“Bối Nhi... Lúc trước là ba mẹ hiểu lầm… Ba chồng nhà con thực sự không có ý xem nhẹ ba mẹ...”

“Đúng vậy! Mấy ngày nay để ba chồng con bận trước bận sau... Mẹ thấy trong thời gian này ba chồng con cũng gầy đi không ít...”

“Sau này con đừng hay cáu kỉnh như trước đây, sống thật tốt với Văn Lê đi... Tương lai cũng phải hiếu kính ba chồng con…”

Tô Bối nghe xong lời hai người nói, mí mắt không nhịn được giật giật, hiếu kính Văn Quốc Đống…

Không phải là cô không hiếu kính ông, cho ông đứa con thứ hai còn chưa đủ hiếu kính sao? Văn Quốc Đống gầy đi... Cầm thú còn nghe được.

Tô Bối xoa tay, trong khoảng thời gian này tay cô đều có kén: “Mẹ... Con biết, hai người cũng đừng nhọc lòng.”

Mấy ngày nay tuy Văn Quốc Đống không chạm vào cô, nhưng ngày đó khi ông về khách sạn lôi kéo cô tàn phá một lát mới bằng lòng thả cô đi.

Cũng may là ông còn có chút lương tâm, biết ba cô sắp phẫu thuật, cô phải ở bệnh viện nên không làm bậy quá rõ ràng.

Ba Tô nghe Tô Bối nói có lệ thì nổi giận: 

“Con biết sao? Con thì biết cái gì?”

"Lần này con trở về có phải cãi nhau với Tiểu Lê hay không? Đứa bé Tiểu Lê kia chính là tính tình mềm mỏng, con thì cứng rắn, không thể nhường nhịn nó được sao?”

Nghe thấy thế Tô Bối hít sâu một hơi: 

“Ba... Con và Văn Lê rất tốt, ba không cần phải nhọc lòng.”

“Con đó! Từ nhỏ tới lớn tính tình quật cường y như trâu! Sau này ba mẹ không còn, con làm sao đây...”

Sau khi nói xong, ba Tô nghẹn ngào lau nước mắt:

“Đứa bé Tiểu Lê kia con người thành thật... Không giống những đứa bé trong thành phố nhà có tiền, cả đám mắt ở trên đỉnh đầu...”

“Anh Phong con cưới nàng dâu ở thành phố, nhìn cô cả con chỗ nào cũng không vừa mắt... Ngay cả sinh con cũng không thông báo thân thích một tiếng... Nếu là Tiểu Lê mà nói...”

Mẹ Tô nghe thấy ba Tô nhắc tới chuyện đứa bé, sắc mặt thay đổi đánh lên người ba Tô:

“Được rồi ông nói mấy chuyện này làm gì? Nhà bà ta sinh con đâu phải chuyện của người cậu như ông?”

Tô gia ba chị em, nhà chị cả có hai con trai, nhà lão tam có hai con trai, chỉ có nhà ông ta là một đứa con gái.

Cô cả nhà Tô gia ghét bỏ Tô Bối nhà bà, mỉa mai không ít lần, nhưng Tô Bối luôn cố gắng hơn mấy người đàn ông Tô gia, thi đỗ đại học xong gả cho người tốt.

Chọc cô cả nhà Tô gia đỏ mắt một thời gian, mãi đến khi sau này gặp mẹ chồng Tô Bối, làm bà ta tóm được câu chuyện lan truyền khắp thôn.

Đặc biệt là Tô Bối kết hôn hơn hai năm, trong bụng không có động tĩnh.

Người thế hệ trước ăn sâu bén rễ quan niệm chuyện kết hôn không có con, toàn ăn vạ lên người phụ nữ.

Hiện giờ ba Tô lại nhắc tới chuyện này, mẹ Tô giận sôi máu chuyển đề tài:

“Ông đúng là thương chị cả nhà ông, mỗi ngày chị cả ông lấy Tiểu Bối ra làm đề tài buôn dưa lê trong thôn, ông đều quên rồi sao?”

“Nhà chồng Tiểu Bối của chúng ta làm thế nào khi ông sinh bệnh, nhà bọn họ bỏ tiền còn xuất lực! Tiểu Phong nhà bà ta kết hôn xong, Tiểu Phong và người phụ nữ kia chẳng thèm về liếc bà ta một cái!”

Tô Bối nghe ba mẹ cãi cọ ầm ĩ, biết bọn họ là quan tâm mình, đau đầu xoa trán.

“Ba mẹ... Cuộc sống đều là của mình... Để ý người khác nhiều như vậy làm gì?”

Vừa dứt lời, lập tức nghe ngoài cửa truyền tới động tĩnh.

Văn Quốc Đống dẫn theo một người phụ nữ trung niên gương mặt nghẹn đến xanh mét vào cửa, chị cả Tô gia thấy ba Tô, vội vàng đưa rổ trái cây.

Vừa vào cửa, Văn Quốc Đống lập tức trách Tô Bối: “Con còn chưa nói chuyện hôn lễ với người trong nhà sao?”

Nghe thấy thế Tô Bối ngẩn người: 

“Dạ?”

Vẻ mặt Văn Quốc Đống áy náy nhìn cha Tô:

“Đứa nhỏ Bối Nhi này quá hiểu chuyện... Hai năm trước khi con bé và Văn Lê kết hôn, phía trên có văn bản quy định rõ ràng, địa vị nhà chúng tôi không thể làm tiệc cưới quá mạnh tay, cần thiết giản lược tiết kiệm theo yêu cầu, ấy chỉ có thể ấm ức Bối Nhi...”

“Nhưng mà năm nay thay đổi, yêu cầu của phía trên cũng thả lỏng chút, cho nên muốn tới đây bàn bạc chuyện hai đứa nhỏ với ông bà thông gia... Trong khoảng thời gian này cơ thể mẹ Văn Lê không được tốt, Văn Lê đang ở bệnh viện trông nom, nên chỉ có thể để tôi tới đây thương lượng với mọi người trước... Ai biết lại xảy ra chuyện này...”

“Bối Nhi đúng thật là, lâu như vậy cũng không nhắc nhở tôi...”

Tô Bối lập tức hiểu rõ ý của Văn Quốc Đống: 

“Sau khi con trở về vẫn luôn bận rộn chuyện của ba con... Nên đã quên việc này..”

Ba Tô mẹ Tô nghe xong lời giải thích này, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Quốc Đống, trong lòng cũng dần buông xuống chuyện này không ít.

“Công việc quan trọng, công việc quan trọng... Hai đứa bé còn trẻ... Ấm ức một chút cũng không sao...”

“Đúng vậy... Đứa nhỏ Bối Nhi đúng thật là...”

“Chủ yếu Bối Nhi sợ hai người nghĩ nhiều...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện