Renggggggggggggggggggggggggggg

Phương bảo NP lấy cho anh cái di động đang kêu trong ngăn, NP mở ngăn thì một tấm hình rớt ra, NP hơi biên sắc khi thấy tấm hình, nhưng cô kịp thời bình tĩnh đưa cái di động cho Phương, khi điện xong anh quay sang cô. Phương giật lấy tấm hình trên tay cô

-đừng có tự ý đụng đến đồ của anh khi chưa được cho phép

NP ko nói gì, cho dù cô biết rõ là tấm hình đó tự rớt ra chứ ko phải cô lục lọi gì

-----------------

-cô bé xuống đây đi

NP ko nói gì cô bước xuống

-có một ngày anh sẽ vì em mà từ chối tất cả cuộc hẹn

Nói xong NP bỏ đi, Phương lái xe lao hết tốc độ, anh nghĩ đến lời NP mà khinh, sẽ chẳng có người con gái nào có thể làm anh lay động được, một lần là quá đủ, anh nhớ lại những ngày vừa qua giữa anh và NP đó chắc chỉ là sự thương hại, muốn khám phá một tâm hồn khác lạ, hay chăng là sự chăm sóc cho một đứa em. NP cho anh cảm giác che chở, vui vẻ anh luôn cười khi bên cô

NP bước xuống xe mà lòng nhói đau, từ khi quen anh cô hay về khuya hơn vì phải chờ anh ở của hàng vì lỡ anh đến thì sao

Từ khi quen anh mà cô phải đi làm việc, để được thấy anh

Từ khi quen anh cô đã phải luôn tự chăm sóc mình

Vì anh mà cô thay đổi tất cả, nhưng đáp lại anh vẫn vậy lạnh lùng thờ ơ, anh luôn nghĩ đến người con gái đó

NP nặng nề mở cửa

-Phong nhỏ sao bây mới về có biết ba lo cho con lắm ko?

NP ko nói gì cô đi thẳng lên phòng, căn phòng mà trước đây là của chị cô, những gì căn phòng này có được là nó có anh, mái tóc thẳng che khuất đôi mắt, sắc lạnh, anh đang ngồi trên một chiếc moto và cười người đó ko là ai khác ngòai Phương bạn trai của chị cô

-----------

Phương vừa về đến nhà, anh đã nằm lăn ra giường, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi với anh. Vừa đưa NP đi chơi rồi buổi chiều phải tiếp khách đến khuya khiến anh mệt nhòai

RENgggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg

Phương với người lấy cái di động đang kêu, và ném mạnh vô tường, nhưng vô ích nó vẫn kêu Phương tức mình lao xuống và quát vô điện thoại

-ồn muốn chết, có biết mấy giờ rồi ko

Phương nhận lại ko phải lời xin lỗi hay cái cúp mày cộp, hay sự tức giận khi anh chửi mà là một giọng hát trong trẻo vang lên, nó ngân nga, và vi vu trầm lắng khiến Phương hạ hỏa bớt, anh dần nhận ra giọng hát đó, chỉ có thể là NP cô cũng hát hay đấy chứ, nhưng ai cho cô bé này biết số của anh. Phương gỡ bỏ mọi suy nghĩ đang thắc mắc nằm xuống giường nghe cô hát, anh công nhận là cô nàng này có chất giọng rất hay

Khi tiếng hát được ngân xa và ngừng thì một giọng trẻ con vang lên

-happy bỉrthday (ko biết viết có đúng ko, *______* Phượng cũng dốt đặc môn này, nên phải học nhiều lắm nhất là mấy cái thì^_____^, hồi lúc mà còn đọc truyện tranh trên mạng tải truyện về đọc mấy chap mới đó, toàn tiếng anh thế là phải dịch thời đỏ khổ quá *_____* nhắc chuyện này mới nhớ hôm qua đi mướn truyện, thế là có hoàng cung 14,15 he he^_______^ vui quá chừng ko biết trên thành phố thế nào chứ chỗ Phượng có trễ lắm)

Phương nhìn vô đồng hồ, đúng là sinh nhật anh, ngay cả anh còn quên sao cô bé này lại biết

-sao cô bé biết sinh nhất tôi

-bí mật

Phương hơi tức, khi hỏi chuyện gì đó mà hơi liên quan đến anh cô bé này đều bảo là “bì mật” nên anh xẵng giọng ngái ngủ

-vậy xong rồi tôi cúp máy được chưa

NP ko nói gì một hồi rồi cúp máy, chắc cô bé này lại dở tính trẻ con nên anh cũng ko buồn nói gì, anh cũng bỏ người lên giường nhưng lại ko thấy buồn ngủ nữa nên dậy đi tắm và làm việc, ngồi mới cỡ 20’ thì có tiếng chuông cửa kêu. Phương thầm chửi người làm phiền anh giờ này, anh dậm chân thình thịch xuống nền tỏ vẻ bực tức

Người làm phiền anh ko ai khác là người duy nhất nhớ đến sinh nhật anh và hát cho anh nghe, vừa nhìn thấy Phương NP đã ôm chầm lấy cổ anh mà mếu máo

-sao anh chậm thế làm NP sợ quá chừng

Vẫn đứng ngoài cửa anh nhà mình và nhìn NP

Cô bé này làm sao biết địa chỉ nhà anh, chắc lại trả lời “bí mật” nên anh ko hỏi làm gì. Một cô nhóc mới 16 mà dám ra ngoài giờ này thì quá nhiều nhưng NP khác với kiến thức ít ỏi về cuộc sông bên ngoài mà anh nhận thấy ở cô thì thiệt là quá nguy hiểm, cô ngây thơ quá nhưng lại ranh mãnh

NP đứng ngoài cửa mà run cầm cập, cô cứ tưởng Phương giận vì cô đã làm phiền anh giờ này, nên bắt cô đứng ngoài cửa thế này, con mắt Phương nhìn chằm chằm vào NP khiến cô cảm thấy khó chịu

-NP lạnh-NP nói với giọng bực tức khi kéo dài chữ lạnh

-lại chuyện gì nữa, ko biết là trễ rồi sao còn làm phiền tôi-Phương quát to, khiến NP giật mình, anh đã xưng “tôi” khiến NP thấy tủi và khóc

-sao lúc nào nhóc cũng khóc vậy

NP bực mình vi Phương bao giờ cũng xem cô 1 con nhóc vậy, nên càng khóc to hơn

Phương dang tay đẩy cánh cửa để đóng trong khi NP vẫn ở ngoài, nhưng anh chỉ thấy bực mình vì sự làm phiền của cô thôi, lại còn khóc, anh ghét con gái khóc, nhưng anh hơi có cái gì đó khi NP khóc

NP liền ôm lấy Phương

-cho NP vô đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện