Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cau mày, lạnh lùng nói: “Không cần.”

“Nhưng mà...” Tô Bối cắn môi: 

“Con sợ mẹ phát hiện ra gì đó... Nhỡ đâu con không nhịn được muốn ba thì làm sao bây giờ...”

Nghe thấy thế, đột nhiên hơi thở của Văn Quốc Đống trầm trọng hơn, tay ôm eo Tô Bối nắm thật chặt: “Chuyện dọn ra ngoài không cần nhắc lại, còn sau này.”

Nói đến đây, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm.

Sau khi Lâm Quyên trở về, trong nhà chắc chắn sẽ mời giúp việc lần nữa, đến lúc đó có nhiều người, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm.

Lại muốn làm gì đó ở nhà…

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Văn Quốc Đống vẫn không nhả ra: “Thành thật ở nhà, chuyện sau này, đến lúc đó lại nói...” 

“Ách...”

Đôi mắt Tô Bối lóe sáng, vừa nãy Văn Quốc Đống chần chừ, nói rõ trong thời gian ngắn hai bọn họ sẽ không kết thúc loại quan hệ này.

Cho dù tương lai Lâm Quyên trở về, Văn Quốc Đống tình nguyện yêu đương vụng trộm dưới mí mắt Lâm Quyên, cũng không chịu để cô và Văn Lê dọn ra ngoài.

Văn Quốc Đống thấy cảm xúc của Tô Bối không tốt, nâng cằm cô lên nói: “Nhớ kỹ... Trước mặt người khác ba là ba chồng con, sau lưng người khác thế nào do ba định đoạt…”

Cho dù là suy nghĩ cho gia đình, hay là suy nghĩ cho thân phận của mình.

Loại chuyện loạn luân ba chồng con dâu này... Nếu truyền ra ngoài, đối với bất cứ người nào trong bọn họ đều không có kết quả tốt.

Ông không phủ nhận bản thân cảm nhận được dục vọng mấy chục năm trước chưa có trên người Tô Bối, cũng không phủ nhận Tô Bối thực sự có thể khiến ông động tình.

Chuyện này có thể cho là ông nhất thời choáng váng bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng sẽ không khiến ông đánh cược nửa đời sau. 

Hai người ở phòng bếp ôm đủ loại tâm sự “triền miên” xong, nồi cháo cũng thành công nấu chín.

Bữa sáng qua đi.

Văn Quốc Đống nhận mấy cuộc gọi công việc rồi vào phòng làm việc.

Tô Bối chán muốn c/h/ế/t trên sofa trong phòng khách, nghịch di động.

Mãi đến khi thấy ảnh phong cảnh làng du lịch Văn Uyển đăng lên, nếu xem ảnh ngược ở trên thủy tinh, cùng với cánh tay ở eo.

Phong cảnh trong ảnh thực sự không tệ.

Lòng bàn tay Tô Bối ấn lên ảnh chụp, để lại bình luận phía dưới.

[Phong cảnh không tệ, thích hợp cho tuần trăng mật...]

Chỉ một lát sau, Văn Uyển đã gửi địa chỉ.

[Làng du lịch suối nước nóng Khê Sơn, sản nghiệp của nhà cô út...]

“Ồ..."

Tô Bối nhìn tới đây, không khỏi hít sâu một hơi. 

Cho dù cô biết lá gan của Văn Uyển lớn, nhưng lại không ngờ tới lá gan của Văn Uyển lớn như vậy…

Yêu đương vụng trộm trực tiếp trộm đến nhà người ta…

Trong mắt, hoàn toàn không quan tâm đến Văn Tuyết.

Không biết vì sao, đột nhiên Tô Bối nhớ tới Văn Quốc Đống tối hôm qua…

Ở dưới tình huống như vậy, chỉ cần Văn Lê hơi vươn người ra, thì có thể thấy cô trần trụi dưới người Văn Quốc Đống, còn có hạ thân hai người dính sát lấy nhau.

Nhưng Văn Quốc Đống cố tình không thèm để ý…

Huyết thống có gan làm loạn của người Văn gia, quả nhiên là di truyền…

Văn Uyển dựa vào trong lòng Diệp Liệt Thanh, lật di động nhiều lần đều không thấy Tô Bối trả lời lại: “Như vậy đã bị dọa...”

Miệng Diệp Liệt Thanh ngậm điếu thuốc lá, di động không ngừng có tin nhắn.

“Cháu lại trêu chọc ai?”

Văn Uyển dựa vào trong lòng Diệp Liệt Thanh, đai đeo trên người lỏng lẻo sắp rơi, quả nho ngây ngô bên trong theo Diệp Liệt Thanh mấy năm được tưới tắm đã trưởng thành quả đào mọng nước.

“Dượng... Hay là chúng ta chia tay đi...”

Nghe thấy thế đôi mắt Diệp Liệt Thanh nheo lại, một lúc lâu sau kẹp chặt điếu thuốc nói: “Cháu mới nói gì? Ông đây không nghe rõ.”

Văn Uyển mắt điếc tai ngơ đối với cảnh cáo trong lời nói của người đàn ông, khẽ thở dài một cái: 

“Chỉ là đột nhiên nhớ tới, lúc trước là cháu theo đuổi dượng, chúng ta chia tay, đổi thành dượng theo đuổi cháu...”

“Ông đây thấy cháu là thiếu làm...”

Sau khi Diệp Liệt Thanh nói xong, ném di động ấn Văn Uyển tới dưới người, đẩy hai chân cô gái ra nhấp vào.

“A... Diệp Liệt Thanh! Lão lưu manh! Dượng... Chậm một chút... A...”

“A! Chó... Lưu manh! Đều làm cả đêm, dượng thuộc Teddy... A... Ừm..

Gương mặt Diệp Liệt Thanh âm trầm che kín cái miệng lải nhải của Văn Uyển, lạnh lùng nói: 

“Không Muốn bị ông đây làm c/h/ế/t, thì đừng để ông đây lại nghe thấy hai chữ vừa rồi!”

“Ừm... Ừm ừm ừm... Đồ lưu manh!”

Văn Uyển tránh được người đàn ông lập tức mắng: “Dựa vào cái gì không thể chia tay, lão nam nhân cháu chơi ngán không được sao? A...”

Bàn tay của Diệp Liệt Thanh đánh mạnh lên mông Văn Uyển một cái: 

“Chơi chán rồi? Lúc trước là ai d/â/m đ/ã/n/g đến mức tách hai chân ra đòi cắm, còn muốn sinh con cho ông đây? Hửm?”

“Ông đây đợi nhiều năm như vậy, nuôi chim bây giờ đều có thể đẻ trứng cho ông đây, con mẹ nó cháu muốn chia tay?”

Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh ** cả người vừa đau vừa tê dại, đặc biệt là vừa rồi bị đánh mấy cái, mông đều đỏ.

Vô lực nhìn trần nhà khách sạn, ở trong lòng mắng Văn Tuyết từ đầu tới chân.

Rõ ràng trước khi lén gặp lần này đã nói hành tung của Diệp Liệt Thanh cho Văn Tuyết, ngay cả địa điểm lén gặp mặt tạm thời sửa tới làng du lịch Văn Tuyết thường đến.

Cô đều làm tới mức này, Văn Tuyết cũng không dựa theo mùi mà tới bắt gian!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện