Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo cảm thấy cảm giác này thật kỳ quái.
Tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhưng vẫn còn một chút sợ hãi, gắt gao ôm lấy sư phu, hai tay cầm lấy bờ vai của hắn, hơi thở ấm áp của hắn làm cho nàng thoáng có chút an tâm.
Đường Táo nhắm mắt lại, cắn môi —- vì đây là sư phụ, nên nàng không sợ hãi.
“Sư…” Nàng cắn môi, con mắt xinh đẹp bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, bộ dáng động lòng người như vậy, hắn cũng không nhìn thấy được. Nàng ngửa đầu, cắn cắn bả vai hắn, gọi một tiếng: “Phu quân.”
Hắn là sư phụ của nàng, hiện giờ cũng là phu quân của nàng.
Như cảm nhận được cảm xúc của Đường Táo có chút bất thường, Trọng Vũ khó có lúc được ôn nhu, cúi xuống nhìn nàng, rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nhắm chuẩn xác được môi nàng, hương thơm mềm mại.
Hắn làm việc luôn luôn đều quả quyết như vậy, nhưng hiện giờ người trong lòng là nàng, hắn không được phép bất cẩn. Nàng rất mảnh mai, như là nước vậy, thời điểm khóc sướt mướt làm cho hắn rất phiền lòng. Nhưng chính hắn cũng không thể không thừa nhận là hắn đau lòng, đau lòng khi nàng rơi nước mắt.
“Ngoan…” Trọng Vũ trấn an hôn mặt nàng, võe về mặt nàng, sau đó đem nàng ôm vào ngực, đầu của nàng dính chặt vào vai hắn.
Đường Táo biết sư phụ có ý gì, vừa rồi nàng không nhịn được mới cắn hắn một cái, nhưng cũng không dám dùng sức, sợ sư phụ đau, hiện giờ… nàng cũng rất đau, cũng luyến tiếc cắn hắn.
Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng sư phụ không cho nàng cơ hội.
…
Thẳng đến lúc bị hắn khi dễ qua, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nàng nghĩ: Sư phụ đã quên nàng, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, sư phụ thích nàng.
Đường Táo mệt cực lỳ, giật giật ngón tay, mới chậm rãi mở to mắt. Trên giường cực kỳ hỗn loạn, thân mình lại một trận đau nhức, đặc biệt là chỗ kia…
Nàng nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn.
Đường Táo nở nụ cười.
Sư phụ nằm bên cạnh vẫn gắt gao ôm lấy nàng, mặt mày như tranh vẽ, tuấn tú vô song, hai tròng mắt nhắm lại thật chặt. Hơi thở đều đều như vậy, bộ dáng khi im lặng ngủ có vài phần trẻ con.
Nàng đưa tay sờ mặt hắn, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.
Nàng muốn hôn hắn, nhưng thân mình vwuaf động liền không nhịn được nhíu mày.
“Ngoan, ngủ thêm một chút đi.” Trọng Vũ hòa nhã nói, nhưng mắt không mở ra, chỉ thân mật hôn mặt nàng.
Lúc này hắn rất ôn nhu, nhưng nhớ tới đêm qua, Đường Táo bất mãn quyệt quyệt miệng, liền muốn từ trong ngực hắn chui ra. Trọng Vũ làm sao mà muốn buông tay, gắt gao ôm nàng lại, thấy nàng động đậy, liền cúi đầu cắn một phát vào vai nàng, nhướng mày nói: “Không được lộn xộn.”
Mệnh lệnh này so với thường ngày thì ôn nhu hơn rất nhiều.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo thấy bả vai trắng như tuyết của mình có hai dấu răng nhợt nhạt trên đó, tuy rằng không đâu, nhưng trong lòng có chút bất mãn, liền cắn cằm hắn. Cái cắn này làm Trọng Vũ tỉnh lại, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, đen kịt, đẹp đến cực điểm.
Đường Táo nhìn có chút ngây người, như là bầu trời đêm hắc ám, đột nhiên có pháo hoa nở rộ, ánh sáng lan ra, làm cho người xem muốn mù con mắt.
—- nhưng ánh mắt đẹp như vậy, lại không thể nhìn thấy.
Đường Táo đau lòng.
Trọng Vũ nhíu mày, tay chuyển từ eo nàng xuống phía dưới, nhéo một cái, không hờn giận nói: “Lá gan to.”
“Đau…” Cũng không phải sư phụ làm nàng đau, mà là xương sống thắt lưng rất đau, vừa động, liền vô cùng đau đớn, liền yếu ớt kêu một tiếng.
Nghĩ đến chuyện phóng túng đem qua, Trọng Vũ biết mình đã thật sự làm đau nàng, liền thu hồi tính tình lại, ôn tồn nói: “Làm sao đau, để ta xoa bóp cho nàng.”
Sao có thể để cho hắn xoa bóp được? Đường Táo sợ sư phụ lại khi dễ nàng, lúc này mới hôn nhẹ lên mặt hắn: “Không có việc gì, rời giường được không?”
Trọng Vũ mím môi lại, làm như không mấy vui vẻ.
Vẻ mặt này của hắn làm Đường Táo không biết nên nói thế nào, chỉ đưa tay ôm cổ hắn, đầu vô cùng thân thiết cọ cọ vào hắn: “Nếu như không đứng dậy, chẳng phải là làm trò cười sao?”
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Trọng Vũ vỗ về lưng nàng, không có lớp quần áo cách trở, cảm xúc rất thích liền không muốn buông tay, vừa động một chút, chỗ kia liền có phản ứng.
Bỗng nhiên thấy khác thường, mặt Đường Táo đỏ lên, muốn giãy dụa chạy đi.
Trọng Vũ cười bắt được hai cánh tay của nàng, hôn xuống đôi môi nàng, thản nhiên nói: “Nửa canh giờ nữa, ân?”
“Nửa…Ngô…”
Nhất thời bị chặn lại, mây mưa giăng lối.
Rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa xuất giá, Hải Đường nhìn thân mình của phu nhân mình, nhất thời mặt nóng lên, bất quá trong lòng cũng vui mừng: Rốt cuộc thì đã viên phòng rồi. Nhìn tình cảnh như này, trang chủ quả thực rất thích phu nhân, bằng không… cũng sẽ không gât sức ép lên người phu nhân như bây giờ.
Vừa nghĩ tới lúc vừa nãy đi thu dọn chăn đệm, bên tai không khỏi đỏ thêm vài phần.
Trang chủ tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng hành động lại ngược lại, hơn nữa bộ dáng lại tuấn tú, nếu không phải sắc mặt luôn luôn lạnh lùng, tánh khí táo bạo, cũng sẽ hai mươi tám tuổi mà còn chưa cưới vợ, hiện giờ lại gặp phu nhân hiền thục dịu dàng như vậy, thật ra trang chủ rất có phú khí.
Nguyên tưởng rằng tính tình phu nhân quá mức nhu thuận, sợ là sẽ bị trang chủ khi dễ. Nhưng sáng nay thấy trang chủ nói chuyện cùng phu nhân rất dịu dàng và ôn hòa, cử chỉ lại vô cùng thân thiết, quả thực là rất tốt.
Cái này như một câu ca dao trong truyền thuyết —- vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Không cần hầu hạ đâu, tự một mình ta làm là được.” Đường Táo tiếp nhận lấy khăn từ trong tay Hải Đường, chà lau thân thể mình, da thịt của nàng luôn trắng nộn, nhưng đêm qua lại thành ra như vậy. Nhìn những dấu vết xanh tím trên người, trong lòng nàng không nhịn được trách cứ hắn mấy câu.
Sư phu không thấy, liền có thể tùy ý khi dễ nàng, nhưng nếu như thấy được, còn có thể dám khi dễ nàng hay không? Nhưng nàng không kêu ca, chịu đựng đau đớn đó, sợ hắn tức giận.
“Phu nhân, sắc mặt của người không được tốt, có cần nô tỳ đi mời thầy thuốc đến hay không?” Mặt phu nhân trắng hồng rất xinh đẹp, giống như hòa đào nở tháng ba, mười sáu tuổi đang là độ tuổi đẹp nhất, nhưng hiện giờ có chút tái nhợt, Hải Đường cực kỳ lo lắng.
Sắc mặt không tốt sao?
Nghe như vậy, Đường Táo đưa tay lên sờ mặt mình, cười lắc đầu nói: “Không cần, ta nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.” Tối hôm qua phóng túng một hồi như vậy, giằng co rất lâu, nàng cũng chỉ ngủ được một chút, sáng nay lại… tất nhiên sắc mặt sẽ không được tốt rồi.
Tắm rửa xong, Đường Táo mặc một bộ váy màu xanh nhạt, ngồi ở trước gương chải tóc, tiểu cô nương khuôn mặt thanh tú, mặt mày mang theo một tia quyến rũ không thể tả, chỉ là sắc mặt này… có chút không tốt.
Xem ra nàng thật sự phải nghỉ ngơi một chút. Đường Táo thở dài, trong lòng lại tức giận sư phụ.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Phù Yến khó có lúc thấy được mặt mày sư huynh mình nhiễm ý cười, mấu chốt là nụ cười kia có chút nhộn nhạo, nhìn như một con đại miêu đánh mất tính tình, dường như cười đến nỗi không biết được là hắn đang cười vậy.
—- chắc là có chuyện vui.
Cười đến sáng lạn như vậy, vậy vì sao lại khi dễ tiểu cô nương kia, sống hòa thuận không phải là tốt sao?
“Tâm tình sư huynh hôm nay không tồi.” Phù Yến ngồi xuống, ngữ khí trêu chọc nói: “Quả nhiên là có việc vui thì có tinh thần.”
Trọng Vũ khó có lúc không nhíu mày, hướng về phía Phù Yến cười cười, từ từ nói: “Quả thật, bất quá… ngươi không hiểu đâu.”
Cái loại tư vị này, hắn là người chưa thành thân, sao có thể hiểu được. Khóe miệng Trọng Vũ nhịn không được hơi nhếch lên, trong lòng đều là tiểu cô nương yêu kiều tối qua, nga, không đúng, là tiểu kiều thê của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Phù Yến hơi run rẩy, nghĩ thầm: Không phải hai mươi tám tuổi mới phá kiếp xử nam sao, còn đắc ý như vậy?
“Trước đó vài ngày còn thấy huynh không thích tẩu tử, hiện giờ lại vừa lòng như vậy.”
Hắn biết, sư huynh hắn đã đem cô nương kia để ở trong lòng, bằng không cũng sẽ không viên phòng cùng nàng, hơn nữa nhìn thần sắc kia… lâu ngày mới nếm thử, cũng không biết là có chú ý một chút hay không.
Nếu không biết tiết chế, phóng túng quá độ, đã có thể là không tốt như này.
Nghe xưng hô của Phù Yến, tâm tình Trọng Vũ lại tốt lên vài phần, nhíu mày chậm rãi nói: “Ta đã bao giờ nói là không hài lòng?”
Phù Yến không thèm nói lời nào.
Đích xác, trước lúc thành thân, Phù Yến đã tìm nhiều cô nương cho hắn. Hắn không gần nữ sắc, nhưng cuối cùng cũng sẽ phải thành thân, tuy rằng trong lòng rất bài xích, nhưng vẫn tuyển lấy một người. HẮn không nhìn thấy, cho nên không biết dung mạo của các nàng như thế nào, chỉ cần thân thế trong sạch, nhu thuận nghe lời là được. Khi hắn ngửi được mùi hương trên người Đường Táo, hắn đã quyết định chọn nàng.
Chỉ là khi đó hắn không quá để bụng.
Tuy rằng tuyển nàng, nhưng sau khi thành thân, hắn cũng không đụng chạm vào nàng, thẳng đến ngày thứ hai, nàng mới đến tìm hắn, còn làm đồ ăn cho hắn.
Hắn luôn lạnh lùng, nhưng đối với nàng cũng rất kỳ quái, không đến mấy ngày liền động tâm. Thời điểm hắn không nhịn được ôm lấy nàng, cái loại cảm giác này rất quen thuộc, làm cho hắn cảm thấy được hắn và nàng đã sớm quen biết nhau. Biết rõ là mình đối với nàng không nỡ trách mắng, nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đêm qua hắn cùng nàng viên phòng, lại biết được nàng có bao nhiêu tốt đẹp.
Gả cho hắn, người chịu ủy khuất lại chính là nàng.
“Phù Yến, nữ tử khi bị phá thân, có đau không?” Nhớ tới nàng hôm qua ở dưới thân hắn, tuy rằng hắn không cảm thấy gì khác biệt, nhưng hô hấp của nàng hắn lại thấy không được thoải mái cho lắm, chỉ là… hắn rất thoải mái, liền không nghĩ ngợi nhiều như vậy.
Cũng may Phù Yến không uống trà, nhưng giờ phút này cũng bị dọa cho ngu ngơ. Kỳ thật, chuyện sư huynh viên phòng thuận lợi đã nằm ngoài dự đoán của hắn rồi, hắn còn có thể trông cậy vào việc sư huynh thương hoa tiếc ngọc sao?
“Tất nhiên, sư huynh sẽ không…” Tuy Phù Yến da mặt dày, nhưng lại chuyện tư mật này nói ra có chút xấu hổ: “Lần đầu tất nhiên là sẽ rất đau, bộ dáng còn nhỏ xinh, chỉ sợ đau đớn sẽ càng nhiều.”
Trọng Vũ nhíu mày, lúc này mới thấy đau lòn. Nàng thật sự là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, hắn lại làm như vậy… chỉ sợ là rất đau. Hơn nữa ngày thường nàng lại nhu thuận như vậy, lại biết tính tình của mình không tốt, chỉ sợ là sẽ nghĩ đến hưng phấn của hắn mà cố gắng chịu đựng.
Thật là một cô nương ngốc.
Trong lòng Phù Yến cực kỳ ấm áp, nhưng cũng cực kỳ đau lòng, đứng dậy muốn đi Kiêm Gia Các.
Trong lòng Phù Yến sáng tỏ, tất nhiên cũng không nói gì, chỉ là không khỏi hít vào một hơi —- ngay cả sư huynh tính tình táo bạo như vậy còn có thể cưới được kiều thê, hắn phong độ ngời ngời, là nam nhân tốt như vậy sao nàng lại không thích hắn?
Khi nào đường làm quan mới mở rộng để có thể cưới nàng về đây?
Thời điểm Trọng Vũ đến Kiêm Gia Các, Đường Táo đang nằm trên giường, không nghe thấy âm thanh của nàng, hắn liền theo hương thơm của nàng rồi lần được chỗ của nàng.
“Làm sao vậy?” Trọng Vũ ôm nàng vào ngực, vuốt ve mặt nàng.
Đường Táo lắc đầu, thân mình có chút không thoải mái, chỉ nói: “Chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, ta ngủ một lát là tốt rồi.”
Biết nàng sẽ không nói thật, Trọng Vũ nắm tay nàng, nhéo nhéo vài cái ở lòng bàn tay nàng, hòa nhã nói: “Có phải ta làm nàng đau không?” Hắn biết thân mình nàng mềm mại, làm như được cấu tạo bằng nước vậy, đêm qua hắn phóng túng như thế, tất nhiên không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ nghĩ đến chuyện…
Lời như thế, làm Đường Táo xấu hổ không biết nên nói thế nào.
Hơn nữa hôm nay ngữ khí của sư phụ lại ôn nhu như vậy, có chút không thích ứng được, Đường Táo im lặng tựa đầu vào ngực hắn, nói: “Ta..” Nhưng không nói nữa, đầu ngả vào ngực hắn.
Trong lòng Trọng Vũ nhất thời bối rối, liên tục hô mấy tiếng, Hải Đường bên ngoài nghe thấy âm thanh, vội vàng tiến vào, thấy phu nhân sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng trang chủ, nhất thời rối loạn.
“Đi tìm đại phu, mau!”
Nghe được âm thanh của Trọng Vũ, Hải Đường lập tức chạy đi tìm đại phu.
Khi Đường Táo tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, trên người đắp chăn, bên tai nghe được âm thanh lo lắng của sư phụ. Thấy hắn bối rối như vậy, trong lòng Đường Táo không khỏi ấm áp. Nhưng lời của đại phu nói lại làm cho sắc mặt Đường Táo đỏ bừng.
“Trang chủ mới lần đầu làm chuyện này nên tích tụ rất nhiều, thân mình phu nhân lại mảnh mai, lại là lần đầu, chỉ sợ có chút không chịu nổi. Mấy ngày này phải tránh chuyện phòng the, đợi thân mình phu nhân khỏi hẳn…”
“Đêm qua mới sáu lần mà đã bị thương như vậy?” Trong lòng Trọng Vũ lo lắng, hiếu học cầu hỏi.
Là lần đầu nên có chút không thuân lợi,nhưng sau đó lại làm được, hắn lần đầu nếm thử tư vị này, tất nhiên là muốn càng nhiều, nhưng lúc sau nàng không chịu nổi, lúc này tâm mới sinh thương tiếc, dừng lại, ôm lấy nàng ngủ.
Nghe được câu hỏi của sư phụ, Đường Táo rất muốn khóc.
Thầy thuốc nói chuyện như vậy còn chưa tính, cớ sao sư phụ lại còn thêm vào.
Đường Táo cảm thấy mặt mũi mình bị cháy sạch rồi, đem chăn trùm kín người.
— nàng không bao giờ — muốn để ý đến hắn nữa.
Đường Táo cảm thấy cảm giác này thật kỳ quái.
Tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhưng vẫn còn một chút sợ hãi, gắt gao ôm lấy sư phu, hai tay cầm lấy bờ vai của hắn, hơi thở ấm áp của hắn làm cho nàng thoáng có chút an tâm.
Đường Táo nhắm mắt lại, cắn môi —- vì đây là sư phụ, nên nàng không sợ hãi.
“Sư…” Nàng cắn môi, con mắt xinh đẹp bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, bộ dáng động lòng người như vậy, hắn cũng không nhìn thấy được. Nàng ngửa đầu, cắn cắn bả vai hắn, gọi một tiếng: “Phu quân.”
Hắn là sư phụ của nàng, hiện giờ cũng là phu quân của nàng.
Như cảm nhận được cảm xúc của Đường Táo có chút bất thường, Trọng Vũ khó có lúc được ôn nhu, cúi xuống nhìn nàng, rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nhắm chuẩn xác được môi nàng, hương thơm mềm mại.
Hắn làm việc luôn luôn đều quả quyết như vậy, nhưng hiện giờ người trong lòng là nàng, hắn không được phép bất cẩn. Nàng rất mảnh mai, như là nước vậy, thời điểm khóc sướt mướt làm cho hắn rất phiền lòng. Nhưng chính hắn cũng không thể không thừa nhận là hắn đau lòng, đau lòng khi nàng rơi nước mắt.
“Ngoan…” Trọng Vũ trấn an hôn mặt nàng, võe về mặt nàng, sau đó đem nàng ôm vào ngực, đầu của nàng dính chặt vào vai hắn.
Đường Táo biết sư phụ có ý gì, vừa rồi nàng không nhịn được mới cắn hắn một cái, nhưng cũng không dám dùng sức, sợ sư phụ đau, hiện giờ… nàng cũng rất đau, cũng luyến tiếc cắn hắn.
Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng sư phụ không cho nàng cơ hội.
…
Thẳng đến lúc bị hắn khi dễ qua, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nàng nghĩ: Sư phụ đã quên nàng, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, sư phụ thích nàng.
Đường Táo mệt cực lỳ, giật giật ngón tay, mới chậm rãi mở to mắt. Trên giường cực kỳ hỗn loạn, thân mình lại một trận đau nhức, đặc biệt là chỗ kia…
Nàng nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn.
Đường Táo nở nụ cười.
Sư phụ nằm bên cạnh vẫn gắt gao ôm lấy nàng, mặt mày như tranh vẽ, tuấn tú vô song, hai tròng mắt nhắm lại thật chặt. Hơi thở đều đều như vậy, bộ dáng khi im lặng ngủ có vài phần trẻ con.
Nàng đưa tay sờ mặt hắn, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.
Nàng muốn hôn hắn, nhưng thân mình vwuaf động liền không nhịn được nhíu mày.
“Ngoan, ngủ thêm một chút đi.” Trọng Vũ hòa nhã nói, nhưng mắt không mở ra, chỉ thân mật hôn mặt nàng.
Lúc này hắn rất ôn nhu, nhưng nhớ tới đêm qua, Đường Táo bất mãn quyệt quyệt miệng, liền muốn từ trong ngực hắn chui ra. Trọng Vũ làm sao mà muốn buông tay, gắt gao ôm nàng lại, thấy nàng động đậy, liền cúi đầu cắn một phát vào vai nàng, nhướng mày nói: “Không được lộn xộn.”
Mệnh lệnh này so với thường ngày thì ôn nhu hơn rất nhiều.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo thấy bả vai trắng như tuyết của mình có hai dấu răng nhợt nhạt trên đó, tuy rằng không đâu, nhưng trong lòng có chút bất mãn, liền cắn cằm hắn. Cái cắn này làm Trọng Vũ tỉnh lại, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, đen kịt, đẹp đến cực điểm.
Đường Táo nhìn có chút ngây người, như là bầu trời đêm hắc ám, đột nhiên có pháo hoa nở rộ, ánh sáng lan ra, làm cho người xem muốn mù con mắt.
—- nhưng ánh mắt đẹp như vậy, lại không thể nhìn thấy.
Đường Táo đau lòng.
Trọng Vũ nhíu mày, tay chuyển từ eo nàng xuống phía dưới, nhéo một cái, không hờn giận nói: “Lá gan to.”
“Đau…” Cũng không phải sư phụ làm nàng đau, mà là xương sống thắt lưng rất đau, vừa động, liền vô cùng đau đớn, liền yếu ớt kêu một tiếng.
Nghĩ đến chuyện phóng túng đem qua, Trọng Vũ biết mình đã thật sự làm đau nàng, liền thu hồi tính tình lại, ôn tồn nói: “Làm sao đau, để ta xoa bóp cho nàng.”
Sao có thể để cho hắn xoa bóp được? Đường Táo sợ sư phụ lại khi dễ nàng, lúc này mới hôn nhẹ lên mặt hắn: “Không có việc gì, rời giường được không?”
Trọng Vũ mím môi lại, làm như không mấy vui vẻ.
Vẻ mặt này của hắn làm Đường Táo không biết nên nói thế nào, chỉ đưa tay ôm cổ hắn, đầu vô cùng thân thiết cọ cọ vào hắn: “Nếu như không đứng dậy, chẳng phải là làm trò cười sao?”
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Trọng Vũ vỗ về lưng nàng, không có lớp quần áo cách trở, cảm xúc rất thích liền không muốn buông tay, vừa động một chút, chỗ kia liền có phản ứng.
Bỗng nhiên thấy khác thường, mặt Đường Táo đỏ lên, muốn giãy dụa chạy đi.
Trọng Vũ cười bắt được hai cánh tay của nàng, hôn xuống đôi môi nàng, thản nhiên nói: “Nửa canh giờ nữa, ân?”
“Nửa…Ngô…”
Nhất thời bị chặn lại, mây mưa giăng lối.
Rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa xuất giá, Hải Đường nhìn thân mình của phu nhân mình, nhất thời mặt nóng lên, bất quá trong lòng cũng vui mừng: Rốt cuộc thì đã viên phòng rồi. Nhìn tình cảnh như này, trang chủ quả thực rất thích phu nhân, bằng không… cũng sẽ không gât sức ép lên người phu nhân như bây giờ.
Vừa nghĩ tới lúc vừa nãy đi thu dọn chăn đệm, bên tai không khỏi đỏ thêm vài phần.
Trang chủ tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng hành động lại ngược lại, hơn nữa bộ dáng lại tuấn tú, nếu không phải sắc mặt luôn luôn lạnh lùng, tánh khí táo bạo, cũng sẽ hai mươi tám tuổi mà còn chưa cưới vợ, hiện giờ lại gặp phu nhân hiền thục dịu dàng như vậy, thật ra trang chủ rất có phú khí.
Nguyên tưởng rằng tính tình phu nhân quá mức nhu thuận, sợ là sẽ bị trang chủ khi dễ. Nhưng sáng nay thấy trang chủ nói chuyện cùng phu nhân rất dịu dàng và ôn hòa, cử chỉ lại vô cùng thân thiết, quả thực là rất tốt.
Cái này như một câu ca dao trong truyền thuyết —- vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Không cần hầu hạ đâu, tự một mình ta làm là được.” Đường Táo tiếp nhận lấy khăn từ trong tay Hải Đường, chà lau thân thể mình, da thịt của nàng luôn trắng nộn, nhưng đêm qua lại thành ra như vậy. Nhìn những dấu vết xanh tím trên người, trong lòng nàng không nhịn được trách cứ hắn mấy câu.
Sư phu không thấy, liền có thể tùy ý khi dễ nàng, nhưng nếu như thấy được, còn có thể dám khi dễ nàng hay không? Nhưng nàng không kêu ca, chịu đựng đau đớn đó, sợ hắn tức giận.
“Phu nhân, sắc mặt của người không được tốt, có cần nô tỳ đi mời thầy thuốc đến hay không?” Mặt phu nhân trắng hồng rất xinh đẹp, giống như hòa đào nở tháng ba, mười sáu tuổi đang là độ tuổi đẹp nhất, nhưng hiện giờ có chút tái nhợt, Hải Đường cực kỳ lo lắng.
Sắc mặt không tốt sao?
Nghe như vậy, Đường Táo đưa tay lên sờ mặt mình, cười lắc đầu nói: “Không cần, ta nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.” Tối hôm qua phóng túng một hồi như vậy, giằng co rất lâu, nàng cũng chỉ ngủ được một chút, sáng nay lại… tất nhiên sắc mặt sẽ không được tốt rồi.
Tắm rửa xong, Đường Táo mặc một bộ váy màu xanh nhạt, ngồi ở trước gương chải tóc, tiểu cô nương khuôn mặt thanh tú, mặt mày mang theo một tia quyến rũ không thể tả, chỉ là sắc mặt này… có chút không tốt.
Xem ra nàng thật sự phải nghỉ ngơi một chút. Đường Táo thở dài, trong lòng lại tức giận sư phụ.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Phù Yến khó có lúc thấy được mặt mày sư huynh mình nhiễm ý cười, mấu chốt là nụ cười kia có chút nhộn nhạo, nhìn như một con đại miêu đánh mất tính tình, dường như cười đến nỗi không biết được là hắn đang cười vậy.
—- chắc là có chuyện vui.
Cười đến sáng lạn như vậy, vậy vì sao lại khi dễ tiểu cô nương kia, sống hòa thuận không phải là tốt sao?
“Tâm tình sư huynh hôm nay không tồi.” Phù Yến ngồi xuống, ngữ khí trêu chọc nói: “Quả nhiên là có việc vui thì có tinh thần.”
Trọng Vũ khó có lúc không nhíu mày, hướng về phía Phù Yến cười cười, từ từ nói: “Quả thật, bất quá… ngươi không hiểu đâu.”
Cái loại tư vị này, hắn là người chưa thành thân, sao có thể hiểu được. Khóe miệng Trọng Vũ nhịn không được hơi nhếch lên, trong lòng đều là tiểu cô nương yêu kiều tối qua, nga, không đúng, là tiểu kiều thê của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Phù Yến hơi run rẩy, nghĩ thầm: Không phải hai mươi tám tuổi mới phá kiếp xử nam sao, còn đắc ý như vậy?
“Trước đó vài ngày còn thấy huynh không thích tẩu tử, hiện giờ lại vừa lòng như vậy.”
Hắn biết, sư huynh hắn đã đem cô nương kia để ở trong lòng, bằng không cũng sẽ không viên phòng cùng nàng, hơn nữa nhìn thần sắc kia… lâu ngày mới nếm thử, cũng không biết là có chú ý một chút hay không.
Nếu không biết tiết chế, phóng túng quá độ, đã có thể là không tốt như này.
Nghe xưng hô của Phù Yến, tâm tình Trọng Vũ lại tốt lên vài phần, nhíu mày chậm rãi nói: “Ta đã bao giờ nói là không hài lòng?”
Phù Yến không thèm nói lời nào.
Đích xác, trước lúc thành thân, Phù Yến đã tìm nhiều cô nương cho hắn. Hắn không gần nữ sắc, nhưng cuối cùng cũng sẽ phải thành thân, tuy rằng trong lòng rất bài xích, nhưng vẫn tuyển lấy một người. HẮn không nhìn thấy, cho nên không biết dung mạo của các nàng như thế nào, chỉ cần thân thế trong sạch, nhu thuận nghe lời là được. Khi hắn ngửi được mùi hương trên người Đường Táo, hắn đã quyết định chọn nàng.
Chỉ là khi đó hắn không quá để bụng.
Tuy rằng tuyển nàng, nhưng sau khi thành thân, hắn cũng không đụng chạm vào nàng, thẳng đến ngày thứ hai, nàng mới đến tìm hắn, còn làm đồ ăn cho hắn.
Hắn luôn lạnh lùng, nhưng đối với nàng cũng rất kỳ quái, không đến mấy ngày liền động tâm. Thời điểm hắn không nhịn được ôm lấy nàng, cái loại cảm giác này rất quen thuộc, làm cho hắn cảm thấy được hắn và nàng đã sớm quen biết nhau. Biết rõ là mình đối với nàng không nỡ trách mắng, nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đêm qua hắn cùng nàng viên phòng, lại biết được nàng có bao nhiêu tốt đẹp.
Gả cho hắn, người chịu ủy khuất lại chính là nàng.
“Phù Yến, nữ tử khi bị phá thân, có đau không?” Nhớ tới nàng hôm qua ở dưới thân hắn, tuy rằng hắn không cảm thấy gì khác biệt, nhưng hô hấp của nàng hắn lại thấy không được thoải mái cho lắm, chỉ là… hắn rất thoải mái, liền không nghĩ ngợi nhiều như vậy.
Cũng may Phù Yến không uống trà, nhưng giờ phút này cũng bị dọa cho ngu ngơ. Kỳ thật, chuyện sư huynh viên phòng thuận lợi đã nằm ngoài dự đoán của hắn rồi, hắn còn có thể trông cậy vào việc sư huynh thương hoa tiếc ngọc sao?
“Tất nhiên, sư huynh sẽ không…” Tuy Phù Yến da mặt dày, nhưng lại chuyện tư mật này nói ra có chút xấu hổ: “Lần đầu tất nhiên là sẽ rất đau, bộ dáng còn nhỏ xinh, chỉ sợ đau đớn sẽ càng nhiều.”
Trọng Vũ nhíu mày, lúc này mới thấy đau lòn. Nàng thật sự là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, hắn lại làm như vậy… chỉ sợ là rất đau. Hơn nữa ngày thường nàng lại nhu thuận như vậy, lại biết tính tình của mình không tốt, chỉ sợ là sẽ nghĩ đến hưng phấn của hắn mà cố gắng chịu đựng.
Thật là một cô nương ngốc.
Trong lòng Phù Yến cực kỳ ấm áp, nhưng cũng cực kỳ đau lòng, đứng dậy muốn đi Kiêm Gia Các.
Trong lòng Phù Yến sáng tỏ, tất nhiên cũng không nói gì, chỉ là không khỏi hít vào một hơi —- ngay cả sư huynh tính tình táo bạo như vậy còn có thể cưới được kiều thê, hắn phong độ ngời ngời, là nam nhân tốt như vậy sao nàng lại không thích hắn?
Khi nào đường làm quan mới mở rộng để có thể cưới nàng về đây?
Thời điểm Trọng Vũ đến Kiêm Gia Các, Đường Táo đang nằm trên giường, không nghe thấy âm thanh của nàng, hắn liền theo hương thơm của nàng rồi lần được chỗ của nàng.
“Làm sao vậy?” Trọng Vũ ôm nàng vào ngực, vuốt ve mặt nàng.
Đường Táo lắc đầu, thân mình có chút không thoải mái, chỉ nói: “Chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, ta ngủ một lát là tốt rồi.”
Biết nàng sẽ không nói thật, Trọng Vũ nắm tay nàng, nhéo nhéo vài cái ở lòng bàn tay nàng, hòa nhã nói: “Có phải ta làm nàng đau không?” Hắn biết thân mình nàng mềm mại, làm như được cấu tạo bằng nước vậy, đêm qua hắn phóng túng như thế, tất nhiên không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ nghĩ đến chuyện…
Lời như thế, làm Đường Táo xấu hổ không biết nên nói thế nào.
Hơn nữa hôm nay ngữ khí của sư phụ lại ôn nhu như vậy, có chút không thích ứng được, Đường Táo im lặng tựa đầu vào ngực hắn, nói: “Ta..” Nhưng không nói nữa, đầu ngả vào ngực hắn.
Trong lòng Trọng Vũ nhất thời bối rối, liên tục hô mấy tiếng, Hải Đường bên ngoài nghe thấy âm thanh, vội vàng tiến vào, thấy phu nhân sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng trang chủ, nhất thời rối loạn.
“Đi tìm đại phu, mau!”
Nghe được âm thanh của Trọng Vũ, Hải Đường lập tức chạy đi tìm đại phu.
Khi Đường Táo tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, trên người đắp chăn, bên tai nghe được âm thanh lo lắng của sư phụ. Thấy hắn bối rối như vậy, trong lòng Đường Táo không khỏi ấm áp. Nhưng lời của đại phu nói lại làm cho sắc mặt Đường Táo đỏ bừng.
“Trang chủ mới lần đầu làm chuyện này nên tích tụ rất nhiều, thân mình phu nhân lại mảnh mai, lại là lần đầu, chỉ sợ có chút không chịu nổi. Mấy ngày này phải tránh chuyện phòng the, đợi thân mình phu nhân khỏi hẳn…”
“Đêm qua mới sáu lần mà đã bị thương như vậy?” Trong lòng Trọng Vũ lo lắng, hiếu học cầu hỏi.
Là lần đầu nên có chút không thuân lợi,nhưng sau đó lại làm được, hắn lần đầu nếm thử tư vị này, tất nhiên là muốn càng nhiều, nhưng lúc sau nàng không chịu nổi, lúc này tâm mới sinh thương tiếc, dừng lại, ôm lấy nàng ngủ.
Nghe được câu hỏi của sư phụ, Đường Táo rất muốn khóc.
Thầy thuốc nói chuyện như vậy còn chưa tính, cớ sao sư phụ lại còn thêm vào.
Đường Táo cảm thấy mặt mũi mình bị cháy sạch rồi, đem chăn trùm kín người.
— nàng không bao giờ — muốn để ý đến hắn nữa.
Danh sách chương