“Chúc mừng em, em có cha mẹ rồi.”

Phòng làm việc của sở nghiên cứu, không phải nhân viên trong sở nghiên cứu thì không thể tùy tiện vào.

Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư ngồi đợi ở phòng tiếp khách, có nhân viên công tác thấy họ, chủ động tới chào hỏi. Người của sở nghiên cứu rất quen thuộc với vợ chồng Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư, từ khi có khái niệm kho gen này, hai vợ chồng họ vẫn luôn quyên góp ủng hộ hạng mục này, những năm qua không biết đã đổ bao nhiêu tiền của vào.

Lúc trước hạng mục xảy ra khó khăn, bọn họ không có mặt mũi đâu đi gặp vợ chồng nhà này, không ngờ mọi chuyện thay đổi, dưới sự giúp đỡ của đại gia, dự án đã thành công.

Họ đều biết vợ chồng nhà này có đứa con ba tháng tuổi bị đám buôn người bắt cóc, sau đó xe của đám buôn người rơi xuống sông, đám buôn người chết đuối, còn đứa trẻ thì ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Đứa trẻ ba tháng tuổi, sặc mấy ngụm nước cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, càng không nhắc tới cả người lẫn xe rơi từ cầu cao xuống như vậy.

Nếu đội lặn năm đó có thiết bị tân tiến như bây giờ, có lẽ còn có thể tìm thấy di thể của đứa trẻ ở dòng sông sâu chục thước, tiếc là hai mươi năm trước….

Hai vợ chồng họ một mực quyên góp tiền cho dự án kho gen, không biết là đang an ủi bản thân, hay là hy vọng có thể trợ giúp những cặp cha mẹ mất đi con cái, hoặc có lẽ là cả hai.

Nhưng bất luận vì lý do gì, bọn họ đều đáng được người ở sở nghiên cứu tôn trọng.

“Loại trừ khả năng hệ thống gặp trục trặc.”

“Lấy tiêu bản gen ra không sai.”

“Quá trình thực hiện không có sai sót…”

Nhân viên phụ trách kho gen kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng lần nào cũng cho ra kết quả như vậy. Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng vừa cảm thấy khó tin vừa vui mừng.

“Thế.. nói vậy.. Lê Chiêu.. chính là cháu ruột ông?” Sở trưởng sở nghiên cứu sững ra một lúc, vui mừng nói với Lâm Hồng, “Tìm được cháu ông rồi!”

Tìm được? Tìm được rồi?

Lâm Hồng choáng váng nhìn đồng nghiệp mình cười tủm tỉm, đột nhiên kéo cửa phòng lao ra ngoài. Ông ngã xuống đất, rồi lại đứng dậy tiếp tục chạy, chạy một mạch tới trước mặt Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư: “Em trai, em dâu, tìm được thằng bé rồi!”

“Sao, sao cơ?” Đỗ Ngọc Thư nhìn miệng Lâm Hồng khép khép mở mở, đầu óc trống rỗng, “Anh nói sao cơ?”

“Thiều Thiều không chết.” Lâm Hồng lớn tiếng nói, “Thằng bé vẫn còn sống!”

Đỗ Ngọc Thư nhìn Lâm Hồng một chút, lại nhìn chồng mình một chút, vô thức nhếch khóe môi: “Anh à, trò đùa này của anh không buồn cười một chút nào cả.”

“Anh không nói đùa với em.” Lâm Hồng cuống lên, “Thật đấy, kho gen vừa cho kết quả, cái cậu ngôi sao ăn cơm nhà em ấy, chính là con trai hai em!”

Đỗ Ngọc Thư ngạc nhiên nhìn Lâm Hồng, đối phương còn nói gì đó, nhưng hoàn toàn không lọt tai.

Con trai?

Con trai bà?

Bàn tay bà run rẩy mở túi xách, bên cạnh có người muốn tới giúp bà, bà ôm chặt chiếc túi, không cho người ta đụng vào.

Xoạt một tiếng, đồ vật trong túi rơi đầy xuống đất.

Bà vội vã quỳ xuống đất, cơ hồ như bổ nhào về phía chiếc điện thoại, cầm điện thoại lên tay.

Hình mở khóa đơn giản mà bà nhập sai đến ba lần.

Thấy hai chữ Chiêu Chiêu trong danh bạ, đôi mắt bà ánh lên tia sáng chói lòa.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Đỗ Ngọc Thư càng run dữ hơn, ngay cả răng cũng va vào nhau, một người phụ nữ ưu nhã như bà lại nằm sấp xuống đất, chẳng còn chút hình tượng nào. Nhưng trong đầu bà lúc này chỉ có hai chữ Lê Chiêu, tất thảy mọi người, mọi việc trên đời này đều không lọt vào mắt bà được nữa.

Lúc gọi điện thoại đi, đôi mắt Đỗ Ngọc Thư đã nhòe nước mắt.

“Tối ăn lẩu không?” Lê Chiêu dựa vào vai Án Đình, cả người uể oải, “Ngày kia em quay xong hết cảnh rồi, em có thể xin một khoản tiền được không?”

Làm một cậu chàng trưởng thành đã giao nộp tiền lương, trước khi Lê Chiêu dùng tiền phải bàn bạc với Án Đình.

“Được.”

“Anh không hỏi em cần tiền để làm gì à?” Lê Chiêu chọc vào cơ bụng Án Đình.

“Anh tin tưởng em.” Án Đình nắm chặt bàn tay hư hỏng của cậu, “Chiêu Chiêu, ở trong xe đừng chọc anh.”

Len lén nhìn vị trí ba tấc trở xuống của Án Đình, Lê Chiêu vội ho một tiếng, lập tức ngồi xuống: “Em muốn quyên góp một trường tiểu học.”

“Có đủ tiền không, không đủ vẫn còn chỗ của anh.”

“Đủ, đủ chứ.” Lê Chiêu gật đầu, “Xây trường tiểu học ở vùng sâu vùng xa không tốn nhiều tiền như ở thành phố.”

Bây giờ cát xê của cậu không thấp, phí làm đại diện nhãn hàng lại càng khả quan hơn, cậu không có áp lực mua nhà cửa, bình thường cũng rất tiết kiệm, cho nên một năm qua đã tích góp được một chút tiền.

“Được rồi.” Án Đình nghĩ, Chiêu Chiêu quyên góp một trường tiểu học, vậy anh quyên góp một trường cấp hai, coi như phu xướng phu tùy.

Lê Chiêu vui vẻ bổ nhào vào người Án Đình, đang định hôn anh một cái thì điện thoại đổ chuông.

“Cô Ngọc Thư ạ?” Lê Chiêu hơi ngạc nhiên, bình thường cô Ngọc Thư sợ làm ảnh hưởng cậu quay phim, nên chỉ gọi điện thoại cho cậu vào thời gian nghỉ ngơi, hôm nay đột nhiên gọi điện thoại tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Cậu vội vã bắt máy: “Cô ạ?”

“Chiêu Chiêu à.”

Lê Chiêu nghe thấy giọng Đỗ Ngọc Thư là lạ, giống nhưng đang cố nén khóc: “Cô à, cô sao vậy?”

“Con à, con ở đâu?” Giọng Đỗ Ngọc Thư rất nóng vội, giống như muốn gặp cậu ngay lập tức.

“Con đang ở..” Lê Chiêu nhìn bốn phía xung quanh, không có chỗ thích hợp dừng xe, “Cô à, có phải cô có chuyện gì muốn tìm con không, cô nói cho con một địa chỉ, để con qua đó tìm cô.”

“Không.” Đỗ Ngọc Thư lau nước mắt, “Nên để chúng ta tới tìm con, nên để chúng ta tới tìm con…”

Bà che miệng, lặng lẽ khóc, con của bà, đây là con của bà.

“Vậy…” Lê Chiêu càng ngày càng cảm thấy cảm xúc của Đỗ Ngọc Thư bất ổn, lo bà xảy ra chuyện không hay, vội vàng đọc địa chỉ nhà mình, “Cô à cô đi cùng thầy, buổi tối chúng ta cùng ăn lẩu, tiện thể..”

Lê Chiêu quay đầu nhìn Án Đình: “Tiện thể con giới thiệu người yêu của con cho cô chú.”

“Được rồi.” Đỗ Ngọc Thư lặp đi lặp lại địa chỉ Lê Chiêu đọc cho mình, sợ quên mất, bà nắm chặt tay Lâm Thân, “Lão Lâm à, địa chỉ này, ông nhớ chưa, nhớ chưa?”

“Cô à, không nhớ được cũng không sao, con gửi định vị cho cô.” Lê Chiêu không nhịn được bổ sung một câu, “Xảy ra chuyện gì vậy, cô kể cho con đi, không vội.”

“Không sao, cô..” Đỗ Ngọc Thư nghẹn ngào, “Chỉ là cô vui quá mà thôi.”

Khóe miệng bà thì cười, nhưng đôi mắt nhòe nước.

Cúp máy rồi, Lê Chiêu nghi ngờ nói với Án Đình: “Anh có nhớ em từng kể thầy Lâm với vợ của thầy ấy không, lát nữa họ tới nhà chúng ta làm khách, chỉ là em cứ thấy hôm nay cô ấy là lạ.”

“Không sao đâu.” Án Đình nắm chặt tay Lê Chiêu, “Có anh ở đây.”

Lê Chiêu khẽ gật đầu, mấy hôm nay vì ôn thi mà cậu không ngủ đủ giấc, cậu uể oải dựa vào người Án Đình: “Em chợp mắt một chút, về đến nhà gọi em.”

“Được rồi.” Án Đình đưa tay nắm lấy tay cậu, đợi Lê Chiêu ngủ rồi mới mở điện thoại ra.

【Án Đình tiên sinh, đã tìm được người thân của cậu Lê Chiêu rồi, tôi đã gửi tin tức liên quan tới hòm thư của anh và cậu Lê, mong anh và cậu Lê kiểm tra.】

Đã tìm được cha mẹ của Chiêu Chiêu rồi?

Án Đình cúi đầu nhìn Lê Chiêu ngủ trong lòng mình, tâm tình trở nên là lạ.

Thẳm sâu trong lòng anh từng u ám nghĩ, nếu bên cạnh Lê Chiêu chỉ có mình anh là người quan trọng nhất thì tốt biết mấy.

Nhưng đêm hôm đó trước kỳ thi cuối kỳ, khoảnh khắc Chiêu Chiêu lao ra khỏi ký túc xá, nhảy lên lên lưng anh, đột nhiên anh không còn sợ hãi nữa.

Dù Lê Chiêu có tìm được cha mẹ, trong lòng Lê Chiêu vị trí của anh vẫn không có người thay thế.

Nhưng anh không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Mở hòm thư ra, tin nhắn sở nghiên cứu nằm lặng yên trong đó.

Ấn mở tin nhắn, trong đó là tin tức cơ bản của Lê Chiêu và cha mẹ. Để bảo vệ người trong cuộc, trong đó không hiện địa chỉ nhà và thẻ căn cước, nhưng có thân phận của hai người giới thiệu.

Một người là giáo sư nổi tiếng của đại học thành phố, một người là đại sư hí khúc được người người kính ngưỡng. Mấy đời tổ tiên nhà họ Lâm đều là người trí thức, thậm chí có người có tác phẩm được đưa vào sách giáo khoa.

Không phải người hiển vinh, mà là thư hương thế gia.

Chẳng trách Chiêu Chiêu học bù mấy tháng mà thi có thể đạt 701 điểm, hóa ra là nhờ gen của tổ tiên.

Hai tháng nay, anh nghe Chiêu Chiêu nhắc tới vợ chồng họ rất nhiều lần, nói thầy Lâm học thức uyên bác, nói Đỗ Ngọc Thư hát rất hay, nói tình cảm vợ chồng họ rất tốt.

Trong ấn tượng của anh, đây là một đôi vợ chồng rất tốt.

