Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn vết máu trên áo sơmi, trầm tư một lát xong, giấu hoài nghi rồi nhìn chằm chằm:
“Không cần phải để ý tới bà ta... Lát nữa Văn Lê sẽ tìm bác sĩ tới... Vết thương trên mặt con cần đến bệnh viện xử lý trước...”
“Vâng...”
Tô Bối cúi đầu đáp, không dám để Văn Quốc Đống thấy biểu cảm trên mặt cô.
“Ba! Vậy mẹ phải làm sao bây giờ?”
Văn Lê nghe xong lời Văn Quốc Đống nói, lúc này mới kịp phản ứng không đúng chỗ nào.
Anh ta ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, mẹ mình nằm trên đất, mà vợ anh ta thì ở trong lòng ba anh ta khóc như mưa…
Hình ảnh như vậy, nhìn kiểu gì cũng kỳ lạ không thể nói rõ…
Giống như anh và mẹ anh mới là người ngoài cuộc…
Văn Quốc Đống nhíu mày, thực sự thấy Lâm Quyên ngất đi: “Con đưa Tô Bối đến bệnh viện, nơi này giao cho ba..."
Trái tim Tô Bối mới ổn định lại, đột nhiên thấp thỏm.
Nếu Văn Lê ở chung với Lâm Quyên, cô sẽ không lo Văn Lê tin tưởng lời Lâm Quyên nói.
Nếu là Văn Quốc Đống... Sau khi Lâm Quyên tỉnh lại chắc chắn sẽ không cực đoan như vừa rồi…
“Ba..."
Tô Bối muốn nói lại thôi liếc Văn Lê, trên mặt tràn ngập nước mắt nhẫn nhịn ấm ức, nắm chặt áo trên người Văn Quốc Đống: “Để A Lê ở bên mẹ đi... Con đi một mình tới bệnh viện được...”
Sau khi nói xong đẩy Văn Quốc Đống ra, che mặt không quay đầu lại ra cửa.
“Bối Nhi...”
Văn Lê thấy thế, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Kết quả vừa mới nhấc chân, mắt cá chân đã bị Lâm Quyên giữ chặt lấy.
Lâm Quyên hữu khí vô lực nhìn Văn Lê, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn: “Để cô ta cút đi! Văn gia có cô ta không có mẹ... Có mẹ không có cô ta!”
Nghe thấy thế, một chút không đành lòng cuối cùng đối với Lâm Quyên trong mắt Văn Quốc Đống đều mất sạch. “Văn Lê... Con ở đây giúp mẹ con đi...”
Sau khi nói xong, trên người Văn Quốc Đống chỉ mặc áo mỏng ra cửa.
Văn Lê nhìn Tô Bối không quay đầu lại rời đi, không biết vì sao trong lòng trống rỗng.
Anh ta luôn cảm thấy nếu lúc này Tô Bối rời đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa…
Trong lòng tràn ngập cảm giác bất an, khiến Văn Lê thoát được khỏi tay Lâm Quyên, chạy ra bên ngoài.
“Văn Lê!”
Lâm Quyên nằm ngay đơ trên đất, trơ mắt nhìn chồng con trai lần lượt vì một người phụ nữ, ném bà ta đi, mặc kệ không hỏi, trong lòng đau khổ, hận thù đan xen.
Văn Uyển nhìn Lâm Quyên chật vật không chịu nổi, kêu to với Văn Lê: “Anh Văn Lê... Anh mặc kệ bác gái như vậy à?”
Kết quả Văn Lê không quay đầu lại nhìn một cái, lập tức ra cửa.
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn người phụ nữ tràn ngập hận thù trên đất, lạnh lùng nói hai chữ.
“Đáng đời!”
Sau khi nói xong bà ta kéo Văn Uyển rời đi, để mặc Lâm Quyên nằm trên mặt đất lạnh như băng.
“Tô Bối... Tiểu tiện nhân... Đợi đó cho tôi.”
“Bối Nhi!”
Văn Lê vội vàng chạy ra, chỉ thấy cảnh Tô Bối ngồi lên xe Văn Quốc Đống.
“Bối Nhi... Bối Nhi... Em xuống đi... Anh đưa em đến bệnh viện...”
Tô Bối ngồi trong xe, mắt điếc tai ngơ đối với lời của Văn Lê.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Văn Lê, lạnh giọng quát: “Trở về để ý mẹ con, Tiểu Bối đã có ba...”
“Ba... Con…”
Văn Lê trời sinh sợ Văn Quốc Đống, cho dù trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng không dám phản bác. Chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường, để mặc hai người rời đi.
Trên xe, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối vẫn luôn cúi đầu không nói: “Lâm Quyên không phải tới mấy... Bà ta cũng là mẹ ruột Văn Lê... Thằng bé ném con mặc kệ, từ luân lý mà nói về tình cảm có thể tha thứ.”
Nhưng mà về tình lý, đứng ở góc độ của Tô Bối... Vô cớ bị mẹ chồng gây khó dễ, đánh chửi... Mà chồng mình lại không làm gì, trong lòng không thoải mái là rất bình thường.
Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đầu: “Ba, con không trách anh ấy.”
Chờ mong của cô đối với Văn Lê, mấy năm nay đã sớm biến mất hầu như không còn…
Mà mục tiêu của cô hiện giờ, chỉ có Văn Quốc Đống... Và sinh một đứa con của Văn Quốc Đống…
Như vậy cô mới đứng vững được ở Văn gia…
Văn Quốc Đống thấy thế, cũng không khuyên nhủ nữa.
“Ba..."
Tô Bối nghĩ tới Lâm Quyên, tay nắm lấy áo khoác của Văn Quốc Đống âm thầm nắm chặt hơn.
“Cái gì?”
“Mẹ...” Tô Bối mới gọi một tiếng, như ý thức được gì, lời nói đến bên miệng lại sửa lại: “Mẹ Văn Lê... Vì sao lại chán ghét con như vậy?”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhíu chặt mày, vấn đề này ông cũng không rõ.
Dường như từ lần đầu tiên Văn Lê dẫn Tô Bối về nhà, khi đó Lâm Quyên đã không hài lòng mọi mặt của Tô Bối.
“Tô Bối... Lúc trước ba đã nói với con, bà ta không thích con là chuyện của bà ta, con không thể thay đổi nhận thức ăn sâu bén rễ của một người, con và Văn Lê sống thật tốt bên nhau là được... Chuyện này càng dễ để bà ta tiếp nhận con.”
Trong quan niệm của ông, chưa từng nghĩ có môn đăng hộ đối như Lâm Quyên, nếu thực sự có... Lúc trước ông đã không cưới Lâm Quyên, cũng không dung túng Văn Lê.
Tô Bối co rúm người lại gật đầu: “Con đã biết…”
“Không cần phải để ý tới bà ta... Lát nữa Văn Lê sẽ tìm bác sĩ tới... Vết thương trên mặt con cần đến bệnh viện xử lý trước...”
“Vâng...”
Tô Bối cúi đầu đáp, không dám để Văn Quốc Đống thấy biểu cảm trên mặt cô.
“Ba! Vậy mẹ phải làm sao bây giờ?”
Văn Lê nghe xong lời Văn Quốc Đống nói, lúc này mới kịp phản ứng không đúng chỗ nào.
Anh ta ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, mẹ mình nằm trên đất, mà vợ anh ta thì ở trong lòng ba anh ta khóc như mưa…
Hình ảnh như vậy, nhìn kiểu gì cũng kỳ lạ không thể nói rõ…
Giống như anh và mẹ anh mới là người ngoài cuộc…
Văn Quốc Đống nhíu mày, thực sự thấy Lâm Quyên ngất đi: “Con đưa Tô Bối đến bệnh viện, nơi này giao cho ba..."
Trái tim Tô Bối mới ổn định lại, đột nhiên thấp thỏm.
Nếu Văn Lê ở chung với Lâm Quyên, cô sẽ không lo Văn Lê tin tưởng lời Lâm Quyên nói.
Nếu là Văn Quốc Đống... Sau khi Lâm Quyên tỉnh lại chắc chắn sẽ không cực đoan như vừa rồi…
“Ba..."
Tô Bối muốn nói lại thôi liếc Văn Lê, trên mặt tràn ngập nước mắt nhẫn nhịn ấm ức, nắm chặt áo trên người Văn Quốc Đống: “Để A Lê ở bên mẹ đi... Con đi một mình tới bệnh viện được...”
Sau khi nói xong đẩy Văn Quốc Đống ra, che mặt không quay đầu lại ra cửa.
“Bối Nhi...”
Văn Lê thấy thế, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Kết quả vừa mới nhấc chân, mắt cá chân đã bị Lâm Quyên giữ chặt lấy.
Lâm Quyên hữu khí vô lực nhìn Văn Lê, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn: “Để cô ta cút đi! Văn gia có cô ta không có mẹ... Có mẹ không có cô ta!”
Nghe thấy thế, một chút không đành lòng cuối cùng đối với Lâm Quyên trong mắt Văn Quốc Đống đều mất sạch. “Văn Lê... Con ở đây giúp mẹ con đi...”
Sau khi nói xong, trên người Văn Quốc Đống chỉ mặc áo mỏng ra cửa.
Văn Lê nhìn Tô Bối không quay đầu lại rời đi, không biết vì sao trong lòng trống rỗng.
Anh ta luôn cảm thấy nếu lúc này Tô Bối rời đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa…
Trong lòng tràn ngập cảm giác bất an, khiến Văn Lê thoát được khỏi tay Lâm Quyên, chạy ra bên ngoài.
“Văn Lê!”
Lâm Quyên nằm ngay đơ trên đất, trơ mắt nhìn chồng con trai lần lượt vì một người phụ nữ, ném bà ta đi, mặc kệ không hỏi, trong lòng đau khổ, hận thù đan xen.
Văn Uyển nhìn Lâm Quyên chật vật không chịu nổi, kêu to với Văn Lê: “Anh Văn Lê... Anh mặc kệ bác gái như vậy à?”
Kết quả Văn Lê không quay đầu lại nhìn một cái, lập tức ra cửa.
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn người phụ nữ tràn ngập hận thù trên đất, lạnh lùng nói hai chữ.
“Đáng đời!”
Sau khi nói xong bà ta kéo Văn Uyển rời đi, để mặc Lâm Quyên nằm trên mặt đất lạnh như băng.
“Tô Bối... Tiểu tiện nhân... Đợi đó cho tôi.”
“Bối Nhi!”
Văn Lê vội vàng chạy ra, chỉ thấy cảnh Tô Bối ngồi lên xe Văn Quốc Đống.
“Bối Nhi... Bối Nhi... Em xuống đi... Anh đưa em đến bệnh viện...”
Tô Bối ngồi trong xe, mắt điếc tai ngơ đối với lời của Văn Lê.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Văn Lê, lạnh giọng quát: “Trở về để ý mẹ con, Tiểu Bối đã có ba...”
“Ba... Con…”
Văn Lê trời sinh sợ Văn Quốc Đống, cho dù trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng không dám phản bác. Chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường, để mặc hai người rời đi.
Trên xe, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối vẫn luôn cúi đầu không nói: “Lâm Quyên không phải tới mấy... Bà ta cũng là mẹ ruột Văn Lê... Thằng bé ném con mặc kệ, từ luân lý mà nói về tình cảm có thể tha thứ.”
Nhưng mà về tình lý, đứng ở góc độ của Tô Bối... Vô cớ bị mẹ chồng gây khó dễ, đánh chửi... Mà chồng mình lại không làm gì, trong lòng không thoải mái là rất bình thường.
Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đầu: “Ba, con không trách anh ấy.”
Chờ mong của cô đối với Văn Lê, mấy năm nay đã sớm biến mất hầu như không còn…
Mà mục tiêu của cô hiện giờ, chỉ có Văn Quốc Đống... Và sinh một đứa con của Văn Quốc Đống…
Như vậy cô mới đứng vững được ở Văn gia…
Văn Quốc Đống thấy thế, cũng không khuyên nhủ nữa.
“Ba..."
Tô Bối nghĩ tới Lâm Quyên, tay nắm lấy áo khoác của Văn Quốc Đống âm thầm nắm chặt hơn.
“Cái gì?”
“Mẹ...” Tô Bối mới gọi một tiếng, như ý thức được gì, lời nói đến bên miệng lại sửa lại: “Mẹ Văn Lê... Vì sao lại chán ghét con như vậy?”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhíu chặt mày, vấn đề này ông cũng không rõ.
Dường như từ lần đầu tiên Văn Lê dẫn Tô Bối về nhà, khi đó Lâm Quyên đã không hài lòng mọi mặt của Tô Bối.
“Tô Bối... Lúc trước ba đã nói với con, bà ta không thích con là chuyện của bà ta, con không thể thay đổi nhận thức ăn sâu bén rễ của một người, con và Văn Lê sống thật tốt bên nhau là được... Chuyện này càng dễ để bà ta tiếp nhận con.”
Trong quan niệm của ông, chưa từng nghĩ có môn đăng hộ đối như Lâm Quyên, nếu thực sự có... Lúc trước ông đã không cưới Lâm Quyên, cũng không dung túng Văn Lê.
Tô Bối co rúm người lại gật đầu: “Con đã biết…”
Danh sách chương