Khi ăn cơm trưa, Tô Bối lấy cớ cơ thể Văn Lê không thoải mái muốn chăm sóc anh nên không xuống nhà.
Mãi đến buổi tối, biệt viện của Văn gia dần náo nhiệt hơn, mới cùng Văn Lê ra khỏi phòng.
Gia nghiệp của Văn gia lớn, ngoại trừ Văn Quốc Đống là lão đại, đại gia trưởng ra.
Phía dưới Văn gia có bốn em trai, hai em gái, cả nhà từ bé tới lớn đều ở bộ đội, ở đơn vị cơ quan.
Cho dù ăn tết không trở về hết, nhưng người cả gia đình cũng không ít.
Thế hệ trước ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, người trẻ cũng tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Trong đám người náo nhiệt, chỉ có Tô Bối và Văn Lê là hai thái cực.
Văn Lê thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: “Vợ... Em giận à?”
Tô Bối nghĩ tới thẻ đen không giới hạn của Văn Quốc Đống cho, đôi mắt hơi lóe sáng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không.”
“Vợ yêu... Không phải anh không chịu giúp em, em cũng biết đấy, loại tình huống như vậy nếu anh nói chuyện giúp em, mẹ chắc chắn sẽ càng tức giận hơn, mắng càng khó nghe...”
Đôi mắt Tô Bối âm trầm: “Ừm, em đã biết.”
Mấy năm nay Lâm Quyên có thái độ gì đối với cô, Văn Lê thấy rõ trong mắt, nhưng từ trước tới nay luôn không đứng giữa điều hòa mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Thậm chí... Còn không bằng ba chồng Văn Quốc Đống…
Tốt xấu gì ba chồng biết cô chịu ấm ức, còn dùng tiền xoa dịu cô…
Mà Văn Lê, lại y như đứa bé chưa cai sữa, chỉ bảo cô nhẫn nhịn…
Đêm giao thừa, tuy là bữa cơm đoàn viên, nhưng Văn gia vẫn luôn là nam nữ ngồi riêng biệt.
Bên nữ quyến, Lâm Quyên ngồi ở vị trí chủ vị, nếu dựa theo trình tự thông thường, Tô Bối nên ngồi bên cạnh Lâm Quyên.
Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Quyên làm như không nhìn thấy Tô Bối, lôi kéo mấy chị em dâu nói chuyện.
Các nữ quyến thấy Lâm Quyên đều không để ý tới Tô Bối, mọi người dần lười nói chuyện với cô.
Lúc này một cô gái tóc ngắn theo kiểu pun đi tới, nhìn Tô Bối bị ghẻ lạnh ngồi một mình.
Cô gái cười tủm tỉm chào hỏi Tô Bối: “Chị dâu ngồi cùng em đi, đám người già thích làm ra vẻ như bọn họ có gì tốt đâu! Người trẻ tuổi như chúng ta ngồi cùng nhau mới dễ nói chuyện…
Tô Bối kinh ngạc nhìn cô gái, sửng sốt một lát rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Lâm Quyên nhìn thấy cô gái kia, ý cười hiện rõ trên mặt.
“Không phải là mẹ cháu nói năm nay cháu không về sao?”
“Ồ... Em còn không biết Văn gia chúng em do chị dâu làm chủ từ khi nào, chúng em có trở về ăn tết hay không còn cần chị dâu cả gật đầu à?”
Một giọng nữ vô cùng khí phách, truyền tới từ phía sau Tô Bối.
Người phụ nữ nhìn còn lớn tuổi hơn Lâm Quyên, trên người từ trong ra ngoài sắc bén hiên ngang, khí chất khác với hung hăng vênh váo trên người Lâm Quyên.
Toàn thân mặc trang phục thời Đường cắt may khéo léo, tạo nên sự so sánh rõ rệt với đám phu nhân dịu dàng đang ngồi.
Chỉ thấy người tới liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trên gương mặt tràn ngập châm chọc: “Có phải không, chị dâu cả?”
Sắc mặt Lâm Quyên thay đổi mấy lần, cố gắng kìm nén tức giận trong người nói: “Chị đâu có lá gan ấy...”
Tầm mắt của Tô Bối nhìn qua lại giữa Lâm Quyên và người phụ nữ kia, nhấp một ngụm trà không nói gì.
Ai ngờ đề tài tiếp theo của người phụ nữ lại là Tô Bối: “Đây là cháu dâu đúng không?”
Sau khi người phụ nữ ngồi xuống đánh giá Tô Bối: “Không tệ... Xinh đẹp hơn mẹ chồng cháu khi trẻ nhiều, chẳng trách có thể khiến Tiểu Lê mê mệt, chưa tốt nghiệp đã kết hôn với cháu…”
Lâm Quyên nghe đối phương lấy mình ra so với Tô Bối, thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm đoan trang trên mặt, oán hận trừng Tô Bối.
“Em năm vẫn nên quản Tiểu Dục chặt chẽ một chút, nhỡ đâu ngày nào đó thằng bé cũng dẫn hồ ly tinh nông thôn về cho em...”
Nghe thấy thế, người phụ nữ nhìn Tô Bối cười, không cho là đúng mở miệng: “Chỉ cần không phải là loại phụ nữ bụng to mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, cho dù là người trong nhà nghèo khó, đứa con dâu này em đều nhận...”
Những lời này vang lên, trên bàn ăn vốn vô cùng náo nhiệt, bầu không khí lập tức đông cứng mấy phần.
Trong lúc nhất thời không người nào dám mở miệng, ngay cả mấy quý phu nhân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đều nín thở.
Tô Bối liếc mắt nhìn sắc mặt mọi người, lại nhìn lồng ngực không ngừng lên xuống của Lâm Quyên.
Lại nghĩ tới ý trong lời nói của người phụ nữ, trong mắt Tô Bối nhanh chóng hiện lên trào phúng.
Bởi vì người phụ nữ kia đến, hiếm khi Tô Bối được yên ổn ăn cơm tất niên.
Sau bữa ăn, còn có truyền thống hoạt động tế tổ của gia tộc, mọi năm đều do một tay Lâm Quyên xử lý.
Năm nay, đến cơm còn không ăn xong, Lâm Quyên lấy cớ cơ thể không thoải mái, sớm đã lên phòng nghỉ ngơi.
Tới gần thời gian, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nhìn Tô Bối: “Nếu cơ thể mẹ chồng cháu không thoải mái, vậy cháu tới chủ trì đi…”
Người phụ nữ mặc sườn xám vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, liếc mắt nhìn Tô Bối: “Em dâu... Chuyện này không hợp quy củ.”
“Đúng vậy... Năm nay cháu dâu mới tới lần đầu tiên...”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Con dâu trưởng không ở đây, cháu dâu trưởng chủ trì có vấn đề gì, hay là chị dâu hai muốn thử xem?”
Mãi đến buổi tối, biệt viện của Văn gia dần náo nhiệt hơn, mới cùng Văn Lê ra khỏi phòng.
Gia nghiệp của Văn gia lớn, ngoại trừ Văn Quốc Đống là lão đại, đại gia trưởng ra.
Phía dưới Văn gia có bốn em trai, hai em gái, cả nhà từ bé tới lớn đều ở bộ đội, ở đơn vị cơ quan.
Cho dù ăn tết không trở về hết, nhưng người cả gia đình cũng không ít.
Thế hệ trước ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, người trẻ cũng tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Trong đám người náo nhiệt, chỉ có Tô Bối và Văn Lê là hai thái cực.
Văn Lê thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: “Vợ... Em giận à?”
Tô Bối nghĩ tới thẻ đen không giới hạn của Văn Quốc Đống cho, đôi mắt hơi lóe sáng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không.”
“Vợ yêu... Không phải anh không chịu giúp em, em cũng biết đấy, loại tình huống như vậy nếu anh nói chuyện giúp em, mẹ chắc chắn sẽ càng tức giận hơn, mắng càng khó nghe...”
Đôi mắt Tô Bối âm trầm: “Ừm, em đã biết.”
Mấy năm nay Lâm Quyên có thái độ gì đối với cô, Văn Lê thấy rõ trong mắt, nhưng từ trước tới nay luôn không đứng giữa điều hòa mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Thậm chí... Còn không bằng ba chồng Văn Quốc Đống…
Tốt xấu gì ba chồng biết cô chịu ấm ức, còn dùng tiền xoa dịu cô…
Mà Văn Lê, lại y như đứa bé chưa cai sữa, chỉ bảo cô nhẫn nhịn…
Đêm giao thừa, tuy là bữa cơm đoàn viên, nhưng Văn gia vẫn luôn là nam nữ ngồi riêng biệt.
Bên nữ quyến, Lâm Quyên ngồi ở vị trí chủ vị, nếu dựa theo trình tự thông thường, Tô Bối nên ngồi bên cạnh Lâm Quyên.
Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Quyên làm như không nhìn thấy Tô Bối, lôi kéo mấy chị em dâu nói chuyện.
Các nữ quyến thấy Lâm Quyên đều không để ý tới Tô Bối, mọi người dần lười nói chuyện với cô.
Lúc này một cô gái tóc ngắn theo kiểu pun đi tới, nhìn Tô Bối bị ghẻ lạnh ngồi một mình.
Cô gái cười tủm tỉm chào hỏi Tô Bối: “Chị dâu ngồi cùng em đi, đám người già thích làm ra vẻ như bọn họ có gì tốt đâu! Người trẻ tuổi như chúng ta ngồi cùng nhau mới dễ nói chuyện…
Tô Bối kinh ngạc nhìn cô gái, sửng sốt một lát rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Lâm Quyên nhìn thấy cô gái kia, ý cười hiện rõ trên mặt.
“Không phải là mẹ cháu nói năm nay cháu không về sao?”
“Ồ... Em còn không biết Văn gia chúng em do chị dâu làm chủ từ khi nào, chúng em có trở về ăn tết hay không còn cần chị dâu cả gật đầu à?”
Một giọng nữ vô cùng khí phách, truyền tới từ phía sau Tô Bối.
Người phụ nữ nhìn còn lớn tuổi hơn Lâm Quyên, trên người từ trong ra ngoài sắc bén hiên ngang, khí chất khác với hung hăng vênh váo trên người Lâm Quyên.
Toàn thân mặc trang phục thời Đường cắt may khéo léo, tạo nên sự so sánh rõ rệt với đám phu nhân dịu dàng đang ngồi.
Chỉ thấy người tới liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trên gương mặt tràn ngập châm chọc: “Có phải không, chị dâu cả?”
Sắc mặt Lâm Quyên thay đổi mấy lần, cố gắng kìm nén tức giận trong người nói: “Chị đâu có lá gan ấy...”
Tầm mắt của Tô Bối nhìn qua lại giữa Lâm Quyên và người phụ nữ kia, nhấp một ngụm trà không nói gì.
Ai ngờ đề tài tiếp theo của người phụ nữ lại là Tô Bối: “Đây là cháu dâu đúng không?”
Sau khi người phụ nữ ngồi xuống đánh giá Tô Bối: “Không tệ... Xinh đẹp hơn mẹ chồng cháu khi trẻ nhiều, chẳng trách có thể khiến Tiểu Lê mê mệt, chưa tốt nghiệp đã kết hôn với cháu…”
Lâm Quyên nghe đối phương lấy mình ra so với Tô Bối, thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm đoan trang trên mặt, oán hận trừng Tô Bối.
“Em năm vẫn nên quản Tiểu Dục chặt chẽ một chút, nhỡ đâu ngày nào đó thằng bé cũng dẫn hồ ly tinh nông thôn về cho em...”
Nghe thấy thế, người phụ nữ nhìn Tô Bối cười, không cho là đúng mở miệng: “Chỉ cần không phải là loại phụ nữ bụng to mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, cho dù là người trong nhà nghèo khó, đứa con dâu này em đều nhận...”
Những lời này vang lên, trên bàn ăn vốn vô cùng náo nhiệt, bầu không khí lập tức đông cứng mấy phần.
Trong lúc nhất thời không người nào dám mở miệng, ngay cả mấy quý phu nhân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đều nín thở.
Tô Bối liếc mắt nhìn sắc mặt mọi người, lại nhìn lồng ngực không ngừng lên xuống của Lâm Quyên.
Lại nghĩ tới ý trong lời nói của người phụ nữ, trong mắt Tô Bối nhanh chóng hiện lên trào phúng.
Bởi vì người phụ nữ kia đến, hiếm khi Tô Bối được yên ổn ăn cơm tất niên.
Sau bữa ăn, còn có truyền thống hoạt động tế tổ của gia tộc, mọi năm đều do một tay Lâm Quyên xử lý.
Năm nay, đến cơm còn không ăn xong, Lâm Quyên lấy cớ cơ thể không thoải mái, sớm đã lên phòng nghỉ ngơi.
Tới gần thời gian, người phụ nữ mặc trang phục thời Đường nhìn Tô Bối: “Nếu cơ thể mẹ chồng cháu không thoải mái, vậy cháu tới chủ trì đi…”
Người phụ nữ mặc sườn xám vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, liếc mắt nhìn Tô Bối: “Em dâu... Chuyện này không hợp quy củ.”
“Đúng vậy... Năm nay cháu dâu mới tới lần đầu tiên...”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Con dâu trưởng không ở đây, cháu dâu trưởng chủ trì có vấn đề gì, hay là chị dâu hai muốn thử xem?”
Danh sách chương