Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đi vào cục công an, đứng ở cửa phòng thẩm vấn, bình tĩnh nhìn Tô Bối nhàn nhã uống trà.

“Có đi hay không?”

Tô Bối cụp mắt tiếp tục uống trà:

“Chưa ăn cơm, không có sức, không đi được…”

Còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã bước nhanh tới, một tay bế Tô Bối lên.

Tô Bối chưa kịp phản ứng, tay nhanh hơn cơ thể ôm lấy cổ Văn Quốc Đống.

Nhưng nghĩ tới Văn Lê còn ở bên ngoài, Tô Bối lại nhanh chóng rút tay: “Ba… Ba điên rồi sao?”

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối theo bản năng ôm chặt lấy ông, cuối cùng lại rút tay về, trong đôi mắt hiện lên chút tàn nhẫn: 

“Lúc trước khi em cầu ông đây cắm em, sao không nói tôi điên đi?”

Tô Bối kinh hãi, nhìn Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển canh giữ ở cửa, xấu hổ và giận dữ nói: “Văn Lê đang ở bên ngoài!” 

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, bế Tô Bối đi ra ngoài.

Văn Lê vẫn luôn đợi ở bên ngoài thấy cảnh này, ngẩn người: “Ba? Sao ba lại tới đây? Bối Nhi bị sao vậy?” 

Trái tim Tô Bối lập tức thấp thỏm: “Em có chút không thoải mái… Ba...”

Nói được một nửa, đã bị Văn Quốc Đống thô bạo cắt ngang: “Đứng ở chỗ này không sợ bị mất mặt à?”

Văn Lê bị Văn Quốc Đống rống như vậy, cơ thể run lẩy bẩy: “Con không.”

Văn Quốc Đống không để ý tới Văn Lê, ôm Tô Bối rời đi, mãi đến khi tới cửa thấy Văn Lê vẫn đứng ngốc tại chỗ, trầm giọng quát: “Còn chưa cút lại đây! Muốn ba mời con đi à?”

Nghe thấy thế, Văn Lê vâng vâng dạ dạ bước nhanh theo.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối ngồi xuống ghế sau, Văn Lê thấy thế ngồi sát theo.

Nhưng bị ánh mắt của Văn Quốc Đống làm cho dừng lại: “Không ngồi ghế trước được à?”

Tô Bối ở trong xe lúng túng nhìn Văn Lê, chỉ thấy Văn Lê há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn đóng cửa xe ngồi lên ghế phụ. 

Văn Quốc Đống liếc thoáng qua vết xanh tím trên cổ Tô Bối, ánh mắt lạnh hơn mấy độ, trầm giọng nói với tài xế: “Đến bệnh viện!”

Trái tim Tô Bối như bị nắm chặt, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì nghe Văn Quốc Đống tiếp tục quát lớn: “Hơn nửa tháng không thấy bóng dáng, chuyện mẹ con nằm viện có phải con cũng không biết hay không?” 

“Con... Gần đây con hơi bận...”

Sau khi nói xong lời cuối, giọng nói của Văn Lê dần nhỏ xuống.

Văn Quốc Đống không định cho anh ta cơ hội giải thích, lên xe lập tức mắng Văn Lê từ đầu tới chân. Cuối cùng mắng cho đến khi Văn Lê ngồi co rụt trên ghế.

Tô Bối thấy thế, vẻ mặt lạnh hơn, chẳng trách Văn Lê lại có đức hạnh như ngày hôm nay.

Lâm Quyên thì quá nuông chiều, Văn Quốc Đống thì quá khắc nghiệt.

Khi Văn Quốc Đống răn dạy Văn Lê, Tô Bối lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với ông.

Ai ngờ cô vừa mới kéo ra một chút khoảng cách, tay Văn Quốc Đống vươn ra, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ông. Trong lòng Tô Bối kinh hãi, không đợi cô tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Văn Quốc Đống, người đàn ông đã hôn xuống.

Một tay của Văn Quốc Đống cố định eo Tô Bối, một tay khác trực tiếp ngăn cách lớp áo xoa nắn ngực cô.

Tài xế lái xe ở phía trước thấy tình hình ở phía sau qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng hít vào một hơi, vẻ mặt không đổi mở vách ngăn giữa xe lên.

Tô Bối kinh hãi trừng Văn Quốc Đống, dùng sức cắn đầu lưỡi của ông một cái, mùi máu tươi nồng đậm lan trong khoang miếng của hai người. 

Văn Quốc Đống buông Tô Bối ra, liến máu ở khóe miệng, xoay người đè cô dưới người, bàn tay làm bộ muốn sờ giữa bắp đùi cô.

Đôi mắt Tô Bối âm trầm, cong chân lên vươn về giữa hai chân của Văn Quốc Đống.

Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng nắm lấy chân Tô Bối: “Không muốn dùng nên hủy bỏ nó sao?”

Tô Bối cố tránh chân ra, phản công lại với Văn Quốc Đống.

Bây giờ đã sắp vào hạ.

Văn Quốc Đống mặc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo hơi rộng phanh ra.

Tô Bối nhanh chóng đè lên người Văn Quốc Đống, bàn tay nhanh chóng cởi cúc áo sơmi trên người ông, cúi người mút mạnh lên cổ ông một cái.

Đôi tay của Văn Quốc Đống mới đỡ cơ thể Tô Bối, cô vừa mút vừa cắn, trên cổ ông lập tức cảm nhận được đau xót. 

“Ừm... Nhẹ chút.”

Tô Bối nghe vậy nhả ra, đầu lưỡi liếm vết đỏ tươi trên cổ Văn Quốc Đống:

“Che giấu kỹ một chút, để mẹ thấy thì không tốt...”

Sau khi nói xong, thì nghe Văn Lê ngồi ghế trước đột nhiên mở miệng: “Chú Lý... Có phải con đường này là đường vòng hay không?”

“Hả? Có, có sao? Tôi nhớ rõ con đường này là đường gần nhất mà...”

“Oh..."

Nghe thấy thế, Tô Bối ngồi dậy chỉnh tóc và váy đã hơi xộc xệch, không để ý tới Văn Quốc Đống có sắc mặt khó coi.

Văn Quốc Đống sờ dấu răng lộ rõ ở trên cổ, nghiêm túc cài cúc áo sơmi.

Mãi đến khi ba người xuống xe ở bệnh viện, Văn Lê vẫn không phát hiện ra sự khác thường của hai người ngồi ghế sau. Sau khi Tô Bối xuống xe lập tức gọi Văn Lê: “A Lê... Em bị hạ đường huyết, anh lại đây đỡ em một lát…”

Văn Lê thấy gương mặt Tô Bối tiều tụy, đau lòng tiến lên ôm Tô Bối: “Mệt sao? Đúng lúc tới bệnh viện, em có muốn khám hay không?”

“Không cần... Nghỉ ngơi một lát sẽ khá hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện