Trong phòng làm việc, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê, bầu không khí hơi cứng đờ.
Im lặng một lúc lâu.
Văn Lê mới co rúm cơ thể lại, nhỏ giọng hỏi: “Ba… Đột nhiên ba gọi con trở về là có chuyện gì?”
Văn Quốc Đống cụp mắt, nhìn bút máy trong tay, trầm giọng hỏi:
“Chuyện Bối Nhi mang thai... Con nói ra bên ngoài à?”
Văn Lê cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Đúng vậy, là con nói...”
Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã cầm gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh ném qua, lạnh lùng nói:
“Khi mẹ con sinh con ra, có cho con đầu óc hay không?”
Phản ứng của Văn Lê chậm một chút, gạt tàn thủy tinh lướt qua trán, choang một tiếng đập vào tường.
"Ba! Ba..."
Văn Lê che cái trán bị thương, nghĩ mà sợ nhìn mảnh nhỏ thủy tinh trên đất, đủ để nhìn ra được lực tay của Văn Quốc Đống mạnh cỡ nào.
“Ba! Con đã làm gì sai? Sao ba cứ muốn con c/h/ế/t thế?”
Văn Quốc Đống âm u nhìn gương mặt vô tri của Văn Lê:
“Đứa bé còn chưa đầy ba tháng, con đã ầm ĩ cho cả thế giới biết, con ôm tâm tư gì?”
Văn Lê cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt:
“Thực sự khi đó con vui quá... Lại, lại uống chút rượu...”
“Văn Lê...”
Văn Quốc Đống thu lại tức giận trên người, lạnh nhạt nói:
“Ông đây ăn cơm, còn nhiều hơn con đi đường... Chút mánh khóe chơi ở bên ngoài, người khác chỉ lười vạch trần con... Con thực sự nghĩ ba không biết
con làm những gì ở bên ngoài sao?”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi:
“Ba... Con.”
“Sở dĩ ba dung túng cho con... Đó là vì con họ Văn! Có phải con chưa từng nghĩ, vì sao ba muốn để con và mẹ con ở biệt viện đúng không?”
Văn Quốc Đống dựa vào ghế, xoa giữa mày:
“Rõ ràng là hạt giống của ba, nhưng không có một chút đầu óc của ba, con và mẹ con ở biệt viện lâu như vậy... E rằng trong lòng còn hận ba không cho hai người về nhà có phải không?”
Tay trái của Văn Lê không tự giác nắm chặt, vẫn không mở miệng.
Văn Quốc Đống thấy vậy, giấu đi thất vọng trong mắt, xua tay với Văn Lê:
“Đợi Bối Nhi qua ba tháng đầu mang thai, ba sẽ đón mẹ con trở về... Còn con, tiếp tục đợi ở biệt viện! Khi nào suy nghĩ cẩn thận, lại tới tìm ba...”
“Ba..."
Văn Lê vừa định nói gì đó.
Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Cút!”
Thấy thế, Văn Lê không tình bất nguyện ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi cửa, thì thấy Tô Bối đi từ phòng ngủ ra.
“Chồng... Trán anh bị làm sao vậy?”
Tô Bối thấy tay che trán của Văn Lê thấm máu, vội vàng gọi bảo mẫu đang bận rộn dưới nhà:
“Dì Trương, đi lấy hộp thuốc tới đây.”
Nghe thấy thế, Văn Lê che trán cười yếu ớt:
“Anh không sao... Chỉ bị trầy da...”
Vừa nói, anh ta vừa buông lỏng tay ra, để lộ vết thương trên trán:
“Em xem, chỉ bị trầy da, không sao đâu... Vợ, anh không cố ý nói ra... Ba tức anh nói chuyện em mang thai ra ngoài, nhưng mà anh thực sự là vui quá... Mới...”
“Em biết... Em đều biết…”
Tô Bối dịu dàng trấn an Văn Lê sốt ruột giải thích, để mặc tay đầy máu nắm lấy tay mình:
“Ba chỉ mệt mỏi ứng phó với mấy người tới cửa... Anh cũng biết trạng thái tinh thần của mẹ hiện giờ không tốt, mẹ là nữ chủ nhân lúc này không làm được phương diện xã giao... Ba cũng là quan tâm tình hình sức khỏe của mẹ, mới tức giận với anh như vậy.”
“Vợ... Lúc trước khi chúng ta đi thăm mẹ, không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên nghiêm trọng như vậy... Bây giờ ba cho người canh giữ ở bệnh viện, cũng không cho anh vào thăm.”
Bảo mẫu xách hộp thuốc đang định lên lầu, Tô Bối liếc mắt nhìn bà ta một cái, bảo mẫu đúng lúc dừng ở cầu thang.
“Bối Nhi... Hộp thuốc đã lấy tới...”
Tô Bối cười với bà ta, cắt ngang lời nói của Văn Lê:
“Được rồi, chúng ta xuống dưới...”
“Chồng, đi xuống đi... Em xử lý vết thương trên trán giúp anh...”
Tô Bối rất tự nhiên kéo cánh tay Văn Lê xuống tầng, Văn Lê nhìn phòng ngủ phía sau Tô Bối không hé răng.
“Sao ba ra tay mạnh như vậy chứ?”
Văn Lê cười khổ một tiếng:
“Ba đối với anh vẫn luôn như vậy... Từ nhỏ anh... Đã không được ông ấy thích...”
Tô Bối dùng cồn i-ốt rửa sạch vết máu trên trán Văn Lê, nghe thấy thế cúi đầu thổi vết thương trên trán anh ta:
“Chồng à, anh đừng nghĩ như vậy... Cho dù thế nào anh đều là con trai của ba.”
Chỉ dựa vào mối quan hệ huyết thống này, Văn Quốc Đống sẽ không mặc kệ Văn Lê.
Cho dù là lúc này, Văn Quốc Đống biết rõ mục đích Văn Lê giở trò là gì.
Chính là muốn lợi dụng những người này tạo áp lực cho Văn Quốc Đống, muốn ông thả Lâm Quyên ra.
Văn gia thực sự không có người ngốc, lâu như vậy... Văn Lê ngốc bạch ngọt tới mấy cũng nên ngửi được chút khác thường.
“Vợ à...”
Đột nhiên Văn Lê ôm lấy Tô Bối, cọ trên bụng Tô Bối một lát:
“Em nói xem... Tương lai cục cưng sinh ra, có ghét bỏ người ba vô dụng như anh không?”
Tô Bối nhẹ nhàng xoa tóc Văn Lê, dịu dàng nói:
“Không đâu, ở trong lòng em A Lê vĩnh viễn là người đàn ông ưu tú nhất, cho dù là trước đây hay bây giờ, hay là sau này...”
Im lặng một lúc lâu.
Văn Lê mới co rúm cơ thể lại, nhỏ giọng hỏi: “Ba… Đột nhiên ba gọi con trở về là có chuyện gì?”
Văn Quốc Đống cụp mắt, nhìn bút máy trong tay, trầm giọng hỏi:
“Chuyện Bối Nhi mang thai... Con nói ra bên ngoài à?”
Văn Lê cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Đúng vậy, là con nói...”
Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã cầm gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh ném qua, lạnh lùng nói:
“Khi mẹ con sinh con ra, có cho con đầu óc hay không?”
Phản ứng của Văn Lê chậm một chút, gạt tàn thủy tinh lướt qua trán, choang một tiếng đập vào tường.
"Ba! Ba..."
Văn Lê che cái trán bị thương, nghĩ mà sợ nhìn mảnh nhỏ thủy tinh trên đất, đủ để nhìn ra được lực tay của Văn Quốc Đống mạnh cỡ nào.
“Ba! Con đã làm gì sai? Sao ba cứ muốn con c/h/ế/t thế?”
Văn Quốc Đống âm u nhìn gương mặt vô tri của Văn Lê:
“Đứa bé còn chưa đầy ba tháng, con đã ầm ĩ cho cả thế giới biết, con ôm tâm tư gì?”
Văn Lê cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt:
“Thực sự khi đó con vui quá... Lại, lại uống chút rượu...”
“Văn Lê...”
Văn Quốc Đống thu lại tức giận trên người, lạnh nhạt nói:
“Ông đây ăn cơm, còn nhiều hơn con đi đường... Chút mánh khóe chơi ở bên ngoài, người khác chỉ lười vạch trần con... Con thực sự nghĩ ba không biết
con làm những gì ở bên ngoài sao?”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi:
“Ba... Con.”
“Sở dĩ ba dung túng cho con... Đó là vì con họ Văn! Có phải con chưa từng nghĩ, vì sao ba muốn để con và mẹ con ở biệt viện đúng không?”
Văn Quốc Đống dựa vào ghế, xoa giữa mày:
“Rõ ràng là hạt giống của ba, nhưng không có một chút đầu óc của ba, con và mẹ con ở biệt viện lâu như vậy... E rằng trong lòng còn hận ba không cho hai người về nhà có phải không?”
Tay trái của Văn Lê không tự giác nắm chặt, vẫn không mở miệng.
Văn Quốc Đống thấy vậy, giấu đi thất vọng trong mắt, xua tay với Văn Lê:
“Đợi Bối Nhi qua ba tháng đầu mang thai, ba sẽ đón mẹ con trở về... Còn con, tiếp tục đợi ở biệt viện! Khi nào suy nghĩ cẩn thận, lại tới tìm ba...”
“Ba..."
Văn Lê vừa định nói gì đó.
Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Cút!”
Thấy thế, Văn Lê không tình bất nguyện ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi cửa, thì thấy Tô Bối đi từ phòng ngủ ra.
“Chồng... Trán anh bị làm sao vậy?”
Tô Bối thấy tay che trán của Văn Lê thấm máu, vội vàng gọi bảo mẫu đang bận rộn dưới nhà:
“Dì Trương, đi lấy hộp thuốc tới đây.”
Nghe thấy thế, Văn Lê che trán cười yếu ớt:
“Anh không sao... Chỉ bị trầy da...”
Vừa nói, anh ta vừa buông lỏng tay ra, để lộ vết thương trên trán:
“Em xem, chỉ bị trầy da, không sao đâu... Vợ, anh không cố ý nói ra... Ba tức anh nói chuyện em mang thai ra ngoài, nhưng mà anh thực sự là vui quá... Mới...”
“Em biết... Em đều biết…”
Tô Bối dịu dàng trấn an Văn Lê sốt ruột giải thích, để mặc tay đầy máu nắm lấy tay mình:
“Ba chỉ mệt mỏi ứng phó với mấy người tới cửa... Anh cũng biết trạng thái tinh thần của mẹ hiện giờ không tốt, mẹ là nữ chủ nhân lúc này không làm được phương diện xã giao... Ba cũng là quan tâm tình hình sức khỏe của mẹ, mới tức giận với anh như vậy.”
“Vợ... Lúc trước khi chúng ta đi thăm mẹ, không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên nghiêm trọng như vậy... Bây giờ ba cho người canh giữ ở bệnh viện, cũng không cho anh vào thăm.”
Bảo mẫu xách hộp thuốc đang định lên lầu, Tô Bối liếc mắt nhìn bà ta một cái, bảo mẫu đúng lúc dừng ở cầu thang.
“Bối Nhi... Hộp thuốc đã lấy tới...”
Tô Bối cười với bà ta, cắt ngang lời nói của Văn Lê:
“Được rồi, chúng ta xuống dưới...”
“Chồng, đi xuống đi... Em xử lý vết thương trên trán giúp anh...”
Tô Bối rất tự nhiên kéo cánh tay Văn Lê xuống tầng, Văn Lê nhìn phòng ngủ phía sau Tô Bối không hé răng.
“Sao ba ra tay mạnh như vậy chứ?”
Văn Lê cười khổ một tiếng:
“Ba đối với anh vẫn luôn như vậy... Từ nhỏ anh... Đã không được ông ấy thích...”
Tô Bối dùng cồn i-ốt rửa sạch vết máu trên trán Văn Lê, nghe thấy thế cúi đầu thổi vết thương trên trán anh ta:
“Chồng à, anh đừng nghĩ như vậy... Cho dù thế nào anh đều là con trai của ba.”
Chỉ dựa vào mối quan hệ huyết thống này, Văn Quốc Đống sẽ không mặc kệ Văn Lê.
Cho dù là lúc này, Văn Quốc Đống biết rõ mục đích Văn Lê giở trò là gì.
Chính là muốn lợi dụng những người này tạo áp lực cho Văn Quốc Đống, muốn ông thả Lâm Quyên ra.
Văn gia thực sự không có người ngốc, lâu như vậy... Văn Lê ngốc bạch ngọt tới mấy cũng nên ngửi được chút khác thường.
“Vợ à...”
Đột nhiên Văn Lê ôm lấy Tô Bối, cọ trên bụng Tô Bối một lát:
“Em nói xem... Tương lai cục cưng sinh ra, có ghét bỏ người ba vô dụng như anh không?”
Tô Bối nhẹ nhàng xoa tóc Văn Lê, dịu dàng nói:
“Không đâu, ở trong lòng em A Lê vĩnh viễn là người đàn ông ưu tú nhất, cho dù là trước đây hay bây giờ, hay là sau này...”
Danh sách chương