Có lẽ từ nơi sâu xa, họ bị huyết thống thu hút, cho nên bọn họ mới đối tốt với Chiêu Chiêu như vậy.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Lê Chiêu.

Kỵ sĩ thân yêu của anh à, đến khi em tỉnh lại, thế giới của em sẽ trở nên hoàn mỹ.

Trong cơn mơ màng, Lê Chiêu cảm nhận được Án Đình ôm mình, cậu mở mắt ra mỉm cười với Án Đình, lẩm bẩm nói: “Cõng em.”

Vệ sĩ mở cửa xong đứng dẹp sang một bên, vờ như không thấy hai người họ gần gũi với nhau.

“Em là Lê ba tuổi à?” Án Đình khoác chiếc áo dày lên người Lê Chiêu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

“Bậy nào, em mới hai tuổi thôi.” Lê Chiêu dựa vào lưng Án Đình, ôm cổ anh, “Tiến lên, Án Đình Đình.”

Án Đình cõng cậu lên, khẽ cười một tiếng: “Nhưng không phải một bảo bối hay sao?”

“Thưa cậu.” Quản gia đi tới, vờ như không thấy Lê Chiêu đang nằm trên lưng Án Đình, “Khách đã tới, họ đang….”

Còn chưa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư vội vàng chạy ra, đôi mắt Đỗ Ngọc Thư sưng đỏ, không biết đã khóc bao lâu rồi.

Hai người họ ngạc nhiên nhìn Lê Chiêu, không dám chớp mắt.

Nhỡ chớp mắt rồi, không thấy con nữa thì làm sao?

Giống như buổi sáng hai mươi năm trước, họ hôn lên gương mặt con mình, nghe tiếng trẻ con ê a.

Buổi sáng hôm đó, con trai mặc bộ áo liền quần hình gấu con, đôi mắt to tròn, trước khi họ đi, đôi bàn chân nhỏ trắng nõn nà còn đạp.

Thế nhưng chớp mắt đã không thấy con đâu nữa.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe của bọn buôn người rơi xuống dòng sông chảy xiết.

Mấy người bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt giống như đều đang nói với họ, con của họ chết rồi, chết trong dòng sông lạnh buốt, thậm chí còn không tìm được thi cốt.

Nước sông lạnh như vậy, cục cưng của họ nhỏ như thế, đáng yêu như thế, lúc thằng bé rơi xuống sông phải khó chịu tới nhường nào.

Đau đớn tới nhường nào chứ?

“Thầy, cô!” Lê Chiêu không ngờ hai vợ chồng họ lại tới sớm như vậy, ngượng ngùng trượt xuống lưng Án Đình.

Còn không đợi cậu đứng vững, Đỗ Ngọc Thư đột nhiên lao lên, ôm chặt cậu vào lòng.

“Con à, xin lỗi, xin lỗi con.”

Cái ôm của Đỗ Ngọc Thư mang theo mùi thơm thoang thoảng, giống như.. giống như mùi hương của mẹ.

Chưa bao giờ được phụ nữ ôm như vậy, Lê Chiêu hơi xấu hổ, cậu quay đầu nhìn Án Đình, vươn tay vụng về nắm lấy ngón tay Án Đình.

“Con à, mẹ xin lỗi con.”

“Cô ơi?” Lê Chiêu ngỡ rằng mình nghe lầm, cậu ngơ ngác nhìn đôi mắt Lâm Thân cũng đã hoen đỏ, “Thầy à?”

Cuối cùng cậu luống cuống nhìn về phía Án Đình, cảm giác rối bời trong lòng giảm xuống.

“Chiêu Chiêu à.” Án Đình bao bọc tay Lê Chiêu trong lòng bàn tay mình, anh nắm thật chặt, không để lọt kẽ hở nào, “Họ là cha mẹ em.”

“Chúc mừng em, em có cha mẹ rồi.”
Lời tác giả:

Bé Đình Đình nắm chặt tay bé Chiêu Chiêu: Cậu mang tới cho tới một thế giới ấm áp, tớ muốn cho cậu một cuộc sống hoàn mỹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện