Trung tâm của quyền lợi nhà Văn gia bà ta không thể đặt chân đến, nếu không... 

Buổi tối ngày trừ tịch đã không vô duyên vô cớ tiện nghi cho cô.

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối thất thần, lông mày nhíu lại, trong lòng không vui cắn lên đầu v* của Tô Bối một cái.

“Ừm… Ba... Đau... Ngực vừa đau vừa trướng.”

Văn Quốc Đống đẩy gậy th*t nóng bỏng cọ đùi Tô Bối, lạnh lùng nói: “Tự mình xoa...”

“Không muốn... Tự mình xoa mệt mỏi lắm...”

Tô Bối dùng hoa huy*t ướt đẫm cọ xát gậy th*t nóng bỏng của Văn Quốc Đống, vừa cọ vừa dâm đãng nói:

“Muốn ba xoa giúp con... Còn muốn ba liếm... Ừm... Bây giờ không xoa nó to một chút... Tương lai không đủ sữa cho đứa bé bú thì làm sao bây giờ?”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn về phía bụng Tô Bối, đôi mắt đỏ hơn nói: 

“Không phải đã mang thai hơn ba tháng sao, vì sao bụng còn nhỏ như vậy?”

Tô Bối trợn tròn mắt: “Hiện giờ đứa bé ở trong bụng con chỉ cỡ quả mận...”

“Buổi chiều đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện...”

Bàn tay của Văn Quốc Đống nhẹ nhàng xoa cái bụng chưa nhô lên của Tô Bối, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khác lạ. 

Năm đó Lâm Quyên mang thai Văn Lê, mãi cho đến khi Văn Lê sinh ra, toàn bộ quá trình ông đều ở bộ đội.

Cho dù là mang thai, hay là Văn Lê sinh ra, thậm chí Văn Lê một tuổi... Ông đều không tham dự.

Hiện giờ đứa nhỏ này... Đang ở dưới lòng bàn tay ông…

Lần đầu tiên khiến ông cảm thấy sự thần kỳ của sinh mệnh... Cùng với quan hệ huyết thống…

Văn Quốc Đống đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên bụng Tô Bối: “Ngoan ngoãn lớn lên...”

Tô Bối chỉ nói đúng một nửa, ông đối với Lâm Quyên không chỉ không có yêu, ở độ tuổi đó chưa kết hôn đã có thai, làm loạn quan hệ nam nữ... Tính phá hủy cuộc đời ông…

Có lực sát thương hơn xa ông khiến Tô Bối mang thai hiện giờ.

Có lẽ là khi còn trẻ kiềm chế lâu... Trung niên có lòng phản nghịch.

Tô Bối thấy đột nhiên Văn Quốc Đống lộ ra biểu cảm nghiêm trọng, lông mày nhướng lên: 

“Cục cưng... Nghe thấy ba nói không? Phải ngoan...”

Nói đến đây, Tô Bối dừng một lát mới nói: 

“Ba… Ba nói xem sau khi đứa bé ra đời nên gọi ba thế nào?”

Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nâng mắt, lạnh lùng liếc Tô Bối.

“Ừm... Không phải là trước mặt người khác gọi là ông nội, sau lưng gọi là ba đấy chứ?”

Văn Quốc Đống cúi đầu, bàn tay trực tiếp tách hai chân Tô Bối ra: 

“Em trước mặt mọi người gọi ba... Sau lưng gọi chồng sao?”

“Ừm... Vợ của ba không phải là con... Sao con có thể gọi… Ừm...”

Tô Bối nói được một nửa, Văn Quốc Đống đẩy gậy th*t cọ xát hoa huy*t: 

“Không phải vợ của tôi, bây giờ để cơ thể trần trụi nằm dưới người tôi để tôi cắm sao?”

Nghe thấy thế, Tô Bối nhấc chân đẩy người Văn Quốc Đống ra:

“Không phải lúc trước ba cũng như vậy à... Muốn cắm người ta thì gọi ‘Bối Nhi, tức giận thì gọi cả tên cả họ ‘Tô Bối’... Ở trong lòng ba, rốt cuộc con là gì? Hả?”

Một tay của Văn Quốc Đống khiêng chân dài của Tô Bối nâng lên vai: “Em là gì sao? Em là tiểu tổ tông của tôi...”

Còn chưa nói xong đã đẩy hông xuống, gậy th*t nóng bỏng cắm vào hoa huy*t ướt nóng. 

"Ừm..."

Tô Bối kêu lên một tiếng, chân đặt lên vai Văn Quốc Đống trực tiếp đá vào cằm ông: 

“Ba... Thật nóng... hoa huy*t sắp bị hòa tan...”

Văn Quốc Đống cúi đầu cắn chân trắng nõn của Tô Bối, gậy th*t dưới người đi vào, lập tức cảm nhận được hoa huy*t nhỏ hẹp đang nhiệt tình hoan nghênh, mị thịt bao bọc hàm chứa gậy th*t muốn ông tiến vào càng sâu hơn. 

“Chỉ nóng thôi sao? Không thô à?”

“Ừm...” 

Tô Bối cắn môi, mị nhãn như tơ nhìn Văn Quốc Đống: 

“gậy th*t của ba chắc chắn vừa thô vừa dài... Nếu không… Ừm...”

“Nếu không đứa bé trong bụng con đi vào kiểu gì...”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói lời dâm đãng, tay véo mạnh núm vú mềm mại của Tô Bối: “Tiểu dâm đãng... Mang thai còn dâm như vậy...”

Tô Bối khẽ kêu lên một tiếng, đá Văn Quốc Đống mạnh hơn: “Cầm thú... Bây giờ đứa bé còn nhỏ... Không thể dùng sức...”

Nghe thấy thế Văn Quốc Đống dừng động tác một lát, nghiến răng trừng Tô Bối:

“Vậy em còn cố ý quyến rũ ông đây? Khoảng thời gian trước khi ông đây cắm em, sao không hé răng?”

“Ừm… Ba...” 

Tô Bối kêu lên: 

“Ba nhẹ... Nhẹ một chút...”

Văn Quốc Đống hít sâu mấy hơi, mới nhịn xuống xúc động bùng nổ.

gậy th*t phía dưới bị hoa huy*t mút vừa sướng vừa tê…

Nhưng cố tình lại không thể dùng sức nhấp, gương mặt Văn Quốc Đống nghẹn đến vừa tím vừa đỏ: 

“Tô Bối…”

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống thực sự không cử động, hoa huy*t đói khát mấy ngày cắn gậy th*t, nhẹ giọng dụ hoặc: 

“Ba nhẹ một chút... Cử động đi...”

Văn Quốc Đống bị đè nén cúi người xuống, đột nhiên rút gậy th*t ra, lại nhẹ nhàng cắm trở lại, cứ lặp lại mấy lần như vậy.

Tô Bối chỉ cảm thấy hoa huy*t trống rỗng không chịu được, hai chân quấn chặt lấy eo Văn Quốc Đống, trừng mắt với ông: 

“Ba”

Văn Quốc Đống nhếch miệng cười mỉa mai: 

“Cố ý quyến rũ tôi? Cố ý trêu tôi?”

Đuôi mắt Tô Bối hơi đỏ lên, nghiến răng nói: 

“Có bản lĩnh ba đi ra ngoài! Đừng làm...”

“Đi ra ngoài sao? Sau đó cứ để tôi cứng như vậy à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện