Văn Uyển lập tức nổi giận: “Diệp Liệt Thanh anh hung dữ với tôi! Anh dám hung dữ với tôi?”

“Văn Uyển... Đừng quậy.”

Văn Uyển thở dốc hất tay Diệp Liệt Thanh ở eo ra, hung dữ nói: “Tôi quậy? Tôi quậy cái gì? Có phải vừa rồi anh hung dữ với tôi hay không?”

Mọi người ở đây nhìn cảnh tượng trước mắt, nhao nhao che mắt.

Văn Quốc Đống suýt nữa bị tức c/h/ế/t, kết quả nhìn thấy cảnh này không biết làm sao, cơn tức giận ở trong lòng cũng không còn.

Diệp Liệt Thanh thấy mặt Văn Quốc Đống dịu đi không ít, vẻ mặt kìm nén nắm lấy tay Văn Uyển, nhỏ giọng dỗ dành: “Nhiều người nhìn như vậy... Đừng náo loạn… Ngoan…”

Văn Quốc Đống nhìn dáng vẻ khuất phục nịnh nọt của Diệp Liệt Thanh với Văn Uyển, lạnh lùng nói: “Nếu thực sự chú muốn tốt cho con bé, thì cắt đứt quan hệ này đi!”

“Anh cả... Chuyện khác đều có thể nghe lời anh, chỉ riêng chuyện này là không thể.”

Ông ta còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng:

“Không thể sao? Cháu gái cướp chồng của cô ruột, loại chuyện này truyền ra ngoài Văn Uyển còn mặt mũi ở lại đây không?”

“Mở miệng là nói kết hôn! Văn Uyển, chuyện này truyền ra không chỉ làm mất mặt cô của cháu! Còn làm mất mặt cả Văn gia!” 

“Hai người kết hôn... Quan hệ anh em của cô của cháu và ba của cháu còn cần nữa không?”

Văn Uyển nghe xong những lời Văn Quốc Đống nói, gương mặt lập tức âm trầm: “Cháu làm mất mặt người Văn gia? Bác cả... Hai chúng ta chó chê mèo lắm lông!”

“Ít nhất dượng dám dẫn cháu đến trước mặt bác! Bác cả, bác có dám dẫn người phụ nữ trong phòng bác tới đây không?”

Đôi mắt của Văn Quốc Đống nheo lại, mọi người thấy thế vội vàng đứng dậy kéo Văn Quốc Đống ra. 

“Anh cả... Đứa bé không hiểu chuyện..”

Diệp Liệt Thanh thấy Văn Quốc Đống thực sự nổi giận, kéo tay Văn Uyển lại: “Em nghe được chuyện linh tinh ở đâu ra? Đều quên đi cho ông đây! Có nghe thấy không?”

Văn Uyển không chút sợ hãi đối diện với Văn Quốc Đống: “Cháu thích dượng, mà cháu không muốn dượng ly hôn. Hơn nữa... Năm đó vì sao dượng cưới cô út, không phải là bác cả biết rõ sao?”

“Văn Uyển!”

Diệp Liệt Thanh bịt miệng Văn Uyển, lo lắng đề phòng nhìn Văn Quốc Đống: “Anh cả... Anh đừng so đo với con bé...”

“Ừm... Dượng... Dượng buông ra.”

Tức giận của Văn Quốc Đống qua đi, lúc này vô cùng bình tĩnh.

“Diệp Liệt Thanh, hai người... Hai người kết hôn, chú có định tổ chức hôn lễ không? Đến lúc đó lại mời mọi người như thế nào? Đường đường là phó cục trưởng Diệp của cục công an thành phố Lâm tái hôn, người vợ sẽ kết hôn lần thứ hai là cháu gái của vợ cũ... Chuyện này truyền ra, chú có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Những việc này không phải là Diệp Liệt Thanh chưa từng suy nghĩ, nhưng ông ta đã nhận định thì mười con trâu cũng không kéo lại được.

Thấy Văn Quốc Đống không còn quá tức giận, Diệp Liệt Thanh kéo Văn Uyển cùng ngồi xuống.

“Em định đến lúc làm hôn lễ... Mời mấy anh em bạn bè...”

Nghe thấy thế, Văn Uyển hừ lạnh lên tiếng:

“Chỉ như vậy cũng muốn tôi gả cho ông sao? Diệp Liệt Thanh, tắm rửa ngủ đi... Trong mơ thì có khả năng này.”

Cô ấy không yêu đến mù quáng, sở dĩ vừa rồi chống lại bác cả, cũng là vì người nọ ra vẻ đạo mạo quá mức, không phải là cô ấy yêu Diệp Liệt Thanh sâu đậm tới mức không thể tự kiềm chế.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái, lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Diệp Liệt Thanh thấy thế vội vàng ấn Văn Uyển xuống, không ngừng nói:

“Anh cả... Vừa rồi chú sáu tới đây nói mấy câu cô ấy nghe thấy được... Cô ấy không biết gì cả.”

Văn Uyển oán hận trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh một cái: “Dượng sợ cái gì? Chẳng lẽ bác cả còn có thể giết cháu diệt khẩu à?”

Bàn tay của Diệp Liệt Thanh véo Văn Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tổ tông... Em để miệng nghỉ ngơi đi!"

Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương đang lên cơn đau, quan hệ giữa ông và Tô Bối có khả năng Văn Uyển đã biết.

Ông không bất ngờ chút nào.

Nhớ lại mọi chuyện lúc trước… Tình cảm giữa Tô Bối và Văn Uyển thân thiết đến mắt cũng có thể thấy được.

Văn Uyển biết rõ quan hệ của ông và Tô Bối, thật ra ông cũng không hề thấy lạ.

Văn Uyển thấy Văn Quốc Đống không hé răng, nhếch miệng cười, vươn tay thề:

“Bác cả, cháu thề, nếu chuyện này truyền từ miệng cháu ra, bác khiến dượng cô đơn cả đời đi...” 

Diệp Liệt Thanh trừng mắt với cô ấy một cái: “Chuyện gì cháu cũng nói được!”

Văn Quốc Đống vẫn không hé răng.

Trong suốt quá trình đám người làm người vô hình, lúc này mới mở miệng rời đề tài.

“Anh cả... Chuyện của Văn Lê anh hai đã điều tra xong... Là người bên Văn Bình...” 

“Văn Lê...”

Văn Quốc Đống rời đi không lâu, Tô Bối nâng mông tính thời gian.

Trong sân lập tức truyền đến tiếng bước chân, Tô Bối nhíu mày.

Chỉ nghe một giọng nữ dịu dàng truyền từ ngoài cửa vào.

“Phu nhân, cục trưởng Văn đặt cơm cho cô...”

Tô Bối sờ bụng: “Đặt ở bên ngoài đi. Lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn...”

“Vâng... Có cần bọn tôi phục vụ cô dùng cơm không?”

Tô Bối nhìn dấu vết trên người mình: “Không cần.”

“Vâng...”

Đợi khi Tô Bối đến nhà ăn.

Thấy đồ ăn của Văn gia trên bàn cơm thì ngẩn người, chiều nay cô chỉ thuận miệng nói với Văn Lê mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện