Cô đột nhiên cảm thấy, với tầng quan hệ này của Lâm Quyên và Văn Tuyết, có lẽ Văn Uyển sẽ là một đồng đội không tệ.

Ít nhất… Hành động và tác phong của Văn Uyển đánh sâu vào tim cô! “Đủ rồi! Ầm ĩ cái gì?”

Văn Quốc Đống vẫn luôn không thấy bóng dáng cuối cùng cũng xuất hiện, liếc mắt nhìn Lâm Quyên lạnh lùng nói: “Cô còn là trưởng bối, ở đây ầm ĩ còn ra thể thống gì? Nếu không muốn đi, cô tiếp tục ở lại biệt viện đợi đi!”

Những lời này của Văn Quốc Đống ít nhiều gì cũng hơi nặng lời, Lâm Quyên vốn bị Tô Bối chọc tức không nhẹ, lúc này hoàn toàn mất đi lý trí.

“Văn Quốc Đống! Anh là người một nhà với ai hả? Anh giúp đỡ người ngoài bắt nạt tôi như vậy sao?”

Nghe thấy thế, Tô Bối liếc mắt ra hiệu với Văn Uyển, Văn Uyển lập tức nói tiếp: “Bác gái... Bác hồ đồ sao? Chị dâu và bác cả đã cùng nhau tế tổ... Chị ấy đã là người của Văn gia mà...”

“Cô câm miệng!” Lâm Quyên tức giận trừng Văn Uyển: “Tôi không thừa nhận cô ta, cô ta không phải dâu con của Văn gia!”

Liễu Nhứ muốn ở lại xem trận chê cười này, ai biết vậy mà cô gái nhỏ Văn Uyển đứng về phía Tô Bối.

Thấy Văn Uyển bị Lâm Quyên mắng, Liễu Nhứ tiến lên kéo Văn Uyển, gương mặt âm trầm nói: “Nếu chị dâu nói như vậy... Em nhớ rõ trước khi mẹ chồng mất cũng chưa từng thừa nhận chị... Nếu nói như thế, chị dâu cũng không xem như là con dâu của Văn gia... Vậy thì không có tư cách đứng ở đây, chỉ chỉ trỏ trỏ với con cháu Văn gia bọn em..."

“Hả? Hóa ra bác gái cũng là người ngoài? Vậy sao bác gái lại ghét bỏ chị dâu như vậy?”

Văn Uyển có người chống lưng, lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp nói Lâm Quyên.

“Liễu Nhứ! Cô... Các cô.....”

“Đủ rồi! Liễu Nhứ... Nói chuyện này trước mặt bọn nhỏ làm gì?”

Tuy sắc mặt Văn Quốc Đống khó coi, nhưng không quát lớn với mẹ con Liễu Nhứ. 

“Văn Quốc Đống! Có phải anh cũng nghĩ như vậy hay không?”

Lâm Quyên biết đụng phải hai mẹ con Liễu Nhứ thì không phải chuyện tốt, mới mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến bà ta mất sạch mặt mũi trước mặt Tô Bối. 

Nếu không phải Văn Lê ngăn cản bà ta, bà ta thực sự muốn tiến lên xé miệng Liễu Nhứ.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối một mình ảm đạm che mặt rơi lệ ở bên cạnh, gương mặt âm trầm: “Tâm trạng của cô không tốt, ở biệt viện thêm một thời gian đi...”

Nghe thấy thế, Tô Bối che gương mặt sưng to, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Văn Quốc Đống: “Ba”

Văn Quốc Đống nhìn gương mặt sưng to của Tô Bối, nhíu mày, còn chưa mở miệng.

Lập tức vẻ mặt Lâm Quyên không thể tin ồn ào: “Văn Quốc Đống... Anh vì một người ngoài như vậy... Để tôi ăn tết một mình, giẫm lên thể diện của tôi, bây giờ qua tết xong, anh còn muốn nhốt tôi ở đây?”

Nghe thấy thế, Tô Bối lập tức cúi thấp đầu. “Ba... Con không sao... Mẹ chỉ là khó thở, mẹ cũng không cố ý...” 

“Đúng vậy, bác cả...” Văn Uyển tránh phía sau mẹ, vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Đương nhiên là bác gái không cố ý đánh chị dâu... Bác gái là cố ý... Bác cả, bác nhìn xem, cái tát này muốn mặt chị dâu bị hủy dung.”

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng anh Văn Lê bạo hành gia đình cơ... Nói càng nghiêm trọng hơn chút nữa, người khác còn tưởng đàn ông Văn gia chúng ta có gen bạo lực!”

Văn Uyển nói tiếp những lời mẹ mình mới nói, cắn chặt câu “Văn gia chúng ta”, khiến sắc mặt mấy người thay đổi.

“Anh cả... Chuyện nhà anh chúng em không quản được! Văn Lê đã kết hôn... Nhưng anh cũng biết anh còn mấy đứa cháu chưa kết hôn... Chỗ chúng ta rộng như vậy... Nếu truyền ra gì đó, ảnh hưởng tới mấy đứa nhà bọn em…”   

Sắc mặt Liễu Nhứ âm trầm nhìn Lâm Quyên: “Đến lúc đó cho dù anh cả nhốt chị hai năm cũng không có tác dụng gì!"

“Hơn nữa... Chị dâu cả, có chuyện gì không thể đóng cửa lại nói... Sao phải quậy thành như vậy?”

“Tiểu Bối có chỗ nào không tốt, sao chị cứ phải làm khó nó như thế?”

Hai nhà khoan thai tới muộn nghe Liễu Nhứ nói xong, cũng không nhịn được mở miệng.

“Chị nhìn gương mặt của Tiểu Bối bị chị đánh xem, như vậy còn có thể ra ngoài gặp người khác sao? Văn Duyệt nhà bọn em thường ngày chỉ mọc một cái mụn, đều khóc lóc muốn chết…”

Tô Bối chỉnh tóc, cười khổ một tiếng: “Cháu không sao…”

“Chị nhìn xem, chị nhìn xem... Từ đầu tới cuối Tiểu Bối nhà chị nói một câu ấm ức nào không? Nàng dâu như vậy chị còn có gì không hài lòng?”

Lâm Quyên vẫn luôn đứng bên cạnh Văn Lê nghe xong những lời này, lực chú ý mới đặt lên người Tô Bối. Cho dù bây giờ Tô Bối đang cúi đầu, nhưng dấu năm ngón tay trên gương mặt trắng nõn dọa người, vừa đỏ vừa sưng.

Cho tới nay Lâm Quyên đều cao cao tại thượng đã quen, có khi nào chịu quở trách như vậy, hơn nữa những người này đều là người ngày thường luôn gọi một tiếng “chị dâu”.

Nghe mấy chị em dâu giúp người ngoài trách mắng bà ta, Lâm Quyên tức tới mức đôi mắt biến thành màu đen, cả cơ thể không nhịn được run rẩy: “Cô... Các cô... Vậy mà các cô đều giúp... Giúp đỡ người ngoài... Tới, tới chọc tức... Tức tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện