Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê:
“Con muốn cút chỗ nào thì tùy con! Tô Bối và đứa bé trong bụng, chỉ có thể ở Văn gia...”
Nghe thấy thế, Văn Lê nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng, kẹp chặt đuôi, gương mặt xám xịt.
Tô Bối nhạy cảm nghe ra được từ lời nói của Văn Quốc Đống, hương vị nghiến răng nghiến lợi.
Bữa sáng này của ba người, Văn Lê ăn không biết mùi vị gì, Văn Quốc Đống trong cơn giận dữ, chỉ có Tô Bối và đứa bé trong bụng ăn không tệ lắm.
Trước khi Văn Lê rời đi, Văn Quốc Đống đột lên tiếng:
“Chuyện Tô Bối mang thai, đợi mấy tháng nữa hãy nói với mẹ con... Hiện giờ tinh thần bà ta không ổn định lắm, trong khoảng thời gian này Tô Bối đừng đến viện điều dưỡng gặp bà ta!”
Tô Bối nghe thấy thế gật đầu nói:
“Con biết rồi… Ba...”
Bây giờ cho dù cầu xin cô đi cô cũng không đến viện điều dưỡng, không biết đợi cô sinh con ra xong, Lâm Quyên có thể ra khỏi viện điều dưỡng hay không.
“Vợ ơi... Đúng lúc anh tiện đường, đưa em đến công ty luật...”
Tô Bối vốn định đi theo Văn Lê, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của Văn Quốc Đống, đành phải ngồi trở về.
“Không được... Hôm nay em hơi đau đầu... Ở nhà một lát nếu không đỡ thì xin nghỉ…”
Văn Lê đau lòng ôm Tô Bối, lại cúi người hôn bụng Tô Bối một cái:
“Cục cưng ngoan... Ở trong bụng mẹ ngoan ngoãn lớn lên... Đừng lăn lộn mẹ, nếu không con sinh ra ba sẽ đánh con…”
Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống, chỉ thấy gương mặt ông lại âm trầm hơn.
Tô Bối đẩy Văn Lê:
“Được rồi... Bây giờ đứa bé mới mấy tháng đã bắt nạt nó…”
“Bối Nhi, đứa bé còn nhỏ không thể cưng chiều…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hừ lạnh một tiếng:
“Con cũng xứng nói mấy lời như vậy! Cũng không nhìn xem mình có tính cách gì!”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi: “Ba...”
Tô Bối thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng tiến lên trấn an: “Anh có việc thì đi đi... Em và cục cưng ở nhà có ba trông chừng.”
Văn Lê hôn lên mặt Tô Bối một cái trước mặt Văn Quốc Đống: “Vợ anh vất vả quá…”
Tô Bối liếc thấy gương mặt Văn Quốc Đống càng lúc càng âm trầm, ngượng ngùng đẩy Văn Lê ra nói:
“Em không vất vả… Ba mới là người “vất vả”...”
“Còn không nhanh đi kiếm tiền sữa bột cho cục cưng?”
“Ừm, vậy anh đi trước, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Vâng…”
Văn Lê đi ba bước quay đầu lại một lần đến cửa, Tô Bối và Văn Quốc Đống ngồi yên trong nhà ăn không ai nhúc nhích.
Bầu không khí yên tĩnh một cách đáng sợ.
Tô Bối cúi đầu, đôi tay vuốt ve bụng nhỏ, hiện giờ cô không sợ Văn Quốc Đống làm gì cô.
Văn Lê đã biết chuyện đứa bé này, có hai tầng bảo vệ, cho dù Văn Quốc Đống hoài nghi đứa bé là của mình, cũng không dám dễ dàng kéo cô đi phá thai.
Mãi đến khi bên ngoài truyền tới tiếng khởi động ô tô.
Tô Bối chỉ nghe “rầm” một tiếng, Văn Quốc Đống đi tới trước mặt cô.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bị Văn Quốc Đống ôm lên nhẹ nhàng, đè lên trên sofa.
Văn Quốc Đống bóp cằm Tô Bối, xanh mặt lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đứa bé là của ai?”
Tô Bối nhích người về sau, không nhanh không chậm nói: “Ba... Đứa bé trong bụng con đương nhiên là...”
“Tô Bối... Tôi không muốn nghe lời nói dối...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày, chậm rãi nói:
“Trên danh nghĩa đứa bé… Đương nhiên là của Văn Lê.”
Văn Quốc Đống dùng sức hơn, Tô Bối bị đau kêu lên một tiếng: “Ba! Ba làm con đau...”
“Đau à? Ông đây muốn bóp c/h/ế/t em…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đứng dậy khỏi người Tô Bối.”
Văn Quốc Đống phẫn nộ là chuyện Tô Bối đã đoán được trước, không ai muốn “tình nhân” mang thai, cũng không có người muốn “tình nhân” sinh con.
Đối với loại người quyền cao chức trọng như bọn họ mà nói, đây sẽ là vết nhơ cả đời.
Nhưng cô cố tình dính vết nhơ như vậy lên người Văn Quốc Đống, gấm thêu hoa nhu nhược không thể tự gánh vác, chỉ khiến đàn ông nhất thời thương tiếc đau lòng…
Đợi bọn họ gặp được tiểu bạch hoa ‘nhu nhược không xương’ khác, đương nhiên người trước sẽ bị loại bỏ.
Dù sao có mới nới cũ là thiên tính của đàn ông.
Trên đời này, người đàn ông có quyền thế còn không có não như Diệp Liệt Thanh, chỉ có một.
Chỉ có một người... Còn là người mà Văn Uyển vẫn còn nhỏ tuổi đã bắt đầu tính kế.
Cô không thể đảm bảo cảm giác mới mẻ của Văn Quốc Đống đối với cô có thể duy trì bao lâu.
Cô chỉ đành nghiêng nét bút, khiến cô trở thành vết nhơ trên người Văn Quốc Đống, vết nhơ cả đời này cũng không thể thoát.
Đương nhiên trừ phi cô c/h/ế/t.
Tô Bối nở nụ cười xinh đẹp với Văn Quốc Đống, vươn tay kéo tay Văn Quốc Đống đặt lên bụng:
“Có thể... Bóp c/h/ế/t con, một thi hai mệnh...”
“Sau đó làm giám định pháp y... Khám nghiệm tử thi... Đến lúc đó ba ruột của đứa bé trong bụng con là ai... Mọi người đều biết.”
Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm hơn, tay đặt lên bụng Tô Bối không nhịn được nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ tới khoảng thời gian này Tô Bối cáu kỉnh rời nhà trốn đi còn không chịu để ông cắm, lông mày nhíu chặt lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc đứa bé mấy tháng rồi?”
“Con muốn cút chỗ nào thì tùy con! Tô Bối và đứa bé trong bụng, chỉ có thể ở Văn gia...”
Nghe thấy thế, Văn Lê nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng, kẹp chặt đuôi, gương mặt xám xịt.
Tô Bối nhạy cảm nghe ra được từ lời nói của Văn Quốc Đống, hương vị nghiến răng nghiến lợi.
Bữa sáng này của ba người, Văn Lê ăn không biết mùi vị gì, Văn Quốc Đống trong cơn giận dữ, chỉ có Tô Bối và đứa bé trong bụng ăn không tệ lắm.
Trước khi Văn Lê rời đi, Văn Quốc Đống đột lên tiếng:
“Chuyện Tô Bối mang thai, đợi mấy tháng nữa hãy nói với mẹ con... Hiện giờ tinh thần bà ta không ổn định lắm, trong khoảng thời gian này Tô Bối đừng đến viện điều dưỡng gặp bà ta!”
Tô Bối nghe thấy thế gật đầu nói:
“Con biết rồi… Ba...”
Bây giờ cho dù cầu xin cô đi cô cũng không đến viện điều dưỡng, không biết đợi cô sinh con ra xong, Lâm Quyên có thể ra khỏi viện điều dưỡng hay không.
“Vợ ơi... Đúng lúc anh tiện đường, đưa em đến công ty luật...”
Tô Bối vốn định đi theo Văn Lê, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của Văn Quốc Đống, đành phải ngồi trở về.
“Không được... Hôm nay em hơi đau đầu... Ở nhà một lát nếu không đỡ thì xin nghỉ…”
Văn Lê đau lòng ôm Tô Bối, lại cúi người hôn bụng Tô Bối một cái:
“Cục cưng ngoan... Ở trong bụng mẹ ngoan ngoãn lớn lên... Đừng lăn lộn mẹ, nếu không con sinh ra ba sẽ đánh con…”
Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống, chỉ thấy gương mặt ông lại âm trầm hơn.
Tô Bối đẩy Văn Lê:
“Được rồi... Bây giờ đứa bé mới mấy tháng đã bắt nạt nó…”
“Bối Nhi, đứa bé còn nhỏ không thể cưng chiều…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hừ lạnh một tiếng:
“Con cũng xứng nói mấy lời như vậy! Cũng không nhìn xem mình có tính cách gì!”
Sắc mặt Văn Lê thay đổi: “Ba...”
Tô Bối thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng tiến lên trấn an: “Anh có việc thì đi đi... Em và cục cưng ở nhà có ba trông chừng.”
Văn Lê hôn lên mặt Tô Bối một cái trước mặt Văn Quốc Đống: “Vợ anh vất vả quá…”
Tô Bối liếc thấy gương mặt Văn Quốc Đống càng lúc càng âm trầm, ngượng ngùng đẩy Văn Lê ra nói:
“Em không vất vả… Ba mới là người “vất vả”...”
“Còn không nhanh đi kiếm tiền sữa bột cho cục cưng?”
“Ừm, vậy anh đi trước, có việc gì thì gọi cho anh.”
“Vâng…”
Văn Lê đi ba bước quay đầu lại một lần đến cửa, Tô Bối và Văn Quốc Đống ngồi yên trong nhà ăn không ai nhúc nhích.
Bầu không khí yên tĩnh một cách đáng sợ.
Tô Bối cúi đầu, đôi tay vuốt ve bụng nhỏ, hiện giờ cô không sợ Văn Quốc Đống làm gì cô.
Văn Lê đã biết chuyện đứa bé này, có hai tầng bảo vệ, cho dù Văn Quốc Đống hoài nghi đứa bé là của mình, cũng không dám dễ dàng kéo cô đi phá thai.
Mãi đến khi bên ngoài truyền tới tiếng khởi động ô tô.
Tô Bối chỉ nghe “rầm” một tiếng, Văn Quốc Đống đi tới trước mặt cô.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bị Văn Quốc Đống ôm lên nhẹ nhàng, đè lên trên sofa.
Văn Quốc Đống bóp cằm Tô Bối, xanh mặt lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đứa bé là của ai?”
Tô Bối nhích người về sau, không nhanh không chậm nói: “Ba... Đứa bé trong bụng con đương nhiên là...”
“Tô Bối... Tôi không muốn nghe lời nói dối...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày, chậm rãi nói:
“Trên danh nghĩa đứa bé… Đương nhiên là của Văn Lê.”
Văn Quốc Đống dùng sức hơn, Tô Bối bị đau kêu lên một tiếng: “Ba! Ba làm con đau...”
“Đau à? Ông đây muốn bóp c/h/ế/t em…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đứng dậy khỏi người Tô Bối.”
Văn Quốc Đống phẫn nộ là chuyện Tô Bối đã đoán được trước, không ai muốn “tình nhân” mang thai, cũng không có người muốn “tình nhân” sinh con.
Đối với loại người quyền cao chức trọng như bọn họ mà nói, đây sẽ là vết nhơ cả đời.
Nhưng cô cố tình dính vết nhơ như vậy lên người Văn Quốc Đống, gấm thêu hoa nhu nhược không thể tự gánh vác, chỉ khiến đàn ông nhất thời thương tiếc đau lòng…
Đợi bọn họ gặp được tiểu bạch hoa ‘nhu nhược không xương’ khác, đương nhiên người trước sẽ bị loại bỏ.
Dù sao có mới nới cũ là thiên tính của đàn ông.
Trên đời này, người đàn ông có quyền thế còn không có não như Diệp Liệt Thanh, chỉ có một.
Chỉ có một người... Còn là người mà Văn Uyển vẫn còn nhỏ tuổi đã bắt đầu tính kế.
Cô không thể đảm bảo cảm giác mới mẻ của Văn Quốc Đống đối với cô có thể duy trì bao lâu.
Cô chỉ đành nghiêng nét bút, khiến cô trở thành vết nhơ trên người Văn Quốc Đống, vết nhơ cả đời này cũng không thể thoát.
Đương nhiên trừ phi cô c/h/ế/t.
Tô Bối nở nụ cười xinh đẹp với Văn Quốc Đống, vươn tay kéo tay Văn Quốc Đống đặt lên bụng:
“Có thể... Bóp c/h/ế/t con, một thi hai mệnh...”
“Sau đó làm giám định pháp y... Khám nghiệm tử thi... Đến lúc đó ba ruột của đứa bé trong bụng con là ai... Mọi người đều biết.”
Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm hơn, tay đặt lên bụng Tô Bối không nhịn được nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ tới khoảng thời gian này Tô Bối cáu kỉnh rời nhà trốn đi còn không chịu để ông cắm, lông mày nhíu chặt lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc đứa bé mấy tháng rồi?”
Danh sách chương