Edit by tytydauphu on wattpad



Cánh tay đang duỗi ra của Lư cô nương cứng lại giữa chừng, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.



"Đứa nhỏ này, nói cái gì thế!" Thường Nga trừng Thần Tử Thích, "Để muội muội sờ một chút." 



"Khụ..." Lư phu nhân nghe thấy vậy thì cảm thấy rất khó xử, khẽ ho một tiếng, nói, "Vân, không được vô lễ." 



Tiểu Hồng Điểu mổ mổ lòng bàn tay Thần Tử Thích biểu đạt bất mãn. Hai người bây giờ tâm ý tương thông, y có thể quang minh chính đại phản đối Thích Thích kết thân cưới vợ bé. Nghĩ như vậy liền đắc ý, ngẩng đầu, ngạo nghễ lắc lắc hai cái lông trên đỉnh đầu. 



Lư cô nương xấu hổ thu tay về, trong lòng không khỏi oán giận. Vừa mới nghĩ người này tuấn mỹ như thế, coi như không quyền không thế cũng không sao, chỉ cần ngày nào cũng nhìn khuôn mặt này là đã thỏa mãn rồi, không ngờ tính cách xấu như vậy. 



"Không phải Bản vương hẹp hòi, chim này không thể sờ loạn, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Lư cô nương." Thần Tử Thích dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông quả cầu nhỏ, mắt mang ý cười, nói. Ngữ điệu bình tĩnh mang theo chất giọng khàn khàn đặc trưng của thiếu niên khiến người khác không thể giận được. 



Làm sao lại không tốt? Lư cô nương hơi nhíu mày, tỉ mỉ nghĩ lại, nếu ngày mai trong môn phái có người truyền ra thiếu câu thiếu chữ, nói "Đại tiểu thư sờ soạng chim của Vương gia", thật sự là khó nghe. Hóa ra là nghĩ cho nàng sao?  Trên gương mặt Lư cô nương hiện lên một vệt hồng hồng, sắc mặt Lư phu nhân cũng đẹp lên không ít. 



Thường Nga lườm một cái, nhi tử mình thế nào tự mình biết, hắn chỉ không muốn cho người khác sờ vào gà con bảo bối của mình mà thôi. 



"Nương, con muốn đến chào tạm biệt sư phụ, người cũng thu xếp rồi chúng ta lập tức xuống núi." Thần Tử Thích không muốn ở lại thêm nữa, quay người ra ngoài, gọi A Mộc đang ngồi xổm bên ngoài viện đến, "Cữu cữu đâu?" 



"Cữu cữu đang luyện kiếm ở suối Tam Điệp." A Mộc thành thật đáp. 



Thần Tử Thích gật đầu, quay đầu lại nhìn mấy nữ nhân đang trò chuyện vui vẻ trong sân, con ngươi chuyển động, ngoắc ngoắc tay với A Mộc, nói nhỏ mấy câu. 



"Hả? Ổn không đó?" A Mộc gãi đầu. 



"Ngươi không nghe lời của ta thì ta để ngươi ở lại Lư Sơn, luyện kiếm cùng cữu cữu." Thần Tử Thích kéo lỗ tai đệ đệ. 



Nghe thấy phải ở lại nơi này luyện kiếm, A Mộc lập tức xụ mặt, đau khổ gãi gãi bụng, sau đó ngẩng mặt cười nịnh nọt: "Ca, ngươi yên tâm, cứ để ta lo." 



Thần Tử Thích vỗ vỗ đầu nhóc mập, chắp tay sau lưng đi tới suối Tam Điệp. Phong cảnh ở Lư Sơn rất đẹp, cây cao cỏ tốt. Lúc này là thời điểm đệ tử Lư Sơn tập luyện, trong rừng yên tĩnh không người, giẫm trên cỏ khô có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. 



Tiểu Hồng điểu đột nhiên chui ra, sau đó chợt loé lên ánh đỏ, Thần Tử Thích bị một đôi tay mạnh mẽ đặt trên thân cây thô to. 



"Làm gì thế?" Thần Tử Thích đẩy thân thể rắn chắc thon dài kia một cái, ánh sáng từ khe hở giữa tán cây chiếu lên gương mặt diễm lệ động nhân của Đan Y làm cho bàn tay đẩy người không tự chủ được mà mềm đi mấy phần. 



"Ngươi cười bới nữ nhân kia." Đan Y nắm cằm Thần Tử Thích, bức hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Mắt phượng xinh đẹp dần dần trở nên thâm trầm. 



"Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cười?" Thần Tử Thích nhíu mày, không hề sợ y. 



"Bên trái!" Đan Y nghiêm túc nói. 



"..." Thần Tử Thích nhất thời không biết nói tiếp thế nào, gà con cũng thật là, có thể dùng một con mắt để nhìn cơ đấy. Nghĩ đến bộ dáng gà con cố ngó ra nhìn hắn, Thần Tử Thích suýt nữa cười thành tiếng, kéo tay Đan Y đang nắm cằm mình ra, mặt lạnh đến gần khẽ hôn lên mắt phượng xinh đẹp, là mắt bên trái khiến người giận kia. 



Đan Y nháy mắt mấy cái, "Ta nhớ nhầm, là bên phải." 



Thần Tử Thích liếc y một cái, đột nhiên tung quyền, đánh về phía bụng Đan Y, bị một chiêu Bát Vân Thủ chuẩn xác ngăn cản cũng không ngừng lại, tránh khỏi bàn tay Đan Y, bắt lấy JJ của y, lại bị Đan Y nắm lấy, giơ qua đầu đặt trên cây khô. Hắn chưa kịp mắng người đã có một đôi môi mỏng ấm áp dính sát lại chặn miệng. 



"Ngươi đã đồng ý cùng ta thì không cho lấy vợ, điều này ngươi phải nhớ kỹ." Đôi môi giằng co theo lời nói của Đan Y mà vuốt ve lẫn nhau, mang đến một trận run rẩy nhẹ nhàng. 



"Vậy ngươi cũng không được cùng chim khác đẻ trứng." Thần Tử Thích hơi dùng lực cắn chặt môi dưới của Đan Y. 



"Ừm." Đan Y khẽ đáp, chuyện này là tất nhiên, ngoại trừ Thích Thích, ai y cũng không cần. 



Trong mắt Thần Tử Thích ánh lên ý cười, buông lỏng khớp hàm, ngậm lấy môi mỏng bị cắn đau kia, nhẹ nhàng mút vào. 



Hơi thở của Đan Y đột nhiên trở nên ồ ồ, hơi nghiêng đầu làm sâu hơn nụ hôn này. 



(omeoi, đang tranh thủ ngồi ở chỗ làm edit mà trúng cảnh nào nè vậy trời \(º □ º l|l)/ tay đầy mồ hôi)



"Đi ra!" Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên cách đó không xa, nghe tiếng thì hình như là Lý Vu Hàn. 



Thần Tử Thích sợ hết hồn, nhanh chóng đẩy Đan Y ra, nhìn quanh quất lại không thấy bóng người. 



Hai mắt của Đan Y tối sầm, dùng ngón cái lau khóe môi, cảm thấy chưa đã thèm, nhìn về phía bìa rừng, ánh mắt không khỏi nhiễm sát ý. 



"Nhanh, biến lại thành gà." Thần Tử Thích thấy không có ai đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cái mông rắn chắc của Đan Y, ra hiệu cho y biến thành quả cầu nhỏ. 



"Bản tọa cứ như vậy không được sao?" Đan Y có chút không vui. Thích thích sợ Lý Vu Hàn nhìn thấy là vì sợ Thường Nga cũng sẽ biết, y đường đường là Thần điểu phượng hoàng, vậy mà còn không bằng tiểu thư Lư Sơn văn không thành võ không phải. 



"Không phải ngươi nói không thể để cho người Lư Sơn nhìn thấy sao?" Thần Tử Thích kinh ngạc nói. 



"..." Mất hứng vừa rồi phút chốc tan thành mây khói. Đan Y ngẩn ra, bé ngoan biến thành Tiểu Hồng Điểu, tiến vào trong ngực Thần Tử Thích, chôn mặt vào áo lót mềm mại kia len lén cười. 



Thần Tử Thích vỗ vỗ nhóc con trong ngực, sửa sang lại vạt áo rồi ra khỏi cánh rừng. 



Tiếng nước đổ xuống suối Tam Điệp ầm ầm không dứt, Lý Vu Hàn mặc y phục xanh ngọc, tay cầm một thanh hàn kiếm ba thước, chỉ vào một khe hở chỗ núi đá. 



Trong khe hở, một người chầm chậm bò ra. Y phục của người đó không chỉnh tề, còn đang ngái ngủ, trong tay cầm một hồ lô rượu, bên hông đeo một cây bút lông dài và một thanh trường kiếm, bộ dáng thư sinh yếu đuối cùng tiêu dao kiếm khách mâu thuẫn cứ thế hợp làm một thể. 



"Cữu cữu, " Thần Tử Thích lên tiếng chào hỏi, nhìn hán tử say rượu kia, hơi bất ngờ, "Lạc tiên sinh!" 



Cứ tưởn người này "Viết linh tinh vẽ linh tinh" ở Lư Sơn xong sẽ rời đi, không ngờ lại lớn gan ngủ luôn bên suối Tam Điệp. Thần Tử Thích nhìn xung quanh, trên núi đá bên thác nước đã đầy nét bút rồng bay phượng múa, vẫn là bài thơ thất ngôn lưu loát, rất dễ thấy.



"Thất điện hạ... hức!" Lạc Vân Sinh ợ một miệng rượu, cười híp mắt nhìn Thần Tử Thích. 



"..." Thần Tử Thích đến đây là để nói lời cảm ơn Lý Vu Hàn, tuy rằng lão nhị ăn nói bậy bạ tự thổi phồng nhưng người thực sự cứu Thường Nga là Lý Vu Hàn. Lúc này gặp Lạc tiên sinh say khướt thành ra không có cách nào hàn huyên nhiều hơn, đành thành thật bái tạ cữu cữu rồi kéo Lạc tiên sinh rời đi. 



Hoàn vương nghe nói Lạc Vân Sinh ở đây thì lập tức đến bái kiến. 



Lạc Vân Sinh tỉnh rượu liền khôi phục bộ dáng đại thi nhân nho nhã, từ tốn nói tiếng không dám, quay người muốn rời đi. 



"Tiên sinh, chuyện lần trước ta nói với ngài đã nghĩ thông suốt chưa?" Thần Tử Kiên ngăn Lạc Vân Sinh, ánh mắt thành khẩn, nói. 



"Vân Sinh chỉ là một kẻ nhàn vân dã hạc, nguyện vọng cả đời chỉ là đi khắp vạn dặm non sông, nếm thử rượu ngon khắp thiên hạ, không có tác dụng lớn gì, được Vương gia ưu ái, Lạc mỗ không dám nhận." Lạc Vân Sinh chắp tay. 



Thần Tử Kiên thở dài, chậm rãi giơ tay, thị vệ bên người lập tức đưa lên một cái hộp nhỏ, "Một chút tâm ý để tiên sinh mua rượu uống." 



Lạc Vân Sinh không khách khí nhận lấy, hành lễ cáo từ. 



Thần Tử Thích nhìn bóng lưng Lạc Vân Sinh, vuốt vuốt cằm. Lão nhị ném cả mặt mũi mang bộ dáng lão bà biết điều muốn giữ người lại chỉ muốn Lạc Vân Sinh trung thành với hắn. Như vậy xem ra, Lạc tiên sinh thật sự có đại tài. 



Đương nhiên là Lạc Vân Sinh có đại tài. Ở thời đại lấy tôn sùng võ này mà có thể vang danh khắp thiên hạ nhờ đọc sách viết thơ, chắc chắn có kỳ tài. Ngay cả chưởng môn Lư Sơn sau khi biết "Loạn đồ loạn họa" là tác phẩm của Hải Lâu tiên sinh cũng lập tức ra lệnh ngừng lau, còn muốn tìm thợ thủ công cấp tốc khắc lại. 



Rời khỏi Lư Sơn, dừng ở Tầm Dương một ngày, Thần Tử Thích đi một chuyến đến Nha Linh lâu tranh thủ tìm đáp án.



Trấn Cửu Như nằm ở vị trí xa xôi, tin tức bế tắc nhưng không làm khó được nhóm chim của Quy Vân Cung, sau vài lần trắc trở, cuối cùng cũng có chút tin tức của tiểu Như.



"Đã chết?" Thần Tử Thích nhìn tin tức trong tay, mãi vẫn không tin nổi, phải nhìn đi nhìn lại mấy lần. Tiểu Như vẫn ở trong Hồng Thường Viện, mấy năm trước được một nhà giàu trên trấn coi trọng, muốn nạp nàng làm thiếp, bạc cũng đã trả, chỉ còn chờ rước người qua. Không ngờ bị chính thê của người kia biết được, dẫn theo một đám người đến thẳng Hồng Thường Viện đánh chết tiểu Như.



"Chính là cô nương cho ngươi đường kia sao?" Thường Nga thấy sắc mặt Thần Tử Thích không đúng liền hỏi han, biết người đó bị đánh chết thì không khỏi thổn thức, "Quan phủ không quản sao?"



"Người kia là chính thê, là tiểu di tử(em vợ) của môn chủ Kim Cương môn, ai sẽ quản đây?" Thần Tử Thích cười nhạo, nắm chặt tờ giấy trong tay. Nha môn cai quản bách tính và chuyện của bách tính, nhưng dính đến môn phái giang hồ liền thành kẻ mù, huống hồ chỉ là một người ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười, ai sẽ quản đây...



"Ta để ý." Thần Tử Thích đi tới chỗ không người, mắt dần dầm đỏ lên. Tiểu Như tỷ vừa cầm khăn ôm khách, vừa lén lút cho hắn đường quả, trong tuổi ấu thơ hỗn loạn và gian khổ của hắn, đó là ký ức rất ngọt rất đẹp.



Đan Y biến thành hình người dịu dàng ôm lấy hắn.



"Giúp ta tìm hành tung của Lạc tiên sinh đi." Giọng Thần Tử Thích khàn khàn, chôn mặt trong ngực Đan Y.



"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện