“Ừm… Ba… Cắm thật sâu... Ừm... Văn Lê chưa từng cắm sâu như vậy...”
Tô Bối ngửa cổ thiên nga, khom lưng chủ động đón lấy hùa theo động tác của Văn Quốc Đống, yêu kiều nói: “Văn Lê cũng... Chưa từng bắn sâu như vậy... Ừm...”
Vừa dứt lời, đột nhiên phần eo của Văn Quốc Đống bắt đầu dùng sức, không đợi hòa hoãn lại đưa đẩy.
"Ừm… Ba..."
Hai chân Tô Bối mỏi nhừ, đôi tay đẩy người đàn ông trên người: “Ba... Đợi chút...”
“Không phải muốn mẹ chồng con nghe thấy con bị ** sao?”
Bên kia điện thoại Lâm Quyên đang lải nhải đột nhiên dừng lại, im lặng một lúc lâu.
“Quốc Đống, anh đang nói chuyện với ai thế?”
Văn Quốc Đống nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Trong nhà chỉ có mình tôi, tôi còn có thể nói chuyện với ai?”
“Nhưng tôi nghe rõ có tiếng phụ nữ! Là giọng ai?”
Tô Bối im lặng nằm dưới người của Văn Quốc Đống, nghe tiếng của Lâm Quyên đang nổi điên.
Hai người trần như nhộng ôm chặt lấy nhau, hoa huy*t như có ý thức mút chặt gậy th*t của Văn Quốc Đống không bỏ.
Văn Quốc Đống không ngừng đưa đẩy phía dưới, ôm người đến mép giường nhặt di động, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô điên rồi... Cứ thế đi... Thành thật đợi ở biệt viện, nhìn chằm chằm Văn Lê đi!”
Sau khi nói xong, thì muốn cúp điện thoại.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống rong ruổi trên người mình, đột nhiên tràn ngập hứng thú vươn tay đoạt lấy di động trong tay Văn Quốc Đống.
Dán sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ba... Có muốn nói cho mẹ chồng... Bây giờ ba đang làm tình với ai không? Ừm... Ừm… Ba..."
Di động của Văn Quốc Đống bị đoạt cũng không tức giận, chỉ buồn bực không hé răng càng thêm dùng sức cắm mạnh.
Tô Bối thấy thế, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Rất muốn nói cho mẹ chồng, ba không chỉ chiếu cố nhu cầu cuộc sống của con dâu, ngay cả nhu cầu sinh lý ba đều thỏa mãn con thay Văn Lê... A...”
Văn Quốc Đống cắn lên cổ Tô Bối một cái, mút ra dấu hôn màu đỏ tươi phía trên:
“Để bà ta biết con leo lên giường ba, con còn có thể tiếp tục ở Văn gia sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhắm mắt lại: “Vậy ba có để con ở lại không?”
“Tô Bối...” Môi mỏng của Văn Quốc Đống một đường từ cổ hôn đến bên tai Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Làm nàng dâu của Văn gia và làm tình nhân của Văn Quốc Đống... Con là người thông minh, nên biết chọn thế nào mới đúng.”
Nghe đến đây Tô Bối mở mắt, đương nhiên là cô biết nên chọn thế nào.
Nếu không vì sao cô hao hết tâm tư bò lên giường…
Nhưng mà bây giờ, cô không muốn là nàng dâu của Văn gia đơn giản như vậy…
Đôi tay của Tô Bối đặt lên bả vai Văn Quốc Đống, nhả khí như lan nói: “Nhưng mà ba... Người ta vừa muốn làm con dâu của Văn gia, vừa muốn làm tình nhân của ba thì phải làm sao?”
Bàn tay của Văn Quốc Đống vươn ra, không để ý tới Lâm Quyên bất mãn ầm ĩ, trực tiếp cúp điện thoại.
Di động vừa tắt, ném sang một bên, giọng nói của ông khàn khàn:
“phải làm sao à? Mở chân ra để ông đây ** đi!”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống không bận tâm gì nữa tăng lực cắm vào trong.
“Ừm... A… Ba... Đừng nhanh như vậy a... Ừm...”
Suốt cả đêm, Tô Bối đều bị Văn Quốc Đống ấn làm không ngừng.
Vẫn luôn ** đến khi hoa huy*t của Tô Bối không khép lại được, tinh dịch bắn vào không ngừng trào ra khỏi hoa huy*t, Văn Quốc Đống mới ôm Tô Bối vào phòng tắm.
Lần đầu tiên Tô Bối cảm nhận được cái gì gọi là nhà cũ cháy diệt không xong...
Toàn thân cô xụi lơ trong bồn tắm, yêu kiều hỏi: “Ba... Tinh lực của ba dư thừa như vậy... Mà mẹ chồng đã có tuổi, thường ngày thỏa mãn ba kiểu gì?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhướng mày, một tay thưởng thức đầu v* của Tô Bối, không để ý nói: “Hơn nửa năm, số lần làm với mẹ chồng con, cộng lại không nhiều bằng số lần bắn vào tiểu huyệt con cả đêm qua...
Nghe thấy thế Tô Bối ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới chai tinh hoa ở chỗ riêng tư trên bàn trang điểm của Lâm Quyên…
Cô tưởng do tinh lực của Văn Quốc Đống tràn đầy, Lâm Quyên ăn không tiêu mới muốn bảo dưỡng…
Nào có thể nghĩ là vì Văn Quốc Đống không chạm vào Lâm Quyên, cho nên bà ta mới muốn chăm sóc chỗ đó.
Tô Bối dựa người vào trong lòng Văn Quốc Đống, hai tay không thành thật chuyển động trên ngực ông:
“Ba thích ** con dâu như vậy à?”
Nửa năm mới làm mấy lần với Lâm Quyên, như vậy Lâm Quyên đều dục cầu bất mãn hơn cô…
Tuy thứ đó của Văn Lê không dùng được như ba anh ta, nhưng ít nhất Văn Lê thường dùng miệng, dùng tay khiến cô thỏa mãn.
Mà Văn Quốc Đống... Không giống là một người đàn ông sẽ dùng miệng làm cho phụ nữ.
Văn Quốc Đống xoa đầu v* của Tô Bối, ánh mắt nghiêm túc, bàn tay nâng cằm Tô Bối lên dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ lải nhải của cô.
Sau khi triền miên hôn lưỡi xong, Tô Bối thở dốc nằm trên vai Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cắn vành tai của cô nhỏ giọng nói: “Khi chỉ có hai người tôi không thích nghe hai từ ‘ba chồng’, ‘con dâu…” này.”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống nhíu mày.
Chỉ nghe Tô Bối yêu kiều nhỏ giọng hỏi: “Ừm... Không cho gọi ba... Thì không gọi ba chồng... Vậy ba thích nghe là gì?”
Tô Bối ngửa cổ thiên nga, khom lưng chủ động đón lấy hùa theo động tác của Văn Quốc Đống, yêu kiều nói: “Văn Lê cũng... Chưa từng bắn sâu như vậy... Ừm...”
Vừa dứt lời, đột nhiên phần eo của Văn Quốc Đống bắt đầu dùng sức, không đợi hòa hoãn lại đưa đẩy.
"Ừm… Ba..."
Hai chân Tô Bối mỏi nhừ, đôi tay đẩy người đàn ông trên người: “Ba... Đợi chút...”
“Không phải muốn mẹ chồng con nghe thấy con bị ** sao?”
Bên kia điện thoại Lâm Quyên đang lải nhải đột nhiên dừng lại, im lặng một lúc lâu.
“Quốc Đống, anh đang nói chuyện với ai thế?”
Văn Quốc Đống nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Trong nhà chỉ có mình tôi, tôi còn có thể nói chuyện với ai?”
“Nhưng tôi nghe rõ có tiếng phụ nữ! Là giọng ai?”
Tô Bối im lặng nằm dưới người của Văn Quốc Đống, nghe tiếng của Lâm Quyên đang nổi điên.
Hai người trần như nhộng ôm chặt lấy nhau, hoa huy*t như có ý thức mút chặt gậy th*t của Văn Quốc Đống không bỏ.
Văn Quốc Đống không ngừng đưa đẩy phía dưới, ôm người đến mép giường nhặt di động, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô điên rồi... Cứ thế đi... Thành thật đợi ở biệt viện, nhìn chằm chằm Văn Lê đi!”
Sau khi nói xong, thì muốn cúp điện thoại.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống rong ruổi trên người mình, đột nhiên tràn ngập hứng thú vươn tay đoạt lấy di động trong tay Văn Quốc Đống.
Dán sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ba... Có muốn nói cho mẹ chồng... Bây giờ ba đang làm tình với ai không? Ừm... Ừm… Ba..."
Di động của Văn Quốc Đống bị đoạt cũng không tức giận, chỉ buồn bực không hé răng càng thêm dùng sức cắm mạnh.
Tô Bối thấy thế, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Rất muốn nói cho mẹ chồng, ba không chỉ chiếu cố nhu cầu cuộc sống của con dâu, ngay cả nhu cầu sinh lý ba đều thỏa mãn con thay Văn Lê... A...”
Văn Quốc Đống cắn lên cổ Tô Bối một cái, mút ra dấu hôn màu đỏ tươi phía trên:
“Để bà ta biết con leo lên giường ba, con còn có thể tiếp tục ở Văn gia sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhắm mắt lại: “Vậy ba có để con ở lại không?”
“Tô Bối...” Môi mỏng của Văn Quốc Đống một đường từ cổ hôn đến bên tai Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Làm nàng dâu của Văn gia và làm tình nhân của Văn Quốc Đống... Con là người thông minh, nên biết chọn thế nào mới đúng.”
Nghe đến đây Tô Bối mở mắt, đương nhiên là cô biết nên chọn thế nào.
Nếu không vì sao cô hao hết tâm tư bò lên giường…
Nhưng mà bây giờ, cô không muốn là nàng dâu của Văn gia đơn giản như vậy…
Đôi tay của Tô Bối đặt lên bả vai Văn Quốc Đống, nhả khí như lan nói: “Nhưng mà ba... Người ta vừa muốn làm con dâu của Văn gia, vừa muốn làm tình nhân của ba thì phải làm sao?”
Bàn tay của Văn Quốc Đống vươn ra, không để ý tới Lâm Quyên bất mãn ầm ĩ, trực tiếp cúp điện thoại.
Di động vừa tắt, ném sang một bên, giọng nói của ông khàn khàn:
“phải làm sao à? Mở chân ra để ông đây ** đi!”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống không bận tâm gì nữa tăng lực cắm vào trong.
“Ừm... A… Ba... Đừng nhanh như vậy a... Ừm...”
Suốt cả đêm, Tô Bối đều bị Văn Quốc Đống ấn làm không ngừng.
Vẫn luôn ** đến khi hoa huy*t của Tô Bối không khép lại được, tinh dịch bắn vào không ngừng trào ra khỏi hoa huy*t, Văn Quốc Đống mới ôm Tô Bối vào phòng tắm.
Lần đầu tiên Tô Bối cảm nhận được cái gì gọi là nhà cũ cháy diệt không xong...
Toàn thân cô xụi lơ trong bồn tắm, yêu kiều hỏi: “Ba... Tinh lực của ba dư thừa như vậy... Mà mẹ chồng đã có tuổi, thường ngày thỏa mãn ba kiểu gì?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhướng mày, một tay thưởng thức đầu v* của Tô Bối, không để ý nói: “Hơn nửa năm, số lần làm với mẹ chồng con, cộng lại không nhiều bằng số lần bắn vào tiểu huyệt con cả đêm qua...
Nghe thấy thế Tô Bối ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới chai tinh hoa ở chỗ riêng tư trên bàn trang điểm của Lâm Quyên…
Cô tưởng do tinh lực của Văn Quốc Đống tràn đầy, Lâm Quyên ăn không tiêu mới muốn bảo dưỡng…
Nào có thể nghĩ là vì Văn Quốc Đống không chạm vào Lâm Quyên, cho nên bà ta mới muốn chăm sóc chỗ đó.
Tô Bối dựa người vào trong lòng Văn Quốc Đống, hai tay không thành thật chuyển động trên ngực ông:
“Ba thích ** con dâu như vậy à?”
Nửa năm mới làm mấy lần với Lâm Quyên, như vậy Lâm Quyên đều dục cầu bất mãn hơn cô…
Tuy thứ đó của Văn Lê không dùng được như ba anh ta, nhưng ít nhất Văn Lê thường dùng miệng, dùng tay khiến cô thỏa mãn.
Mà Văn Quốc Đống... Không giống là một người đàn ông sẽ dùng miệng làm cho phụ nữ.
Văn Quốc Đống xoa đầu v* của Tô Bối, ánh mắt nghiêm túc, bàn tay nâng cằm Tô Bối lên dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ lải nhải của cô.
Sau khi triền miên hôn lưỡi xong, Tô Bối thở dốc nằm trên vai Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cắn vành tai của cô nhỏ giọng nói: “Khi chỉ có hai người tôi không thích nghe hai từ ‘ba chồng’, ‘con dâu…” này.”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống nhíu mày.
Chỉ nghe Tô Bối yêu kiều nhỏ giọng hỏi: “Ừm... Không cho gọi ba... Thì không gọi ba chồng... Vậy ba thích nghe là gì?”
Danh sách chương