở được mắt ra, người theo sau lại không hề chậm lại, đẩy hai sư tỷ muội ra, nắm chưởng thành trảo chụp Thần Tử Thích.


"Phụt!" Thần Tử Thích dùng một tay đẩy ra chưởng kia, phun ra một ngụm nước cay mắt.


"A a a a!" nước cay mắt lấy từ giáo chủ Thiên Độc Giáo, lợi hại hơn vôi phấn nhiều, lão ni liền ngã ra đất, điên cuồng ôm lấy mắt.


Vôi phấn có thể ném ra rất nhanh, Ngọc Hồ vẫn im lặng đột nhiên đứng lên, giữ chặt Thần Tử Thích, nhỏ giọng nói: "Đi mau."


Thần Tử Thích mím môi, không chút do dự đi theo nàng.


Ở một góc, Ngọc Phù Dung ôm muội muội trọng thương cắn cắn môi, nhìn mấy lão ni cô dùng tay áo ra sức lau mắt, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận. Vừa rồi những người này không hề để ý đến sống chết, quả nhiên đúng như Hoàn Vương điện hạ nói, Tố Tâm Tông chẳng qua chỉ đem tỷ muội các nàng ra làm tế phẩm, không quan tâm chút nào.


Nghĩ như vậy, nàng không định đi phòng bếp lấy dầu cải hỗ trợ lau mắt nữa, mà ôm muội muội không lên tiếng.


Chuyển qua một con đường nhỏ, nhìn thấy trên vách đá có một dòng nước trong chảy ra, Thần Tử Thích lập tức dứt khỏi tay Ngọc Hồ, vọt tới, úp miệng vào nước để rửa lưỡi.


Nước trong miệng chảy ra là màu đỏ tươi. Ngọc Hồ hoảng sợ, "Thường đại ca, ngươi bị thương dao?"


"Phì phì phì!" Cuối cùng cũng sống lại, Thần Tử Thích súc mạnh mấy cái mới rửa sạch được nước cay mắt trong miệng.


Nước này không chỉ cay mắt, còn cay cả miệng. Không biết Thiên Độc Giáo nghĩ như thế nào làm thành nước, chỉ có thể dùng miệng phun, sau khi phun xong thì cay muốn đứt lưỡi.


Thần Tử Thích lau miệng, Tiểu hồng điểu trong ngực lo lắng chui ra nhìn hắn.


"Không sao." Thần Tử Thích hắc hắc cười, cúi đầu hôn cái đầu lông của Tiểu hồng điểu một cái.


Đỉnh đầu tiểu hồng điểu lập tức đỏ một mảnh...... Cay quá.


"Chíp chíp chíp!" Đan Y dùng sức cọ đầu lên quần áo của hắn, bất mãn mổ hắn một ngụm.


"Tiểu tặc!" Cách đó không xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của hai vị sư thái, Thần Tử Thích không dám trì hoãn, kéo Ngọc Hồ tiến vào trong rừng.


Mặc dù kiệu phu có thể mang theo hắn bay lên nhưng võ công hai ni cô này quá cao, một khi bọn họ bay lên sẽ trở thành bia ngắm sống, cần phải cách họ một khoảng lớn mới bay lên được.


"Phía trước là Tàng Thư Các, chúng ta có thể vào đó trốn." Ngọc Hồ vừa chạy vừa chỉ vào tòa lâu ba tầng sâu trong rừng cây.


Tố Tâm Tông có truyền thống đọc sách, sư tổ không chỉ yêu cầu nữ tử tập võ mà còn phải đọc sách. Chỉ có đọc sách hiểu lý lẽ, mới có thể đấu lại nam tử. Bởi vậy, Tàng Thư của Các Tố Tâm Tông cực kỳ lớn. Cửa Tàng Thư Các rộng mở, trước cửa vốn có đệ tử đời thứ hai canh gác, hiện giờ lại không thấy bóng dáng.


Ngọc Hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng từ trong rừng đã truyền ra tiếng xé gió, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể căng da đầu chạy vào trong.


Tầng một rất rộng lớn, thư tịch chất đầy giá gỗ. Thần Tử Thích vừa chạy vừa đẩy, đẩy một cái kệ sách ngã ra cửa, làm thư tịch trên giá ào ào rơi trên mặt đất, sau đó chảy thẳng lên lầu hai. Tìm một góc tương đối khó thấy trốn vào, chợt đụng phải một người, hai bên đều giật mình hô lên một tiếng.


"Là ngươi!" Thần Tử Thích lập tức nhận ra người này, chính là thông sự của Hoàn Vương phủ từng đến Vương phủ bái phỏng, gọi là Khương Lương Tài.


Lúc trước trại gà bị hủy, người này tới vương phủ tặng lễ. Người đi không bao lâu, trại gà đã bị diệt, hiện giờ lại xuất hiện ở chỗ này......


Thần Tử Thích nheo mắt, Khương Lương Tài này, dám câu cả hai tỷ muội Ngọc Phù Dung.


"Khương tiên sinh, thật bất ngờ nha." Thần Tử Thích không chút để ý mà nhìn thoáng qua thư tịch trong tay Khương Lương Tài, nghe tiếng bước chân lão ni cô dưới lầu, nhanh chóng tính toán nên làm gì tiếp. Ngọc Hồ bên cạnh, Đan Y không thể biến thành người để giúp hắn đánh ni cô......


Lúc này, Khương Lương Tài đột nhiên rút kiếm, tấn công Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích kinh ngạc, rút đoản đao giấu trong tay áo ra đỡ, Khương Lương Tài vẫn luôn giả vờ võ công thấp kém lúc này lại dùng kiếm pháp thượng thừa của Hoàng Sơn.


"Vật này là hạ quan tìm được trước, Vương gia đừng mơ tưởng tranh công với hạ quan." Khương Lương Tài vừa ra chiêu vừa nói.


Ai con mẹ nó muốn tranh công với ngươi? Thần Tử Thích thật sự muốn chửi bậy, nhìn đến thư tịch bị Khương Lương Tài nhét vào vạt áo, lộ ra hai chữ "Cửu thành". Chẳng lẽ là bản nhạc phổ 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 kia?


Một tiếng "Oành ——" lớn vang lên, lão ni xông lên lầu hai, một chưởng đánh bay hai kệ sách. Hiện tại không phải so đo Thần Tử Thích xông loạn Tố Tâm Tông nữa, bọn họ muốn đánh chết tên tiểu quỷ dám ném vôi vào mình.


Thần Tử Thích vận Nam Khách Mê Tung học từ Lam Giang Tuyết, nháy mắt dịch ra phía sau Khương Lương Tài, nhắm mông hắn đá một cái.


Khương Lương Tài lập tức bổ nhào vào lòng lão ni, lão ni bị chụp vào ngực. Lúc này, cửa sổ phía sau đột nhiên mở ra, bốn kiệu phu treo ở bên ngoài hô một tiếng với Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích không chút nghĩ ngợi, kéo Ngọc Hồ nhảy ra ngoài cửa sổ.


Ngoài cửa sổ, là vực sâu không thấy đáy......


"A a a!" Thần Tử Thích cùng Ngọc Hồ đều hét lên. Đậu má, không phải chạy trốn sao? Để lão tử nhảy vực là ý gì! Thần Tử Thích chưa kịp mắng ra tiếng đã bất chợt lơ lửng giữa không trung, chớp mắt lại thẳng tắp rơi xuống.


A a a a a!


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích thích: A a a, không phải chạy trốn sao?


Kiệu phu: Đúng rồi, đang chạy trốn nha


Thích thích: Chạy trốn sao lại nhảy vực


Kiệu phu: Ngài là nhân vật chính, vai chính có năng lực bất tử


Thích thích: Các ngươi là người qua đường, đến tên cũng không có, nhảy xuống vực nhất định sẽ chết


Kiệu phu: Chúng ta có cánh nha!


Thích thích: Ờ


Ngọc bình: Vậy ta thì sao?


Thích thích: Ra đi mát mẻ

Ngọc bình: QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện