“Ô… Ba... Đau…”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống uống một ngụm canh, cúi người hôn lên môi Tô Bối.

“Ừm..."

Tô Bối bất ngờ không kịp phòng bị bị hôn như vậy, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, dưới người có từng dòng nước nóng từ hoa huy*t trào ra. 

Văn Quốc Đống vốn chỉ muốn đút canh ấm, kết quả hôn lên xong có chút luyến tiếc nhả ra, dứt khoát hạ quyết tâm đè lên người Tô Bối.

“Ừm… Ba..."

Tô Bối ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Văn Quốc Đống hôn như vậy lập tức tỉnh táo không ít: “Ừm...”

Bàn tay của Văn Quốc Đống lượn lờ trên bộ ngực trắng nõn của cô, trong lúc nhất thời Tô Bối ưỡn ngực đưa tới tay người đàn ông: “Ba… Ba liếm một lát đi... Trướng đến khó chịu...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống một đường trượt xuống ngậm lấy núm vú cứng rắn:

“Núm vú nhỏ cứng như vậy, Văn Lê từng liến chưa?”

Hai chân Tô Bối lại nhẹ nhàng cọ xát trên người Văn Quốc Đống, nghe ông nói một câu như vậy, khóe mắt giật giật: “Ba... A Lê... Anh ấy là chồng con... Ừm...”

Văn Quốc Đống dùng hàm răng nghiến nhẹ núm vú: “Nửa năm tới chồng con không ** được con…”

Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày, đôi tay ôm chặt lấy Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: “Tiểu d/â/m đ/ã/n/g chỉ muốn ba **... Ừm...”

“d/â/m đ/ã/n/g!”

Văn Quốc Đống chửi nhỏ một tiếng, gậy th*t cứng rắn cọ xát giữa bắp đùi Tô Bối: “Dùng chân làm ba bắn ra..."

Hai chân của Tô Bối kẹp lấy gậy th*t, Văn Quốc Đống khom người hôn Tô Bối, nhanh chóng đẩy hông.

“Ừm... Đau..."

Văn Quốc Đống oán hận nghiến răng, chân Tô Bối không giống với tiểu huyệt.

Tiểu huyệt có thể chịu được, còn hai chân cô, ông sợ dùng sức quá mạnh, sẽ ** hỏng chân.

Vốn là bánh bao sữa mềm mại, nhỡ đâu dùng sức quá mạnh ** hỏng. 

Cả đêm, Văn Quốc Đống cũng không ngủ ngon, cơ thể và tâm lý đều chịu tra tấn, gậy th*t dưới người vì bị Tô Bối thường cọ tới cọ lui mà căn bản không mềm xuống được.

Còn Tô Bối được ôm lò sưởi hình người là Văn Quốc Đống, cả đêm ngủ rất ngon.

Tô Bối ngủ một giấc đến tận hửng đông, vừa mở mắt thì thấy đôi mắt Văn Quốc Đống xanh đen không ít.

Khi cô đang chuẩn bị tiến tới trước mặt ông nhìn kỹ một chút, cơ thể bị Văn Quốc Đống ấn xuống.

“Sáng sớm tinh mơ... Đừng lộn xộn.”

Lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng giữa hai chân còn có gậy th*t:

“Ba… Ba... Cứng cả đêm sao?”

Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu con ngủ an phận một chút, ba có thể bị như vậy sao?”

Nghe thấy thế, Tô Bối lại rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Ai bảo trong lòng ba vừa ấm áp vừa thoải mái... Muốn ôm cả đời...”

Đôi mắt của Văn Quốc Đống hơi híp lại: “Đi rửa mặt, ba đi làm cơm sáng...”

“Ba… Ba ôm con đi...” Tay Tô Bối vươn tới dưới người Văn Quốc Đống, nắm lấy gậy th*t kia tuốt một lát: “Không muốn đi… Ba ôm con qua đó...”

Văn Quốc Đống nhìn cô gái yếu ớt: “Sao trước đây ba không phát hiện con yếu ớt như vậy?”

“Ừm...” Tô Bối nắm chặt lấy gậy th*t: “Trước đây ba chưa từng ** con...

Văn Quốc Đống đứng dậy bế cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, hai chân của Tô Bối quấn lấy eo ông: “Ba... Ừm... Lấy kem đánh răng giúp con đi...”

“Ừm... Ôm chặt một chút... Sắp ngã. Ba... Mở nước ấm giúp con được không…”

“Tê… Ba... Đau bụng... Xoa giúp con…”

Từ đầu tới cuối Tô Bối vẫn luôn treo trên người Văn Quốc Đống, ngay cả khi tắm rửa chân cũng không chạm đất.

Khi tắm rửa, Tô Bối cố ý bôi sữa tắm của nữ lên cả hai người, nhũ thịt cố ý vô tình cọ lên người Văn Quốc Đống. 

“Ba..."

Văn Quốc Đống bị tắm uyên ương làm cho dục hỏa đốt người, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa lạnh lùng nói: “Câm miệng... Tắm hẳn hoi!”

“Ừm...” 

Tô Bối ấm ức đáp, nhỏ giọng nói: “Con Muốn thay băng vệ sinh… Ba để con xuống.”

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống xúc động ném Tô Bối xuống.

“Tự con tắm… Ba đi nấu cơm...”

“Ách.”

Tô Bối nhìn vết đỏ trên vai Văn Quốc Đống nhạt đi, tâm tư dao động xoay người mút mạnh lên cổ ông một cái, rồi mới buông ông ra.

“Ba, con muốn ăn cháo thịt bò...”

Văn Quốc Đống sờ chỗ bị Tô Bối mút, đôi mắt thâm trầm: “Tô Bối.”

"Hửm? Con… Ừm…”

Văn Quốc Đống bất ngờ mở vòi hoa sen cỡ lớn nhất, rửa sạch bọt biển trên hai người xong, cúi người mút ra từng dấu hôn đậm màu trên xương quai xanh của Tô Bối.

Trước ngực Tô Bối bị người gặm loạn một lát, cau mày: “Ừm… Ba... Đau..”

Đầu ngón tay của Văn Quốc Đống lướt qua vệt đỏ trên da thịt non mịn của Tô Bối, nhướng mày nói: “Đây mới là dấu hôn chân chính...”

Sau khi nói xong Văn Quốc Đống buông Tô Bối ra, quấn khăn tắm của Tô Bối ra khỏi phòng tắm.

Phút cuối cùng, còn đẩy hết đồ của Văn Lê vào trong một góc.

Tô Bối cúi đầu ngón tay xoa lên dấu hôn trên xương quai xanh, nhìn động tác Văn Quốc Đống biểu thị công khai chủ quyền, khẽ thở dài.

Không hổ là cha con ruột…

Từ biểu hiện sáng nay của Văn Quốc Đống có thể thấy, ông dung túng với cô đồng thời trong lòng cũng đề phòng... 

Cho dù không phải thật lòng “yêu thương”, nhưng Văn Quốc Đống rất khác với Văn Lê. 

Ông có thể thỏa mãn cô về mặt cơ thể, đồng thời trên tâm lý cũng có thể thỏa mãn cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện